Sếp, Dè Dặt Một Chút!

Quyển 2 - Chương 49: Bệnh di truyền (1)




"Bình tĩnh một chút." Lời khuyên giải của Tòng Thiện còn chưa có nói hết, Câu Tử Minh đã xoay người quay trở lại cửa viện phúc lợi, anh gọi một cú điện thoại, gọi một nhóm người tới đây, mình bắt đầu đập cửa trước.

Tòng Thiện cau mày, cô nhìn ra được bây giờ Câu Tử Minh rất tức giận, cô nói cái gì cũng vô bổ, nhưng làm ầm ĩ như vậy, bọn họ cũng không chắc có thể chiếm được ưu thế.

Cánh cửa sắt lại được mở ra, là mấy người đàn ông trung niên thân thể cường tráng cầm gậy gộc, bọn họ hung tợn mà bảo Câu Tử Minh mau cút, mang tính uy hiếp mà vung gậy gộc trong tay.

"Tôi là cảnh sát, xin các anh phối hợp, nếu không." Tòng Thiện móc thẻ cảnh sát ra, giơ lên ở trước mặt mấy người họ, muốn làm cho đối phương phối hợp.

Bọn họ lại không chút để ý: "Cảnh sát thì giỏi lắm sao, mấy người lại tiếp tục ở đây gây rối, ngay cả cảnh sát cũng đánh!"

Đột nhiên, Câu Tử Minh nhanh chóng ra tay, đấm thẳng một đấm vào giữa sống mũi của một người, đối phương lập tức đau đến ném gậy trong tay đi, bụm mũi ngồi xổm xuống kêu rên, mấy người còn lại thấy thế, trong miệng mắng chửi lời thô thục, liền quơ gậy đánh tới Câu Tử Minh.

Thấy Câu Tử Minh đánh nhau với bọn họ, Tòng Thiện cũng đành phải giúp một tay, động tác cũng không dám quá lớn, cô mượn lực đá xoáy một cái, đạp một người ngã trên đất, đoạt lấy vũ khí trong tay đối phương, chỉ về phía bọn họ, mà Câu Tử Minh ra tay rất mạnh, chốc lát đã đánh cho đối phương thất bại thảm hại.

"Có nói hay không!" Câu Tử Minh dùng sức đá một người, giận dữ quát.

Đối phương kêu lên oai oái, còn gào thét "Sắp đánh chết người rồi!"

Cư dân xung quanh đều đi ra, vây ở phía ngoài, nhưng cũng không dám tiến vào.

Người của đồn công an địa phương không lâu sau cũng đã tới, muốn bắt hai người Câu Tử Minh và Tòng Thiện lại, Tòng Thiện đưa thẻ cảnh sát ra, nói rõ mình là đến tìm người, nhưng rõ ràng đối phương lại không phối hợp, còn cầm vũ khí đe dọa, bọn họ là tự vệ.

Đối phương đâu chịu nghe cô giải thích, xô đẩy muốn đưa bọn họ đi, lúc này người của Câu Tử Minh cũng đã tới, vẻ mặt của mỗi người đều rất nghiêm túc, cả người đầy hung tợn, làm cho đối phương không thể không kiêng dè ba phần.

"Các anh muốn làm gì!" Một tên cảnh sát chỉ vào người của Câu Tử Minh, phô trương thanh thế mà quát to.

"Đêm nay tìm không được người tôi muốn tìm, tôi bảo đảm khiến các người không có bình yên!" Câu Tử Minh quẳng ra một câu uy hiếp.

"Anh cho rằng anh là ai!" Tên cảnh sát cầm đầu căm tức nhìn Câu Tử Minh, dường như muốn rút súng.

"Tôi khuyên các anh tốt nhất đừng hành động thiếu suy nghĩ." Tòng Thiện cảnh cáo bọn họ, "Sở trưởng của các anh họ Tưởng phải không? Không bằng bây giờ bảo ông ấy đến đây."

"Cô biết cục trưởng của chúng tôi?" Có người hỏi.

