Sếp, Dè Dặt Một Chút!

Quyển 2 - Chương 130-2: Thương tâm (2)




Editor: smizluy1901

Tòng Thiện đẩy cửa đi vào, thấy Hàn Dập Hạo đứng ở ban công, lập tức cười đi tới, nói: "Thì ra là khi còn bé anh béo như vậy, cậu bé béo."

"Đó là anh trổ mã tốt." Hàn Dập Hạo đi tới, ôm eo cô, cúi đầu nhìn cô, ánh mắt thâm tình trước sau như một.

"Không biết ngượng nói trổ mã tốt, trổ mã đến bốn lớp cằm à?" Tòng Thiện vui vẻ, "Ông ngoại đưa cho em xem 'ảnh nude' của anh, ha ha."

"Đẹp mắt không?" Thấy cô vui vẻ như vậy, Hàn Dập Hạo cũng cảm thấy vui vẻ.

"Giống như một bánh trôi thịt." Tòng Thiện nghĩ tới tấm ảnh ấy lại cảm thấy buồn cười, "Tiểu lưu manh đó còn tự mình 'chơi' của mình, cười chết em."

Hàn Dập Hạo nghe rõ ý tứ của cô, lập tức giơ tay của cô lên, đè cô ở trên giường, chặn lại tiếng cười của cô: "Em lại nhìn 'khỏa thân' của anh, cô gái lưu manh này."

"Anh mới lưu manh—" Tiếng kháng nghị của Tòng Thiện càng lúc càng nhỏ, có lẽ là đã quen "vận động sau khi ăn" này, hôn đến động tình, cơ thể từ từ nóng lên, không kiềm được duỗi tay vòng ở trên cổ của anh, tay nhỏ bé còn vụng về giúp anh cởi áo.

Hàn Dập Hạo nhanh chóng cởi bỏ quần áo trên người của hai người, đè cô trên chiếc giường lớn mềm mại, dấy lên từng cơn sóng tình—

Sau cuộc mây mưa, Tòng Thiện mệt mỏi ngủ say, Hàn Dập Hạo vào phòng tắm tắm rửa, trước khi đi, lấy khăn lông lau sạch chất dịch đục giữa hai chân của cô, lại tỉ mỉ dịch góc chăn, thấy cô không chút phản ứng nào, biết mình lại giày vò cô thê thảm. Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.

Khóe miệng cong lên nụ cười hạnh phúc và thỏa mãn, anh hôn lên trán cô rồi mới rời đi.

Tòng Thiện ngủ trong chốc lát, trở mình, không có cảm giác được vòng tay quen thuộc, vì vậy từ từ thức dậy.

Nghe trong phòng tắm truyền tới tiếng nước chảy, Tòng Thiện biết Hàn Dập Hạo đi đâu, cô vươn tay chân đau nhức, vẻ mặt hạnh phúc và thỏa mãn.

Lúc này, cục cưng đá cô một cái, cô ngồi dậy nhẹ giọng vỗ về cục cưng, "Cục cưng, bố rất nhanh sẽ tắm xong, con đừng nghịch nhé."

Lúc này, túi quần Hàn Dập Hạo giắt trên móc áo sáng lên.

Hẳn là có người gửi tin nhắn.

Tòng Thiện đột nhiên nhớ tới chuyện vẫn chưa hoàn thành lúc chập tối, vì vậy mặc đồ ngủ vào, đi tới giá áo bên cạnh, lấy điện thoại di động của Hàn Dập Hạo ra, liếc nhìn, là một tin nhắn thời tiết.

Từ trước tới giờ, điện thoại của Hàn Dập Hạo không có cho cô lật xem, nhưng Tòng Thiện cũng không có làm chuyện nhàm chán như vậy, cô đi tới trên ban công, gió đêm mát mẻ thổi vén lên áo ngủ mỏng như cánh tằm của cô, tóc đen như thác nước nhẹ nhàng phất phới ở sau ót, nước da trắng nõn này bởi vì cuộc hoan ái vừa rồi, mà có chút ửng đỏ, cô ngẩng đầu nhìn lên bầu trời sao, sạch sẽ trong suốt, mênh mông bát ngát, không có nhiễm bầu không khí vẫn đục trong thành phố, bầu trời đầy sao chiếu sáng lấp lánh hơn cả ánh sáng của kim cương.

Cô hít một hơi thật sâu, cả người thoải mái, tâm tình thật tốt, không thể chờ được muốn chia sẻ với bạn bè.

Vì vậy, cô gọi điện cho Tiểu Kha.

Điện thoại vẫn tắt máy.

Trong lòng tính toán thời gian, chẳng lẽ bây giờ đang họp?

Không gọi được cho Tiểu Kha, vì vậy cô gọi cho Vương Đình, song, nhận nghe điện thoại không phải là Vương Đình, cũng không phải bất kỳ giọng nói quen thuộc nào của cô, mà là một người phụ nữ xa lạ.

"Alo."

Nghe thấy giọng nói bên đầu kia điện thoại, Tòng Thiện đầu tiên là sửng sốt, tưởng là người giúp việc của nhà họ Câu nhận máy, vì vậy nói, "Xin chào, tôi tìm Vương Đình."

"Cô là?" Người ở đầu bên kia dò hỏi.

"Tôi là Thẩm Tòng Thiện." Tòng Thiện tự báo họ tên nói.

Song, khiến cô không tưởng tượng được chính là, giọng nói trong điện thoại lập tức chuyển thành người khác.

"Tổ trưởng? Là cô sao?"

