Siêu Mẫu

Chương 15: Ảnh đế, Tiêu Mạc Phàm. .




“Lý Na, em tự mình trở về trước đi.” Ngồi lên xe trợ lý đã chuẩn bị từ trước, Tiêu Mạc Phàm nắm tay lá nói với người phụ nữ muốn ngồi vào ghế phụ.

Giọng nói của người đàn ông êm ái dễ nghe, không hiểu sao làm cho Lý Na bỗng thấy lạnh toàn thân, “Anh muốn đi đâu?” Nàng nhìn vào trong mắt anh rõ ràng cố chấp với vấn đề này... Không khỏi thấp thỏm, “Có chỗ nào mà em không thể đi, Phàm?”

Tiêu Mạc Phàm yên lặng mấy giây sau, quay đầu vẻ mặt lạnh nhạt nhìn vào lo lắng trong mắt người phụ nữ, “Lý Na, anh cần không gian riêng của mình.” Lời của anh ta ám chỉ cô ta thăm dò cũng phải dừng lại đúng lúc.

“Anh muốn đi nhìn người phụ nữ kia có phải hay không!” Người phụ nữ hết sức nhẫn nhịn, căm hận vẫn bỗng cất cao giọng nói, “Tiêu Mạc Phàm, anh cần gì làm bộ làm tịch!”

“Anh cho rằng em không biết từ sau khi người phụ nữ kia chết anh đã từng đi đến trước mộ cô ta mấy lần sao, Mạc Phàm, anh cảm thấy như vậy có ý nghĩa sao?” Vẻ mặt cương cứng trắng bệt của Lý Na sau mắt kính thoạt nhìn có loại thái độ điên cuồng, “Đừng quên, anh cũng không thoát khỏi liên quan đến cái chết của cô ta!”

Lời của Lý Na làm cho hai tay Tiêu Mạc Phàm đang để trên tay lái nắm chặt lại, gân xanh nổi lên, ánh mắt đeo mắt kính che giấu không lộ ra chút nào, giọng nói lại không xảy ra thay đổi rõ ràng, vẫn là lạnh nhạt kiên nhẫn, chẳng qua là trong lời nói có ý châm chọc nhẹ nhưng có thể nghe ra rõ ràng, “Lý Na, em có cái gì phải lo lắng?”

“Đúng vậy, có cái gì tốt mà phải tranh với người chết?” Lạnh lùng cười mỉa một tiếng, trong miệng Lý Na trộn lẫn lạnh thấu xương và một chút run rẩy, “Chẳng qua là Tiêu Mạc phàm, anh tự hỏi lòng em là cái gì ở trong lòng anh, mà Đan Ninh kia là cái gì!”

“Nếu như không phải là vì người phụ nữ kia, Tiêu Mạc Phàm, tại sao đến bây giờ anh vẫn nguyện ở trong căn nhà trọ, mà không phải vào ở trong nhà của chúng ta!” Có mấy lời đã sớm đè nén ở lòng đã lâu, lúc này cũng chỉ là tìm được một cơ hội bộc phát, “Không phải cũng chỉ vì căn nhà trọ đó còn lưu lại dấu vết tồn tại của người phụ nữ kia sao! Buồn cười chính là bây giờ anh cũng chỉ có thể dựa vào những thứ này để sám hối tội lỗi của mình thôi!”

“... Lý Na.” Giọng của Tiêu Mạc Phàm lộ ra một loại cảm giác suy sụp, “Đừng để cho tôi không muốn gặp em nửa.”

“Tôi không cho là với thân phận của chúng ta có thể tiếp tục nói chuyện ở chỗ này, em vẫn nên lái xe của mình đi về trước đi.” Bên ngoài kính chắn gió, Tiêu Mạc Phàm đã thấy đã có mấy người nam nữ trẻ tuổi đi tới chỗ bọn họ

Đóng mạnh cửa xe, Lý Na tập tễnh lui về phía sau từng bước, u ám nhìn xe khởi động từ từ chạy nhanh, lời nói rất nhẹ rất nhẹ, “Mạc Phàm, anh vẫn chính là anh.”

“Đan Ninh! Nếu như không phải là cô...” Câu nói kế tiếp người phụ nữ không có tiếp tục nói nữa, thế nhưng hận thù trong mắt lại càng thâm sâu.

**************

Khoảnh khắc khi đèn đỏ sáng lên, Tiêu Mạc Phàm đạp thắng xe.

