Sếp, Dè Dặt Một Chút!

Quyển 2 - Chương 123: Đám người này




Editor: smizluy1901

Tòng Thiện bị khí thế đó làm cả kinh sửng sờ, phản xạ có điều kiện lui về phía sau nửa bước, lại đụng vào bên cạnh bàn nhô ra, liền thốt ra một tiếng thét kinh hãi, cơ thể bỗng ngửa ra sau.

Nói thì chậm khi đó thì nhanh, Hàn Dập Hạo một giây trước còn chen chúc ở trong đám người một giây sau đã chạy như bay đến bên cạnh của Tòng Thiện, bàn tay vững vàng đỡ ở bên eo của cô, mượn lực xoay một cái, an toàn kéo cô vào trong ngực.

Một tràn tiếng ủng hộ vang lên theo.

"Thân thủ năm đó của lão đại không giảm chút nào!"

"Còn là tư thế oai hùng như vậy, tay đánh Nam Sơn Mãnh Hổ, chân đá Bắc Hải Thương Long!"

"Đẹp chết đi được!"

...

Tòng Thiện nhìn động tác khoa trương khoa tay múa chân của đám người đó, nghe những lời rõ ràng là "a dua nịnh hót" đó, nhịn không được bật cười ha hả.

Cô sáp đến bên tai của Hàn Dập Hạo, thấp giọng cười nói: "Không nhìn ra được, 'người hâm mộ' của anh còn nói như vậy."

"Không biết lớn nhỏ, đừng để ý tới bọn họ." Hàn Dập Hạo sa sầm mặt, trừng mắt liếc nhìn đám người đó, ý bảo bọn họ im miệng.

Trái lại, Hàn Trường Hạo vẫn luôn "trốn" ở góc xó nhịn không được, ông lười biếng lên tiếng nói: "Mấy cậu không nổi da gà, tôi còn ngại thận trọng cực kỳ."

Người trong phòng dường như lúc này mới chú ý tới ông, âm thanh đồng loạt vang dội chào nói: "Chào Thủ trưởng."

"Bây giờ mới nhìn thấy một người sống sờ sờ như tôi đây sao?" Hàn Trường Hạo đứng dậy, chỉ vào mấy người trong đó mắng, "Dầu gì mấy người các cậu cũng là xuất thân tiểu đoàn trinh sát, cứ như vậy mà không có quan sát 'hoàn cảnh xung quanh' sao?" Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.

Một người bị chỉ đích danh sờ sờ đầu, ngại ngùng giải thích nói: "Chúng tôi nhìn thấy chị dâu quá kích động, liền quên một 'bối cảnh' ngài đây."

Hàn Dập Hạo nghe nói như thế thì vui vẻ, nói với chú Sáu: "Nghe thấy không, chú 'bối cảnh', tiếp tục duy trì cảm giác không tồn tại đi nhé."

"Thằng nhóc thối tha, dám nói tôi là 'bối cảnh' phải không." Hàn Trường Hạo lập tức vọt tới trước mặt anh lính nhỏ, làm bộ muốn đá một đá.

"Thủ trưởng, coi như tôi nói sai, tôi nhận lỗi với ngài!" Anh lính nhỏ cười né tránh, còn phối hợp với động tác "đánh đá" của Hàn Trường Hạo mà thốt lên mấy tiếng gào khóc tiếng kêu la.

Những người còn lại vội vàng chạy tới "can ngăn", bảy miệng tám lời khuyên lơn.

"Thủ trưởng, ngài đừng tức giận với thằng nhóc này, cậu ta chưa từng đọc sách, là mù chữ, mù chữ biết không, không chừng ngay cả hai chữ bối cảnh này cũng không biết viết đâu."

"Đúng vậy, ngài nghe cậu ấy kêu la đến mức giống như giết heo vậy, người không biết nghe thấy còn tưởng ngài đang giết heo, đây không phải là làm cho người ta hiểu lầm ngài còn có 'nghề tay trái' sao?"

...

"Bọn họ là đang khuyên can hay là thêm dầu vào lửa vậy?" Tòng Thiện nghe những lời lộn xộn này, trợn to hai mắt, hỏi Hàn Dập Hạo.

"Bọn họ đều là cựu binh dày dặn, chú Sáu anh lại là nổi danh không có ra vẻ ta đây, bọn họ điên quen rồi." Hàn Dập Hạo không lạ khi thấy chuyện quái dị, nói.

Quả nhiên, cười đùa ầm ĩ một trận, Hàn Trường Hạo không có làm ra vẻ trong chốc lát, thì nở nụ cười, hô quát nói: "Tụi mất dịch, đêm nay ở đây ăn. Vài người đi tôi mang rượu!"

