Siêu Sao

Chương 118: Bắt cóc (bốn)




Cậu nhớ là có một người đi đến cạnh bàn của cậu, cậu tưởng là Trần Minh Húc trở về, còn đang nghĩ thế nào lại về nhanh như vậy đến khi ngẩng đầu lên thì phát hiện đối phương không phải là Trần Minh Húc mà là Tô Khải Trình đã lâu không gặp, Tô Khải Trình mỉm cười với cậu sau đó đột nhiên lấy ra khăn tay chụp lên mũi miệng của cậu, trên khăn tay có một mùi gay mũi khó chịu, cậu cảm thấy không ổn, sau đó ý thức dần mơ hồ, thân thể cũng không còn khí lực.

Sau đó, cậu tỉnh lại, chính là hiện tại.

« Nếu như Tô tổng muốn gặp tôi cần gì phải phiền phức như vậy, trực tiếp gọi một cú điện thoại là được rồi. » Trên người không có chút khí lực, Đường Phong dựa vào gối lót ở sau lưng, tác dụng của thuốc mê vẫn chưa được tiêu trừ, ngoại trừ có chút chóng váng bên ngoài thì ngực cũng có chút khó chịu, quá mức ngoài ý muốn rồi, Tô Khải Trình này rốt cuộc muốn bắt cóc cậu làm gì ?

« Cậu không cần lo lắng, tôi sẽ không tổn thương cậu, Lục Thiên Thần cùng Charles mà biết sẽ không bỏ qua cho tôi. » Cười nhàn nhạt, biểu tình của Tô Khải Trình lại không có chút lo lắng Lục Thiên Thần và Charles sẽ trả thù, cả người nhàn nhã ung dung, đem ly nước đặt lên bàn.

Đường Phong thừa dịp này quan sát nơi cậu ở, rèm cửa sổ không hoàn toàn được kéo kín, từ ngoài cửa sổ lọt vào vài tia sáng liền có thể đoán được hiện tại đại khái là buổi chiều, thời gian cậu hôn mê hẳn là cũng không quá lâu, nói cách khác nơi này cũng không quá xa.

« Anh đem tôi đến chỗ này là vì Ca Trần sao ? » Yên lặng đem đường nhìn từ cửa sổ thu trở về, Đường Phong liếc mắt nhìn cách bày trí trong phòng, tất cả thoạt nhìn đều rất bình thường, có tủ quần áo có bàn có TV, thế nhưng không có ảnh chụp, trên bàn quá sạch sẽ, giường chiếu cũng có vị đạo mới mẻ.

Tô Khải Trình nhất định rất ít sinh hoạt tại chỗ này, thậm chí cái chỗ này có phải của Tô Khải Trình hay không cũng không thể xác định.

Cầm một tờ báo của hôm nay, Tô Khải Trình bước đi thong thả đến bên chiếc ghế có nhiều hoa văn Ba Tư độc đáo thì ngồi xuống, hai chân vắt chéo vào nhau mở ra báo chí : « Nghe nói tháng sau cậu đi nước Mỹ đóng phim, chúc mừng. »

« Cám ơn. » Tay đỡ đầu, Đường Phong nhẹ nhàng nhu nhu tóc, « Tô tổng đem tôi tới chỗ này là để nói chuyện phiếm sao ? »

« Tại sao lại không chứ ? Lại nói tiếp tuy rằng chúng ta gặp nhau rất nhiều lần nhưng đây vẫn là lần đầu chúng ta ngồi riêng nói chuyện phiếm với nhau. »

« Ở bãi huấn luyện ngựa hẳn cũng là một lần nói chuyện phiếm riêng. » Đường Phong cố ý đem trọng tâm câu chuyện dời lên người Ca Trần, cậu chỉ có thể nghĩ nguyên nhân mà Tô Khải Trình bắt cóc cậu cũng chỉ có vì Ca Trần.

Quả nhiên Tô Khải Trình rời mắt khỏi tờ báo mà liếc nhìn cậu, khóe miệng treo lên tươi cười ôn hòa : « Nguyên nhân tôi đem cậu đến chỗ này có một phần nguyên nhân là vì Ca Trần, không phải toàn bộ. »

Tô Khải Trình lại cúi đầu đọc báo, trên mặt chính là tin tức về « tình cảm lưu luyến » của ba người Lục Thiên Thần, Đường Phong cùng Charles, hắn nhìn hình ảnh mà tò mò hỏi : « Rất khó tin là Lục Thiên Thần sẽ đột nhiên đối với cậu tốt như vậy, lúc trước trong mắt hắn cậu chỉ là một chú chó con đáng ghét. »

Đường Phong một chút cũng không thích cái so sánh này, tuy rằng cậu cũng thích những chú chó con dễ thương, nhưng cậu tin tưởng Tô Khải Trình tuyệt đối không phải là đang khích lệ cậu.