Trong thời gian chờ đợi, ánh mắt không mục đích của người đàn ông tùy ý quét qua cảnh vật ngoài cửa sổ.

Ở nơi này nhà cửa cao tầng san sát nhau chỉnh là cợ sở hạ tầng sầm uất trong thành phố, giống như có một chút thay đổi nhỏ gần đây, tòa nhà cao tầng mới xay, mặt tiền cửa hàng đổi mới, hoặc là khuôn mặt không giống nhau trên biển quảng cáo.

Trước kia, trong một đoạn thời gian, luôn là có một người như vậy trong anh ta lúc lái xe, ngồi ở bên tay phải của anh ta, dùng ngón tay thon dài mềm mại chỉ vào nơi nào đó ngoài cửa sổ, hăng hái dâng trào báo cáo theo sát đủ loại thay đổi khác nhau với anh ta.

Khi đó mình có phản ứng gì, đồng ý? Qua loa? Hoặc là không rãnh để ý? Tiêu Mạc Phàm cười khổ.

Nhớ cũng là ở đoạn đường này, người nọ từng chỉ vào một biển quảng cáo, kích động chúc mừng lần đầu được truyền bá quảng cáo, tương lai nhất định có thể thành công.

Trên biển quảng cáo hôm nay lại đổi người nào rồi?

Người đàn ông hơi nghiêng đầu phía sau, lộ ra hình dáng hàm dưới tuấn tú, sống mũi cao thẳng, lông mi dày cùng với khóe miệng kéo căng.

Sau khi tầm mắt của anh ta xẹt qua mấy biển quảng cáo, cuối cùng dừng ở lại một nơi trên biển quảng cáo.

Không tính là gần cũng không coi là cách xa, trên mặt phẳng quảng cáo là đường nét mơ hồ của người phụ nữ, Tiêu Mạc Phàm chỉ có thể loáng thoáng thấy một đôi mắt phượng hẹp dài đang lẳng lặng nhìn chăm chú vào anh ta.

Trong phút chốc cảm giác quen thuộc đánh úp đến, là một loại sợ hãi hốt hoảng giống như đã từng quen!

Người đàn ông giật giật môi chấn động ngạc nhiên, tựa như muốn hô lên một cái tên quen thuộc, cuối cùng chỉ là bức ảnh không tiếng động.

“Tin —— Tin ——” Sau xe không ngừng vang lên tiếng kèn, cho dù cách lớp thủy tinh cũng có công hiệu dao động.

Tiêu Mạc Phàm lấy lại tinh thần, nhìn về phía đã đèn giao thông đã biến thành màu xanh.

Chần chờ một chút, anh ta khởi động xe đến ven đường dừng lại.

Xoải bước xuống xe, lúc càng đến gần biển quảng cáo thì càng trở nên càng dồn dập.

Ở mặt phẳng biển quảng cáo hiện rõ khuôn mặt của người phụ chiếu vào trong mắt Tiêu Mạc Phàm thì anh ta ngớ ngẩn.

Khuôn mặt không giống nhau, mặt mũi không giống như vậy, chỉ có một cặp mắt giống bốn năm phần.

Cô gái này và cô ấy, rõ ràng là hai người không cùng tuổi, nhưng cô gái trên hình này lại làm cho anh ta có loại cảm giác quen thuộc hoảng hồn.

“Ninh...” Cuối cùng kêu ra tên, chỉ là âm cuối kéo vỡ vụn.

Đột nhiên Tiêu Mạc Phàm khẽ nở nụ cười, chua chát mà trào phúng, “Làm sao có thể sẽ là em.”

Tiêu Mạc Phàm chìm vào suy nghĩ, hoàn toàn không có chú ý tới người vội vã trên đường phố, đã có một số người dừng bước lại, đang xì xào bàn tán nhìn anh ta, còn có người đã lấy điện thoại di động chụp ảnh người đàn ông nhìn giống Tiêu Ảnh Đế này, mà người đi đường có lá gan lớn một chút đã móc giấy bút ra đi tới chỗ anh ta.

****************

“Nhìn thấy gì?” Trên xe chạy như bay, sau khi thu hình chương trình xong Đường Dự hỏi Tĩnh An đang hứng thú nhìn ngoài cửa sổ.

Nghe được câu hỏi của Đường Dự, Tĩnh An quay đầu, nở nự cười hoa sáng rỡ, “Chẳng qua là tò mò trên đường phố mới đi qua sao lại có nhiều người vây quanh như vậy.”