"Không biết, nhưng điện thoại này của tôi lại có số của cục trưởng cục chống tham nhũng, nếu như ông ấy không đến, tôi sẽ tố cáo với cục trưởng cục chống tham nhũng ông ấy tham ô hối lộ!" Tòng Thiện uy hiếp nói.

"Cô nói vớ vẩn gì đấy!" Tên cảnh sát cầm đầu tức miệng mắng to.

"Có phải tôi nói xằng hay không, trong lòng các anh biết rất rõ." Tòng Thiện quét mắt nhìn từng người một lượt, họ Tưởng ấy cô đã gặp một lần, bụng phệ đầy mỡ, miệng đầy răng vàng nói không tham ô ai tin, hơn nữa trong khoảng thời gian này, theo chứng cứ thu thập được và dựa vào phán đoán của cô, cô tuyệt đối tin rằng sở trưởng họ Tưởng kia không phải là thứ gì tốt, cho nên bây giờ cô đang chơi trò chiến tranh tâm lý, "Tôi là tổ trưởng tổ cảnh sát điều tra hình sự khu vực thành phố A, muốn điều tra sở trưởng của các anh rốt cuộc đã làm những gì dễ như trở bàn tay, nếu như các anh không gọi cho ông ấy, tôi bảo đảm ngày mai cục trưởng cục chống tham nhũng sẽ nhận được tài liệu liên quan!" Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.

Đối phương hiển nhiên bị hù dọa, nữ cảnh sát này, trong bọn họ cũng là có người đã gặp qua, mấy năm gần đây, trong cục không ít tham ô, nhưng dựa vào điều kiện giao thông khép kín, trời cao hoàng đế xa, cho nên bọn họ kết hợp phong sinh thủy khởi[1], nhưng làm nhiều chuyện xấu khó tránh trong lòng có chút không yên, cho nên chiến thuật chụp mũ này của Tòng Thiện vẫn là rất hiệu nghiệm.

[1] Phong Sinh Thủy Khởi: tức là gió đi khắp nơi để mọi vật sinh ra, nước đến đâu thì mọi vật ở đó đâm chồi nảy lộc .

"Mọi người đều là đồng nghiệp, vừa rồi là hiểu lầm, hiểu lầm thôi." Tên cảnh sát cầm đầu lập tức thay một vẻ mặt tươi cười, nhiệt tình bám víu lấy quan hệ với Tòng Thiện, đồng thời bảo người đi xin chỉ thị sở trưởng nên làm thế nào, dù sao chức vị của Tòng Thiện cũng cao hơn bọn họ, muốn sở trưởng tự mình lên tiếng ổn thỏa một chút.

Tòng Thiện cười lạnh, đám người này quả nhiên có vấn đề, không nghĩ tới thái độ càng biểu hiện thật tốt càng chứng minh bọn họ hành vi không ngay thẳng.

Câu Tử Minh cũng không quan tâm, không khách sáo nói: "Hãy chấm dứt việc đó, mau giao người ra đây!"

Tòng Thiện cũng lập tức bổ sung: "Chúng tôi phát hiện tràng hạt đeo trên tay của cô ấy rơi ở đây, nói rõ nhất định là đêm nay người đã tới thôn của các anh, nếu như các anh kháng cự không phối hợp tìm người mà nói, chính là tội không làm tròn trách nhiệm."

Người cầm đầu nọ lại cười nói: "Nhất định tìm người, tìm người. Người mất tích có đặc trưng gì?"

"Phái nữ, 24 tuổi, khoảng 1m6, tóc dài, mắt to." Tòng Thiện nói ra đặc trưng, sau đó chỉ vào những người của viện phúc lợi phía sau nói, "Bọn họ cũng đã gặp qua."

"Cô ấy bị thương, trên đầu còn có đeo băng, đã gặp nhất định 'không quên được'." Câu Tử Minh hung dữ mà nhìn chằm chằm mấy tên tay chân kia, nói.

Vương Đình bị thương? Tòng Thiên thoáng giật mình, muốn hỏi rõ ràng sao lại như thế, nhưng bây giờ không tiện chất vấn, chờ sau khi trở về hỏi lại Câu Tử Minh.

