Si Tướng Công

Chương 38: Tiểu thử quân tâm




“Phong gia gia, chúng ta còn bao lâu nữa mới có thể đi vào?” Chi Tâm chau lại đôi mày dài xinh đẹp, gương mặt anh tuấn không tì vết căng thẳng, mắt to bình tĩnh nhìn vào nơi toạ lạc tại núi cao xanh ngắt này: nương tử đang ở bên trong đó nha.

“Nếu muốn trực tiếp đánh vào Lang Hoàn phủ cần phải phá bỏ ba tầng kết giới mà Phạm Trù bày ra, nếu không có trở ngại nào, phỏng chừng cần từ ba tới năm canh giờ, nhưng tất nhiên là Phạm Trù sẽ đến đón đánh chứ sao lại không. Thật ra thì ngươi không cần gấp, lúc trước chẳng phải là Phong gia gia đã nghĩ cách để cho các ngươi liên lạc với nhau sao…”

“Ngươi từ từ làm đi nha, Chi Tâm đi đây.”

“Hả?” Phong Thần mặt mày ngạc nhiên, “Ngươi đi đâu vậy?”

“Đi tìm nương tử.” Chi Tâm xắn tay áo, đẩy mấy cành cây lộn xộn hai bên, thẳng tiến về trong chỗ sâu núi cao.

“…Nè nè, Chi Tâm, không phá được kết giới này, làm sao ngươi đi vào?”

“Phong gia gia thiệt đần!”

Thiệt đần? Phong Thần chỉ vào chop mũi mình.

Chi Tâm chân bước vội vã, đầu cũng không quay lại, thanh âm khờ khạo nói: “Chi Tâm không phải là thần tiên, Chi Tâm muốn đi đường, Chi Tâm cứ hỏi Hoa tỷ tỷ, Thụ gia gia là có thể nhận biết được đường. Ngươi thiệt đần thiệt đần, quả nhiên trên đời chỉ có nương tử của Chi Tâm là thông minh nhất, những người khác đều thiệt đần thiệt đần. Nương tử, Chi Tâm rất nhớ nàng…”

“…”

Phạm Trù bày bố kết giới, tiên hay yêu nếu muốn tiến vào đều cần làm phép phá giải. Mà người phàm đi lại trong đó chẳng qua chỉ dễ lạc đường mà thôi, nếu gặp được ngựa quen đường cũ thì sẽ hoàn toàn không gặp trở ngại gì… Hình như đúng là mình có chút “thiệt đần” nha.

***

Bên trong Lang Hoàn phủ, bầu không khí rơi xuông điểm đóng băng.

“Vì sao nàng không dám ra gặp ta?”

“Nàng không phải không dám, chẳng qua là…”

“Chẳng qua là ngươi dồn ép nàng!” Hai tròng mắt Phạm Trù đầu tơ máu đỏ. “Hiện tại, ta không ngại nói cho ngươi biết mọi chuyện ngươi thay nàng nói không đủ làm ta tin. Nếu nàng không ra, ngươi cũng vĩnh viễn ở lại nơi này!”

Nếu nàng đi ra, chẳng lẽ ta có thể đi được sao? La Chẩn nhăn lại đôi mày thanh tú. “Nàng không muốn gặp ngươi!”

“Nàng vì sao không muốn gặp ta? Nếu nàng đúng như lời ngươi nói, đối với ta đã cạn tình, tại sao không thể đi ra nói cho rõ ràng? Nói rõ rồi, ta sẽ không dây dưa nàng nữa.” Phạm Trù cười lạnh. “Đây chẳng phải cũng là mục đích mà lúc trước ngươi chịu thuận theo để đến đây hay sao?”

“Cha, ngài…”

Phạm Trù hất bàn tay ngăn cản của nữ nhi ra. “Dĩnh nhi, ngươi lui ra!”

“Cha…” Đứng bên cạnh phụ thân đã không còn khống chế được cảm xúc, mặt Phạm Dĩnh đầy vẻ buồn rầu. “Ngài bình tĩnh một chút, đừng tổn thương… mẹ, ngài kích động như thế, chuyện bất lợi gì…”

“Ngươi lui ra!”

“Cha…”

“Tỷ tỷ, đi xuống đi, chuyện của cha với mẹ thì để cho bọn họ tự giải quyết.”

“Phạm Trình?” Phạm Dĩnh kinh ngạc nhìn đệ đệ vừa bất chợt hiện thân. “Mấy ngày qua ngươi đi đâu?”

“Ta đi nơi nào thì ta với tỷ ra ngoài từ từ nói, nơi này cứ giao cho cha và mẹ đi…”

“Trình nhi, Dĩnh nhi, các ngươi ở lại.” Đôi mắt kịch liệt của Phạm Trù phút chốc tỉnh táo như hồ nước âm u, nhìn chòng chọc không nháy mắt vào má lún đồng tiền trước mắt. “Cầu xin mẹ của các ngươi ra ngoài gặp các ngươi.”

“Cha?” Hai người đồng thời giật mình, không hiểu dụng ý của phụ thân.

