Siêu Sao Trở Lại

Chương 205: Xứng đôi




Cố An Kỳ và Tô Dật Phàm đã kết thúc phần diễn, hai người hiểu ý nhìn nhau cười, không hề nhiều lời, sau đó chia ra mỗi người đi một hướng.

Cố An Kỳ đi tới bên cạnh Thiệu Văn Đình ngồi xuống, không hề hỏi han kết quả cuối cùng của vòng tuyển chọn. Ai thắng ai thua, ai là nhân vật chính một câu cô cũng không thăm dò, để mặc Thiệu Văn Đình tự lựa chọn.

“Con bé giảo hoạt, cô vừa ngang nhiên gian lận đó.” Thiệu Văn Đình than thở, tuy nhiên trong giọng nói của ông cũng chẳng có bao nhiêu sự trách cứ.

“Có ư? Cháu chỉ làm theo yêu cầu của đạo diễn Thiệu thôi mà.” Cố An Kỳ híp mắt, mỉm cười đáp trả. Thiệu Văn Đình bị lời nói của cô làm cho nghẹn họng.

Thiệu Văn Đình nhìn hậu bối trẻ tuổi mà khẽ thở dài. Đúng vậy, Cố An Kỳ không hề làm gì trái quy tắc. Cô căn bản không hề giúp Tô Dật Phàm chuyện gì, tất cả đều làm theo yêu cầu đã ghi trên tờ giấy của Tô Dật Phàm. Cô không giúp anh, nhưng cũng không làm khó Tô Dật Phàm. Với bản lĩnh của cô, hoàn toàn có thể ném cho Tô Dật Phàm bảy bảy bốn chín thử thách để anh vượt qua, tuy nhiên… Trước khi bắt đầu vòng này ông đã nói rõ, muốn Cố An Kỳ phối hợp với người được đề cử chứ không phải làm khó họ.

Thiệu Văn Đình đúng là tự lấy đá đập vào chân mình.

Ai, không thể không nói, Tô Dật Phàm chọn điểm khởi đầu rất xuất sắc, cộng thêm hai người này là người yêu nên quả thật diễn rất thuận lợi.

Diễn xuất chính là một bản nhạc với nhịp điệu, âm luật, cộng hưởng của riêng nó. Một người độc thoại diễn là solo, giọng hát hay hay dở lập tức có thể nhận ra*. Hai người diễn cùng nhau là song ca, vừa phải phối hợp, vừa phải dung hòa với đối phương, chỉ khi nào có đủ sự ăn ý thì mới có thể cất lên những giai điệu hài hòa nhất, tuyệt vời nhất. Nếu lúc trước Thiệu Văn Đình còn cố gắng tìm kiếm sự thiếu hụt giữa Cố An Kỳ cùng Tô Dật Phàm thì ngay từ lúc hai người bắt tay vào diễn, chỗ thiếu hụt dần dần được lấp đầy.

(*nguyên văn dựng cột thấy bóng: Dựng cột tre dưới ánh nắng mặt trời, thì lập tức có thể thấy được bóng, ý nói là thấy được hiệu quả rất nhanh chóng)

Đã bao lâu rồi ông chưa được nghe âm thanh cầm sắt hài hòa xứng đôi, xuất chúng như thế. Đôi này, đúng thật là khiến người ta phải ngạc nhiên.

Vốn ông cũng đánh giá cao phần diễn của Cố An Kỳ cùng Kiều Trí Viễn, nhưng anh vẫn cảm thấy Kiều Trí Viễn đã nghĩ Cố An Kỳ thành ai đó, vì vậy trong lúc diễn cảm xúc thay đổi quá lớn làm cho mất đi cái hồn, mặc dù có thăng có trầm, nhưng chính điều đó lại càng làm bại lộ khuyết điểm của anh ta. Anh ta cảm xúc hóa quá mức, đây không phải để biện hộ cho việc anh ta cảm xúc hóa không tốt, mà chính là anh ta không khống chế được tình cảm của mình,vì vậy biến phần diễn trở thành một mớ hỗn loạn, khó nắm bắt được tiết tấu, xuyên suốt cả quá trình là những đoạn cao trào, không hề có khoảng lặng. Mặt khác, sự ăn ý giữa anh ta và Cố An Kỳ so với độ ăn ý của Tô Dật Phàm cùng Cố An Kỳ thật sự có sự chênh lệch.

