Sếp, Dè Dặt Một Chút!

Quyển 2 - Chương 129: Bờ bên kia yên tĩnh




Editor: smizluy1901

Trên cái bàn tròn gần cửa sổ chạm rỗng, hoa hồng nở rực rỡ trong bình thủy tinh, rèm cửa sổ sát sàn rộng lớn bị gió thổi nhẹ vén lên một góc, cảnh đẹp núi non cách đó không xa lại bừng bừng trước mắt, phong tình vô tận giống như trong mơ.

Đây là một căn phòng thuần kiểu thiết kế cung đình Châu Âu, căn phòng hàm chứa hoàng hôn ấm áp, toàn bộ ghế sofa kiểu Châu Âu, bàn trà, bàn đọc sách, đèn treo cỡ lớn kiểu Châu Âu, đèn bàn tinh xảo, và rèm cửa sổ tơ mỏng màu violet, tất cả đều tràn đầy phong cách lãng mạn và tao nhã.

Trên chiếc giường lớn màu trắng trải ra giường tơ tằm màu lam tím, người đàn ông cao ráo nhẹ nhàng đi vào, anh có đôi lông mày còn đậm hơn mực, đôi mắt còn sâu hơn đêm tối, dưới sống mũi cao thẳng hoàn mỹ ấy là đôi môi mỏng góc cạnh rõ ràng mang theo độ cong hấp dẫn người, ánh mặt trời rực rỡ vẩy xuống chiếu vào kính thủy tinh, vẩy vào trên trán anh, vai cánh tay, trên tay chân thon dài và vóc dáng khỏe đẹp, giống như bức tranh thời trung cổ tao nhã mà cao quý, trong lúc giở tay nhấc chân đều là phong cảnh.

Ngay cả Tòng Thiện cũng nói, cởi quân phục ra Hàn Dập Hạo trông vô cùng quý phái, bất kể cử chỉ hay là nói năng cũng đều rất lịch sự, tuyệt sẽ không để cho người ta đoán được nghề nghiệp của anh.

Anh ngồi ở bên cạnh cô, yên lặng mà ngắm nhìn dung nhan ngủ của cô, giống như nhìn chăm chú vào của quý trân quý nhất vậy, không nỡ dời tầm mắt tí nào.

Song, giờ phút này, khóe môi của anh không có mang theo nụ cười dịu dàng ngày trước, trái lại trông có chút ngưng trọng.

Vừa rồi, anh nhận được điện thoại của Đường Tuấn, được cho biết chuyện xảy ra trong nước.

Lúc anh nghe được tin tức này, thì cả người rơi vào chấn động, anh vốn không có nghĩ đến, cứ như vậy, trong vòng một đêm, bên cạnh lại mất đi một người bạn thân. Nhưng càng khiến anh lo lắng hơn chính là, lúc Tòng Thiện nghe được tin tức này, phản ứng sẽ suy sụp thế nào. Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.

Cho nên, anh quyết định tạm thời không nói cho cô biết, chờ bọn họ về nước, tính tiếp.

Trong lúc ngủ mơ bị người liên tục nhìn chằm chằm, cho dù là ngủ, phụ nữ có thai cũng sẽ có cảm giác, hai hàng lông mi dài vừa dày vừa cong hơi run run, từ từ nhấc lên, đôi mắt như thủy tinh ấy hé ra ánh sáng lấp lánh tràn ngập các loại màu sắc, thấy rõ người trước mắt.

"Anh lại nhìn lén em ngủ." Tòng Thiện bất mãn bĩu môi, bởi vì vừa mới dậy, trong giọng nói lười nhác còn mang theo ý tứ làm nũng.

Hàn Dập Hạo cất tiếng cười khẽ, cúi đầu hôn cái miệng đỏ thắm ấy, khàn khàn nói: "Bà xã, chào buổi chiều."

Một làn gió thổi vào, vén lên tấm màn che mỏng, một luồng sáng màu vàng chiếu vào trong mắt cô, làm cô theo bản năng che mắt, hỏi: "Bây giờ mấy giờ? Em ngủ bao lâu rồi?"

"Còn sớm, chưa tới bốn giờ." Anh thấy cô muốn ngồi dậy, lập tức ôm eo cô lại, thuận thế, dựa vào trên vai anh.

