Sếp, Dè Dặt Một Chút!

Quyển 2 - Chương 95: Hai loại người




"Trong khoảng thời gian này An Đạo Ninh có gì khác thường hay không?" Trong chiếc xe MiniBus đỗ ở bên đường phố xá náo nhiệt, Tòng Thiện hỏi Tiểu Kha.

"Không có." Tiểu Kha đáp nói, "Các anh em có thời gian sẽ tới thay phiên theo dõi ông ta, trong khoảng thời gian này ông ta còn quy củ hơn trước đây, về cơ bản đều là hai giờ tan làm về nhà, hẳn là sợ bị chúng ta nắm thóp."

Tuy Hàn Dập Hạo hứa sẽ đưa An Đạo Ninh ra công lý, nhưng anh cũng không cho Tòng Thiện nhúng tay vào, nói mình sẽ sắp xếp nhân thủ, Tòng Thiện đương nhiên không chịu, cho nên mới nhờ các anh em giúp cô điều tra, bởi vì trước mắt cô bị tạm thời cách chức, cho nên hành động điều tra đều chỉ có thể lén lút tiến hành, không thể bị phát hiện.

"Càng an phận càng chứng minh trong lòng ông ta có quỷ." Tòng Thiện lạnh lùng nói, An Đạo Ninh làm nhiều chuyện không thể lộ ra ngoài ánh sáng như thế, cô cũng không tin không tìm được một chút dấu vết nào để trị tội ông ta.

Tiểu Kha gật đầu, tỏ ý tán đồng, cô liếc nhìn bụng nhỏ càng lúc càng rõ của Tòng Thiện, nhịn không được nhắc nhở nói: "Chị Thẩm, hay là chị đi về nhà đi, ở đây có tôi là được rồi. Đợi lát nữa lúc ăn cơm, lão Lý sẽ đến nhận ca của tôi. Chị yên tâm, chuyện của chị chính là chuyện của tất cả chúng tôi, các anh em đều nói, không đưa được tên ngụy quân tử An Đạo Ninh kia vào ngục giam, tuyệt không buông xuôi."

Kể từ sau khi ngọn nguồn của Tòng Thiện và nhà họ An được đưa ra ánh sáng, trong cục cảnh sát xuất hiện hai tiếng nói hoàn toàn trái ngược nhau, có người cảm thấy nếu Thẩm Tòng Tâm có bệnh, vậy thì khó trách An Đạo Ninh kiếm niềm vui mới. Dĩ nhiên, những người này quá nửa đều là đã từng được lợi ích của nhà họ An. Một loại khác chính là một đám cấp dưới của Tòng Thiện, sau khi biết được An Đạo Ninh làm những chuyện xấu đó, mọi người nhất trí bày tỏ phải giúp Tòng Thiện báo thù. Bọn họ thành lập một tiểu tổ hành động bí mật, giám sát An Đạo Ninh bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu. Cái tiểu tổ này, tính không cố định rất lớn, các thành viên của tiểu tổ đang làm việc ở ngoài mới có thời gian rảnh tham dự, cho nên khoảng thời gian này cũng chỉ có Tiểu Kha ngồi trông chừng.

"Lão cáo già An Đạo Ninh, ngày thường không thể nào bị chúng ta tìm ra sơ hở, Tiểu Kha, cô cũng nghỉ ngơi đi, đừng quá cực khổ." Tòng Thiện là người hiểu rõ An Đạo Ninh hơn bọn họ, ban ngày ban mặt, ông ta sẽ không làm ra hành động khác người. Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.

"Tuy bây giờ là không có phát hiện chỗ bất thường, nhưng tôi tin, thời gian dài, là hồ ly cuối cùng cũng sẽ lòi ra cái đuôi." Tiểu Kha gặm một miếng bánh mì, vô tình nói, "Ông ta xảo quyệt, chúng ta sẽ xuống tay từ người bên cạnh của ông ta."

"Thật ra thì Hàn Dập Hạo cũng phái người theo dõi ông ta, các cô thật sự không cần thiết phải ngồi trông chừng 24 giờ đâu." Tòng Thiện muốn khuyên bọn họ không cần quá đọ sức, ngày thường phải đi làm, lúc rảnh còn phải theo dõi An Đạo Ninh, tiếp tục như vậy, sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ không chịu nổi.