"Vậy chúng tôi lập tức phân công nhân lực đi tìm." Đối phương trở nên thân thiện, nháy mắt ra dấu lẫn nhau, muốn rời khỏi đám người của Tòng Thiện.

"Không cần phiền phức như vậy, để tôi vào xem một chút, là biết có ở bên trong hay không." Tòng Thiện nói xong đẩy người chắn ở cửa ra, đi vào trong viện phúc lợi.

Nét mặt của người bên trong đầy vẻ giận dữ, nhưng ngại vì nhóm người của Câu Tử Minh nhìn chòng chọc, cũng không dám nổi giận.

Ánh mắt trong trẻo của Tòng Thiện nhanh chóng lại rất tỉ mỉ mà quét hoàn cảnh bên trong, nhưng một căn nhà ngói bình thường, nhìn qua nhiều năm rồi không có tu sửa, rất là rách nát, bởi vì động tĩnh quá lớn, đứa nhỏ bên trong đều thức dậy, một đám người đứng ở cửa phòng nhút nhát nhìn chằm chằm bên ngoài.

"Trong này có phụ nữ?" Tòng Thiện đột nhiên kéo một người qua, hỏi.

"Có một thím nấu cơm." Đối phương nhìn cô một cái, không hiểu cô có ý gì, tuy không tình nguyện nhưng chỉ có thể trả lời nói.

"Gọi bà ấy ra đây." Tòng Thiện quét mắt lạnh lùng qua, hơi thở sắc bén làm đối phương không thể không nhượng bộ.

Chờ bà thím đi ra, Tòng Thiện chỉ vào một dấu chân rõ rệt trên mặt đất nói: "Đạp lên."

Vẻ mặt bà thím chẳng hiểu ra sao cả, nhưng vẫn là làm theo lời của cô.

"Trừ bà ấy ra, ở đây vốn không có người phụ nữ khác phải không?" Tòng Thiện liếc mắt nhìn kích thước vốn không ăn khớp này, xác nhận nói.

"Các người bảo hôm nay chưa từng có người khác đi vào phải không?" Tòng Thiện tiếp tục hỏi.

"Đúng vậy!" Đối phương mạnh miệng khẳng định.

"Vậy dấu chân là thế nào!" Sắc mặt Tòng Thiện lập tức thay đổi, khẽ quát lên, "Các người nói ở đây chỉ có một người phụ nữ, còn bảo hôm nay chưa từng có người khác đi vào bên trong, vậy dấu chân nên giải thích thế nào? Cấu tạo và tính chất đất của cái thôn này thuộc về đất khô cứng nhiều hơn, cho dù là dùng sức giậm lên cũng không nhất thiết sẽ để lại dấu vết, ở đây lại có một dấu chân rõ ràng như vậy. Tôi nghĩ nhất định là các người thường rót nước ở chỗ này, cho nên cấu tạo và tính chất đất sẽ xốp hơn một chút so với những chỗ khác, mà vừa đúng có một cô gái bị các người đẩy đến gần đó, giẫm chân lên, mới để lại dấu chân đó!"

"Không biết cô đang nói cái gì, coi như là dấu chân của người khác, cũng không có nghĩa là hôm nay để lại." Sắc mặt của đối phương cũng biến sắc, rõ ràng cho thấy bị Tòng Thiện đoán trúng, lại vẫn cứ mạnh miệng tới cùng.

"Được, tôi nhớ nơi này của các người bình thường đều là khóa chặt cửa chính, không để cho người ngoài tùy ý ra vào. Vậy hai ngày nay có ai đã tới hẳn là còn nhớ rõ, các người chỉ ra người đó, đối chiếu dấu chân." Tòng Thiện nhìn bọn họ chằm chằm cất giọng nói.

Trong lúc nhất thời đối phương không biết phản ứng thế nào, Tòng Thiện đột nhiên nắm lấy cổ áo một người, phẫn nộ quát: "Còn chết không chịu thừa nhận! Nếu như không phải là hôm nay, sao dấu chân lại bảo tồn nguyên vẹn như vậy? Có phải muốn tôi tìm đồng nghiệp giám chứng tới đây, các người mới nói thật phải không? Đến lúc đó cho các người một tội danh cho lời khai giả và lãng phí cảnh lực, các người chuẩn bị ở trong tù mấy năm đi!"

