Sinh Tồn Thời Gian

Chương 10: Không đến nỗi tẻ nhạt




""Khi nãy anh và cô ấy đã nói những gì?"" Vương Triều Vân ngồi trên xe nhìn vào kính chiếu hậu, lấy tay lau lau mặt, tẩy hết lớp trang điểm. Cô nhìn gương mặt anh qua lớp kính, hiện lên một chút ý cười.""Không phải em để hai người chúng tôi nói chuyện riêng sao? Vậy sao bây giờ lại còn hỏi? Em không cảm thấy mình rất buồn cười?"" Anh châm chọc nhưng không hề nhìn cô mà vẫn chuyên tâm lái xe.

""Không cảm thấy!"" Thật không thể nói chuyện đạo lý được.

""...""

""Mà cô ấy nói gì với anh vậy?"" Vương Triều Vân không có ý định buông tha.

""Tại sao tôi phải nói cho em nghe?"" Anh quay đầu sang đối mặt với cô, tay vẫn giữ chặt vô lăng. Cô nhận ra ánh mắt anh có một chút gì đó khiêu khích. Nhưng chỉ là ánh mắt thôi cũng không thể làm cô phân tâm được. Cô dẹp hết dụng cụ tẩy trang vào túi xách, hơi nghiêng người về phía anh, nghiêm túc nói một câu.

""Vì tôi là vợ hiện tại của anh!""

Khóe môi Tống Hàn bất giác nhếch lên, tạo một đường cong đến mức độ khinh bỉ. Anh cười đến giảo hoạt khi cô nhấn mạnh hai từ "" Hiện tại "". Cho dù là hiện tại thì đã sao chứ? Không phải vẫn chỉ là cuộc hôn nhân thương nghiệp thôi sao, không phải chỉ tồn tại trên giấy tờ à? Nói ra câu này chỉ cảm thấy thật hết sức là thừa thải.

""Rất tiếc, điều này không đủ sức để uy hiếp tôi."" Anh cao ngạo nhìn cô. "" Nhưng tôi vẫn có thể nói cho em nghe, mặc dù chuyện cũng chẳng có gì thú vị. ""

""Ừm. Tôi đang nghe đây!"" Vương Triều Vân không tiếp tục trêu chọc anh nữa, liền lập tức nghiêm túc nghe.

""Vì Tang Tang chỉ hỏi một chút về cuộc sống hiện tại của tôi, cũng không có gì đáng nói.""

""Sau đó?""

"" Không có sau đó! ""

"" Này! "" Cô trừng mắt nhìn Tống Hàn.

"" Này cái gì? Không phải tôi đã nói là chẳng có gì thú vị sao, là do em muốn nghe nên tôi mới nói. "" Anh ngưng một lúc "" Còn nữa... ""

"" Gì? ""

"" Đừng tiếp tục nhìn tôi như vậy, rất không đoan trang. ""

""... ""

Vương Triều Vân thôi không nhìn anh nữa, tự giác ngồi thẳng lưng, tư thế ngay ngắn, cố gắng chỉnh sửa mình. Nhưng cô lại nghe thấy giọng anh.

"" Vừa rồi em cùng Triệu Tử Đằng... "" Hơi ngập ngừng nhưng hoàn toàn là thẳng thắn.

"" Hóa ra anh cũng biết! "" Cô thở dài, không hề né tránh hay phủ nhận điều này, rất bộc trực và thành thực. "" Có vấn đề gì không? ""

"" Cũng không có gì đáng để thắc mắc. ""

"" Vậy còn nói. ""

Vương Triều Vân mất hứng mở cửa sổ trên xe cho gió luồn vào, khẽ rít lên một hồi. Cô than thở.

"" Sao anh không hỏi tôi và anh ấy đã nói những gì. Vì sao anh không tò mò giống như tôi nhỉ? ""

"" Nếu tôi hỏi thì em có trả lời? ""

"" Dĩ nhiên là không! ""

Tống Hàn không tránh khỏi bật cười.

"" Vậy xem đây là đáp án cho câu hỏi vừa rồi của em. ""

""... ""

Xe đang chạy với tốc độ được tính là nhanh so với bình thường, đột nhiên phanh gấp, cả người Vương Triều Vân theo quán tính ngã về phía trước, nhưng rất may là cô đã thắt dây an toàn. Bình thường cô không có thói quen đó, thường rất hay chủ quan về việc đi xe phải làm những thứ rườm rà. Nhưng hôm nay không hiểu sao khi lên xe cô lại kéo dây an toàn thắt vào người. Quả thực đến giờ phút này mới cảm thấy mình thật sự rất may mắn.

"" Là anh cố ý. "" Khẳng định là vậy.

"" Nếu điều đó làm em thấy vui thì tạm thời cứ nghĩ như vậy đi! ""

"" Đừng lúc nào cũng làm ra bộ dáng thanh cao giả tạo đó của anh. Tôi thật chỉ cảm thấy buồn nôn ""

"" Sao cũng được. "" Không hề quan tâm.

Cô vẫn ngồi trên xe chuyên chú nhìn anh, không biết phải làm gì nữa. Chỉ hận mình không thể động thủ giết người.

"" Tới nhà rồi, sao còn chưa xuống xe. Không lẽ là đợi tôi đến bế em vào nhà sao? ""

"" Tống Hàn! Tôi chính là đang đợi anh bế tôi lên giường đấy. "" Vương Triều Vân giận hóa thẹn, không hề chú ý đến lời nói của mình lại có sức công kích tới vậy.