Diễn xuất không có thắng bại, nhưng lại có chính và phụ, so với Kiều Trí Viễn, Tô Dật Phàm hiểu được cách xử lý hình ảnh, biết cách phát huy tối đa từng ưu điểm vụn vặt nhất. Xét về phương diện diễn xuất anh cũng ăn đứt Kiều Trí Viễn, cho dù đối tượng hôm nay không phải Cố An Kỳ, có lẽ Thiệu Văn Đình cũng sẽ vẫn chọn anh làm nam chính. Mặt khác, không thể nghi ngờ, anh cùng Cố An Kỳ là cặp đôi ăn ý nhất, trong và ngoài lúc diễn đều ăn ý mười phần, mỗi một ánh mắt, một động tác đều có thể đoán ra được suy nghĩ của đối phương, biết bước tiếp theo nên làm gì.

Một đôi hoàn hảo như vậy, ông còn lí do gì để chia rẽ đây?

“Nói cho thằng nhóc nhà cô biết, nhớ để trống khoảng thời gian tới. Con bé xảo quyệt.” Thiệu Văn Đình lắc đầu nói.

“Cám ơn đạo diễn Thiệu.” Cố An Kỳ cười nói, nhìn Thiệu Văn Đình rời đi.

Kết quả Tô Dật Phàm giành được vai nam chính đã nằm trong dự kiến của cô. Trong những diễn viên cùng tham gia tuyển chọn, Kiều Trí Viễn cũng được coi như khá tốt. Thiệu Văn Đình vẫn có ấn tượng tốt về anh ta, cho rằng anh ta có tiềm năng, vì thế cho anh ta đảm nhận vai nam phụ.

Cố An Kỳ nhìn Hứa Toa Toa dọc theo đường đi như có như không lộ ra địch ý với cô, khóe miệng nhàn nhạt cong lên. Thật ra Hứa Toa Toa không phải là người suy nghĩ phức tạp, ít nhất đối với cô là thế. Từ trước tới nay cô ta đều có tính chiếm hữu rất mạnh, lúc trước khi chưa chính thức ở bên cạnh Kiều Trí Viễn đã ba lần bảy lượt đến trước mặt cô khiêu khích, thị uy. Ỷ vào mình có gia thế bối cảnh làm hậu thuẫn mà không hề bận tâm đến lực ảnh hưởng và mối quan hệ của Lâm Huyên Di trong giới.

Cố An Kỳ cuối cùng “nhường” Kiều Trí Viễn, à, nói đúng hơn phải là ném cho cô ta. Cô vốn là người mắc tính sạch sẽ rất cao, đối với tình yêu cũng vậy, khi bắt gặp Kiều Trí Viễn và Hứa Toa Toa bắt cá hai tay*, cô lập tức ghi tên Kiều Trí Viễn vào sổ đen.

(nguyên văn: phách thối (劈腿) tách chân: Ban đầu là thuật ngữ thể thao, chỉ việc hai cái đùi bị tét cơ, căng cơ hay nứt cơ do vận động quá hạn. Hiện nay “phách thối” trở thành một từ chỉ việc chân đạp hai thuyền thậm chí nhiều thuyền (bắt cá 2 tay) trong tình cảm, đây là từ những năm gần đây lưu hành phổ biến trong giới trẻ ĐàiLoan.)

Tô Dật Phàm nói đúng, cô là người lòng dạ hẹp hòi, chẳng qua không để lộ ra ngoài mà thôi.

“Được nhận vào vai nam chính mà không định mời em đi ăn tối sao?” Cố An Kỳ hơi nhíu mày nhìn Tô Dật Phàm đối diện, khóe miệng ẩn ẩn có ý cười.