"Vâng!" Tiếng nói vừa dứt, có năm, sáu người liền theo Hàn Trường Hạo đi ra ngoài.

Trong phòng còn lại bốn năm người, nhìn Tòng Thiện, lập tức anh đẩy tôi, tôi đẩy anh, thân thiện mà đi tới, vội vàng tự giới thiệu.

"Chị dâu, chào chị! Em tên là Lý Thiên Khôi, bọn họ cũng gọi em là Lý Đại Chuỷ, em là lính trinh sát của đại đội đặc chủng chi đội thứ ba—" Một anh chàng ngăm đen vóc người cao ráo khỏe mạnh không ngừng gật đầu cười nói với Tòng Thiện.

"Chị dâu, em tên là Vương Binh, biệt hiệu 'Vương Nhị Tiểu', cũng là đại đội đặc chủng." Người còn lại xen vào nói.

"Chị dâu, em tên là—"

"Chị dâu—"

Chờ bọn họ đều giới thiệu xong, Tòng Thiện cũng nhớ kỹ tên của bọn họ, nhất là biệt hiệu thú vị của bọn họ, cô gật đầu cười nói với bọn họ: "Chào các cậu!"

"Lão đại, anh cũng thật là không có ý tứ, chị dâu xinh đẹp như vậy, anh còn liên tục giấu không dẫn đến cho bọn em gặp, bọn em ngày ngày trông mong tháng tháng trông mong, cũng sắp biến thành 'Thạch Vọng Tẩu' (đá trông chị dâu) rồi, anh thật là không hiểu cho tâm trạng của bọn em chút nào." Vương Nhị Tiểu trách cứ.

Bên cạnh lập tức có người cho anh ta một cú huých, cười mắng: "Cậu cho rằng tâm trạng của ai lão đại cũng phải hiểu sao? Cậu không thấy ánh mắt lão đại nhìn chị dâu 'hàm tình mại mại'[1] à, vẻ mặt bánh nướng dầu hành này của cậu còn có thể so sánh sao?"

[1] Mại mại (bán) phát âm giống như từ mạch mạch (đăm đắm), hàm tình mạch mạch ~> ánh mắt đưa tình chứa đầy tình ý.

"Nói cậu mù chữ cậu vẫn nên là thừa nhận đi, đọc 'mạch', không phải đọc 'mại' ! Cậu như vậy sao vào được bộ đội đặc chủng?" Vương Nhị Tiểu và anh ta 'xúm lại', đả kích nói.

"Ông đây biết là 'mo' ! Ông đây thì muốn 'bán' đấy, sao nào."

"Ơ, thật đúng là không nhìn ra— cậu muốn 'bán' cơ đấy, té ra cậu còn có sở thích đó à?" Vương Nhị Tiểu kêu lên, cố tình xuyên tạc ý tứ lời nói của anh ta, "Khuôn mặt thận heo tiêu hồn không ai sánh nổi này của cậu, giá thị trường được không? Có người dám mua sao?"

"Thằng nhóc thối tha, bẫy lời để ông đây chui vào hả? Khuôn mặt thận heo thì làm sao, dáng dấp của ông đây trông cũng không kém những minh tinh kia đâu, trái lại 'bánh nướng dầu hành' này của cậu, nhìn thế nào cũng làm người ta chán ngấy!"

"Ha ha." Tòng Thiện bị bọn họ chọc vui ơi là vui, đỡ thắt lưng cười đến mức cũng sắp đứng không vững.

"Các cậu yên tĩnh một chút, trong bụng của chị dâu các cậu còn có một người, nếu để cho cô ấy động thai, ngày hôm nay nhất định cho các cậu thành một nhóm mà trêu chọc lẫn nhau đấy." Hàn Dập Hạo che chở Tòng Thiện, nhíu mày đe dọa.

Mấy người họ lập tức đứng thẳng người, khom lưng 90° cúi người chào, hô lớn: "Chị dâu, bảo trọng thân thể!"

"Chị dâu, chị ngàn vạn lần đứng quá 'kích động', chị không nghĩ cho em bé, cũng phải nghĩ cho lão đại một chút, anh ấy cũng sắp ba mươi tuổi trở thành 'hoa nylon' rồi, con đầu của nhà họ Hàn không thể qua loa!"

"Thằng ranh con, thấy tôi không phải lãnh đạo trực tiếp của các cậu, lại dám lấy tôi làm trò tiêu khiển phải không!" Hàn Dập Hạo đạp một đạp tới, đối phương cũng là rất nhanh nhẹn tránh đi, cười hì hì.