"Bốn giờ!" Tòng Thiện thốt lên một tiếng thét kinh hãi, ngay sau đó vội vàng đứng dậy, "Em còn nói phải cùng ông ngoại đi dạo nhà sách, sao ngủ lâu như vậy chứ, anh cũng không gọi em."

"Ông ngoại biết em mang thai vất vả, cũng không muốn để em theo, cho nên mới không cho anh gọi em." Hàn Dập Hạo kéo lấy tay của cô, đặt vào trong ngực, bảo cô đừng nóng lòng.

"Vậy ông có mất hứng hay không?" Tòng Thiện dè dặt nhìn anh, chớp chớp đôi mắt to, thật tình không biết ở trong mắt Hàn Dập Hạo là động lòng người biết bao.

"Suốt ngày chỉ biết đoán mò!" Anh nhịn không được véo khuôn mặt trắng mịn của cô, véo đến sắp chảy nước, cười nói, "Em lúc nào thì thấy ông ngoại mất hứng với em?"

"Cái này thật là không có." Tòng Thiện cẩn thận suy nghĩ một chút, thật đúng là không có phát hiện dấu hiệu rõ ràng, ông ngoại của Hàn Dập Hạo là ông cụ rất là dễ gần, tính tình tốt, giáo dưỡng tốt, ngay cả nói chuyện cũng là điềm đạm ấm áp, cho tới bây giờ vẫn chưa cho Tòng Thiện gặp qua sắc mặt.

Song, cô vẫn là không yên lòng, dù sao cũng là vừa mới ở chung, cô sợ có một số việc ông cụ không nói rõ, vì vậy cô lại hỏi: "Có phải ông ngoại là người chuyện gì cũng giấu ở trong lòng, không nói ra hay không? Ngộ nhỡ ông có ý kiến với em, nhưng ngoài miệng không nói, chúng ta cũng không biết, vậy thì làm sao bây giờ?"

"Em nhất định muốn anh nói ông ngoại mất hứng, em mới hài lòng?" Hàn Dập Hạo bị logic cổ quái của cô chọc cười, nói, "Sao anh phát giác suy nghĩ của em bây giờ càng lúc càng tăng vọt, anh theo không kịp?"

Tòng Thiện trừng mắt liếc anh một cái, "Em bây giờ là hai cái 'đầu', suy nghĩ tăng vọt, anh theo không kịp chỉ có thể nói rõ anh thông minh có hạn, đồ ngốc!"

"Còn hếch mũi lên mặt." Hàn Dập Hạo véo eo của cô, làm bộ muốn cù cô nhột, Tòng Thiện sợ nhất một chiêu này, vội vàng xin tha.

Hai người làm loạn một hồi, Tòng Thiện hơi thở dốc, nằm ở trên lồng ngực của anh, nói: "Đợi lát nữa ông ngoại về, em phải xin lỗi ông, hy vọng ông đừng để ở trong lòng."

"Sao em lại nhất định phải nghĩ ông ngoại của anh dễ giận như vậy?" Hàn Dập Hạo không hiểu hỏi, "Bao nhiêu tuổi rồi một ít chuyện, em vẫn chưa yên tâm."

Tòng Thiện méo miệng nói: "Em đây không phải là muốn lấy lòng ông ngoại của anh sao? Em sợ ông không thích em, nhắm vào em giống như mẹ của anh vậy. Em bây giờ dù sao cũng là vợ của anh, quan hệ thành viên gia đình xử lý không tốt chính là nội bộ không ổn định, rất nghiêm trọng."

Hàn Dập Hạo biết cô là ăn đủ gian khổ từ mẹ của anh, lúc nhìn thấy ông ngoại cũng là mang "thành kiến", cằm của anh chống ở trên đầu của cô, ngửi mùi thơm dễ chịu trên người cô toả ra, an ủi nói: "Em yên tâm, ông ngoại là thật lòng thích em, yêu thương em, những lời này ông không chỉ một lần chính miệng nói cho anh biết."

"Thật sao?" Tòng Thiện nghe vậy ánh mắt sáng lên, còn kích động nho nhỏ.

