Sếp, Dè Dặt Một Chút!

Quyển 2 - Chương 50: Bệnh di truyền (2)




Tòng Thiện nghĩ thầm, nhất định là anh vội vã đưa Vương Đình đi gặp bác sĩ. Ngay sau đó, người của Tòng Thiện cũng đã tới, cô dẫn người tiếp tục lục soát trong viện phúc lợi rất khả nghi này, nhưng đối phương lại nói người đã tìm được rồi, đừng tiếp tục tìm kiếm nữa.

Nhóm người hai phe giằng co, Tòng Thiện càng khẳng định bên trong còn giấu bí mật gì đó, hơn nữa đồn công an địa phương cũng biết chuyện.

Cô khăng khăng muốn lục soát, đối phương lại khăng khăng ngăn cản, hai bên giằng co không ít, Tòng Thiện càng không muốn từ bỏ cái cơ hội thật tốt này, bởi vì nói không chừng ngày mai bọn họ trở lại, đối phương cũng đã dời chứng cứ đi.

"Rốt cuộc các anh ngăn cản là có ý đồ gì?" Tòng Thiện rất là tức giận, thật sự rất muốn trực tiếp đánh nhau, liệu bọn họ cũng sẽ không phải là đối thủ của cô.

"Không phải đưa người đi thì chấm dứt rồi sao? Ở đây còn có nhiều bạn nhỏ như vậy, bản thân tôi lại thấy được các cô có ý đồ khác." Tên mập vừa thấy "đội ngủ lớn" đều đã rời đi, nghĩ thầm Tòng Thiện cũng không có bối cảnh gì, hơn nữa ngộ nhỡ bị bọn họ phát hiện bí mật tầng hầm, vậy thì xong đời, cho nên cái bụng bự tiêu chuẩn ngăn ở trước mặt của Tòng Thiện.

"Thật không cho?" Khóe miệng của Tòng Thiện hơi nhếch lên, chứa đựng nụ cười lạnh, tên mập mạp chết bầm này, hôm nay cô vẫn là sẽ chống đối với ông ta! Lật ngược bọn họ cũng phải đi vào lục soát.

"Cô muốn làm gì!" Đối phương muốn hù dọa Tòng Thiện, nhưng không ngờ cô đột nhiên dùng sức, một chiêu cầm nã thủ liền áp chế cánh tay đầy mỡ ra phía sau.

"Bảo người của ông đi ra ngoài!" Tòng Thiện lạnh giọng quát lên, hôm nay cô quyết tâm hăm dọa, nhất định phải truy xét đến cùng! Người ở đây cũng bị hành động của cô hù sợ, đây coi là cảnh sát đánh lén cảnh sát?

"Còn không mau đi ra ngoài!" Tòng Thiện tăng lực trong tay, tên mập lập tức đau đến kêu oai oái, ông vội vã bảo người của mình đi ra ngoài.

"Đóng cửa lại." Tòng Thiện nói với người của mình.

Nhưng người trong cục cũng bối rối, vốn định khuyên Tòng Thiện buông tay, nhưng lại nghe cô nói: "Các người làm theo là được, xảy ra chuyện gì một mình tôi chịu."

Thấy Tòng Thiện kiên trì, người trong cục cũng không tiện nói cái gì nữa, bọn họ theo chỉ thị của Tòng Thiện đóng cửa lại, sau đó cẩn thận đi lục soát nơi này.

Trong lòng mọi người đều đang lẩm bẩm, không hiểu một người luôn suy nghĩ cặn kẽ như Tòng Thiện sao bây giờ lại xúc động như vậy, cho dù có khả nghi, cũng không cần nhất định phải chờ tới bây giờ lục soát chứ, hơn nữa "bắt cóc" một sở trưởng của đồn công an, đây cũng không phải là chuyện giỡn. Nếu là thật sự tìm ra vật phẩm khả nghi vậy thì còn có cách nói, nếu là không có, lần này nhất định cô sẽ bị xử phạt.

Song, bọn họ thật đúng là tìm được chỗ bất thường.