« Là cái gì làm cho cậu thay đổi, Đường Phong, cậu có thể

Nói cho tôi biết không ? » Lời nói cùng biểu tình của Tô Khải Trình vô cùng thành khẩn, thành khẩn đến mức khiến Đường Phong muốn cười.

« Tô tổng, ngài không đi đóng phim thật quá đáng tiếc rồi. »

Mặt trước là một dạng, mặt sau lại là dạng khác, bộ phim đó có thể gọi là « Mặt người dạ thú ».

Diễn viên chính : Tô Khải Trình, sản xuất : Tô Khải Trình, đạo diễn : Tô Khải Trình.

Khán giả : Đường Phong.

« Cám ơn, cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi. »

« Con người vẫn luôn thay đổi, vạn vật đều biến hóa, lại dừng lại ngay trước tử vong, đây chính là nguyên nhân cho sự thay đổi của tôi, nếu như Tô tổng đi một chuyến dạo qua quỷ môn quan sẽ hiểu rõ lời của tôi. » Bởi vì ngươi sẽ không, cho nên ta có thể nói lung tung.

« Kiến nghị không tệ. » Buông báo xuống, Tô Khải Trình đứng dậy đến bên giường ngồi xuống, hai mắt nhìn Đường Phong chằm chằm giống như muốn nhìn thấu qua người nam nhân này, người sau không hề sợ hãi mà nhìn lại.

Cậu biết Lục Thiên Thần cùng Charles khẳng định sẽ tìm cậu, cho nên, mặc kệ Tô Khải Trình suy nghĩ cái gì, cậu chỉ cần kéo dài thời gian là được.

« Vì cậu, hắn từ bỏ Ca Trần, hắn cứ như vậy ném Ca Trần đi. » Ngữ khí của Tô Khải Trình rất bình thản.

« Có thể bọn họ cho tới bây giờ cũng không cùng một chỗ đi ? »

Híp mắt, Tô Khải Trình đột nhiên đưa tay giữ lấy cằm của chàng trai khiến cậu ngẩng đầu lên.

« Lục Thiên Thần cho tôi không ít lễ vật, tôi cũng đang suy nghĩ là cũng phải tặng lại cho hắn một ít lễ vật, nếu hắn đã quan tâm cậu như vậy. »

« Tôi không cảm thấy đó là một ý kiến hay. » Đường Phong cười khổ.





Không nói gì cũng không phải là một lựa chọn tốt, nhưng nếu như nói quá nhiều thường sẽ làm cho đối phương cảnh giác, hiện tại nhưng là thời gian khảo nghiệm rồi, cậu phải sắm vai nhân vật gì đây ?

Bi tình một chút, luống cuống một chút, bày ra tư thái người bị hại kéo dài thời gian đến buổi trà chiều.

« Có một việc tôi vẫn luôn không rõ, Tô Khải Trình, anh có khả năng giải đáp cho tôi sao ? » Đường Phong thay đổi cách xưng hô với người đàn ông, « Tô tổng » có chút xa lạ, ba chữ « Tô Khải Trình » này đã nương theo đối phương vài chục năm nên càng dễ đả động một người, hiệu quả có thể rất nhỏ nhưng vẫn tốt hơn so với không có.

« Cậu muốn biết cái gì ? »

« Giống như anh thấy, chuyện trước kia tôi đều không nhớ rõ, thế nhưng sau khi tỉnh lại tôi luôn nỗ lực lý giải quá khứ của tôi, cũng nghe được một ít chuyện về Lục Thiên Thần cùng Ca Trần. » Hơi ngừng một chút, đầu óc Đường Phong càng lúc càng thanh tỉnh liền giương mắt hướng về Tô Khải Trình, cậu biết nơi có mị lực nhất của cậu chính là đôi mắt, một đôi mắt sáng sủa động lòng người lại thích hợp hiển lộ nghi hoặc cùng mê man.

« Theo tôi biết, Lục Thiên Thần thích Ca Trần, Ca Trần là người của anh, người thành công lại thông minh như anh khẳng định không thể không biết quan hệ ái muội của Lục Thiên Thần cùng Ca Trần, là cái gì khiến cho anh vẫn luôn bảo trì trầm mặc ? » Đó cũng là vấn đề mà Đường Phong luôn nghi hoặc không rõ.

Tô Khải Trình cười nhạt một tiếng, đường nhìn thủy chung dừng lại ở đôi mắt của Đường Phong không có chút muốn dời đi.