“Buổi tối tới nhà anh đi, anh nấu cơm mời em.” Tô Dật Phàm mỉm cười nói, “Ăn bên ngoài không vệ sinh.”

“Ha ha,” Cố An Kỳ nở nụ cười, “Em đang mong đợi đây, nhưng anh đừng phá hoại đồ ăn là được. Hình như đây là lần đầu tiên em đến nhà anh đúng không? Nhà anh không phải vừa bẩn vừa lộn xộn đấy chứ?”

“Nghĩ gì thế?” Tô Dật Phàm nhéo mũi Cố An Kỳ.

“Không có gì.” Cố An Kỳ híp mắt cười.

Hai người đi qua Hứa Toa Toa cùng Kiều Trí Viễn, không thèm chào hỏi một câu. Kiều Trí Viễn đột nhiên cản đường, điều này làm cho cả Cố An Kỳ cùng Tô Dật Phàm đều khó chịu.

“Rốt cuộc thì cô là ai?” Kiều Trí Viễn cau mày hỏi, “Vì sao cô lại biết?”

“Anh nói gì vậy?” Vẻ mặt Cố An Kỳ mờ mịt khó hiểu giống như chỉ là một người ngoài cuộc, “Em không phải Cố An Kỳ sao? Cách đây khoảng nửa năm em và anh còn diễn với nhau, không phải anh không nhớ chứ?”

“Cuộc đối thoại vừa rồi cô nghe được ở đâu?” Sắc mặt Kiều Trí Viễn vẫn thâm trầm, ánh mắt sáng quắc nhìn Cố An Kỳ, giống như muốn nhìn thấu xem cô là ai.

“Đối thoại á? Khi diễn thì tự nhiên nghĩ ra.” Cố An Kỳ thản nhiên nói, “Lời thoại như vậy rất kích thích đúng không? Không phải lúc diễn vừa rồi anh Kiều cũng mới nghĩ ra sao?”

“Tôi…” Kiều Trí Viễn bị câu hỏi của Cố An Kỳ làm cho cứng họng, mãi một lúc lâu không thốt ra được từ tiếp theo.

“Xin lỗi, chúng tôi đi trước.” Tô Dật Phàm che chở Cố An Kỳ đi về phía trước, khéo léo chặn tầm mắt đánh giá cô của Kiều Trí Viễn.

“Đang nghĩ lại cảnh diễn kia sao? Nó là chuyện đã từng xảy ra ư?” Tô Dật Phàm hỏi, với hiểu biết của anh về Cố An Kỳ có thể đoán ra lúc đó cô có diễn thật hay không.

“Ừ, đã từng xảy ra, cứ thấy mặt anh ta là em lại tức, dù sao phần này cũng là em phải diễn theo anh ta, em thuận tiện dùng luôn mấy lời đó để hạ thấp anh ta.” Cố An Kỳ thản nhiên nói, “Ừ, sau khi nói xong còn thoải mái hơn so với tưởng tượng.”

“Em không thích Hứa Toa Toa là vì Kiều Trí Viễn?” Tô Dật Phàm hỏi.

“Không phải. Từ rất lâu trước kia đã không muốn nhìn thấy cô ta rồi.” Cố An Kỳ không giấu giếm nói thẳng, “Anh biết năm đó em xuất thân từ trại mồ côi đúng không?”

Tô Dật Phàm gật đầu, điều này Cố An Kỳ đã từng đề cập, nhưng việc đó và Hứa Toa Toa có quan hệ gì với nhau?

“Mẹ của cô ta đoạt cha em, mẹ em bị họ bức chết, em bị ném tới trại mồ côi. Ừm, đơn giản thế thôi. Xét về huyết thống thì Hứa Toa Toa còn phải gọi em một tiếng ‘chị’ đấy, nhưng thôi, nghe kinh khủng lắm, quên đi.” Cố An Kỳ lẩm bẩm, giọng nói không hề phập phồng. Đúng vậy, nếu đã là chuyện cũ, cô còn quan tâm làm gì?

