Sếp, Dè Dặt Một Chút!

Quyển 2 - Chương 125-3: Thân mật (2)




Editor: smizluy1901

Người đàn ông chết tiệt này, còn tưởng mình là đang "sắm sai diễn" à, Tòng Thiện ném cái gối về phía của anh, lại bị anh dễ dàng dùng tay bắt lấy.

"Bà xã à, ngoan ngoãn nghe lời, anh sẽ rất dịu dàng." Hàn Dập Hạo cong môi lên, trông vừa tà ác vừa đẹp trai, ánh mắt ấy lại càng quyến rũ như anh túc kèm theo hồn xiêu phách lạc, anh đột nhiên vọt tới bên cạnh Tòng Thiện giống như tia chớp, ở trong tiếng kinh hô cô thốt ra, thành công "đụng ngã" cô.

"Đồ bại hoại! Để em đứng lên!" Động tác của anh tuy nhanh, lực lại vừa vặn, không làm cô bị chút chấn động nào, Tòng Thiện bị anh đè dưới người, giận đến mức bốc quả đấm dùng sức đánh anh, liều mạng phản kháng.

"Chú ý đến con." Hàn Dập Hạo nhẹ nhàng nói một câu, lập tức làm Tòng Thiện không dám giãy giụa quá mức.

"Đồ bại hoại, em đã nói hôm nay không được!" Tòng Thiện bĩu môi, trong giọng nói mang theo ý làm nũng chính mình cũng không có nhận ra.

Bộ dáng cô nũng nịu càng khiến Hàn Dập Hạo không kiềm nén được, ôm lấy cô hôn một lúc lâu mới buông cô ra, trong giọng nói khàn khàn mang theo khát vọng mãnh liệt đến mức cơ hồ sắp phá kén mà ra, anh dán vào môi cô nói: "Bà xã thân yêu, anh sẽ có chừng mực, coi như em cho anh một đêm tân hôn trước thời hạn có được hay không?" Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.

"Lời của bác sĩ thì nhất định không sai sao?" Tòng Thiện không chiều theo, phản bác, "Hơn nữa, còn có sơ suất y tế nhiều như vậy, lang băm nhiều như vậy! Em không thể lấy đứa nhỏ mạo hiểm."

"Con trai của anh còn có thể không khỏe mạnh sao?" Anh nói rất là tự tin, kéo lấy tay cô đặt lên trên bụng nhô lên của cô, cúi xuống hôn mu bàn tay mềm mại của cô, giống như đang nói với bé cưng, nói, "Cục cưng ngoan, bố muốn yêu mẹ của con, con ngoan ngoãn đi ngủ nhé, đừng 'nghe lén', biết không?"

Tòng Thiện bị anh chọc cười, đấm lên bờ vai của anh, mắng: "Anh nói linh tinh gì với con trai đấy!"

Hàn Dập Hạo cũng cười, hôn lên mắt cô, nói: "Cái này gọi là thai giáo, để cho nó biết từ bé bố của nó đã yêu thương mẹ của nó như thế nào."

"Anh không đứng đắn chút nào." Tòng Thiện cắn cằm anh một cái, oán giận để lại hai hàng dấu răng.

Hàn Dập Hạo sờ sờ cằm "bị thương", "chòng ghẹo" nói: "Chẳng lẽ bà xã là thấy anh 'sắc đẹp thay cơm', mới thích cắn anh như vậy?"

"Dựa vào khuôn mặt 'cái xỏ giày' này của anh à, còn sắc đẹp thay cơm nữa chứ." Tòng Thiện cố tình đả kích nói.

Hàn Dập Hạo không phục, phản bác: "Dáng dấp của anh đẹp trai như vậy, tập hợp tinh hoa trời đất, thật sự là cực phẩm nhân gian, em dám nói anh là 'cái xỏ giày' sao!"

"Anh tưởng anh là Tôn Ngộ Không à, còn tập hợp tinh hoa trời đất, có phải từ trong kẽ đá chui ra đâu!" Tòng Thiện bị bộ dáng trang nghiêm tự biên tự diễn của anh chọc cười quên giận, cô cảm thấy anh càng ngày càng có tế bảo hài hước.

"Dám cười nhạo anh à, xem hôm nay anh trừng trị em thế nào!" Hàn Dập Hạo "thẹn quá hóa giận", nâng mặt cô lên, liền hung hăng "cắn" xuống.

Tòng Thiện giãy giụa hai cái, cũng không có phản kháng nữa, bởi vì kỹ thuật hôn của anh thật sự quá tốt, hôn đến mức tay chân cô như nhũn ra, cả người vô lực.

"Gặm" từ thùy đến cần cổ trắng bóc, Hàn Dập Hạo nhận thấy người cô khẽ run, anh ngẩng đầu lên, cười đến mức gọi là quyến rũ khôn cùng: "Bà xã, thật ra thì em cũng là muốn phải không."

Vẻ anh tuấn điển trai của Hàn Dập Hạo vốn là hiếm thấy, giờ đây nụ cười đó ở trong mắt Tòng Thiện lại rất có ý vị "khuynh quốc khuynh thành", phụ nữ đã có thai lại càng nhạy cảm hơn so với bình thường, đụng chạm nhẹ cũng sẽ khiến cô nảy sinh cảm giác, trong lòng run lên, cô chỉ cảm thấy nội tiết tố nhanh chóng bài tiết, dần dần che mất lý trí của cô. Được rồi, cô thừa nhận, cô cũng muốn.