Anh không hề do dự liền bước đến chỗ cô đang đứng, nhấc bổng cả người cô lên, bế cô về phòng. Vương Triều Vân cả người cứng nhắc kì cục trong vòng ôm của anh, hai tay vì mất điểm tựa hoàn toàn nên vô thức vòng hai tay lên cổ anh. Lên đến phòng, anh hơi khựng lại, không còn tay nên bất đắc dĩ anh dùng chân đá phăng cánh cửa phòng, lập tức mở bung ra.

Màu đen tối tràn ngập khắp giác mạc của Vương Triều Vân, không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì, nhất là giường ngủ mềm mại của cô cũng không thể nhận ra ở đâu. Tối thật! Hơi sốt sắng, hơi bất an. Cô đưa tay bật công tắc mở đèn, hi vọng tìm thấy ánh sáng mới có thể yên tâm.

Bàn tay vươn ra bỗng lơ lửng giữa không trung, tay cô đã bị anh giữ chặt, dường như không muốn cô tiếp tục hành động của mình.

Vương Triều Vân nghe thấy bên tai truyền đến âm thanh nhỏ, rất khẽ: "" Đừng bật đèn! Tôi có thể nhìn thấy. ""

Cô bất giác bỏ tay xuống. Cô ngay cả lúc đó cũng không biết vì sao mình lại bỏ tay xuống. Anh nói một câu liền có thể sai khiến cô, nói một câu liền có thể bắt cô làm theo ý mình. Anh thừa biết làm thế nào để cô nguyện ý và nghe theo. Cô bỗng thấy mình mới thật nhu nhược và thất bại cỡ nào.

Tống Hàn thả cô xuống chiếc giường, cảm giác mềm mại, ấm áp lan rộng ra khắp các giác quan. Nhưng vẫn không có ánh sáng. Điều đó làm cô lo lắng.

Vương Triều Vân không đặc biệt sợ bóng tối. Nhưng ở những nơi tối tăm, cô thường cảm thấy hơi ngộp thở, khó chịu. Không nhìn thấy ánh sáng bỗng làm cô thấy buồn, cô lại không kìm được lòng nhớ về những chuyện cũ, những hình ảnh có thể không mấy tốt đẹp. Cả cơ thể dành phần lớn cho cảm giác bất an.

Nếu con người chỉ được sống và bắt buộc phải sống với bóng tối, suốt ngày chỉ có thể nhìn thấy màu đen, muốn nghĩ đến cái gì cũng phải tự tưởng tượng, hình dung ra một cách giả tạo, thiếu chính xác so với thực tế. Người ta thường nói chỉ cần sờ vào để cảm nhận được, không cần phải nhìn thấy rõ thứ đó là gì.

Hoàn toàn là triết lý nhưng lại thiếu hiện thực.

Nếu chỉ có thể chạm vào mà không thể nhìn tận mắt được, mãi mãi sẽ không thể biết thứ đó ra sao. Không biết nó đã thành ra thế nào! Không biết được thứ đó có còn như mình nghĩ? Có còn thuộc về mình nữa hay không?

"" Em sợ? ""

Vương Triều Vân mơ hồ nghe thấy giọng nói của anh vang lên trong màn đêm dày đặc, kéo cô trở về hiện thực với những mớ suy nghĩ có phần loạn thác. Cô hơi giật mình, cảm giác như bị người ta nhìn thấu tim gan.

"" Anh vẫn chưa về phòng? "" Cô từ phòng tắm bước ra, trên tay còn chiếc khăn tắm ẩm ướt. Tuy đèn trong phòng tắm được bật sáng nhưng phòng ngủ lại không bật đèn. Cô không khỏi thắc mắc vì sao anh cũng đã tắm rồi mà lại không về phòng ngủ.

"" Chắc hôm nay thì không. "" Giọng của anh vô cùng bình thản, tựa như không nghe ra một chút ý gì khác. Nhưng người như cô thì dễ dàng nhận ra có ẩn tình bên trong. Cô đang nằm trên giường bỗng nhiên thấy hãi hùng, tay kéo chiếc gối ôm chặt vào người.

"" A! Không được. Hôm nay không thể được. Tôi đã không còn sức nữa rồi. "" Miệng không ngừng rên rỉ.

"" Sao em biết được? ""

"" Đừng hỏi tôi tại sao. Tự lo liệu mà giải quyết vấn đề của anh đi! ""

"" Nhưng tôi đâu có nói về vấn đề đó. ""

"" Anh có nói! "" Cô kiên quyết nhận định về anh.

"" Không có! "" Phủ nhận đi hoàn toàn.

"" Vậy thì là ý gì? Sao lại không về phòng của anh? ""

""... ""

"" Này anh! ""

Tống Hàn im lặng không nói nửa lời, xem như không nghe thấy lời của cô. Từ từ vén chăn lên và nằm xuống, động tác chậm rãi nhưng toàn bộ lại nằm gọn trong mắt của Vương Triều Vân. Cô nhắm mắt lại, không khỏi thở dài.

"" Dù sao điều này cũng không phải phạm pháp! ""

Rồi chìm vào giấc ngủ.

---------------------------------------------------------------

Trong khoảng không gian tối mờ ảo, tia sáng chút ít của ánh trăng khẽ hắt qua khung cửa soi vào bên trong căn phòng, khắc họa nên khuôn mặt một người. Trong vô thức, một người kia bỗng nhiên giơ tay chạm nhẹ vào, cảm giác thỏa mãn như được giải phóng, lan tỏa.

-