“Mẹ của các ngươi đối với cha đã hết tình, nhưng không nên cũng hết yêu đối với các ngươi chứ? Cốt nhục tình thân, huyết mạch tương liên, các ngươi gọi mẹ các ngươi ra gặp mặt các ngươi đi.”

Tia kinh hoàng hiện lên trong đôi mắt đẹp khi nghe hắn nói như thế không thoát khỏi được hai mắt như đuốc của Phạm Trù, hắn nhận định được rằng nếu tận dụng hai con trai gái thì nhất định có thể triệu ra được thê tử vốn mềm lòng vì tình thương của người làm mẹ. Nếu tình yêu của hắn nàng cố ý không muốn, nhưng do hai con mà có thể lưu lại được nàng, hắn cũng không so đo. Chỉ như thế, hắn mới có thể lại có cơ hội nắm lại được tâm ý đối phương. Chẳng sợ dù chỉ có một tia cơ hội, hắn cũng phải bắt được!

La Chẩn thật sự cảm thấy có mấy phần tình thế cấp bách, há mồm quát lên: “Phạm Trù, ngươi yêu cho tới bây giờ cũng không phải là Tàng Trân!”

“Ngươi nói cái gì?” Phạm Trù mím đôi môi mỏng lại như một mũi dao nhọn, con mắt bắn tia lạnh buốt.

“Ngươi yêu, chẳng qua chỉ là phần cảm giác mà Tàng Trân đem đến cho ngươi, phần bao dung mà người khác không cách nào cho ngươi, trước nay luôn luôn yêu chiều thuận theo mà không ai làm được, ngươi muốn, chỉ là cảm giác này. Ngươi chưa bao giờ quan tâm nàng vui vẻ hay không, chưa bao giờ quan tâm nàng hạnh phúc hay không hạnh phúc, ngươi đem ý nguyện của chính mình đổ lên trên đầu nàng, tuỳ ý bố trí sắp sếp cuộc đời nàng. Ngươi muốn nàng chỉ là vì ngươi muốn, mà cũng không hỏi nàng có muốn ngươi hay không!”

“…Câm miệng! Ngươi không có tư cách thay Trân nhi phát biểu, ngươi không thay được ý nguyện của Trân nhi!”

“Nếu nàng muốn trở lại thì mấy trăm năm qua đã không tình nguyện làm một cô hồn dã quỷ rày đây mai đó! Uổng cho ngươi có mấy ngàn năm tu luyện, sao vẫn không muốn hiểu, một người đã uống canh Mạnh bà thì lối quay về còn quan trọng gì hay sao?”

“Câm miệng, câm miệng, Trình nhi, Dĩnh nhi, các ngươi còn chờ gì nữa? Quỳ xuống, cầu xin mẹ các ngươi trở về!”

Phạm Dĩnh nhận được ánh mắt cầu viện của La Chẩn, trong khi tim còn đang đập mạnh và loạn nhịp thì Phạm Trình bên cạnh đã quỳ xuống, lê trên hai đầu gối tiến lại, ôm lấy hai đầu gối mẫu thân. “Mẹ, Trình nhi muốn mẹ gọi con một tiếng Trình nhi một lần nữa!”

La Chẩn rún người lui về phía sau, lại bị ẩm ướt trên đầu gối giữ lại. Đây là… lệ của Phạm Trình.

Phạm Trù đúng là hiểu rõ Tàng Trân, hắn quen thuộc mỗi nhược điểm, mỗi một chỗ có thể uy hiếp của Tàng Trân. Trước đây, trước khi Tàng Trân đi thì trong lòng nàng ấy nặng trĩu bởi nỗi bứt rứt sâu sắc đối với hai con. Vì vậy, lúc La Chẩn mới gặp gỡ Phạm Trình, Phạm Dĩnh thì chưa bao giờ có cảm giác xa lạ, cũng dễ dàng đón nhận thân phận hồ ly của bọn họ…

Trình nhi, Dĩnh nhi…

Không được, ngươi không thể ra, ngươi ra, chẳng lẽ muốn chịu một đời hành hạ của nam nhân kia một lần nữa?

Bọn họ đã lớn lên, đã có thể một mình đối mặt với cuộc sống, chẳng lẽ ngươi muốn cho Bảo nhi của ta vào lúc này đã mất đi mẫu thân?

Dĩnh nhi của ta, Trình nhi của ta…

Trong thân thể, cảm xúc của hai người tràn ra như gió giật sóng trào, khiến nàng chợt sinh ảo giác, rốt cuộc, mình là La Chẩn hay là Tàng Trân? Rốt cuộc, người nào mới thật sự là mình? Người nào nên làm chủ kiếp này?…

“Trân nhi!”

La Chẩn giật mình như vừa bị nước đá giội lên đầu: mới vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?

“Trân nhi, Trân nhi! Nàng đang ở đâu? Chi Tâm tới đây!”

Chi Tâm? La Chẩn run rẩy: là ảo thính sao? Hay là lời được gió truyền tới?