Nghe trong tầng hầm truyền tới tiếng động yếu ớt, Tòng Thiện quả quyết ra lệnh bảo bọn họ phá cửa, cô áp giải tên mập đi xuống, nhìn thấy tầng hầm âm u ẩm ướt này thật có vài phần giống như phòng tra tấn cổ đại, chính giữa có một cái bàn lớn, trên vách tường thì treo mấy cây roi và dao nhọn có gai. Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.

Đi qua mặt đất hỗn độn bẩn thỉu, có người phát hiện một cậu bé ở bên trong căn phòng, nó bị nhốt ổ trong lồng, cả người dơ bẩn, tứ chi dị dạng nhỏ gầy, con ngươi cũng mất, còn lại hai hốc mắt đen ngòm, nói cũng nói không nên lời, chỉ có thể phát ra tiếng kêu ê a yếu ớt. Dường như nó biết có người tiến vào, cằm chống ở trên mặt đất, chầm chậm ngọa nguậy, giống như con sâu rớm không chân vậy, thoạt nhìn, vẫn là nhìn không ra chút "hình người" !

Cảnh tượng trông vô cùng quỷ dị kinh người, Tòng Thiện nhịn không được hút một ngụm khí lạnh, lập tức liên tưởng đến "đoàn tạp kỹ dị dạng" theo lời tên cầm đầu nói, viện phúc lợi quả nhiên là làm tàn phế trẻ em rồi bán cho đoàn tạp kỹ, để đổi lấy số tiền đáng kể! Nghĩ tới đây, Tòng Thiện chỉ cảm thấy trong lồng ngực có một ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, cô đưa tay đẩy ngã tên mập họ Tưởng, từng đá từng đá đá vào ngực của ông ta, giận dữ hét: "Có phải ông đã sớm biệt nội tình hay không, cho nên mới không cho chúng tôi tới lục soát!"

"Ai da!" Tên mập đau đớn lăn lộn trên đất.

Những người còn lại vội vàng kéo Tòng Thiện lại, "Đừng đánh nữa, sẽ xảy ra án mạng đấy!"

Tòng Thiện hít sâu một hơi, cố gắng kìm nén lửa giận tràn đầy, cô quay đầu dặn dò cấp dưới: "Lập tức báo lên trên! Bắt người!"

"Vụ án buôn bán trẻ mồ côi đặt biệt lớn" này bắt đầu xôn xao cả thành phố thậm chí cả nước từ đó mới bị bóc trần tảng băng ngầm, dẫn tới chấn động cực lớn cả giới cảnh sát, bởi vì vụ án cực kỳ phức tạp, người có liên quan đến vụ án rất nhiều, đồn công an địa phương cũng bị đưa hết lên tòa án, hơn nữa theo các bằng chứng thu được sau khi khai thác xem ra, đám người cặn bã vô liêm sỉ cầm tiền lương nhà nước lại làm chuyện thương thiên hại lý này không chỉ có nhận hối lộ kếch xù, cũng từ giai đoạn đầu không làm trực tiếp chuyển thành gián tiếp tham gia đoạn hậu kỳ, bao gồm không làm tròn trách nhiệm, bao che và liên lạc người mua bán nước ngoài.

Ở lúc nhóm người của Tòng Thiện rời đi còn xảy ra một chút ít chuyện nhỏ xen giữa, đó chính là nhóm người bị bóc trần tội chứng này, vốn muốn dứt khoát bắt cóc đám người của Tòng Thiện, hoặc là không làm đã làm thì phải làm đến cùng, ra sức hạ thủ, lại ép không cho thôn dân nói ra đã từng gặp mấy người này, đánh cuộc một lần.

May mà Câu Tử Minh lưu tâm, thấy Tòng Thiện không có đi theo, cử một nửa số người quay lại đón cô, mới hóa giải cuộc nguy cơ này.

Nhưng sau vụ bắt giữ, điều tra, quá trình xét xử, tất cả đều không quan trọng với Tòng Thiện, bởi vì cô phát hiện cậu vẫn bí mật giấu diếm cô, cũng không đủ tinh lực để ứng phó với vụ án này.

