Siêu Việt Tài Chính

Chương 304: Ký ức thủa thanh xuân




Cả căn phòng lúc này ai cũng ngẫn người ra, một sự im lặng bao trùm lấy toàn bộ không gian đến những tiếng động nhẹ cũng có thể làm cho mọi thứ âm thanh trong trời đêm ngày càng lớn. Những tiếng gió thổi và tiếng rì rì của động cơ máy quạt được phát ra đều đặn.

Không ai nghĩ lúc bực tức Hà Thúc có thể đem một việc oanh động lòng người đưa ra trước mọi người. Lưu Hoan lúc này trừng mắt nhìn Hà Thúc một lúc mới đưa ra được câu nói của mình.

- Lão Hà ông tin tức này là thật? mà danh sách đó những ai làm gì đến hai trang.

- Đúng đấy tin tức này Hà Vi đưa về có chính xác không. làm, sao nó có bảng danh sách đó. Chuyện này đến những người bọn mình không biết thì tại sao bọn nó ở nước ngoài lại biết ông nói rõ xem nào.

Lúc này mọi người trong phòng lần lượt đưa ra câu hỏi của mình với Hà Thúc bởi việc này không chỉ đơn thuần là chuyện nhỏ nữa mà đã thành việc khá lớn. Một người thì không nói đằng này với số lượng là gần hai trang A4 cũng biết bao nhiêu ngươi trong đó.

Hà Thúc lúc này mới từ từ dịu lại. Hắn biết bây giờ là thời điểm nhạy cảm. Nhưng đối với những việc này phải cần bàn bạc để đưa ra đối sách với những người có liên quan đến danh sách cần thiết.

- Hà Vi nói Thiếu Kiệt hắn dùng cái gì vi rút đấy đột nhập vào hệ thông ngân hàng sửa thông tin của bọn người Hoàng Chí Kim với Cữu Hùng thì lấy được một số danh sách nhưng tài khoản ngân hàng giấu tên của các quan chức nước mình có tiền gửi ở đó. Các ông có biết những người trong đó điển hình gia đinh bên kia chỉ mỗi mình Ngô Kỳ không đã gần 300 tỷ đó là tôi đã quy đổi chứ thật sự số tiền họ gửi là ngoại tệ gần 17 triệu đô đấy. Tiền đô đấy chỉ một mình Ngô Kỳ thôi đấy các ông nói xem tiền ở đâu.

Hà Thúc lúc này nói ra số tiền mà Hà Vi đã báo cáo khi nhìn qua danh sách về Ngô Kỳ cô đã thầm ghi nhớ mà báo về cho ông mình. Bởi cô thấy số tiền này quá lớn, với chức vụ của Ngô Kỳ dù cho hắn có làm hết tuổi hưu cũng không bao giờ đạt được.

- Cái gì! Ông đùa không đấy. Ba đời tôi còn không kiếm được số tiền đó. Thằng nhóc đó làm sao có số tiền lớn đến như thế nó là Quan chức nhà nước hay là thủ kho ngân hàng mà tiền nhiều như vậy.

Lưu Hoan lúc này cũng thốt lên bởi số tiền này quá lớn. Tuy ông nắm giữ một phần kinh tế nhưng tài sản của cả gia đình ông gộp lại vẫn chưa bằng một phần mười số tiền này.

- Cái đó ông tự mà đi hỏi thằng đó. Tôi cũng muốn biết nó làm quan kiểu gì mà cả vợ và hai đứa em nó đều có tiền số tiền không nhỏ hơn nó là bao nhiêu. Đã vậy còn lên tiếng hô hoán chống tham nhũng. Hắn là người tham nhũng đứng đầu thì có.

- Việc này Hà Vi có nói với ông ngoài thằng đó ra thì con ai nữa không? Giờ phải có danh sách những người có tên âm thầm điều tra mới được. Không khéo lần này mọi thứ thay đổi không nhỏ. Chỉ có thể thay máu từ từ thôi.