“Trân nhi, Trân nhi!… Tiểu Ngọc tỷ tỷ, nương tử đâu? Tỷ không phải là nhìn thấy qua à… Tỷ không phải tên là Tiểu Ngọc vậy tỷ tên gì? Quỳnh Hoa… Chẳng phải là tiểu Ngọc dễ nghe hơn à? Cứ gọi tiểu Ngọc thôi… Nương tử, Trân nhi, nàng đang ở đâu?”

Mấy người bên trong phòng đều đồng thời giật mình kinh ngạc. Mà Phạm Trù vẻ mặt âm lãnh càng sâu, hơn nữa, khi nhìn thấy dung mạo xinh đẹp thuộc về thê tử lại vì một nam nhân khác mà hiện ra nụ cười có lúm đồng tiền tuyệt mỹ thì trong nháy mắt sóng dữ mãnh liệt ầm ào dội xoáy vào lồng ngực, hắn nghiến răng trèo trẹo, rít từng chữ qua kẽ răng. “Ta vốn không muốn tổn thương ngươi, bởi vì ngươi là kiếp sau của Trân nhi. Cho nên, tướng công của ngươi, con của ngươi ta đụng cũng không đụng. Nhưng hôm nay là hắn ép ta!”

Thấy hắn phun ra lời nói ngoan độc từ sâu trong thân thể thống khổ của hắn, nỗi sợ hãi nhảy dựng lên trong lòng La Chẩn, liền chạy theo đuổi sát phía sau. Dưới chân Phạm Trù, cửa bị mở một tiếng mãnh liệt, cửa bị đá văng ra ngoài, giữa nơi nơi là phương thảo kỳ hoa, La Chẩn nhìn thấy Chi Tâm đang bồi hồi hỏi thăm khắp nơi.

“Tướng công!”

Vẻ mặt như băng khắc thành của Phạm Trù khi nghe tiếng kêu này càng thêm cứng lại, thân thể mềm mại của thê tử đã như một con hồ điệp lướt qua bên cạnh mình, bay về hướng một nam tử khác.

“…Ngươi là ai vậy?” Chi Tâm bị bóng người vọt tới làm cho sợ hết hồn, nhảy sang một bên, tránh thoát hai cánh tay trắng nõn đang muốn quấn quanh mình, mắt to vụt trở nên sang quắt. “Ngươi gặp qua nương tử của Chi Tâm ư?”

La Chẩn nhíu đôi mày lại. “Chàng không biết ta?”

Chi Tâm lắc đầu, đột nhiên hai mắt toả sáng. “Ngươi là hồ ly tỷ tỷ?”

La Chẩn híp nhẹ đôi mắt đẹp. “Sau đó thì sao?”

“Dáng vẻ lúc nói chuyện của tỷ Chi Tâm thấy rất quen thuộc, Chi Tâm từng gặp tỷ rồi sao?”

“Chỉ có dáng vẻ lúc nói chuyện làm cho chàng thấy quen thuộc thôi à?”

Chi Tâm sờ sờ cái gáy, cười ngây ngô nói: “Tỷ tỷ, tỷ muốn mắng Chi Tâm nha. Nương tử mỗi lần muốn mắng Chi Tâm sẽ nhìn Chi Tâm như vậy… Đúng rồi, đúng rồi, tỷ có gặp qua nương tử của Chi Tâm hay không?”

Tỷ tỷ à… thối ngốc tử, dám không biết nàng? “Nương tử nhà chàng dáng vẻ thế nào?”

Chi Tâm hì hì cười ngọt ngào. “Nương tử của Chi Tâm rất đẹp rất đẹp nha.”

La Chẩn đảo đôi mắt đẹp, lòng đột nhiên nảy ra ý định trêu chọc, thản nhiên nhếch môi, kiều mị vô cùng. “Đẹp bao nhiêu? Còn đẹp hơn ta à?”

Chi Tâm nghiêng đầu nhìn người trước mắt, rất hoang mang. “Tỷ…”

“Ta như thế nào? Ta rất đẹp phải không? Còn đẹp hơn so với nương tử nhà ngươi phải không?” Dám nói một chữ “đúng” đi, xem lúc về ta sẽ trị chàng như thế nào nha!

“Không phải… Nhưng mà rất là lạ nha…” Chi Tâm chau ấn đường thành một ngọn núi nho nhỏ. “Tỷ tỷ rốt cuộc là ai vậy?”

“Ta là…”

“Nàng là nương tử của ta.” Phạm Trù vươn cánh tay kéo lấy cổ tay nhỏ nhắn của nữ nhân, mắt nhìn Chi Tâm. “Ngươi tới nơi này làm cái gì?”

Hừ! Chi Tâm nhìn hắn, lúc này gương mặt tuấn tú trở nên ngay ngắn nghiêm chỉnh, kiêu ngạo nghểnh cổ lên. “Ta tới tìm nương…” Bỗng nhiên con mắt trợn trừng lên. “ Nàng là tỷ… Nương tử?! Ê ê ê… buông ra, buông ra!”