Vừa khéo Tòng Thiện chọn một người có lá gan nhỏ nhất trong đám người này, cô luôn quan sát vẻ mặt của những người này, chỉ có người này ở lúc cô nói chuyện lộ ra vẻ mặt sợ hãi nhất, cho nên cô mới chọn anh ta để ra tay.

Quả nhiên, người bị túm bị Tòng Thiện nhìn chằm chằm, lại nghe đến lời uy hiếp, lập tức sợ hãi, vội lắc đầu hét: "Chuyện không liên quan đến tôi, là bọn họ làm, tôi không có tham gia!"

Lời của anh ta vừa nói ra khỏi miệng, chẳng khác nào trở thành thừa nhận mọi chuyện những người khác làm.

Quả nhiên, vẻ mặt của những người ở chỗ này khác nhau, có tức giận, có kinh ngạc, nhiều hơn là đưa mắt nhìn nhau, dường như đang trao đổi cái gì đó.

Câu Tử Minh vừa nghe, cũng không nén được tức giận, bước một bước dài tiến vào, kèm theo túm cổ một người, bàn tay nổi gân xanh: "Giấu người ở đâu rồi!"

Tòng Thiện vội vàng ngăn anh ta lại, bình thường tuy tính khí của Câu Tử Minh cũng không tốt lắm, nhưng nóng nảy đánh người ngay trước mặt cảnh sát như hôm nay vẫn là rất hiếm, Tòng Thiện vừa tách tay của anh ra, vừa nói: "Anh đừng như vậy, nếu như bọn họ khai nhận, sẽ để cho cảnh sát đến tìm người."

Nói xong, nhìn về phía một đám cảnh sát đứng ở bên ngoài "xem kịch vui", bày ra tư thế sếp lớn, hạ lệnh: "Không nghe thấy lời vừa rồi của người này sao? Còn không vào tìm người!"

Người cầm đầu rõ ràng có chút không vui, nhưng lại không thể không nghe lệnh Tòng Thiện nói, dẫn theo cấp dưới đi vào tìm người.

"Đợi một chút." Tòng Thiện bỗng nhiên lại gọi bọn họ lại, chờ bọn họ xoay người lại, cô nói: "Tôi thấy các anh không có mấy người, không bằng tôi gọi thêm mấy người tới để cùng lục soát với các anh."

"Không cần." Đối phương lên tiếng từ chối, "Đây vốn là công việc của chúng tôi, không cần làm phiền các đồng nghiệp trong thành phố."

"Như vậy sao được." Tòng Thiện đi lên trước, nhìn ánh mắt úp mở của bọn họ, dường như có điều giấu diếm, cô vốn là vẫn có lòng phòng bị với bọn họ, lần này càng nghi ngờ bọn họ không thật sự đi tìm người, mà là muốn giấu diếm cái gì đó, "Chuyện tối nay vốn là vì tôi mà ra, làm phiền các anh hơn nửa đêm không nghỉ ngơi, tôi làm thế nào vui vẻ cho được, tôi không phải là cấp trên trực thuộc của các anh, sai khiến các anh quả thật lòng có bất an, nhưng sai khiến cấp dưới của mình thì sẽ không. Cho nên phiền các anh đợi một chút, ở nguyên tại chỗ nghỉ ngơi chốc lát."

Hơn nửa đêm, ai không về nhà mà đứng ở trong gió lạnh nghỉ ngơi, nhưng người của Câu Tử Minh khí thế hùng hổ mà ngăn ở trước mặt mấy tên cảnh sát, tuy đối phương rất tức giận, nhưng ngại vì số lượng quả thật không thể chống lại được, lúc bọn họ muốn gọi điện tiếp viện, thì người của Câu Tử Minh trực tiếp không khách sáo đoạt lấy điện thoại, trong lúc nhất thời, hiện trường náo loạn ầm ĩ. Truyện được cập nhật nhanh nhất tại dîễη đàη lê qµý đôη.

