Sinh Mệnh Của Anh Chính Là Muốn Cho Em

Chương 5




Đào Thụy Tiên trở về nhà, căn nhà mà năm năm trước cô đã bỏ đi không một lời từ biệt, nơi đã gắn bó với cô giống như một người thân thiết, khi trở lại, cảm xúc bỗng hỗn độn không nói thành lời. Mọi thứ vẫn như vậy, im lìm nằm đúng chỗ của nó, mỗi góc cạnh đều mang lại cho cô một cảm giác quen thuộc, lại cũng rất đáng sợ.

- Đào Thụy Tiên, cuối cùng mày đã trở về rồi!

Triệu Mặc Vân từ phía sau đi đến "Thấy thế nào, khi cậu đi, mình vẫn thường xuyên kêu người đến dọn dẹp, đồ đạc đều sắp xếp gọn gàng y như trước kia, mong rằng cậu sẽ không thấy điều này là phiền toái, mình chỉ không muốn khi cậu trở lại, toàn bộ đồ đạc đã bị phủ một lớp bụi bặm" Triệu Mặc Vân nói xong , khóe miệng cong lên tạo thành đường chỉ mỏng manh tuyệt đẹp.

Đào Thụy Tiên không biết phải nói gì, giống như đây chỉ là một giấc mơ vậy, khoảng thời gian năm năm, trôi qua cũng thực nhanh.

"Cảm ơn cậu" Đào Thụy Tiên chủ động ôm chặt lấy cô, chiếc cằm thon gọn tựa vào bờ vai mảnh khảnh của cô.

"Nhưng giả dụ, nếu mình không trở lại nữa thì sao hả , biết đâu mình sẽ lấy một anh chàng nào đó ? Nếu vậy , nơi đâu cũng đâu còn ý nghĩa gì với mình nữa" Ánh mắt Đào Thụy Tiên hơi nheo lại, cô cụp mắt xuống, lẳng lặng chìm vào bóng tối, kìm nén những giọt nước mắt sắp trực trào.

Cô thực sự rất mừng vì căn nhà này vẫn như vậy, ở đây, tất cả đều là kỉ niệm của cô, dù tốt hay xấu, cô vẫn muốn giữ lại cho riêng mình.

Triệu Mặc Vân thở dài, hơi thở có chút bất mãn, đôi tay mảnh khảnh khẽ vuốt ve tấm lưng mềm mại của cô.

"Cậu sẽ không như vậy,mình tin rằng cậu sẽ trở về, không phải, cậu đã về rồi đó sao, cậu biết mình quan tâm đến cảm xúc của cậu, như vậy là tốt rồi".

Hai người im lặng nhìn nhau, trong giây lát, Triệu Mặc Vân giống như bị thôi miên bởi đôi mắt trong veo lấp lánh ấy, một vẻ đẹp rạng ngời đến sinh động, không kiềm chế được mà hôn lên vầng trán cô, một nụ hôn ngắn ngủi nhưng ngập tràn dư vị yêu thương.

Đã từ rất lâu rồi, trong lòng Triệu Mặc Vân luôn tràn ngập hình ảnh của Đào Thụy Tiên, trái tim cô ấm áp và dễ chịu khi người con gái ấy ở bên cạnh mình, mỗi khi ôm vào lòng, lại cảm nhận được một luồng hơi ấm phả vào lồng ngực. Cô chỉ muốn bảo vệ, chỉ muốn ở bên cạnh Đào Thụy Tiên , giúp người con gái ấy đứng dậy sau những vấp ngã, nhưng lại rất sợ, Đào Thụy Tiên yếu đuối không thể tránh khỏi tổn thương sâu đậm trong trái tim, luôn mang theo tình yêu lẫn hận ý về người đàn ông đó.

Triệu mặc Vân nghiêm túc nhìn cô, hai tay bóm chặt lấy vai của Đào Thụy Tiên, để cô đối diện với đôi mắt tinh tường của mình. Hiện tại, Triệu Mặc Vân rất muốn biết cảm xúc thực của cô , người con gái yếu đuối luôn tỏ ra mạnh mẽ , cứng rắn này , có hẳn đã xoa dịu được nỗi đau qua thời gian , có phải sẽ không bị ý hận sâu nặng làm tâm hồn trở lên mịt mù.

"Thụy Tiên" Lời nói vang lên, âm thanh trầm bổng nhẹ tựa như một tấm lụa mỏng manh phất phơ trong gió, mềm mại lại rất cứng rắn, như muốn xiết chặt tất cả mọi vật xung quanh "Mình biết không nên nói điều này, nhưng cậu hãy từ bỏ tất cả được không? Chúng ta cùng nhau sống những tháng ngày bình yên, giống như trước đây, không có bất kể ai xen vào giữa hai ta, hứa với mình được không, cậu sẽ không bị những việc trước kia làm cho mù quáng mà tìm Hứa Mạo Thiên trả thù".

Hứa Mạo Thiên!

Ba từ này đã khắc vào tận cốt tủy của cô, nói quên là quên được sao? Đâu dễ dàng đến như vậy, Đào Thụy Tiên chuẩn bị trong năm năm qua, tất cả cũng vì mục đích ngày hôm nay, hà cớ gì phải từ bỏ ý định, ngu ngốc chịu đựng sự tàn nhẫn của anh ta sao? Không, cô vốn dĩ không bao giờ có thể chấp nhận điều này .

"Triệu Mặc Vân, thứ lỗi cho mình vì điều này, nhưng mình không thể nghe theo lời khuyên của cậu, mình hận Hứa Mạo Thiên, dù có chết, mình cũng không thể quên đi mối hận này, cho đến khi chính tay mình giết chết anh ta, mình tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý định trả thù, cậu là bạn thân nhất của mình, xin cậu, đừng ngăn cản".

"Mình hiểu rồi" Triệu Mặc Vân gượng cười, những ngón tay thon dài theo lực cánh tay đưa lên, nhẹ nhàng tọa trên vai cô, dịu dàng vẽ lên một vòng tròn "Cậu biết không, giữa yêu và hận có một loại khoảng cách, loại khoảng cách này thực ra rất mong manh, nhưng cậu chính là không thể vượt qua được. Nếu cố chấp, người chịu thương tổn chỉ có mình cậu, không ai có đủ quyền năng để chữa lành, bởi lẽ, nó đã ăn sâu vào tận cốt tủy rồi".