Hắn vừa xông tới thì La Chẩn đã tự mình thoát khỏi lòng bàn tay của Phạm Trù. Lúc này nàng mới biết một chỗ tốt của thân thể này—lực đạo của Tàng Trân lớn đến xuất kỳ. Nếu có thể lập lờ đánh lận con đen đem về cơ thể hiện tại của mình, sau này muốn sửa trị tướng công nhà mình thì càng thêm thuận buồm xuôi gió nha…

“Tỷ là… nương tử sao?” Chi Tâm đem khuôn mặt trẻ thơ dán tới, tò mò quan sát.

La Chẩn như cười như không. “Chàng nói xem ta có phải hay không?”

Chi Tâm thẹn đỏ mặt. “Chi Tâm không biết, Phong gia gia không có ở đây, không thể nói cho Chi Tâm, tỷ nói cho Chi Tâm đi.”

Lòng La Chẩn lại muốn giở ý chọc ghẹo, chớp chớp con mắt, đá lông nheo qua lại. “Có phải hay không thì có gì quan trọng, chàng không cảm thấy là ta còn đẹp hơn nương tử nhà chàng sao? Ta theo chàng về nhà được không?”

Chi Tâm cau mày. “Ngươi không phải là nương tử.”

La Chẩn trừng đôi mắt đẹp. “Sao biết được là ta không phải?”

Chi Tâm bị doạ cho sợ hãi, nhanh chóng lui mấy bước, con ngươi đen trong suốt thuần khiết kinh hãi. “Chi Tâm muốn nương tử kia, nương tử này không tốt.”

Không tốt? “Thối ngốc tử, chẳng phải ta đã nói, bất kể ta biến thành hình dáng gì, chàng cũng đều phải thích đúng không?”

“…Ô ô ô, ngươi thật sự là nương tử?”

“Sao thấy được ta là thật?”

“Những lời này chỉ có nương tử và Chi Tâm biết thôi nha… Nhưng mà nhưng mà, Chi Tâm vẫn muốn nương tử kia…”

“Tại sao?”

“… Nương tử này, Chi Tâm không thể hôn nhẹ, không thể ôm một cái a.”

A? Ngoan vậy à? “Vì sao không thể hôn nhẹ, không thể ôm một cái? Ta cho phép chàng hôn, cho phép chàng ôm…” Môi nàng nhếch nhẹ lên, con mắt ngầm chứa hai đầm mị hoặc, mang đầy ý xấu cất bước tiến về phía trước.

Chi Tâm ngay lập tức lui về phía sau, gót chân vô ý dẫm phải rễ cây dài trên đất, ngã ngồi xuống. Hắn vừa lấy tay vuốt mông bị té đau, vừa chuồi chuồi lui về phía sau, mặt khổ sở kêu to: “Không thể hôn, không thể hôn, không phải là nương tử, Chi Tâm không hôn được!”

Ha, thật sự nên thêu lại bộ dáng của ngốc tử lúc này để vĩnh cửu lưu giữ, thỉnh thoảng lại lấy ra mà cắn vào để cúng tế răng cỏ một phen. “Ta cho phép chàng hôn mà còn không hôn hả? Nương tử cho phép chàng hôn đó. Tướng công, ngoan ngoãn đừng nhúc nhích…”

Chi Tâm lắc đầu, xua tay, thân thể chòi lui về phía sau từng chút một. “Không được không được, ngươi không nên lại đây. Hôn ngươi nương tử sẽ tức giận. Chi Tâm cũng sẽ tức giận. Chi Tâm không thể hôn người nào khác ngoài nương tử.”

Làm sao bây giờ? Tướng công như vậy thật làm cho nàng muốn nhào qua hôn cho thoả mãn… Chẳng lẽ, linh hồn nhập vào trên người hồ ly tinh thì tính tình này cũng trỗi dậy ý thức dụ dỗ hay sao? Nhưng mà, coi như là ngốc tử này thức thời, thật sự nàng cũng không thể để cho bộ dạng thân thể này thân cận cùng hắn được, mặc dù “nàng” đã từng là chính bản thân mình cũng không được. “Tướng công, chàng thật sự không chấp nhận bộ dáng đẹp hơn của ta hiện giờ sao?”

“Đẹp đẹp, nhưng mà nương tử đẹp nhất, Chi Tâm chỉ có thể hôn nương tử… Mặc dù ngươi là nương tử, nhưng không thể hôn… Ui ui, trong đầu Chi Tâm thật loạn tùng phèo, ngươi không nên lại đây, Chi Tâm phải hiểu rõ ràng cái đã, mới có thể gặp ngươi!” Vội vàng hoảng sợ, Chi Tâm lật ngừơi bò dậy, ngã sấp ngã ngửa, ù té chạy vào giữa đám hoa và cây cảnh sum suê. Cho đến khi xác định được nương tử mà không phải nương tử kia không còn nhìn thấy mình nữa, mới thở hổn hà hổn hển không dứt, ngồi xổm xuống, hướng về một bụi hoa cỏ đang lay động vẫy gọi dưới tàng cây tùng, mặt trẻ con đầy vẻ khổ sở, chu môi. “Tiểu Tử tỷ tỷ, Chi Tâm làm sao bây giờ?”