"Chị Thẩm, chị đừng để ý tới chúng tôi." Tiểu Kha vỗ vỗ tay của Tòng Thiện, nói, "Đây là tâm ý của chúng tôi đối với chị, mặc kệ có thể thành công nắm được nhược điểm của An Đạo Ninh hay không, chỉ cần vì chị làm một chút việc, trong lòng của chúng tôi đều sẽ dễ chịu hơn một chút. Hơn nữa, ở bên ngoài có chúng tôi giám sát An Đạo Ninh, cũng sẽ giúp Thượng tá Hàn thu hút sự chú ý của bọn họ."

Nghe những lời như thế, Tòng Thiện cảm thấy rất là cảm động, có những người bạn như thế này, cô thật sự cảm thấy rất thỏa mãn.

"Mấy ngày nay cũng không phải không có thu hoạch gì." Tiểu Kha lại nói thêm, "Ngày hôm qua và ngày hôm trước đều có một người đàn ông đến cửa cao ốc An thị quanh quanh quẩn quẩn, dường như là muốn tìm người ở bên trong. Mỗi lần đều là trợ lý của An Đạo Ninh đi xuống, nói mấy câu với người đàn ông đó, người đàn ông đó mới đi."

"Đã điều tra người đàn ông đó chưa?" Tòng Thiện cũng trỗi lên cảnh giác, hỏi.

"Điều tra rồi." Tiểu Kha đáp, "Một người không có việc làm, trước mắt còn chưa có tìm ra được giữa hắn và An Đạo Ninh có liên hệ gì."

"Không có việc làm?" Tòng Thiện nhíu mày, suy tư nói, "Nếu như là một người không có việc làm bình thường, không cần phải dùng đến trợ lý của An Đạo Ninh đích thân đuổi đi, trên người của người đàn ông này hẳn là sẽ có đầu mối, đừng bỏ qua."

"Hiểu rồi." Tiểu Kha gật đầu.

"Cộc cộc!" Đột nhiên, có người gõ gõ cửa xe.

Tòng Thiện và Tiểu Kha liếc mắt nhìn nhau, kéo cửa ra.

Đứng ngoài cửa là một người đàn ông la xạ trong bộ âu phục, anh ta nhìn Tòng Thiện, nho nhã lễ độ nói: "Cô Thẩm, phu nhân nhà tôi muốn gặp cô."

"Phu nhân nhà anh là ai?" Tiểu Kha không hiểu hỏi.

"Phu nhân nhà tôi họ Nhạc." Trên mặt của người đàn ông giống như đeo mặt nạ vậy, không nhìn ra được chút biểu cảm nào.

Trong kính chiếu Hậu, một chiếc Rolls-Royce lẳng lặng đỗ ở bên đường, Tòng Thiện lập tức biết rõ là Nhạc Thanh Lăng muốn tìm cô.

"Nói cho phu nhân nhà anh biết, chúng tôi không rảnh." Tiểu Kha vừa nghe thấy họ Nhạc, liền biết là "lão yêu bà" nhà họ Hàn đó, giọng bất thiện từ chối giúp Tòng Thiện.

Người đàn ông lại không có phản ứng, chờ Tòng Thiện trả lời.

"Được, tôi đi." Không nghĩ tới, Tòng Thiện không có nhiều do dự, liền đứng lên.

"Chị Thẩm." Tiểu Kha kéo Tòng Thiện lại, không hiểu hỏi, "Chị thật sự muốn đi gặp lão-- bà ta sao?"

"Nếu như tôi không đi, thì có vẻ là tôi sợ." Tòng Thiện thản nhiên nói, để Tiểu Kha yên tâm, "Tôi biết nên làm như thế nào."

Tiểu Kha nhíu mày, vốn muốn cùng đi với Tòng Thiện, lại bị người đàn ông kia ngăn lại.

"Thật xin lỗi, phu nhân nhà tôi chỉ gặp cô Thẩm." Người đàn ông khách sáo nhưng giọng lại rất kiên quyết.