« Có đôi khi biết quá nhiều cũng không phải là chuyện tốt, nhưng tôi cũng có thể nói cho cậu biết một chút, tôi không có bảo trì trầm mặc. »

« Cho nên anh bắt cóc tôi ? » Đường Phong thở dài, thoạt nhìn có chút bất đắc dĩ, « Nếu như anh là vì trả thù Lục Thiên Thần đoạt người của anh, vậy anh thực sự không nên bắt cóc tôi, nếu như Lục Thiên Thần thực sự quan tâm tôi lại thế nào sẽ đem tôi đưa cho Charles một tháng, chuyện này anh cũng biết mà. »

« Vì sao sẽ không ? Hắn thậm chí cũng đã đưa Ca Trần đến cạnh tôi, Lục Thiên Thần là một người vô cùng lý trí, là một thương nhân thông minh, hắn luôn biết cách làm sao để thu hoạch được lợi ích tốt nhất, mà hiện tại cậu chính là lợi ích lớn nhất của hắn, hắn quan tâm tương lai của cậu. » Khi Tô Khải Trình nói xong chữ cuối cùng Đường Phong cảm thấy có chút mờ mịt.

« Nghe như là anh muốn hủy tương lai của tôi, muốn đem tôi đi hủy dung ? » Đường Phong nhịn không được cau mày, tác dụng của thuốc vẫn chưa tan hết, cả người cậu đều tản ra vẻ suy yếu cùng yếu đuối, kết hợp với biểu tình có chút đau thương càng làm cho người khác muốn đem cậu ôm vào lòng.

Kĩ thuật của cậu từ trước đến nay vẫn rất tốt, may mắn là mị lực bản thân cũng không sai.

Tô Khải Trình nhìn mặt Đường Phong chằm chằm một hồi lâu, sau đó mỉm cười lắc đầu, thoạt nhìn giống như một quý tộc chuẩn mực, nhưng rất nhiều quý tộc sau khi bỏ đi lớp áo đẹp đẽ thường thường cũng là dã thú.

« Không » hắn vừa nói vừa lắc đầu, « Cậu là một chàng trai anh tuấn, giống như một bức tranh, tôi không thích hủy hoại tác phẩm nghệ thuật. »

« Thế nhưng phá hư đồ vật đẹp đẽ sẽ đem lại kích thích cho anh, đúng hay không ? » Hai tay giấu dưới chăn bắt đầu chậm rãi nắm thành quyền rồi buông ra, sớm khôi phục sức khỏe vĩnh viễn không phải là chuyện xấu.

Trong mắt Tô Khải Trình hiện lên một tia sáng : « Xem ra ánh mắt của Lục Thiên Thần thật độc đáo, hắn đến tột cùng là thế nào mà phát hiện ra cậu vậy ? Cậu có chút…. quá thông minh rồi. »

« Học qua một ít tâm lý học. » Một người trải qua kinh lịch nhưng vẫn một bộ dáng của người tri thức, người giống như Tô Khải Trình không phải là Đường Phong lần đầu tiên thấy.

« Xem ra cậu học không tệ. »

« Hắn cũng nói như vậy. » Ngón tay nhẹ nhàng co duỗi, Đường Phong tiếp tục hướng người đàn ông đặt câu hỏi, « Tôi bất quá chỉ là một người ngoài cuộc, ân oán giữa các đại nhân vật các người vì sao phải kéo tôi vào ? Tôi chỉ là muốn hảo hảo đóng phim, không hơn. »

« Lời nói của cậu rất động lòng người, nhưng đáng tiếc hiện tại cậu đã ở chỗ này, hiện tại tôi có thả cậu hay không cũng không còn quan trọng nữa, bởi vì kết quả vẫn là Lục Thiên Thần cùng tôi sẽ không thể trở lại quan hệ hợp tác như lúc đầu, như vậy chí ít tôi muốn hắn phải có gì đó để nhớ đến tôi. »

Tô Khải Trình cười cười, lên tiếng hô : « Đem đồ vào. »

Cửa phòng bị người mở ra, mấy người hắc y nhân đem máy ảnh tiến vào, cẩn thật đặt ở hai bên trái phải.

« Tôi sẽ không thương tổn cậu, chỉ cần một ít hình ảnh khiến Lục Thiên Thần khó chịu mà thôi. »

Đối với một minh tinh mà nói, một ít hình ảnh bất minh giống như là một cái bom hẹn giờ, ngươi không biết lúc nào hắn sẽ tuôn ra, sẽ có nguy hại gì đối với sự nghiệp diễn viên của ngươi.

Thủ đoạn cũ rích đơn điệu nhưng lại vô cùng hữu dụng.