Còn lại tại chỗ, La Chẩn che miệng cười duyên: tướng công vui nha, vì sao nàng lại có phúc có được một tướng công như vậy…

“Ngươi đùa thật cao hứng quá nhỉ?” Phạm Trù mặt trầm như nước, lạnh giọng hỏi.

La Chẩn lấy ngón tay hất tóc mai rũ xuống của mình, thản nhiên nói: “Tướng công nhà ta thấy sắc đẹp mà không dời tâm ý, ta không nên cao hứng sao?”

Phạm Trù hiểu, ở trước mặt Lương Chi Tâm, mình đã thua một khoảng xa.

Trân nhi kiếp trước thương tổn tận tâm can, cho nên trước kia đã hạ quyết tâm trong lòng: không phải là người chung tình thì không cần. Vì vậy, khi nàng gặp một Lương Chi Tâm chí tình chí nghĩa tất nhiên là tình sinh ý động, ưng thuận bằng cả tấm lòng.

Vốn định dùng một đôi con trẻ để lay động tình cảm, nhưng nàng cùng Lương Chi Tâm kiếp này cũng có nuôi dưỡng hài tử, vả lại đang gào khóc đòi ăn, đúng là thứ có thể tác động mạnh nhất tới lòng dạ người mẹ, bên nào nặng bên nào nhẹ, không nói cũng hiểu.

Như vậy, hắn nên làm cái gì bây giờ?

“Phạm Trù, ngươi lăn ra đây, khoản nợ kia giữa chúng ta cũng nên thanh toán cho xong đi!”

Ngoài cửa phủ có người kêu gào như vậy, bên trong phủ Phạm Dĩnh lắc nhẹ đầu. “Sao người này lại tới nữa vậy?”

“Người nào?” La Chẩn đang nghĩ tới tướng công ngốc kia không biết đã chạy tới nơi nào, không yên lòng hỏi.

“Chồn đen Nghiêm Minh thúc thúc.”

“Chồn đen?” La Chẩn lông mày đen cau lại. “Chính là chồn đen từng xúi phụ thân ngươi hiểu lầm mẹ ngươi hồng hạnh xuất tường đó hả?”

“Chính là hắn.” Bên ngoài tiếng mắng vẫn không dứt, nghe vô cùng kinh thiên động địa. Phạm Dĩnh bưng tai thở dài. “Từ lần đó về sau, vị chồn đen thúc thúc này liền cùng phụ thân tích tụ oán khí, càng tích tụ càng sâu hơn. Phụ thân ta và hắn hễ vừa thấy mặt liền đánh nhau, không thấy cũng vượt qua cửa mà đánh. Lần này có thể là nghe được tin tức phụ thân trở về núi nên lại chạy tới khiêu khích.”

“Nghe rất thú vị, đi xem một chút xem thế nào?” Vừa nói La Chẩn đã vừa ra khỏi cửa phòng, hào hứng chạy về phía cửa phủ.

Đây quả nhiên không phải là mẹ. Mẹ thích nhiều chuyện như thế hồi nào? Phạm dĩnh bất đắc dĩ suy nghĩ rồi đuổi sát phía sau.

Thật ra La Chẩn cũng không nhiều chuyện, nàng ra cửa là muốn thừa dịp rối loạn để ngó quanh tìm kiếm hành tung của tướng công. Nhưng cửa phủ vừa mới mở đã đón nhận một trận cát đá bay đầy trời, nếu Phạm Dĩnh không kịp thời kéo lại thì nàng đã sớm bị cuốn vào.

“Ngươi ra ngoài làm cái gì? Trở về!” Ở giữa cơn lốc do hai thân ảnh một trắng một đen giao vào nhau mà tạo thành, Phạm Trù quay đầu nhìn lại quát to một tiếng.

La Chẩn ngẩn ra, nghe một tiếng cười khàn khàn lỗ mãng: “Úi chà, lão bà ngươi đã trở lại? Tàng Trân, cố nhân gặp nhau, không lên tiếng chào hỏi một cái được sao?”

“Họ Nghiêm kia, ngươi không muốn dùng đôi mắt đó nữa có phải không?”

“Họ Phạm kia, không phải là đã đánh mất lão bà nhanh nhẹn như vậy rồi sao?”

“Muốn chết?”

“Muốn chết chính là ngươi!”

Phạm Dĩnh cùng nàng cách xa chỗ này ra hơn trượng. Bên kia lại có một khu núi đá tro bay khói tắt. “Còn tiếp tục như vậy nữa, núi này không bị bọn hắn phá huỷ mới là lạ. Ngài đứng ở chỗ này đừng động, để ta đi khuyên bọn họ tách ra!”