Tòng Thiện lại càng không kiềm nổi tiếng cười, đánh nhẹ lên lưng hổ của Hàn Dập Hạo, thẳng thắn hô: "Sao em không biết trong quân đội lắm kẻ dở hơi vậy, không được, em cười đến mức miệng khô rồi, muốn uống nước."

Hàn Dập Hạo vừa nghe, lập tức rót ly nước ấm, đưa cho Tòng Thiện, săn sóc nói: "Uống từ từ thôi."

"Ưm, cảm ơn." Tòng Thiện nhận lấy cái ly, uống vào.

"Ai dô, uống từ từ coi chừng bị sặc!" "Nhóm hai người chơi đùa" ấy lại nháo ầm ĩ, một người làm động tác Hoa Lan Chỉ (ngón tay cái áp vào ngón giữa), bắt chước lời của Hàn Dập Hạo.

"Cảm ơn!" Người còn lại "e thẹn" nhìn trả lại, có dáng có vẻ mà nâng "cái ly" uống một hơi cạn sạch.

Thấy hai người họ không biết chừng mực mà bắt chước, ba người còn lại một người cho bọn họ hai đấm, Lý Đại Chuỷ sợ Tòng Thiện tức giận vội vàng giải thích nói: "Chị dâu, chị cũng đừng giận bọn em, chủ yếu là hôm nay gặp chị quá hưng phấn, nói chuyện sẽ không phân không tấc một chút. Cũng là bọn em đã lâu không có tụ họp với lão đại, tất cả mọi người đều quá cao hứng!"

"Tôi không có dễ giận như vậy." Tòng Thiện cười cười với anh ta, mặt mày cong cong.

"Một đám ở không quá phải không?" Hàn Dập Hạo nhìn bọn họ "không vừa mắt", hạ lệnh, "Đi chuyển bàn ghế ra bên ngoài, nếu không chỉ sợ căn phòng này cũng bị các cậu lật tung."

"Vâng, lão đại!" Mấy người họ đáp vang dội, bắt đầu bắt tay vào chuyển bàn ghế.

"Bọn họ là cấp dưới trước kia của anh à?" Tòng Thiện không có xem nhẹ lời Hàn Dập Hạo vừa nói 'Không phải là lãnh đạo trực tiến của bọn họ', nhẹ giọng dò hỏi.

"Bọn họ đều là anh em ở đại đội đặc chủng, sau khi chuyển đi nơi khác số lần gặp nhau cũng ít đi, còn có mấy người vì làm nhiệm vụ mà không còn cách nào khác." Hàn Dập Hạo nhàn nhạt đáp.

"Sao anh lại chuyển công tác?" Tòng Thiện biết Hàn Dập Hạo nhớ cuộc sống làm bộ đội đặc chủng, nhưng cô vẫn không có hỏi anh nguyên nhân chuyển công tác.

"Trong nhà sắp xếp." Hàn Dập Hạo đáp nói, "Làm bộ đội đặc chủng dù sao cũng nguy hiểm, trong nhà không yên tâm, liền nhờ quan hệ điều anh đến cương vị tương đối 'an toàn'."

"Sao anh lại đồng ý?" Tòng Thiện lại hỏi, với tính cách của Hàn Dập Hạo, không phải là người "rất sợ chết".

"Lúc đầu anh là không có đồng ý, nhưng năm đó ông nội trúng gió, anh sợ kích động đến ông, đã chấp nhận." Giọng của Hàn Dập Hạo cũng không có khác thường, nhưng suy nghĩ trong lòng anh lại không có ai biết.

Tòng Thiện an ủi: "Thật ra thì như vậy cũng tốt, nếu anh vẫn còn ở đại đội đặc chủng, đoán chừng thời gian về nhà sẽ ít đi rất nhiều."

"Đúng vậy." Khóe miệng Hàn Dập Hạo nhếch lên một độ cong, ôm lấy cô, có vẻ hài lòng.

"Đúng rồi, lão đại, lão đại của bọn em khi nào mới tới?" Trên vai Vương Nhị Tiểu vác năm cái ghế, vừa đi vừa hỏi.

"Đoán chừng sắp rồi, để tôi hỏi cậu ấy lần nữa." Hàn Dập Hạo nói xong lấy điện thoại ra, gọi một dãy số.

"Lão đại của anh ta là ai?" Lúc này Tòng Thiện mới biết hoá ra còn có "lão đại" khác.

"Danh Dương, anh dẫn đội ba, cậu ấy dẫn đội bốn. Sau đó cùng chuyển công tác." Hàn Dập Hạo giải đáp nghi ngờ của cô, chờ điện thoại kết nối, anh thúc giục: "Sao còn chưa có tới?"

"Tôi đang ở cửa!"Tề Danh Dương tức giận trả lời.

"Vậy còn không vào?" Hàn Dập Hạo hỏi.