Đường Dự liếc mắt nhìn kính chiếu hậu, cười giễu giễu nói, “Tôi còn tưởng rằng em đang say mê nhìn biển quảng cáo của mình.”

“Ách?” Cũng liếc mắt nhìn kính chiếu hậu, mới phát hiện phía trên đám người hỗn loạn kia đúng là bức ảnh mình chụp quảng cáo FAINT SCENT, Tĩnh An không khỏi cười một tiếng, “Đây cũng là vì nhiếp ảnh gia Đường trở lại chụp ảnh cho tôi lần đầu nha, tại sao có thể không nhìn nhiều hơn mấy lần.”

Nếu không phải là thông tin trên màn hình, Tĩnh An còn thật sự không biết may mắn của mình không chỉ là trở thành người đại diện cho FAINT SCENT thôi.

“Không biết lần sau có còn vinh hạnh có thể trở thành người mẫu chụp ảnh của Mr.Tang hay không?” Những lời này hỏi ra, Tĩnh An đơn giản là ôm tâm trạng đùa.

Khóe miệng Đường Dự mở ra nụ cười yếu ớt, nhìn chăm chú vào chiếc xe phía trước, ánh mắt thâm thúy mà xa xa, “Sẽ có cơ hội.” Dứt lời, đổi lấy hai tròng mắt không che dấu được vui mừng của cô gái nhỏ.

Mà khi kính chiếu hậu không thấy được tình hình phía sau nửa thì Tiêu Mạc Phàm mới tránh ra khỏi đám người ngồi lại vào trong xe của mình.

Khởi động xe, dần dần cách xa đám người nam nữ trẻ tuổi vô cùng hưng phấn, cũng nhìn lại khuôn mặt khéo léo trên biển quảng cáo lần nửa.

Khóe mắt vô ý thức nhìn về phía kính chiếu hậu bên trong, con ngươi Tiêu Mạc Phàm u ám.

Trong gương phản xạ ra, là một bó hoa lưu ly màu tím nhạt ở chỗ ngồi phía sau xe, cánh hoa lung linh khéo léo lộ ra hết sức yếu ớt.

Nó, là khi Tiêu Mạc Phàm đi ngang qua một tiệm bán hoa mua, là đóa hoa mà người nọ thích nhất lúc còn sống.

Lưu Ly (Không Quên). Cái tên làm người ta ấn tương sâu sắc, cũng có một loại cảm giác hạnh phúc dài lâu.

Nhưng hạnh phúc này... Anh ta cũng đã thất lạc...

Đúng như lần cuối cùng anh ta là cô gặp mặt, cô hỏi anh ta, Mạc Phàm, anh còn có thể nhớ em sao?

Nhưng cho dù anh có nhớ hay không, Mạc Phàm, em muốn nhớ anh. Không đợi anh ta trả lời, cô mạnh mẽ nở nụ cười lúm đồng tiền khó coi, nhàn nhạt kiên cường.

***********

Hôm nay tới hơi trễ, ánh sáng không tính là đầy đủ, người phụ nữ trong tấm ảnh cười tươi, dịu dàng vui mừng nhìn chăm chú vào người đàn ông ngoài hình.

Tiêu Mạc Phàm khụy một gối xuống đất, để bó hoa trong tay xuống, nâng ngón tay thon dài lên chậm chạp di chuyện trên bức ảnh, tựa như vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của người nọ.

Mi quen thuộc, mắt quen thuộc, mũi quen thuộc cùng với môi quen thuộc.

“Em không nên gặp anh, Ninh.” Mỗi một lần, ở trước mộ người phụ nữ này, anh ta luôn nói qua một câu nói như vậy, không ngại phiền toái, vững như bàn thạch nhưng cũng rất nặng nề, “Mà anh cũng không nên gặp em.”

Tiếng chuông di động chói tai, vào thời khắc này đột ngột vang lên.

Số trên điện thoại di động, là dành riêng cho người quản lí của anh ta, Lưu Bạch.

Nhíu mày một cái, do dự một chút Tiêu Mạc Phàm đứng lên, nhận điện thoại.

“Nghe tiểu Trần nói cậu gọi cậu ấy đem xe của cậu dừng ở ngoài sân bay thành phố S?” Tiểu Trần là một trong hai trợ lý cá nhân của anh ta, “Thế nào, cậu trở lại trước thời gian ba ngày?”