Đừng động? Sao có thể thế được. Phạm Dĩnh phi thân đi khuyên can, La Chẩn liền lập tức xoay người đi: mắt thấy trời đã tối, bên cạnh tướng công lại không có Phong Thần bảo hộ, chẳng biết sắp sửa tá túc ở nơi nào?

“Họ Phạm kia, lão bà ngươi rất hiểu biết lễ nghi mà, tốt xấu gì cũng đã từng thâm giao nhiều năm, sao luôn miệng kêu mà cũng không tới đánh, ta đi dạy dỗ nàng!”

“Họ Nghiêm kia, ngươi thật muốn chết hả!”

“Năm đó bởi vì ngươi vu cáo hãm hại, lão bà của ta đến bây giờ còn không chịu trở về phủ. Ta đơn giản cũng muốn làm y như vậy với lão bà của ngươi, đỡ phải ấm ức chịu oan uổng từ ngươi…”

La Chẩn vội vàng đi tới, hai mắt cố gắng tìm kiếm ở giữa hai bờ hoa và cây cảnh, hồn nhiên không biết tình hình biến cố phía sau. Khi một cỗ kình phong tập kích tới sau ót, thuận theo phản ứng khẩn cấp thân thể tạo ra, nàng quay chưởng đón đánh…

La Chẩn đứng ngây ra tại chỗ…

“Nghiêm Minh, ngươi dám tổn thương thê tử của ta thì đến hạn phải chết rồi!” Tay phải của Phạm Trù giơ lên không trung sáng ngời, trường kiếm cầm trên tay đâm về ngực chồn đen.

Mà La Chẩn đứng ngây ra đó, thay vì nói là bị thế công kích bén nhọn của người khác đánh tới hù doạ đén nỗi không cử động, chi bằng nói là bị tình trạng bản thân mình đột nhiên trở tay một cái là thân thể đã bay vào không trung làm cho kinh sợ còn đúng hơn: mình là người trần mắt thịt do người phàm sinh ra, tại sao sau khi gặp tướng công thì lại bị dị biến đến thế?

Nghiêm Minh né tránh mũi kiếm tập kích của Phạm Trù, khặc khặc cười quái dị, “Huấn nhi, Giới nhi, các ngươi một người thì đối phó với Phạm nha đầu, một người thì đem mời dì Tàng Trân của các ngươi về làm mẹ của các ngươi đi!”

Chồn đen vừa nói dứt, hai thân ảnh cao lớn đột nhiên hiện ra, một người ngăn trở trước mặt Phạm Dĩnh, một người thì ở sau lưng La Chẩn.

Phạm Dĩnh khẩn trương: Trình nhi kia từ lúc vừa thấy ân công xuất hiện liền biết rằng mình đuối lý nên chạy mất rồi. Nương tử của ân công cho dù có thân thể của mẹ, nhưng làm sao mà biết cách điều khiển pháp lực của mẹ được? “Nghiêm thúc thúc, ngài làm cái gì vậy? Ngài với cha ta đấu thì cứ đấu đi, sao còn đi quấy nhiễu mẹ ta?”

Nghiêm Minh vừa ứng chiến, vừa trả lời: “Phạm nha đầu, căng thẳng khi xưa giữa ta với cha ngươi đều bắt nguồn từ mẹ ngươi hết, không quấy nàng thì quấy người nào?”

“Hèn hạ!” Kiếm trong tay Phạm Trù muốn đâm vào chỗ yếu tại cổ họng đối phương, ý muốn dồn ép người kia rút lui rồi phi thân đi cứu. Đối phương cũng đã thấy được ý đồ của hắn, cố ý lấy chiêu dính chiêu mà dây dưa. Phạm Trù thoát thân không được, chỉ đành phải cất giọng rống dài, “Trân nhi, gạt bỏ tạp niệm, khí vòng quanh thân, tụ vào song chưởng!”

Cái gì? La Chẩn vốn đang xê dịch tránh bị người bắt, hắn kêu như thế làm nàng phân tâm lắng nghe, thân thể vốn đã khó điều khiển lúc này lại ngừng lại nên một cánh tay tức thì bị người khác cầm lấy kìm chặt. La Chẩn cả kinh, vì thế hợp lực để xoay người tránh đi, liền nghe thấy tiếng vang của quần áo trắng bị xé rách, một bên ống tay áo bị xé xuống hơn phân nửa.

“Lớn mật!” Lúc này sắc mặt Phạm Trù trở nên âm lãnh, trường kiếm đã bức lui đối thủ, muốn đi cứu trợ “ái thê”.

“Họ Phạm, muốn chạy à? Sợ phải không? Sợ thì trước tiên dập đầu cho Nghiêm mỗ một cái rồi đi cũng không muộn!” Nghiêm Minh tất nhiên đuổi dính theo không tha, miệng còn lớn tiếng giễu cợt. Phạm Trù trầm mặt không trả lời một chữ, chỉ khép lại ba ngón cái, trỏ, giữa của bàn tay trái, chém ra mạnh mẽ.