Bởi vì người của nhà họ Thẩm cũng không có nói cho Tòng Thiện biết, Nhạc Thanh Lăng đã từng tìm tới nhà, cho nên khi người quản gia gọi điện báo cho Tòng Thiện biết, phu nhân sẽ đến nhà cô đợi cô, cô vội vàng giao lại công việc trong tay xong xuôi, rồi chạy về nhà.

Cô cũng không thể để cho Nhạc Thanh Lăng đi quấy rối người nhà của cô.

Nhà họ Thẩm, phòng khách

Hai người ngồi đối diện nhau, sắc mặt Thẩm Tòng Nghĩa âm trầm, mà so với lần trước đến thì Nhạc Thanh Lăng càng lộ vẻ tràn đầy tự tin hơn.

"Bà nói trong điện thoại, biết mẹ của Tòng Thiện bị bệnh, là có ý gì?" Thẩm Tòng Nghĩa thiếu kiên nhẫn, mở miệng trước nói. Nếu không phải Nhạc Thanh Lăng nói một câu như vậy ở trong điện thoại, ông chắc là sẽ không đuổi người trong nhà đi, ở một mình trong nhà với bà ta.

Nhạc Thanh Lăng mỉm cười nhã nhặn, cả người toát ra hơi thở cao quý không hợp với nơi trang trí sơ sài này, bà chậm rãi đáp: "Mười sáu năm trước, em gái của ông, cũng chính là mẹ của Thẩm Tòng Thiện-- Thẩm Tòng Tâm ở trong căn nhà nhỏ cho thuê, tự cắt 671 dao ngay trước mặt con gái mình, qua đời."

"Đúng thì sao?" Thẩm Tòng Nghĩa đợi bà nói tiếp, vụ án này, năm đó huyên náo lớn như vậy, ông cũng không muốn giấu người nhà họ Hàn.

"Nói thật, khi tôi nghe được con trai của tôi tìm một 'bạn gái' gia thế 'đặc biệt' như vậy, thì có chút kinh ngạc. Cho nên tôi đã điều tra nhà các ông, không ngờ, tôi phát hiện vụ án tự sát huyên náo khắp thành phố khi đó." Nhạc Thanh Lăng không trả lời thẳng, nói hơi có chút quanh co, "Lúc đó, tôi thấy tin tức này, thì có thể nói trong lòng mãi không thể bình tĩnh. Tôi đang nghĩ, rốt cuộc loại người gì lúc tự sát lại chọn ngay ở trước mặt của con gái ruột của mình? Lại là loại người gì có thể có nghị lực chịu đau cắt hơn sáu trăm dao ở trên người của mình? Tôi nghĩ 'người bình thường' cũng sẽ không làm như vậy."

Nghe bà nhấn mạnh ba chữ "người bình thường", Thẩm Tòng Nghĩa biết bà là đang thử dò xét ông, cho nên đáp nói: "Một người bình thường đột nhiên nhà tan cửa nát, làm ra một số chuyện không thể tưởng tượng nổi cũng là thuộc trong phạm vi lẽ phải."

"Nhưng khi đó cách nhà họ Thẩm phá sản đã có sáu năm, chị của ông muốn tự sát, tại sao phải đợi đến sáu năm sau?" Nhạc Thanh Lăng không nhanh không chậm hỏi.

"Có thể là khi đó cuộc sống quá vất vả, áp lực của chị ấy quá lớn." Thẩm Tòng Nghĩa nói, đây cũng là nổi lo lắng nhiều năm qua của ông, lúc ấy ông quá yếu đuối, trong nhà đều là Trương Thục Hiền định đoạt, ông vốn không có quyền lên tiếng, cho nên mới mặc cho mẹ con chị gái sống thê lương như vậy, càng không có quan tâm đến họ, mới dẫn đến phát sinh bi kịch.