"Dễ dàng thỏa mãn như vậy sao?" Hàn Dập Hạo trêu ghẹo nói, "Anh còn tưởng rằng, phải tặng vòng tay của bà ngoại cho em, em mới có thể vui vẻ."

"Vòng tay gì?" Tòng Thiện nhìn anh, có chút mơ hồ.

Anh đột nhiên nở nụ cười thần bí, lên tiếng nói: "Nhắm mắt lại trước."

"Còn muốn thừa nước đục thả câu." Tuy ngoài miệng Tòng Thiện nói lời bất mãn, song, trong lòng cũng bởi vì anh cố làm bầu không khí mơ hồ mà dâng lên vẻ mong đợi, cô nghe lời nhắm mắt lại, cho đến nơi cổ tay cảm nhận được một cảm giác lạnh lẽo, cô mới từ từ mở mắt.

Một chiếc vòng tay ngọc lục bảo phỉ thúy khảm ruby nơi cổ tay trắng nõn, đang phát ra ánh sáng óng ánh, sáng ngời trong suốt, màu sắc lóng lánh xuyên thấu vừa nhìn đã biết là vật quý hiếm thấy, đeo ở cổ tay, càng tôn lên làn da trắng muốt như tuyết động của cô.

Trong lòng Tòng Thiện cả kinh, ngẩng đầu lên, hỏi: "Đây là của bà ngoại anh?"

"Là trước kia, sau này nó là thuộc về em." Ánh mắt sâu thẳm của Hàn Dập Hạo chứa đầy tình cảm dịu dàng, nhẹ giọng nói.

Tòng Thiện nhớ ra cái gì đó, có chút không xác định hỏi: "Ông ngoại của anh sẽ đồng ý sao?"

"Đồ ngốc, là ông bảo anh đưa cho em." Hàn Dập Hạo cười nhẹ giải đáp, "Em nói xem, nếu như ông không thích em, sẽ đem một món đồ trang sức khi còn sống bà ngoại yêu thích nhất tặng cho em sao?"

Tòng Thiện lộ ra vẻ mặt vui mừng, nhưng cô lập tức lấy nó xuống, nói: "Quý giá như vậy, em nhất định phải cất giữ thật tốt, ngộ ngỡ bị em làm trầy xước, vậy cũng không tốt."

"Đồ trang sức không lấy ra đeo, vậy sao phải thiết kế nó ra?" Hàn Dập Hạo chế nhạo cô "hẹp hòi", nắm lấy cổ tay của cô, không cho cô tháo xuống.

"Nhưng đây là di vật của bà ngoại anh." Tòng Thiện giãy giụa nói, "Nếu như bị ông ngoại nhìn thấy, nói không chừng sẽ nổi lên hồi ức đau lòng, em cảm thấy vẫn là bỏ vào trong hộp bảo quản là được."

"Đeo vào, nghe lời." Hàn Dập Hạo không cho cô nhiều lời, từ trên giường ôm lấy cô, giúp cô mặc quần áo.

Áo ngủ tơ tằm trên người bị cởi ra, gần như lộ ra trọn vẹn nước da như tuyết, đẹp đến làm người ta thoắt cái lại nghĩ sang chuyện khác, song, Hàn Dập Hạo có tâm sự không bị khiêu khích giống như ngày thường, mà là lấy ra một chiếc váy viền tơ rộng rãi màu hồng nhạt từ trong tủ quần áo của cô rồi lập tức giúp cô mặc vào.

"Đợi lát nữa lúc mặt trời sắp xuống núi, chúng ta đi dạo trên bờ biển một chút nhé, mặt trời chiều rất đẹp." Anh có chút vụng về giúp cô buộc đai lưng, trước đây anh chưa bao giờ phục vụ người khác mặc quần áo, kể từ sau khi hai người kết hôn, anh còn thích dính lấy cô hơn ngày trước, những "việc nhỏ" mặc quần áo này cũng bị anh một mình ôm lấy mọi việc, nhiều lần, bây giờ cũng là phân rõ được các kiểu mặc quần áo phức tạp.

"Hàn Dập Hạo, sao em cảm thấy hôm nay anh đặc biệt tốt vậy?" Tòng Thiện cười nhìn anh, đôi mắt cong cong, sáng lấp lánh giống như thủy tinh.