Tòng Thiện gọi cho phòng trực ban, bảo bọn họ nhanh chóng chạy tới, người của cô còn chưa có tới, sở trưởng họ Tưởng bụng phệ đầy mỡ đã dẫn theo một đám thuộc hạ tới trước.

"Xảy ra chuyện gì?" Bộ dáng cái bụng tròn vo mập mạp nhô ra cực kỳ tương tự một sinh vật vào đó, ra hình ra dáng mà đi tới.

Lập tức có người nói với ông ta biết mọi chuyện, tên mập vừa nghe, mặt heo lập tức giận dữ, rồng mạnh cũng khó thắng được rắn địa phương, bọn người bên ngoài tới này lại dám lớn lối như vậy, quả thực không để ông vào trong mắt.

Ông vung cánh tay heo lên, bảo người vây chặt bọn Tòng Thiện, mình thì cất hai chân lùn thô kệch đi tới trước mặt Tòng Thiện, làm ra vẻ nói: "Các người có ý gì? Cố ý đến gây chuyện phải không?"

Bộ dáng mười phần du côn, đâu còn có nửa phần dáng vẻ nên có.

Tòng Thiện nhướn mày, vừa định mở miệng nói, lại nghe giọng của Câu Tử Minh vang lên: "Để cho cấp trên của ông ta đến nói chuyện với ông ta."

Quả nhiên, điện thoại di động kẹp bên hông của tên mập reo lên, ông ta vừa nghe xong đôi câu, nét mặt đầu heo bóng loáng lập tức biến sắc, vừa cười với điện thoại vừa gật đầu lại cúi người, bộ dáng tức cười nói không nên lời.

"Chuyện gì?" Tòng Thiện tò mò hỏi Câu Tử Minh.

"Người của giới chính trị tôi cũng biết không ít, đối phó với những loại người bại hoại này cũng chỉ có thể dùng quyền thế trấn áp." Câu Tử Minh nhàn nhạt nói, cho nên anh trực tiếp gọi cho người của phòng cảnh sát, để cho anh xử lý chuyện này, "Bây giờ bọn họ không dám ngăn cản rồi."

Nói xong, Câu Tử Minh để cho người của mình vào bên trong lục soát, lúc đầu cảnh sát địa phương vẫn còn không muốn, nhưng sở trưởng của bọn họ nghiêm mặt bảo bọn họ tránh ra, người của Câu Tử Minh liền suông sẻ không bị cản trở.

Khi người ở bên trong tìm người, thì người bên ngoài cũng đang suy nghĩ đối sách, sở trưởng họ Tưởng này tuy dung lượng não không lớn, nhưng chuyển biến vẫn rất mau, nếu không làm sao ứng phó với kiểm tra của cấp trên?

Ông tính toán, nếu như Câu Tử Minh thật sự tìm được người, ông liền thuận nước đẩy thuyến bắt người của viện phúc lợi đi, phủi sạch quan hệ, cùng lắm thì chờ qua một thời gian sẽ thả ra.

Tuy nhiên, Tòng Thiện và Câu Tử Minh làm sao dễ dàng để cho ông ta lừa gạt cho qua, ở trong một căn phòng tạp vật bị khóa lại, tìm được Vương Đình, khi cô ấy được Câu Tử Minh ôm ra, Tòng Thiện nhìn thấy sắc mặt của cô ấy rất trắng, băng vải quấn trên đầu bị máu tươi nhuộm đỏ, trên mặt còn có không ít vết bầm tím.

Tòng Thiện lập tức giận dữ, túm lấy cổ áo một người tức giận mắng sao bọn họ ra tay ác như vậy.

Đối phương lại nói vết thương của Vương Đình lúc đến đã có rồi, chính cô ấy không cẩn thận ngã xuống hôn mê, bọn họ có lòng tốt mới đưa cô ấy vào trong phòng.

Tòng Thiện sao có thể tin những lời này, cô còn muốn mắng nữa, lại thấy Câu Tử Minh đã đi ra ngoài mà không hề quay đầu nhìn lại, ôm Vương Đình nhanh chóng rời đi.