“Tam Muội chân hoả?” Nghiêm Minh mặt mày thất sắc, cuống cuồng không ngừng thay hình dạng đổi vị trí để tránh sát chiêu, miệng mắng to, “Họ Phạm hèn hạ, dám ra chiêu giết người à?!”

Đối thủ bị thua, Phạm Trù cũng không thừa dịp mà truy đánh, phi thân về hướng La Chẩn để cứu viện.

Đúng tại lúc này…

“Trân nhi?” Chi Tâm từ trong đám cây cảnh chui ra, con ngươi hết nhìn đông lại nhìn tây, ngạc nhiên vô cùng, “Nàng ở đây đánh nhau với người khác nha.”

“…Chàng đi vào trong rừng cây, đứng im đừng di chuyển!” Ngốc tử mới vừa nói Phong Thần không có ở quanh đây, tất nhiên phải tránh càng xa càng tốt.

“Trân nhi…Trân nhi!”

“Trân nhi cẩn thận!”

Hai tiếng kêu hoảng hốt, một là của Chi Tâm một là của Phạm Trù.

Vừa mới rồi, bởi vì sự xuất hiện của tướng công nên La Chẩn hơi chút thất thần, dưới chân di chuyển chậm một bước, chưởng của đối phương đã tới mặt.

Phạm Trù cách không điều lực, chụp vào sau gáy của kẻ tập kích, mà Chi Tâm thì lập tức oa oa nhào tới, há môi mỏng ra cắn xuống.

“Aaaa…” Kẻ đang la lớn vì đau tất nhiên là kẻ bị cắn, một bàn tay bị người ta gắt gao cắn giữa hai hàm răng, không đau sao được? “Cha, không phải là nói đến giỡn chơi với Phạm thúc thúc một chút thôi sao, sao chơi thật vậy nè? A a, ngươi, tên này sao còn không nhả ra! Ta đá chết ngươi…” một phen túm xuống tìm kiếm phía dưới, Chi Tâm bị chộp vào giữa ngực.

“Tướng công!” La Chẩn tức giận nổi lên, ôm lấy Chi Tâm thuận thế chuyển người một cái, tránh được một cước.

“Chi Tâm cắn chết ngươi, cắn chết ngươi, ngươi dám đánh nương tử… Trân nhi, không phải sợ, Chi Tâm bảo vệ nàng… Ui ui, ngươi không phải là nương tử kia, ngươi không nên ôm Chi Tâm như vậy.”

Thối tướng công, lúc này đây nàng thật sự đồng ý cho hắn ôm. “Tướng công, không phải ta đã bảo chàng tránh qua một bên ngoan ngoãn im lặng đừng động đậy sao?”

“Có người đánh Trân nhi, Chi Tâm không thể trốn nha… Ui ui, ngươi buông Chi Tâm ra, Chi Tâm không thể ôm Trân nhi này…”

Nhìn ngốc tử mặt đỏ như gấc, vừa đẩy vừa cự tuyệt, La Chẩn không biết nên khóc hay nên cười, đưa môi hôn nhẹ một cái lên trán của hắn, “Ngay lúc này thì Trân nhi sẽ không trách chàng.”

“Không được, không được, ngươi không được hôn Chi Tâm… Hôn nữa, Chi Tâm tức giận đó.” Chi Tâm chui ra khỏi khuỷu tay ôn hương nhuyễn ngọc, rất chi là mâu thuẫn, “Ngươi là nương tử, cũng không phải là nương tử, ngươi không phải là nương tử kia, Chi Tâm không thể hôn a…”

Aiz, vì sao nàng lại có tướng công đáng yêu như thế…

“Trân nhi, ngươi đủ rồi đó!” Một phen an bài tỉ mỉ, cái mà Phạm Trù muốn không phải là một kết quả như thế này.

La Chẩn quay đầu nhìn lại, mỉm cười thờ ơ, “Ngươi an bài tuồng diễn này là muốn dùng khổ nhục kế hay là muốn anh hùng cứu mỹ nhân?”

“Đều-không-phải.” Phạm Trù mắt bắn ra những tia nhọn hoắc, rít qua kẽ răng từng chữ lạnh lùng.

“Như vậy là muốn cái gì?”

“Ta muốn để cho ngươi thấy rõ sự thật.”

“Xin lắng tai nghe.”

“Hắn ngay cả năng lực bảo vệ ngươi cũng không có. Nếu gặp phải một bọn bắt cóc thật, sợ rằng hắn đã nhanh chóng chết dưới tay đối phương. Một nam nhân không thể bảo vệ ngươi, ngươi còn muốn hắn làm chi?!”

La Chẩn cảm thấy thật buồn cười, đầu đẹp lắc lắc, “Không hổ là một đời tình thánh, ngươi thật sự hiểu rất rõ nữ nhân ha.”