"Em gọi anh là gì?" Anh nhướn một bên mày rậm, không vui nhắc nhở.

"Ông xã!" Tòng Thiện ngọt ngào gọi một tiếng, còn chủ động nhón chân lên đưa môi lên thơm một cái, lập tức dụ dỗ Hàn Dập Hạo, trong lòng ấm như mặt trời.

"Bà xã, anh yêu em!" Anh đương nhiên sẽ không bỏ qua phúc lợi này, chủ động hôn trả lại cô, nụ hôn này sâu hơn.

Đợi đến nụ hôn kết thúc, Tòng Thiện có chút thở hồng hộc, không thể trách cô sức thở không tốt, chỉ đành phải trách Hàn Dập Hạo công phu hôn quá tốt, mỗi lần đều làm cho cô có cảm giác sắp hít thở không thông.

"Chúng ta đi xuống lầu nào." Hàn Dập Hạo dắt tay của cô, che chở ở phía sau của cô, đưa cô ra cửa.

"Đợi một chút, em tìm điện thoại di động đã." Tòng Thiện chợt nhớ tới đồ rơi mất, muốn quay lại tìm, lại nghe Hàn Dập Hạo nói.

"Anh mua bánh ngọt Mộ Tư (mousse cake) em thích nhất, em đi xuống ăn trước đi, để anh tìm điện thoại."

"Được rồi." Ngủ lâu như vậy, Tòng Thiện cũng cảm thấy đói bụng, vừa nghe đến bốn chữ bánh ngọt Mộ Tư, con sâu thèm ăn cô liền nhào ra ngoài, cũng vui vẻ đi xuống lầu.

Thấy bóng lưng của cô biến mất ở cửa cầu thang, Hàn Dập Hạo lấy điện thoại di động của Tòng Thiện từ trong túi quần ra, điện thoại đã bị anh tắt máy, mục đích là vì phòng ngừa người khác nói cho cô biết chuyện của Tiểu Kha.

Cứ như vậy trước đã, ít nhất hai ngày này, để cô trải qua thật vui vẻ.

Lúc hoàng hôn, hai người tay nắm tay dạo bước ở trên bờ cát, gió ấm áp thổi sợi tóc bay lất phất, vẽ ra một độ cong nhu hòa ở sau lưng cô, cô nhìn thấy rất nhiều vỏ sò trên bờ cát sau khi thủy triều rút, lập tức bỏ tay Hàn Dập Hạo ra, vui vẻ bước lên từng bước cẩn thận lật xem.

"Anh nhìn xem, cái này giống cái mũ không? Cái này giống sừng trâu không?" Tòng Thiện vừa nói, vừa thu gom các hình dạng độc đáo và màu sắc tươi sáng.

"Em nhặt nhiều vỏ sò như vậy làm gì?" Hàn Dập Hạo ngồi xổm xuống, tò mò hỏi.

"Tặng cho Tiểu Kha." Tòng Thiện cười đáp, "Anh không biết, cô ấy ấy hả, là một người mê vỏ sò, rất thích sưu tầm các loại hình dáng vỏ sò, trong phòng của cô ấy có một bình thủy tinh rất to, bên trong đều là vỏ sò! Cho nên em thu thập các loại vỏ sò đẹp mắt, lúc trở về tặng cho cô ấy!"

Thân thể Hàn Dập Hạo sửng sờ, còn chưa có đưa ra câu trả lời, lại nghe Tòng Thiện nói thêm, "Đúng rồi, đưa điện thoại cho em, em muốn gọi video với cô ấy, tiện thể để cô ấy nhìn xem vỏ sò xinh đẹp đầy đất!"

"Thời gian trong nước còn sớm, em sẽ quấy rầy đến cô ấy đấy." Nét mặt Hàn Dập Hạo không lộ vẻ gì, nhắc nhở nói.

"Không còn sớm." Tòng Thiện tính thời gian một chút, nói, "Cô ấy luôn dậy sớm, lúc này, đoán chừng là cũng sắp dậy rồi, em gọi điện cho cô ấy, thuận tiện còn có thể gọi cô ấy dậy! Anh mau đưa điện thoại cho em."