"Nhưng theo tôi điều tra, lúc đó tình hình cuộc sống của họ dường như đã có chút cải thiện." Nhạc Thanh Lăng phản bác, biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng, trước khi đối phó với Thẩm Tòng Thiện, bà cũng đã sưu tập đủ mọi tài liệu, mà trực giác của bà lại nói cho bà biết, chuyện Thẩm Tòng Tâm tự sát rất không bình thường, bà đã sớm phái người đi điều tra nguyên nhân năm đó, cho đến ngày hôm qua, bà mới nhận được tin tức chính xác, cho nên hôm nay mới có thể tìm tới cửa lần nữa.

"Rốt cuộc bà muốn nói cái gì?" Thẩm Tòng Nghĩa cau mày, Nhạc Thanh Lăng biết nhiều hơn so với sự tưởng tượng của ông, bà cần gì phải ở đây vòng vo, nói thẳng ra là được.

"Vậy tôi sẽ nói thẳng." Nhạc Thanh Lăng dừng một chút, khóe mắt giống như là vô ý mà nhìn lướt qua cửa, nói ra, "Năm đó có rất nhiều tờ báo bình luận về nguyên nhân cái chết của chị gái ông, đều nói bà ấy là vì không chịu nổi áp lực gánh nặng cuộc sống dẫn đến tinh thần thất thường, mới làm ra một chuyện mà người thường không thể hiểu như vậy. Nhưng tình huống thật sự lại có chút không khớp, Thẩm Tòng Tâm quả là có bệnh tâm thần, nhưng cũng không phải là nhà họ Thẩm phá sản sáu năm sau mới mắc, ngay từ lúc bà ấy sinh con, thì hành vi cử chỉ đã bắt đầu từ từ trở nên không bình thường. Lúc đó, nhà họ Thẩm mời không ít bác sĩ cho bà ấy, cuối cùng điều tra ra được bà ấy mắc một căn bệnh di truyền từ mẹ, nói cách khác, bệnh này là cụ bà bên nhà di truyền lại cho bà ấy. Về phần rốt cuộc là bệnh gì, lại không có một bác sĩ nào nói ra được, bởi vì nó không phải là một trong những bệnh di truyền từ mẹ mà trên thế giới hiện nay biết được. Hơn nữa, người mang theo gen bệnh dưới tình huống bình thường cũng như người bình thường, ngoại trừ thân thể phát sinh chuyển biến cực lớn, chọc thủng 'giá trị giới hạn' nào đó, mới có thể nảy sinh biến đổi bệnh lý. Mẹ và chị gái của ông đều là ở sau khi sinh con mới thay đổi tính tình, cho nên mang thai chính là nguyên nhân gây ra, mà sinh con thì nhận được tế bào ty lạp thể dị tật di truyền từ người mẹ, sản sinh ra năng lượng thấp hơn so với giá trị năng lượng thấp nhất cần thiết để duy trì chức năng thân thể bình thường, thì đạt được 'giá trị giới hạn' này rồi." Truyện được cập nhật nhanh nhất tại dîễη đàη lê qµý đôη.

Thẩm Tòng Nghĩa càng nghe sắc mặt càng trắng, đây là bí mật của nhà họ Thẩm, ngay cả Trương Thục Hiền cũng không biết, Nhạc Thanh Lăng làm sao biết được?

Năm đó, sau khi Thẩm Tòng Tâm hạ sinh Tòng Thiện, thỉnh thoảng biểu hiện rất kỳ quái, nói mình nghe được cái gì đó, cảm thấy đầu rất đau rất phiền, tính tình cũng thay đổi nóng nảy, Thẩm Tòng Nhân mời bác sĩ nước ngoài đến trị bệnh cho bà, mới kiểm tra ra được bà có ty lạp thể bệnh di truyền, hơn nữa rất hiếm thấy, dường như là trường hợp đầu tiền trên thế giới.

Bệnh nhân di truyền loại bệnh này lúc bình thường cũng không khác gì người bình thường, nhưng một khi bị kích động, thì trở nên dễ giận, dễ nóng nảy, hành động không thể khống chế đại não, sẽ làm ra chuyện rất điên cuồng. Hơn nữa, không ai biết được rốt cuộc chuyện gì lại làm bà tức giận, mà bà sẽ mất khống chế cỡ nào. Bình thường mà nói, gần giống với tính ngắt quãng của bệnh tâm thần.