"Tiểu Kha, cô không cần đi theo tôi." Tòng Thiện quay đầu lại, nói với Tiểu Kha, "Không có chuyện gì đâu."

"Nhưng--" Tiểu Kha còn muốn nói gì đó, Tòng Thiện cũng đã đi về phía của chiếc xe kia.

Tòng Thiện đi tới cửa xe, cửa liền tự động mở ra.

"Vào đi." Nhạc Thanh Lăng mặc một bộ comlê màu nhạt vẫn còn đang đọc tài liệu trong tay, ngay cả đầu cũng chẳng ngẩng lên nhìn, nói với Tòng Thiện.

Tòng Thiện đi vào ngồi, cửa xe khép lại.

"Có chuyện gì?" Tòng Thiện đi thẳng vào vấn đề hỏi.

"Lái xe." Nhạc Thanh Lăng không có trả lời cô, dặn dò lái xe.

Tòng Thiện không biết trong hồ lô của bà bán thuốc gì, nghĩ thầm, dù sao cũng đã tới, sẽ tiếp tục chịu đựng một chút.

Đến đích đến, Tòng Thiện phát hiện đây là một nơi rất vắng vẻ, cô vừa định hỏi Nhạc Thanh Lăng, lại nghe thấy Nhạc Thanh Lăng bảo tài xế xuống xe.

"Tới đây, là tránh đi những tai mắt của Dập Hạo." Nhạc Thanh Lăng khép tài liệu lại, mới quay mắt về phía Tòng Thiện, nói.

"Vậy bà có thể nói." Tòng Thiện lạnh lùng trả lời.

Nhạc Thanh Lăng không kiêng kị mà đưa mắt nhìn trên bụng của Tòng Thiện, đôi môi tinh tế nhếch lên nụ cười cay nghiệt, lạnh giọng nói: "Xem ra, tôi thật sự là đánh giá thấp cô, không nghĩ tới cô diễn ra một vở kịch hay như vậy để che mắt tôi."

Tòng Thiện lười phải giải thích chuyện đứa bé với bà, cô âm thầm bảo vệ bụng, trả lời: "Bà tới tìm tôi chính là nói việc này?"

"Đương nhiên không chỉ vậy." Nhạc Thanh Lăng ngước mắt nhìn cô, ánh mắt xuyên thấu, dường như muốn nhìn vào tâm hồn của Tòng Thiện, bà từ tốn nâng môi, hỏi, "Tìm ra hung thủ thật sự hại chết cậu cô, cảm giác thế nào?"

"Sao bà biết?" Tòng Thiện ngập ngừng, càng cảnh giác hơn.

"Bởi vì là tôi khiến Thẩm Tòng Như đi tìm cô." Nhạc Thanh Lăng vẫn là nụ cười tao nhã cao quý ấy, nhưng Tòng Thiện biết, hình ảnh này, cất giấu sắc sảo kín đáo cỡ nào.

"Hóa ra là bà bày ra?" Tòng Thiện bỗng chốc hiểu rõ, cô đã cảm thấy Thẩm Tòng Như đột nhiên đến tìm cô là có gì đó không đúng, nhưng vẫn không rõ là lạ ở chỗ nào. Nếu như nói Thẩm Tòng Như là được Nhạc Thanh Lăng "giật dây" tới, vậy thì có thể nói rõ tại sao Thẩm Tòng Như sớm không nói, muộn không nói, mà lại khi đó mới chọn bóc trần ra.

"Nói 'bày ra' cũng không thỏa đáng." Nhạc Thanh Lăng lạnh lùng cười nói, "Tôi cũng là xuất phát từ 'hảo tâm', muốn giúp cô báo thù mà thôi."