“Ít nhất hiện tại em sống tốt hơn, hạnh phúc hơn bọn họ đúng không?” Tô Dật Phàm ngừng lại một chút rồi nói. Anh cũng không an ủi Cố An Kỳ, bởi vì anh biết cô không cần.

“Ừm, đúng vậy, em tốt hơn so với họ. Họ sống không thoải mái bằng em.” Cố An Kỳ nghĩ rồi cười vui vẻ.

Nghe nói hiện tại cậu đã nắm trong tay Hứa thị, Cao gia càng ngày càng điên cuồng hơn, dĩ nhiên là muốn dựa vào vài thủ đoạn nhỏ để trọng chấn kỳ cổ*. Tuy nhiên sao cậu lại chịu buông tha cho họ, thẳng tay dựng lên kết cục để họ nhảy vào, hiện tại chẳng những Hứa gia, mà thậm chí ngay cả doanh nghiệp Cao gia cũng cực kì khó khăn. Hứa Toa Toa có lẽ còn chưa biết nhà cô ta đã thành một ngọn núi rỗng.

(*trọng chấn kì cổ: sau khi thất bại, chấn chỉnh lại năng lực, tinh thần để làm lại chuyện đó)

Cao Á không phải rất yêu con gái sao? Không phải mong muốn gì của cô ta cũng đáp ứng sao? Cả nhà họ đeo vàng mặc bạc, sống những tháng ngày xa xỉ cũng không ngắn, nhưng danh tiếng trong giới thương nhân lại không hề tốt, đắc tội rất nhiều người, hiện tại muốn tìm người vay tiền, người ta không cho, muốn vay ngân hàng, ngân hàng cũng không chịu. Nay bọn họ suy tàn, chắc chắn không ít người muốn “chia một chén canh”, bỏ đá xuống giếng muốn tới đả kích.

(chia một chén canh分一杯羹: bắt nguồn từ điển cố trong cuộc chiến của Hạng Võ và Lưu Bang. Hạng Võ vì muốn buộc Lưu Bang xuất chiến mà đã bắt trói Thái Công là cha của Lưu Bang, đe dọa nếu Lưu Bang không đầu hàng thì sẽ giết cha. Thấy thế Lưu Bang đã nói: “Ta và ngươi cùng khởi binh chống Tần và từng kết nghĩa anh em, vậy cha ta chính là cha ngươi, nếu ngươi muốn bỏ cha ngươi vào chảo để nấu, thì hãy chia cho ta một chén canh”.

Vì vậy câu này có nghĩa đại khái nói đến việc chia sẻ lợi ích)

Những ngày vừa rồi vui vẻ không? Thoải mái không? Cao Á, hãy tận hưởng “cuộc sống địa ngục” của bà đi.

Cố An Kỳ thản nhiên cong khóe miệng, dựa vào vai Tô Dật Phàm cọ cọ. Thù của cô đã được trả, trong lòng đối với quá khứ đã không còn vướng bận, hiện tại người có thể ràng buộc cô chỉ có người bên cạnh này, cứ như vậy đi, cứ như vậy trải qua cả đời đi.

“Ha ha, anh cũng không thể phản bội em, nếu không em sẽ không tha cho anh.” Cố An Kỳ đe dọa Tô Dật Phàm.

“Cô bé ngốc, đừng đem chuyện cha mẹ em đặt lên chuyện của chúng ta. Chúng ta chắc chắn sẽ thật sự hạnh phúc.” Tô Dật Phàm nắm tay cô, mười ngón đan vào nhau.

Đúng vậy, họ chắc chắn sẽ hạnh phúc. Cô sẽ không dẫm vào vết xe đổ của mẹ, anh sẽ không hồ đồ, tàn nhẫn giống như cha. Họ hiểu rõ đối phương như hiểu chính bản thân mình, họ tuyệt đối sẽ có một tương lai hạnh phúc hoàn mỹ.