Siêu Sao

Chương 1




QUYỂN I – Siêu sao sống lại



Siêu sao quốc tế—- Fiennes Đường, hưởng thọ 37 tuổi, chết vì bệnh tim tái phát.





Nếu như cậu đã chết, như vậy tình huống hiện tại là như thế nào?

Mùi thuốc sát trùng gay mũi, tường trắng thảm đạm, các loại máy móc duy trì sinh mệnh, máy thở oxi… Những thứ này đối với một người đã ốm đau vài chục năm không có gì xa lạ. Nhưng cậu không phải là đã chết rồi sao? Tại sao lại nằm trên giường bệnh? Đại não một mảnh hỗn độn khó chịu, cậu chậm rãi nhắm hai mắt lại, cùng lúc đó cũng vang lên loáng thoáng thanh âm của mấy người nữ y tá.

“Thật đáng thương, đã bị thành như vậy mà vẫn không có ai đến thăm.”

“Hình như trước đây cậu ta là người trong một đoàn thể thần tượng, tuy rằng lớn lên suất, nhưng so với một Đại minh tinh thành danh trong đoàn thể thì không có tiếng tăm gì cả.”

Âm thanh của mấy người nữ y tá dần mơ hồ, cậu có chút nghe không rõ các nàng nói gì, từ khi xuất đạo hắn tiếp xúc đầu tiên chính là điện ảnh, lúc nào cùng người khác thành lập đoàn thể thần tượng?

Mang theo một cái lại một cái nghi vấn khiến bản thân hoang mang, cậu lại một lần nữa lâm vào giấc ngủ hỗn loạn, sau đó lúc tỉnh lúc mê, nhưng phần lớn thời gian cậu đều không biết là mình rốt cục là đang ngủ hay là tỉnh.

Bất quá cậu cuối cùng cũng xác nhận được một việc, mặc dù mọi người ở đây đều gọi cậu là “Đường Phong” nhưng cậu dám khẳng định “Đường Phong” trong miệng bọn họ không phải chính cậu trong nhận thức, trước đây khi cậu tiến nhập giới giải trí Hollywood thì đã sửa lại nghệ danh.

Mà trải qua 37 năm đồng thời quanh năm bệnh thể triền thân cũng hoàn toàn không thể gọi là — thanh niên, thân thể khôi phục thật nhanh.

Hơn nữa, cậu là bệnh tim tái phát, không phải là một người rơi xuống biển rồi mất đi ý thức.

Cậu nghĩ, cậu có thể là đã biến thành một người khác

Tổng kết của tất cả suy đoán là khi ý thức của cậu hoàn toàn khôi phục, có thể gở xuống máy trợ thở.

Cậu nhờ nữ y tá đưa cho mình một cái gương, cô rất có thâm ý nhìn cậu một cái rồi nói câu “Yên tâm đi, mặt của cậu không có bị thương tổn gì”, cậu chỉ có thể cười cười bất đắc dĩ, cô vẫn là tốt bụng đưa một cái gương cho cậu.

Mắt nhìn chính mình trong gương, cậu rốt cục chứng thực được suy nghĩ trong lòng, cậu quả nhiên biến thành một người khác, một chàng trai tuấn lãng trẻ tuổi, hoàn hảo, không phải con gái. Một người bị bệnh tật quấn thân suốt ba mươi năm, không phải biến thành phần tử cực đoan thì sẽ biến thành giống cậu bây giờ, lạc quan tích cực.

Xem đi, tim còn đập nơi ngực thật tốt, ngay cả loại chuyện chết mà phục sinh, tá thi hoàn hồn cũng có thể bình thản mà tiếp thu.

“ Thân thể này có bệnh tim không? Ý tôi là, thân thể của tôi tốt chứ?” Cậu nhịn không được hỏi ra.

Nữ y tá nhìn cậu kỳ quái một cái rồi trả lời: “Cậu vận khí tốt, tuy rằng rơi xuống biển sau đó lại hôn mê hơn nửa tháng, nhưng hiện tại đã khôi phục rồi, thân thể của cậu rất tốt, không có bệnh tim cũng không có bệnh gì khác.” Sau khi nói xong, cô vội vàng đi ra, cậu nghĩ đại khái là cô cảm thấy đầu óc của cậu có vấn đề.

Mặc kệ là nguyên nhân gì khiến cậu biến thành cái dạng này, cậu đều phải hảo hảo cảm tạ ông trời đã cho cậu có được sinh mệnh thứ hai, một cái thân thể khỏe mạnh kiện khang.