"Vào ngay, vào ngay!" Dường như Tề Danh Dương rất bực mình, cúp máy.

"Thằng nhóc này còn cúp điện thoại của anh, chúng ta ra xem xem." Hàn Dập Hạo nói xong, dắt Tòng Thiện đi tới cửa.

Còn chưa có đi tới cuối con đường nhỏ, lại nghe thấy một giọng nữ trong trẻo dễ nghe hô: "Đồng chí Tề Danh Dương, chủ tịch đã nói: "Tất cả yêu thương không lấy kết hôn làm mục đích đều là trò lưu manh!"

"Đồng chí Tạ Nhất Nhất, xin hỏi chúng ta nói yêu đương từ lúc nào rồi hả?" Là giọng của Tề Danh Dương.

"Chúng ta đều đã gặp cha mẹ, còn xem phim, còn dắt tay, sao không phải là nói yêu đương chứ!" Tạ Nhất Nhất cây ngay không sợ chết đứng nói.

"Vị nữ đồng chí này, nói chuyện phải thực tế, chúng ta gặp cha mẹ đó là bởi vì đang xem mắt, xem phim cũng là chủ ý của người lớn, còn dắt tay vốn là tôi thấy cô sắp giẫm vào trong rãnh, mới kéo cô lại." Tề Danh Dương phản bác từng cái.

"Em mặc kệ! Nam nữ thụ thụ bất thân, anh dắt tay em, em đã nhận định anh rồi!" Tạ Nhất Nhất hơi ngưỡng cổ, giọng điệu không cho thương lượng.

Bên này, một đôi trai gái mặc quân phục tranh chấp chưa xong, bên kia Tòng Thiện đến gần, mới nhìn rõ đó là một cô gái diện mạo rất là thanh tú, nghe cuộc đối thoại giữa hai người họ, lẽ nào là có biến? Ánh mắt cô sáng lên, lập tức hỏi Hàn Dập Hạo nói: "Cô ấy là ai?"

Hàn Dập Hạo nghĩ một lát, lắc đầu, đáp: "Không biết."

Nghe thấy tiếng bước chân, Tề Danh Dương quay đầu nhìn lại, thấy là Hàn Dập Hạo tới, ngoảnh lại nói với Tạ Nhất Nhất: "Tôi còn có việc, tự cô quá giang xe về đi."

"Vậy không được, ở đây 'rừng núi hoang vắng', anh không sợ một cô gái em đây gặp chuyện không may hay sao." Tạ Nhất Nhất miệng mếu máo, bác bỏ đề nghị này của anh ta.

Tề Danh Dương nhất thời im lặng, cô sợ rừng núi hoang vắng vậy còn sống chết muốn theo tới?

Lúc này, người mua rượu đã trở về, một nhóm quân phục màu xanh lục bước xuống xe, thấy Tề Danh Dương dẫn theo một cô gái, lập tức cười xấu xa hỏi đó là ai.

Tề Danh Dương vẫn còn chưa có trả lời, Tạ Nhất Nhất giành trước đáp: "Chào các anh, em tên là Tạ Nhất Nhất, bệnh viện quân khu, là bạn gái của Danh Dương!"

"Cô đừng nói lung tung!" Tề Danh Dương nóng nảy, anh kéo Tạ Nhất Nhất qua, ngăn cản cô tiếp tục nói xằng bậy.

"Ai dô, còn giấu diếm 'quân tình' hả, Trung tá đại nhân, thật là không thành thật." Đám người này vốn không cho Tề Danh Dương cơ hội giải thích, một người một câu luân phiên oanh tạc.

"Bắt đầu lúc nào? Công việc bảo mật này làm rất tốt nhỉ!"

"Phát triển đến mức nào rồi? Len lén tiết lộ cho anh nghe một chút."

"Thằng ranh cậu thật là không có ý tứ, tán gái cũng tán đến bệnh viện quân khu, sao không gọi tôi hả!"

Tòng Thiện thấy Tề Danh Dương bị bọn họ xúm lại bủa quanh, ép hỏi đến mức không có sức chống đỡ, đột nhiên cảm nhận sâu sắc, điệu bộ đàn ông nổi lên buôn chuyện còn kinh khủng hơn phụ nữ nhiều.

"Hóa ra không chỉ ba người phụ nữ một màn diễn, em thấy nếu như dựng một mái lều, thì không thể đánh đổ mấy người bọn họ được." Tòng Thiện cảm khái nói.

" 'Nhốt' đã lâu, thả ra liền trở thành 'chó hoang' thoát cương, thông cảm thông cảm." Hàn Dập Hạo chanh chua nói, dắt tay nhỏ bé của Tòng Thiện, rồi đi về phía "đại đội".