Trương lão Lúc này ầm trầm đưa ra nhận định của mình về việc đang diễn ra. Những việc như thế này nếu thật sự có chứng cứ sẽ đem toàn bộ chính trường lật đổ. Nếu việc này bại lộ ra ảnh hưởng không nhỏ đến các cấp chính quyền liên quan. Nên Trương lão muôn biết số lượng người và những cái tên nằm trong danh sách từ từ loại bỏ.

- Hiện tại danh sách đang năm trong tay Thiếu Kiệt vốn Hà Vi định để chuyện này cho đến khi bọn nó về nước mới nói. Nhưng vì thấy số tiền khá lớn. Mà liên quan đến không ít người nên tôi có nói với Hà Vi tìm cách chuyển giao tài liệu đó về đây sớm nhất có thể.

- Đúng rồi nói Thiếu Kiệt hắn gửi mail về đi chắc chắc chỉ cần hộp thư của ông được bảo đảm an toàn là được. Như thế vừa nhanh chóng lại tiện lợi. Mình có thời gian để lên kế hoạch điều tra những người trong danh sách kia nữa. Nếu càng để lâu không khéo bọn chúng lại tìm đường tẩu táng tài sản nữa

Trần lão suy nghĩ điều gì đó chợt nói ra cho mọi người nghe ý kiến của mình. Nhưng lại quên rằng trước giờ Hà thúc lại không sử dụng mail và cũng chẳng biết mail là gì. Điều này làm cho Hà Thúc nghe xong có một chút khó chịu bởi vì ông không thích cái gọi là thứ điện tự gì đó.

Thấy Hà Thúc nhăn nhăn mặt Lưu Hoan cũng biết ông đang suy nghĩ gì nói với Trân lão.

- Xem ra ở đây chỉ có mỗi lão Trần với tôi là có hộp thư điện tử nhỉ. Như vậy nên nói với Hà Vi chuyển danh sách đó về một trong hai hộp thư của hai người là được. Hộp thư điện tử của tôi tuyệt đối an toàn.

- Được rồi. Việc này tôi sẽ báo về bọn nó đề chuyển danh sách về. Nhưng tôi càng thắc mắc tại sao thằng Ngô Kỳ nó lại có số tiền lớn như thế trong khi hắn bị mình theo dõi mọi cữ chĩ. Thế mà bấy lâu này lại không hề hay biết.

Hà Thúc lúc này cũng nói ra những gì mà ông đang suy suy nghĩ. Bởi có lẽ người của hai bên lúc nào cũng giám sát lần nhau nhưng Ngô Kỳ lại có thể làm những chuyện đằng sau của họ thì trong cách làm việc có vấn đề không nhỏ.

Trần lão lúc này cũng thở dài. Vấn đề tương đối khó khăn bởi về mọi mặt bên kia có những lợi thế mà họ không có. Lại thêm chuyện quan hệ của Diệp Nhi với giới thương nhân, doanh nghiệp rất khó lòng quan sát và theo dõi.

- Chuyện này không thể trách được bên chúng ta người thì có hạn còn bên đó họ có thể thương lượng thông qua Diệp Nhi, Ngô Nam, Ngô Trực. Nếu đặt người để theo dõi cũng không biết họ có thật là phạm pháp hay không. Mọi người nghĩ xem Diệp Nhi là một chủ doanh nghiệp cô ta có thế đi gặp rất nhiều người, biết người nào là người móc nối với Ngô Kỳ và họ. Không lẽ mỗi lần cô ta gặp người nào là chúng ta xác minh người đó sao.

Vì là đặt thù với danh nghĩa là một người kinh doanh. Bất cứ người nào tiếp xúc với Diệp Nhi lại trở thành đối tượng để đi điều tra thăm dò thì không thật sự tốt. Trâm Ngâm một lúc lão Lưu mới nói với mọi người.