“Ngày nghỉ của cậu kết thúc sao?” Người ngoài chỉ biết là Tiêu Ảnh Đế đi Newyork quay MV cho album mới, nhưng không biết trên thực tế là anh ta cho mình lời mời giả trong nửa tháng.”Hi vọng lần này cậu trở về trạng thái có thể khôi phục thành bộ dáng lúc trước, tôi không muốn phải nhìn cậu là cái xác không hồn nửa.”

“Ừ, tôi đã trở về, Chị Lưu.” Giọng nói của Tiêu Mạc Phàm trước sau như một nhàn nhạt nói, “Gần đây có sắp xếp hoạt động gì?”

“Chương trình gần đây tôi đã từ chối cho cậu rồi, ngược lại đạo diễn Trịnh có một bộ phim hy vọng cậu có thể đảm nhiệm vai nam chính.”

“Đạo diễn phim điện ảnh Trịnh Lăng?”

Trịnh Lăng ở trong nước cũng được coi là một đạo diễn, phòng bán vé phim điện ảnh cũng khá bảo đảm, thậm chí có mấy bộ phim tung ra vào dịp cuối năm thì phòng bán vé thu vào cũng dẫn đầu rất nhiều, nhưng những thứ phim ảnh đắt khách này lại quá mức thương mại, lý do mà từ đầu đến cuối bị từ chối giải thưởng.

Tiêu Mạc Phàm nhíu mày, “Xem ra đạo diễn Trịnh là tính toán dựa vào bộ phim này cầm lấy giải thưởng thế giới về.”

“Mặc dù một giải thưởng cũng hơn ông ấy tay trắng.” Rõ ràng ý nghĩ của Lưu Bạch và Tiêu Mạc Phàm giống nhau, “Yên tâm, tôi xem qua kịch bản, là một chuyện xưa thật sự có ý nghĩa. Nhân vật tạo nên, rất có hi vọng có thể khiến cho cậu trở thành diễn viên xuất sắc nhất.”

“Đúng rồi, đạo diễn Trịnh có đề cập tới, nếu như cậu có thể đồng ý, nữ chính trong bộ phim cậu có thể tùy ý chọn.” Lưu Bạch tiếp tục nói, chẳng qua là câu nói kế tiếp có chút chế nhạo, “Tôi xem, ý tứ của ông ta tám phần là muốn cho cậu kéo Lý Na vào. Lý Na có một chút danh tiếng, lại là lần đầu tiên đóng phim. Phải biết, có hai vợ chồng các người, bộ phim này coi như là một bộ phim khiến cho người xem không hiểu nghê thuật cũng nhất định có thể chen lấn nhiều.”

Vợ chồng sao... Tiêu Mạc Phàm không nói.

“Alo, alo, Mạc Phàm?” Đầu bên kia chợt im lặng, làm cho Lưu Bạch có chút mờ mịt, “Cậu có nghe được lời của tôi nói không? Tín hiệu chỗ cậu không tốt sao?”

Buông tầm mắt xuống, Tiêu Mạc Phàm lẳng lặng nhìn cô gái trong tấm ảnh, trong trí nhớ ấn tượng sâu nhất chính là mắt của cô gái, cặp mắt xinh đẹp kia nhìn như luôn là sự yên lặng lạnh nhạt, cũng sẽ thỉnh thoảng thoáng qua ánh sáng rực rỡ kiêu ngạo, người như vậy không thể nghi ngờ có mộ tính tình bướng bỉnh kiên cường.

Như vậy mắt... Trong hoảng hốt như chợt nhớ tới cái gì, mắt người đàn ông sáng lên, “Chị Lưu, người đại diện mới nhất của nước hoa FAINT SCENT là ai?”

Xem quảng cáo FAINT SCENT, cặp mắt kiêu ngạo kia...

Bị Tiêu Mạc Phàm chợt chuyển đề tài làm cho sửng sốt, Lưu Bạch chậm nửa nhịp trả lời, “Sao đột nhiên hỏi cái này, là một người mẫu tên là Tĩnh An, hình như gần đây mới nổi tiếng nhưng tốc độ không phải bình thường.”

“Vậy thì liên lạc cô ấy.”

“Liên lạc cô ấy? Liên lạc cái gì?”

“Phim của đạo diễn Trịnh.” Tiêu Mạc Phàm dừng một chút, rồi sau đó khẳng định nói, “Tôi hi vọng cô ấy có thể là nữ chính.”