Siêu Cấp Ác Bá Thái Tử Phi

Chương 30: Còn ồn nữa là cho cô cưỡi lừa




Bầu trời thật quang đãng. Trên thảo nguyên xanh ngợp, một đoàn người đang dắt ngựa thong dong.

“Lão tứ, nghe nói trong trận vừa rồi đệ đã thu được một con ngựa tốt lắm hả?” Nhị hoàng tử mỉm cười nói.

“Nhị ca quả là nắm bắt tin tức nhạy bén a! Trên đời này có việc gì giấu qua nổi mắt huynh không? Quả không sai, con ngựa này quả thực là báu vật…” Tứ hoàng tử vốn là một kẻ đam mê ngựa, ngựa tốt hay xấu, hắn chỉ nhìn thoáng qua là biết được.

“Thế mà đệ không đem đến cho ta xem chút được sao?” Tam hoàng tử cũng vội hùa theo.

“Ngựa quý sao có thể tùy tiện đem ra cho người ta ngắm nghía, giữ trong nhà nuôi là được rồi” Tứ hoàng tử coi nó như báu vật, sao nỡ để nó phải dãi dầu sương gió.

Người phía trước thì nói liêm mồm, Tô Duyệt Duyệt cứ luôn cau mày, khuôn mặt hằn rõ 3 chữ “tôi khó chịu”. Bắc Thần Hàn dắt hai con ngựa một đực một cái theo sau, nhìn thấy khuôn mặt đầy vẻ khó chịu của cô, bất giác vừa cảm thấy động lòng vừa thấy buồn cười.

Sáng ngày hôm nay, Tô Duyệt Duyệt nghe thấy mọi người muốn cùng đi cưỡi ngựa, trong lòng vui muốn chết đi được. Chỉ có điều, Bắc Thần Hàn biết cô vốn không biết cưỡi ngựa, thế nên vì sự an toàn của cô mà đã chọn cho cô một con ngựa cái hiền lành. Kết cục cô lại thành ra thế này…

“Tôi muốn cưỡi ngựa đực, không cần ngựa cái!” Tô Duyệt Duyệt lại một lần nữa bất mãn kiến nghị.

Tên Thái tử gia này rõ ràng là cố tình mà, hắn thì cưỡi một con ngựa đực vừa cao to vừa khí chất, nhưng lại chỉ cho cô cưỡi một con ngựa cái đã lùn lại yếu ớt. Cô đã mở miệng cầu xin hăn khẩn thiết, nhưng hắn vẫn khăng khăng từ chối.

“Không được! Cô còn chưa biết cưỡi ngựa, cứ bắt đầu từ con ngựa cái này đi đã.” Đấy đấy, lại bị từ chối nữa rồi.

Tô Duyệt Duyệt nhếch nhếch mép, tức tối càu nhàu: “Cắt, ngựa đực thì hay lắm đấy! Chống mắt lên mà xem tôi cưỡi ngựa cái cũng thắng được các người.”

Nếu đã cứ khăng khăng ngựa cái thì đành ngựa cái thôi! Dù sao thì tên Bắc Thần Hàn đó cũng đã nói lúc vừa mới bước ra khỏi phủ “còn ồn nữa là cho cô cưỡi lừa”, thế cũng được!

“Duyệt Duyệt, nàng vừa nói sẽ dung ngựa cái để thắng ngựa đực của chúng tôi, khẩu khí có vẻ to quá rồi đó” Nhị hoàng tử nghe thấy những lời giận dỗi của Tô Duyệt Duyệt, vội dừng bước quay lại nói với cô.

Tô Duyệt Duyệt lè lưỡi, nhìn về phía anh ta bằng ánh mắt khiêu khích: “Thử thi là biết ngay…”

Mọi người đều cười vì lời nói của Tô Duyệt Duyệt, cũng gần đến nơi rồi, thì bất chợt bị thu hút bởi một giọng nữ lanh lảnh.

“Ây? Mấy vị hoàng tử sao lại nhàn rỗi thế này? Tới để cưỡi ngựa hả?” Một cô gái khoảng chừng 17 tuổi nhẹ nhàng tiến tới.

“Thì ra là Phức Hương quận chúa! Nàng cũng đến cưỡi ngựa hả?” Nhị hoàng tử khách khí gật đầu nói.

Thiên liệt hoàng triều có ba vị phiên vương, họ tuy không có huyết thống hoàng gia, nhưng nhờ có những chiến tích lẫy lừng, cả đời tận lực tận trung với triều đình, nên tiên đế đã phá lệ phong vị cho họ.

Lãnh Phức Hương là con gái duy nhất của một trong số ba phiên vương ấy, tính tình đanh đá chua ngoa, chẳng có chút gì dáng vẻ của tiểu thư con nhà khuê các.

“Đến đây không cưỡi ngựa thì còn làm gì?” Cô ta chẳng thèm nhìn hắn nói.

Ngay sau đó phát hiện ra mục tiêu, cô ta chạy vội đến chỗ Bắc Thần Hàn, tá hỏa níu lấy cánh tay hắn.

“Thái tử bệ hạ cũng đến ư? Phức Hương nhớ ngài quá chừng” Gương mặt Phức Hương đỏ ửng lên, e lệ nhìn về phía hắn.

Mọi người đều biết, Phức Hương từ bé đã thích Bắc Thần Hàn, lúc nào cũng ganh đua đố kị với Tô Duyệt Duyệt để chiếm cảm tình của hắn, rốt cuộc hoàng đế đã hạ chỉ, phần thắng cũng coi như thuộc về Tô Duyệt Duyệt.

Nhưng Lãnh Phức Hương không dễ dàng chịu thua như vậy, cho dù thái tử gia đã lấy Tô Duyệt Duyệt làm thái tử phi nhưng chỉ cần chàng đồng ý, kể cả có phải làm trắc phi cô cũng cam lòng.

Khuôn mặt Bắc Thần Hàn sa sầm trong phút chốc, hắn từ nhỏ đến giờ ngoài Tô Duyệt Duyệt ra, vẫn còn một quân chúa phiền phức hơn cả Tô Duyệt Duyệt.

Tô Duyệt Duyệt lẳng lặng đứng một bên nhìn hai người họ.

Nhị hoàng tử thấy chướng mắt, vội mở miệng: “Lãnh Phức Hương, không thấy thái tử phi đang đứng ở đây sao? Nàng nên chú ý cư xử”.

Bắc Thần Hàn quay đầu lại nhìn Tô Duyệt Duyệt, tay lập tức vùng khỏi sự nhiệt tình của Phức Hương.

Gương mặt Phức Hương có chút biến sắc, đến trước mặt Tô Duyệt Duyệt khiêu chiến: “Tô Duyệt Duyệt, cô chẳng qua là vì chiếm được sự sủng ái của hoàng thượng nên mới có được cái ngôi thái tử phi này. Chúng ta nhất định phải tái chiến.”

Quận chúa muốn so cái gì nào?” ánh mắt Tô Duyệt Duyệt sáng rực, chiếc miệng khẽ cong cong.

Quần chúng như sắp được xem kịch hay, dù rằng họ đã xem những trân thi thố thế này từ nhỏ đến giờ, nhưng mỗi lần xem hai người này tranh chấp, đều thấy rất có hứng thú.

Bắc Thần Hàn từ đầu đến cuối giống như ngửi phải mùi hố xí, hắn đâu phải là giải thưởng để các cô xâu xé tranh giành.