- Theo tôi nghĩ. Số tiền này dựa trên một số công trình mà những đơn vị trúng thầu trực tiếp hoặc gián tiếp gửi cho hắn để lót tay chắc chắn những công trình này có vấn đề. Hoặc những bản vẽ quy hoạch muốn được thực hiện chắc chắc cũng được hắn thúc đẩy một phần nào đó. Chỉ cần điều toàn bộ các công trình từ trước đến nay đã qua tay của Ngô Kỳ gián tiếp hoặc trực tiếp chúng ta sẽ biết được những số tiền này từ đâu ra.

- Đúng vậy việc tiền được chuyển đi với danh nghĩa của từng người từng cá nhân trong đó chỉ cần chúng ta tìm ra một điểm mấu chốt có thể phá giải được cách thức hắn nhận tiền ra sao. Đối với số lượng tiền lớn chắc chắc hắn phải có cách chuyển vào tài khoản ngân hàng một cách bí mật.

Hà Thúc lúc này cũng đồng ý với Lưu Hoan về những điều vừa nói ra. Theo suy nghĩ của Hà Thúc thì chắc chắn phải có một con đường an toàn nào đó. Mà Diệp Nhi thay Ngô Kỳ nhận tiền. Chỉ cần tìm ra con đường đó dựa theo danh sách của Thiếu Kiệt đưa về tìm kiếm những người liên quan đến đường dây đó chắc chắn sẽ tìm ra cách thức mà Ngô Kỳ tham nhũng.

- Nếu thế việc này phải làm lâu dài. Theo dõi dài hạn, ra tay với những tên thấp nhất với chứng cứ hoàn toàn đầy đủ lúc đó mới có thể đánh từng quân cờ xuống những vị trí đó. Đưa những người của mình cắm xuống địa phương tư nhỏ đến lớn cho đến khi bố cục hình thành. Mới có thể hạ bệ Ngô Kỳ. Nếu Không sẽ gây ra nhiều vấn đề đáng tiếc không đáng để diễn ra.

Trương Lão thấy việc thay đổi không cần phải gấp gáp việc này dẫn đến sự đề phòng của những người bên phía Ngô Kỳ lúc đó tình huống bất ổn rất dễ say ra và hơn ai hết không ai muốn việc này diễn ra trên chính những gì mà họ đang mưu tính.

- Được việc này chúng ta cần phải điều động một lượng lớn người đi vào các bộ phận. Cũng may nhưng người bên chúng ta vẫn còn đang trong giai đoạn tôi luyện ở địa phương. Và ẩn núp rất tốt đợi thời cơ thôi. Nhưng cũng phải đánh giá lại một lần nữa về những người đó trước khi cất nhắc không khéo lại là bị bồi một đao sau lưng. Bất cứ quyết định về những việc như bổ nhiệm chỉ cần làm chớp nhoáng không để họ dự đoán được tình hình phát sinh. Lấy chậm làm đối sách, Đánh nhanh thắng thế mới là chính đạo.

Hà Thúc lúc này cũng quyết định một lời nói ra đơn giản nói với mọi người trong phòng. Bởi họ biết chỉ có như thế mới có thể đánh lại được thế chủ động của bên đối địch.

Lấy nhu thắng cương hình thành thái cực lưỡng đạo trên chính trường là một việc trước giờ không bao giờ sai lầm. Khi đối phương thắng thế lớn chỉ nên bình lặng để hóa giải những gì mà họ làm. Càng thắng thế họ càng chủ quan. Lúc này ra tay một kích vào cơ sở hiểm yếu có thể làm đối phương trở tay không kịp.

Hà Thúc là một người quân nhân nhưng trong chính trường, thương Trương kinh doanh, áp dụng những kiến thức này không bao giờ là thừa. Vì nó được bao đời đúc kết ra. Ai cũng có thể nói được nhưng làm được là chuyện khác.