Vợ của Thẩm Tòng Nhân ở lúc sinh con thì làm người khác khó có thể tưởng tượng được mà mổ bụng chính mình cùng với Thẩm Tòng Tâm cắt hơn sáu trăm dao trên người mình đều là biểu hiện của sự "nổi điên". Họ không cảm thấy đau đớn, chỉ muốn hoàn thành chuyện muốn làm, nếu không phải nguyên nhân bên trong quyết định "điên rồ", chỉ dựa vào ngoại lực rất khó làm được.

"Bà đừng có nói bậy." Thẩm Tòng Nghĩa có chút lo lắng không kiềm được mà quát bảo dừng, nói.

"Tôi có nói bậy hay không, hẳn là ông hiểu rõ." Nhạc Thanh Lăng rất nắm chắc nói, "Nhắc tới cũng vừa khéo, năm đó bác sĩ giúp Thẩm Tòng Tâm chữa bệnh đúng lúc lại làm việc ở trong phòng nghiên cứu của tôi, tôi điều tra được cái tên này, cũng rất dễ dàng hỏi ra được tình hình năm đó."

Cũng đã nói đến nước này rồi, Thẩm Tòng Nghĩa cũng không thể không chấp nhận, không sai, Nhạc Thanh Lăng nói cũng là sự thật, đây cũng là nguyên nhân ông lo lắng khi Tòng Thiện mang thai, nhưng, "Bà nói những điều này, mục đích là muốn tôi khuyên Tòng Thiện bỏ đứa nhỏ phải không?"

"Đúng vậy." Nhạc Thanh Lăng rất hài lòng với sự "thông minh" của Thẩm Tòng Nghĩa, bà ép hỏi, "Người trẻ tuổi không biết chuyện này về tình thì có thể lượng thứ, nhưng làm bậc cha chú, ông biết rõ nếu như Thẩm Tòng Thiện khăng khăng sinh đứa nhỏ ra sẽ có hậu quả gì, tại sao không ngăn cản? Vậy thì ông chỉ muốn leo lên phú quý, mà không đếm xỉa đến sự sống chết của cháu gái?"

"Không phải!" Thẩm Tòng Nghĩa vội vàng phủ nhận, ông làm thế nào mở miệng đây? Nói cho Tòng Thiện biết nó không thích hợp mang thai, bởi vì sau khi nó sinh con sẽ bị nổi điên?

"Vậy là cái gì!" Nhạc Thanh Lăng hùng hổ hỏi tới.

"Tôi không biết nên nói thế nào với con bé." Lòng Thẩm Tòng Nghĩa nguội lạnh quá nửa, kể từ khi Tòng Thiện có thai, ông trở thành người lo lắng khổ não nhất trong nhà, thấy Tòng Thiện vui vẻ như vậy, cả nhà cũng tràn ngập niềm vui, bảo ông lúc đó nói ra để phá hỏng bầu không khí sao? Ông không đành lòng, cho nên vẫn kéo dài không nói, là bởi vì muốn tìm cơ hội thích hợp để mở miệng, cố gắng không để cho Tòng Thiện đau lòng và khổ sở.

"Nhưng sớm muộn gì cô ấy cũng sẽ biết." Nhạc Thanh Lăng lạnh lùng nói.

"Hàn phu nhân, xin bà đừng nói ra, để tự tôi nói cho nó biết." Thẩm Tòng Nghĩa cầu xin nói, đây là chuyện duy nhất ông có thể làm.

Song, vào lúc này cánh cửa lại bị đẩy ra.

Tòng Thiện sắc mặt trắng bệch đứng ở cửa, trong mắt đều là kinh ngạc và khó có thể tin.

Cô nghe được cái gì rồi? Cô không thể mang thai? Không thể sinh con? Bởi vì cô có bệnh? Sinh con sẽ dẫn đến tinh thần cô thất thường?

Ai có thể tới nói cho cô biết, có phải cô đều nghe nhầm rồi hay không!