“Ngươi…”

“Trên đời này, đúng là nữ nhân đều muốn có một nam nhân cường tráng tới bảo vệ mình. Nữ tử nào mà lại không muốn có một nam nhân luôn bên cạnh mình từng phút từng giây để như một ngọn núi cao hùng vĩ che chở, ngăn mưa chắn gió trước mặt mình?” La Chẩn liếc mắt một cái nhìn ngốc tử nào đó đang ở cách đó không xa, muốn đi lại không đi, muốn lưu lại thì sợ nàng vô lễ với hắn, cười tươi tắn như xuân về hoa nở, nói:

“Nhưng mà Phạm cư sĩ chớ quên, trên đời này những người có võ nghệ cao cường thần thông quảng đại giống như các hạ, hay là những nam tử có quyền thế hiển hách uy nghi dù sao cũng là số ít. Những nam tử dân gian tầm thường phàm trần kia chẳng lẽ đều không có quyền lấy thê tử, không có quyền có người yêu sao?

Nữ nhân muốn người bảo vệ không nhất định là người hô phong hoán vũ, không gì không làm được, mà chủ yếu là một người luôn một lòng một dạ muốn bảo vệ mình, luôn có dũng khí sẵn sàng ngăn ở trước mặt mình thời thời khắc khắc. Một khi có việc gì thì cũng không để cho nữ tử ấy phải một mình đối mặt, như thế đã đủ rồi. Về phần tuy có lòng nhưng lực không đủ thì lại liên quan đến thời vận, liên quan đến mệnh số, cứ tuỳ theo thiên mệnh là tốt rồi.”

“Cho dù bởi vì hắn không bảo vệ được ngươi mà ngươi có thể gặp bất trắc ư?”

Giọng nói của nàng nhẹ nhàng như không, nhưng ánh mắt lại vững như bàn thạch, “Khi hắn không bảo vệ được ta thì tất nhiên là tính mạng chính bản thân hắn cũng không bảo vệ được. Nếu hắn có chuyện, ta há có thể sống một mình sao?”

Phạm Trù biến sắc dữ dội. Từ miệng nàng đã từng nhiều lần phát ra những lời những câu làm hắn đau lòng, làm hắn buồn bực, làm hắn thẹn quá hoá giận, nhưng riêng một câu này đã khiến cho ngũ tạng của hắn như ngâm trong hàn băng, giá lạnh thấu tim phổi. Rét lạnh khiến cho thanh âm của hắn run rẩy, “Ngươi… ngươi thế mà sẽ vì một nam nhân không bảo vệ được ngươi mà đi tìm cái chết sao? Ngươi…”

“Ai nói Chi Tâm không bảo vệ được nương tử?” Chi Tâm nghe tới nghe lui, đều là những lời mà phụ thân Phạm Phạm dùng để khích bác nương tử rời mình đi, vì vậy thở hổn hển thét lớn: “Phụ thân Phạm Phạm, Chi Tâm có thể bảo vệ nương tử!”

Phạm Trù cười lạnh, “Phong Thần không ở bên cạnh ngươi, ngoại trừ việc tự mình cậy mạnh, ngươi còn có thể làm được gì?”

“Hừ.” Chi Tâm quắc mắt nhìn trừng trừng, “Chi Tâm ghét ngươi, Tiểu Ngọc tỷ tỷ cũng ghét ngươi. Trước kia ngươi khi dễ muội muội của Tiểu Ngọc tỷ tỷ, làm cho nàng thương tâm giống như Trân nhi lúc trước. Tất cả các Hoa tỷ tỷ đều chán ghét ngươi!”

“Tướng công?” La Chẩn khẽ nhăn mày: sao ngốc tử đột nhiên nói sang hướng khác?

Phạm Trù nhăn lại mày kiếm, “Ngươi rốt cuộc muốn nói gì?”

“Tất cả mọi người đều ghét ngươi, mọi người đều kêu Chi Tâm giúp họ hả giận! Tiểu Ngọc tỷ tỷ, Bạch Lan tỷ tỷ, Phù Dung tỷ tỷ, Dâm Bụt tỷ tỷ…”

Đang lúc La Chẩn lo lắng tướng công nhà mình sẽ bị một chuỗi dài ‘tỷ tỷ’ làm mệt chết, Chi Tâm giơ cánh tay thét lên, “Tiến lên!”

Phạm Trù vừa mới chau mày đã thấy bốn phương tám hướng hoa khí bắt đầu khởi động, tụ hợp kéo đến, mà giữa hoa khí ngậm khí cụ sắc bén sáng quắc, tập trung vào đúng chỗ mình. Hắn tung người lên ngọn cây, trầm giọng nói: “Đều là người tu đạo, vốn là nước sông không phạm nước giếng, các vị thật sự muốn nghe lời sai bảo của một kẻ phàm nhân tục tử mà làm mất thể diện sao?”

“Hừ, các tỷ tỷ đã muốn đánh ngươi từ lâu. Ngươi tổn thương rất nhiều tỷ muội của các nàng, ngươi đáng bị đánh, chính các tỷ tỷ muốn cho Chi Tâm gọi các nàng tới!”

“Các nàng không phải là đối thủ của ta.”

“Ô! Vậy…” Chi Tâm gãi gãi đầu, “Sói ca ca, sói tỷ tỷ, các ngươi giúp các Hoa tỷ tỷ đi…”