"Vậy sao?" Tòng Thiện không tin lời nói dối của bà ta, cũng cười lạnh nói, "Bà là muốn giúp tôi báo thù, hay là muốn mượn tay Lộ Gia Nghi diệt trừ tôi? Thật ra thì bà đã sớm tính toán xong rồi, khi tôi biết được Lộ Gia Nghi mới là hung thủ thật sự hại chết cậu tôi, thì ngay từ đầu tôi sẽ rất kinh hoàng, sau đó là tức giận, tiếp theo còn có thể đánh mất lý trí đi tìm cô ấy tranh luận. Nếu như tôi ngốc một chút, trúng mưu của Lộ Gia Nghi, bây giờ cũng sẽ không ngồi ở đây chướng mắt bà. Đáng tiếc, tôi còn chưa có tức giận đến mức nổi điên, nên mưu kế của bà cũng không thể nào đạt được."

"Trong lòng của cô nhìn tôi thế nào không quan trọng." Nhạc Thanh Lăng vừa không phủ nhận cũng không không thừa nhận, ấn tượng của Tòng Thiện đối với bà không quan trọng gì, "Nhưng cô không thể phủ nhận, tôi giúp cô một đại ân."

"Bà cũng không phủ nhận, bà là một trong những đồng lõa." Tòng Thiện không khách sáo đáp lễ nói.

"Mọi thứ tôi làm cũng là vì con trai của tôi." Nhạc Thanh Lăng hơi chau mày, không phát giác ra có gì bất thường.

"Rốt cuộc là vì ai, mọi người đều ngầm hiểu." Tòng Thiện hừ lạnh một tiếng.

Nhạc Thanh Lăng không để ý tới sự bất kính của Tòng Thiện, bà tìm Tòng Thiện, chẳng qua là muốn nhắc lại thái độ của mình: "Bất kể các cô nhìn tôi như thế nào, thái độ của tôi cũng sẽ không thay đổi, cô là không thể nào gả vào nhà họ Hàn."

"Bất kể bà tin hay không tin, thật ra tôi cũng là chẳng thèm gả vào nhà mấy người." Tòng Thiện đối chọi gay gắt nói.

"Nếu cô không muốn gả vào nhà họ Hàn, vậy tại sao ngay cả an nguy của bản thân cũng không để ý, nhất định phải sinh đứa bé này ra?" Nhạc Thanh Lăng khinh miệt nói, người phụ nữ giống như Thẩm Tòng Thiện, bà gặp nhiều hơn là để bụng đói, rêu rao mình thanh cao vô cùng, thật ra trong xương tủy cũng chỉ là gái hám của xem tiền như mạng mà thôi.

"Bởi vì tôi yêu đứa bé này." Tòng Thiện rõ ràng đáp lại.

"Yêu đứa bé này hay là yêu của cải địa vị khi gả vào nhà họ Hàn?" Nhạc Thanh Lăng chất vấn, "Ngay từ đầu, cô thật sự thật lòng muốn bỏ đứa bé này, bởi vì cô lo lắng một khi mình phát bệnh, thì không thể đối phó với An Đạo Ninh. Nhưng Dập Hạo trở về, hứa sẽ giúp cô báo thù, cô lập tức liền an tâm. Nói cho cùng, cô không phải là vì quyền thế của nhà họ Hàn thì là cái gì?"

"Không phải ai cũng hám công danh lợi lộc như bà." Tòng Thiện phản bác, "Tôi thật sự lấy làm không hiểu tâm tính của bà, có phải muốn tất cả mọi người đều biến thành không vui như bà, bà mới hài lòng? Bà xem thường tôi, không sao. Tôi xem bà là người có tuổi, tư tưởng bảo thủ, tôi có thể chịu được bà ba lần bốn lượt gây hấn. Bà làm nhiều chuyện với tôi như vậy, tôi cũng không muốn nói cho Dập Hạo biết, bởi vì tôi cũng là sắp làm mẹ, không muốn làm mẹ con các người bất hòa. Nhưng bà chưa từng có xét lại mình, cảm thấy khắp thiên hạ đều là sai, bà thì đúng. Bà vẫn luôn nói là vì tốt cho Dập Hạo, nhưng anh ấy có cảm kích bà hay không? Hành vi của bà, chỉ có thể là khiến quan hệ giữa các người càng thêm xa lánh. Tôi khuyên bà một câu, bà tiếp tục chấp mê bất ngộ như thế nữa, chẳng những sẽ mất đi con trai, ngay cả cháu trai bà cũng không có!"