- Ấy giờ xong rồi. Chắc tôi phải lếch cái thân khọm này về nhà rồi. Trời thì giữa đêm khuya nhưng mà hôm nay biết được nhiều thứ còn quý giá hơn rất nhiều. Không ngờ bấy lâu nay vẫn tồn tại cái gọi là tiền đen được cất dấu tinh vi dù đã có điều tra hàng ngày cũng không phát hiện.

Trần lão Thấy cuộc họp đến đây cũng có thể kết thúc rồi nên thở dài lắc đầu nhìn ra bên ngoài trời đêm cảm thán trong lòng. Ông Lưu cũng đáp lại với vẽ chán chường.

- Thời thế thay đổi. Dù cho việc gì cũng thế nước trong quá thì không có cá, nước đục quá thì chỉ còn lươn. Mình kiểm soát được bề nỗi không kiểm soát được phần chìm. Lần này cũng tốt đưa ra hết đi cho cái bọn có lỗi với nhân dân phải biết đường mà dừng lại những gì đang làm.

- Hai ông than vãn cái gì. Giờ này mà định đội sương đi về nữa sao. Ở lại đây luôn đi Anh em mình đã bao lâu rồi không cũng ở với nhau nhỉ. Từ khi kết thúc chiến tranh đúng không. Giờ ai cũng có nhà riêng hết rồi sẳn hôm nay ở đây ở lại luôn đi. Chổ này chỉ còn tôi Hà Vi nó không ở thì ra vào cũng chỉ một mình.

Hà Thúc lúc này cũng hướng mọi người trong phòng nói ra suy nghĩ của mình. Dù sao với ông hiện tại cũng chỉ còn ba người này là gắn liền với những ngày tháng chiến trận. Giờ có chức vị nhưng anh em mỗi người ai cũng có gia đình riêng có con cháu riêng, việc thì mỗi người một việc, Không có dịp cùng nhau ngồi dưới trời sao. Lấy đất làm nhà lấy trời làm chăn nữa.

- Lão Hà ông nói đúng đấy. Để tôi gọi về cho bọn nó nói sáng mai đưa người giả làm tôi chạy qua đây sớm. tối nay lữa trại chắc là chổ ông có lều lính đi nhĩ lão Hà.

- Thứ gì quân đội thiếu chứ lương khô và lều lính đều đầy đủ. Để tôi nói dựng lều đêm nay cắm trại ngoài trời bốn anh em mình. Già rồi giờ mà còn dựng lều nữa chắc tời sáng.

Cả bốn người lúc này đều phá lên cười. Những người lính đứng bảo vệ trước của nghe thấy thế cũng đều có một chút gì đó bồi hồi. Anh em là đây bao nhiêu năm sau thời bình. Dù mỗi người cai quản một việc nhưng vẫn là những người lính từng xông pha trận mạc. Đổ máu vì đất nước.

Giờ trong thời bình họ vẫn phải mang công việc của đất nữa ra để phục vụ. Giờ đây trong buổi tối trời này. Hứng khởi năm ấy lại nỗi lên trãi nghiệm lại những tháng ngày gian khổ. Dù không ở rừng nới đóng quân nhưng chỉ cần cần một chiếc lều một bếp lữa được nhóm lên giữa trời đông giá rét thế là đã quá đủ cho một hồi ức thủa thanh xuân.

Từng cuộc điện thoại được gọi đi. Cả ba người còn lại đểu báo về gia đình mình, Báo về với thư ký người chịu trách nhiệm lên kế hoạch những việc làm trong ngày sắp xếp các thứ. Trở lại với cái sân rộng một ít củi và một chiếc lêu với cái ấm nước được rót lên để trên bếp lữa. Một ký ức chợt ủa về đối với bốn người.

Những người lính của Hà Thúc cũng được gọi đem đàn ghi ta đến ngồi bên cạnh bếp lửa hồng, từng âm thanh của tiếng đàn vang lên thay cho tiếng súng, tiếng bom của một thế hệ.