Đột nhiên nổi lên lòng chơi đùa, cô móc đầu ngón tay lên, trêu ghẹo mà trượt tới khuôn mặt điển trai của anh, giọng mềm như nước mùa xuân: " 'Ái phi', ngàn vạn lần phải dịu dàng một chút nhé."

Không nghĩ tới Tòng Thiện cũng sẽ nói ra lời 'có tình ý' như vậy, mắt Hàn Dập Hạo sáng lên, phối hợp nói: " Đêm nay 'thần thiếp' nhất định sẽ phục vụ 'Bệ hạ' thoải mái."

Nói xong, bàn tay chầm chậm đưa vào bên trong áo của cô—

Ngoài phòng, tất cả mọi người vẫn còn chưa có rời đi, đám người còn ở đầu kia uống rượu chè chén say sưa, đầu này lại có hai người im lặng mà ngồi ở trên bậc thang, ngẩng đầu nhìn trăng sáng ngẩn người.

"Này, Tề Danh Dương, rốt cuộc anh có thích em hay không?" Tạ Nhất Nhất không chịu nổi sự im lặng này, đột nhiên nghiêng đầu nhìn Tề Danh Dương, lớn tiếng hỏi.

Tề Danh Dương vẫn còn đang uống rượu, nghe được cái vấn đề này, thiếu chút nữa phun ra.

"Tôi nói chỉ xem cô là em gái." Tề Danh Dương cau mày, đã trả lời cô như vậy vô số lần.

"Anh nói dối!" Ánh mắt của Tạ Nhất Nhất còn muốn sáng hơn so với ánh trăng trên bầu trời, khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo vẻ không tin, ép hỏi, "Chị Tòng Thiện đã nói cho em biết, từ trước tới nay anh chưa từng đưa cô gái khác tới gặp bạn bè của anh, em là người đầu tiên, cho nên em mới không tin anh chỉ coi em là em gái!"

"Đại tiểu thư, là cô chết sống nhất định muốn theo tới, cũng không phải là tôi chủ động đề xuất." Tề Danh Dương "kêu oan" nói.

"Vậy anh cũng có thể chết sống không dẫn em tới." Tạ Nhất Nhất càn quấy nói, "Anh dẫn em tới, nhất định là bởi vì trong lòng anh cảm thấy em không giống với cô gái khác, mới không phải là 'em gái' gì đó của anh."

"Rốt cuộc cô muốn tôi nói bao nhiêu lần mới chịu tin?" Tề Danh Dương có chút bất đắc dĩ, nói thế nào cô bé này cũng không hiểu vậy?

"Được rồi, em hỏi anh, rốt cuộc anh không thích em cái gì?" Tạ Nhất Nhất đổi góc độ khác hỏi.

Trong lúc nhất thời Tề Danh Dương thật sự không biết trả lời thế nào, nói thích, cảm thấy cô tuổi còn nhỏ, anh đối với cô càng giống như anh trai yêu quý em gái, nói không thích, cũng không phải là thật sự chán ghét như vậy.

"Xem đi, anh không nói ra được không thích em cái gì, vậy đã nói rõ là anh thích em!" Tạ Nhất Nhất tự quyết định, vui vẻ hạ kết luận nói.

"Tôi nói này Tạ đại tiểu thư, tôi vốn cũng không phải là ý này." Tề Danh Dương có chút nóng nảy, nha đầu này sao lúc nào cũng không để ý tới lời nói của anh vậy.

"Em mặc kệ, dù sao em cũng thích anh, em nhận định anh rồi!" Tạ Nhất Nhất đột nhiên đứng dậy, chỉ vào trăng sáng lớn tiếng nói, "Tạ Nhất Nhất tôi hôm nay xin thề với ánh trăng, đời này nhất định phải trở thành vợ của Tề Danh Dương--"

Tề Danh Dương bị dọa sợ đưa tay bịt miệng của cô lại, sợ bị người ta nghe thấy được, anh hạ thấp giọng "cầu xin" nói: "Bà cô ơi, coi như tôi xin cô, đừng làm loạn thêm nữa, cô là con gái, sao không chú ý hình tượng chút nào vậy?"

Tạ Nhất Nhất chỉ chỉ miệng của cô, ý bảo Tề Danh Dương buông cô ra, chờ anh vừa buông lỏng, cô cực nhanh sáp mặt tới, nhón chân hôn lên trên môi của anh.

Tề Danh Dương ngây người, còn chưa có phản ứng kịp, lại nghe Tạ Nhất Nhất đắc ý nói: "Em thích anh chính là không chú ý hình tượng sao? Vậy em cũng không cần hình tượng là được. Anh nghe đây, Tạ Nhất Nhất em là thật lòng thích anh, chỉ cần một ngày anh chưa có lấy vợ, vậy là em có cơ hội, anh có thể từ chối em, nhưng em sẽ không bỏ cuộc! Anh chờ xem, một ngày nào đó, em sẽ khiến anh yêu em!"

Nói xong, cô kiêu ngạo ngẩng đầu, xoay người chạy đi, trong không trung chỉ còn lại có tiếng cười lanh lảnh như chuông bạc.

Tề Danh Dương ngẩn ngơ tại chỗ, dưới chân giống như mọc rễ, không có dịch chuyển.

Trên môi vẫn còn lưu lại mùi thơm của cô, vừa rồi lúc cô hôn anh, xúc cảm mềm mại này khiến anh rơi vào chấn động, không thể nói rõ được cụ thể là cảm giác gì, có một tia kinh ngạc, còn có một tia tê dại, một chút nóng, và một chút rung động anh không nói rõ được lại giống như là điện giật.