Tòng Thiện nhận ra giọng nói này, "Sư tỷ?"

Nữ cảnh sát kia nghe được giọng của cấp trên ngày trước, lập tức trở nên có chút kích động, cô hỏi, "Tổ trưởng, cô đi đâu vậy? Tại sao lại không liên lạc được với cô? Cô có biết Tiểu Kha cô ấy—"

"Tiểu Kha làm sao?" Tòng Thiện vừa nghe, trong lòng đột nhiên nảy lên dự cảm xấu, hình thức này, là cảnh sát đang giám sát liên lạc điện thoại của nhà họ Câu? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

"Tiểu Kha chết rồi!" Nữ cảnh sát nức nở thành tiếng, mặc kệ người xung quanh khuyên can, lớn tiếng hô lên.

"Chị nói gì cơ!" Tòng Thiện hoàn toàn ngây dại, sắc mặt của cô trở nên rất trắng rất trắng, trong đầu giống như có một tiếng sấm nổ vang, thậm chí cô hoài nghi mình có nghe lầm hay không!

"Tổ trưởng, tôi là lão Âu." Một người đón lấy điện thoại, giọng rất thấp, cũng ẩn chứa nức nở cực điểm, "Tiểu Kha chết rồi, bị tên súc sinh Tần Kha kia tàn bạo đánh chết! Cô mau trở về đi, chỉ huy chúng tôi báo thù cho Tiểu Kha!"

Đầu óc giống như đột nhiên bị một gậy đánh trúng, "bộp" một tiếng, điện thoại rơi trên đất.

Tòng Thiện bụm ngực, thụt lùi một bước, trời đất u ám.

Bọn họ nói cái gì? Điều này sao có thể? Tiểu Kha đã chết! Chết rồi sao!

Không, ngày hôm trước họ còn gọi điện thoại cơ mà, không phải còn nhắc tới cô và Triệu Tường định cuối năm kết hôn sao? Tòng Thiện còn rất nhiệt tình nói muốn cho cô mượn đồ trang sức.

Sao lại chết? Cô không tin, không tin!

"Tòng Thiện." Sau lưng truyền đến tiếng bước chân dồn dập, Hàn Dập Hạo ôm chặt lấy thân thể lảo đảo muốn ngã của cô, nhìn cô nước mắt giàn giụa, lo lắng hỏi, "Làm sao vậy? Đang gọi điện với ai?"

"Tiểu Kha--" Tòng Thiện nghẹn ngào, cô lắc đầu, trong cổ họng như có cái gì đó chặn lại, muốn nói lại nói không nên lời.

Cô nhanh chóng cúi người xuống, nhặt điện thoại di động lên, bấm số.

"Em muốn gọi cho ai?" Hàn Dập Hạo biết cô đã biết tin tức ấy, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay của cô, chặn lại nói: "Đừng gọi nữa."

Tòng Thiện cứng lại, cô chậm rãi quay đầu lại, nhìn anh, hai mắt tràn đầy bi thương, cô run rẩy hỏi: "Anh biết?"

Hàn Dập Hạo gật đầu, anh là không thể giấu cô nữa.

"Em không tin!" Cô đẩy dùng sức đẩy anh ra, dường như cái gật đầu của anh chính là xử Tiểu Kha tội chết, cô không muốn tin! Thấy tâm trạng của cô kích động, Hàn Dập Hạo tiến lên một bước, ôm chặt lấy cô, chống đỡ cái trán của cô xót xa nói: "Em đừng như vậy, Tiểu Kha trên trời có linh thiêng nhìn thấy bộ dáng này của em, cũng sẽ không an tâm."

Tòng Thiện dùng sức đánh anh, liều mạng muốn tránh thoát khỏi lồng ngực của anh, cô trở nên như mắc chứng cuồng loạn hét lên: "Anh đã sớm biết! Anh còn giấu em! Tại sao lại phải giấu em!"

"Anh sợ em khổ sở, mới không muốn nói cho em biết, anh vốn định sau khi về nước sẽ nói cho em biết." Hàn Dập Hạo không sợ cô tức giận, chỉ sợ cô làm tổn thương tới mình, hai cánh tay giống như vòng sắt vậy, làm thế nào cũng không buông ra.

"Anh là một tên lừa gạt! lừa gạt!" Tim Tòng Thiện bị bi ai và tức giận lấp đầy, cô không cách nào tiếp nhận được tin tức Tiểu Kha chết, cô kinh hoàng, hốt hoảng, bi thương, đau đớn, nhiều cảm xúc như vậy giống như sóng thần đột nhiên xông vào tim cô, gánh chịu đến mức cô sắp phát điên.

Cô không biết nên làm thế nào trút ra, không biết có nên tin những điều nghe được hay không, tim của cô đau đến sắp chết, ngoại trừ giận lây sang Hàn Dập Hạo ra, cô chỉ có nghẹn ngào nức nở, để trút ra bi thương trong lòng.

"Tại sao? Tại sao!" Cô túm chặt lấy cánh tay của Hàn Dập Hạo, bật khóc nức nở.

Sớm đoán được cô sẽ có phản ứng như thế nào, Hàn Dập Hạo đau lòng giống như bị người dùng sức đâm một dao, rất muốn tất cả bi thương đều để anh gánh chịu, không nên hành hạ Tòng Thiện của anh.

Anh vỗ nhẹ lên sống lưng của cô, muốn an ủi lại cảm thấy ngôn ngữ cứng nhắc, anh an ủi thế nào cũng không giải trừ được nửa phần đau thương của cô, chi bằng cùng cô cùng đau lòng.