Sinh Tồn Thời Gian

Chương 19: Vương triều vân của tống hàn!




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lúc Vương Triều Vân tỉnh dậy đã quá trưa, toàn bộ cơ thể mệt mỏi, uể oải chắc có lẽ do nằm trên giường quá lâu. Khi nước vã vào mặt vài lượt, làm cô thêm mấy phần tỉnh táo. Quả thực rất tốt! Hôm nay vẫn như mọi khi, cô vô cùng nhàn rỗi không có việc gì làm, bước xuống bếp làm vài món ăn nhẹ. Những bước chân không nhanh nhẹn mà lại chậm rãi, bình tĩnh đến vô cùng, không có gì phải vội cũng không việc gì phải gấp gáp. Cô thái những củ cà rốt, cắt một ít hành và rau, vừa ngẫm ngẫm nghĩ nghĩ sẽ làm ra món súp. Phong thái nhẹ nhàng, dứt khoát, lại vẫn là sự bình tĩnh đó trên khuôn mặt lúc nào cũng hiện hữu. Bộ váy ngủ màu trắng thấp thoáng phập phồng, tung theo chiều gió, mái tóc dài được cột thấp, phía sau là cả đuôi tóc dài khẽ lay động bay bay. Chiếc rèm cửa sổ cạnh bếp như trùng hợp cũng mang màu trắng. Khung cảnh tinh khiết, dịu nhẹ lại có đôi chút mơ hồ.

Tống Hàn đứng phía sau, vừa hay chứng kiến toàn bộ bức tranh tuyệt mĩ ấy, hơi kích động, nhanh chân bước đến chỗ cô. Vương Triều Vân tay cho cà rốt vào nồi, đột nhiên khựng lại. Cảm nhận được đôi tay từ phía sau vòng qua eo mình, chú ý đến cả hơi thở vô cùng quen thuộc. Cô ngạc nhiên quay đầu nhìn người phía sau, vô tình đôi môi chạm vào cổ anh.

Một luồng điện như có như không lan tỏa trên người anh thật tê dại... Vương Triều Vân cũng sửng sốt không ít, cảm thấy mình hơi quá đà liền đẩy người ra, dứt khoát thoát khỏi vòng tay ôm của anh. Thoáng chút bối rối, mặc cô đỏ lên, cảm giác ngượng ngùng tràn ngập trong lòng thể hiện tất cả lên khuôn mặt, cô bỗng tự khinh thường chính bản thân mình, thật dễ dãi.

Tống Hàn nào có để cô trốn thoát dễ dàng như vậy, rất nhanh bế cô lên, đưa về phòng ngủ. Ngay lúc này, cô cúi mặt áp vào ngực anh mất tự nhiên, nhưng đối với người đàn ông này lại có dáng vẻ đang nũng nịu.

Lúc anh đặt cô xuống giường, nhìn một lượt quan sát vẻ mặt cô bỗng nhiên cảm thấy ấn tượng. Chính là khuôn mặt thời niên thiếu ấy. Người con gái này là nỗi niềm khao khát trong anh nay lại thực sự thuộc về mình, cảm giác thỏa mãn lan tỏa.

Rồi như một lẽ hiển nhiên, một trận kích tình diễn ra - Tình nồng ý đậm.

Tấm màn mỏng màu trắng khẽ tung bay thật nhẹ, thoắt ẩn, thoắt hiện giữa phong cảnh hữu tình lại càng thêm dạt dào sắc xuân.

---------------------------------

Buổi chiều Tống Hàn đang ngồi trong thư phòng làm việc, còn cô đi tìm xung quanh những cuốn sách để đọc, giết thời gian, thiết nghĩ nhàn rỗi quá không có chuyện gì làm vẫn nên đọc sách tìm lại đôi chút cảm xúc. Thực chất cả hai cũng không làm ảnh hưởng tới nhau, ai làm việc nấy.

Tay dò tìm lướt đảo qua một vòng rồi lại một vòng nữa, cuối cùng ngón tay bất chợt dừng lại ở một cuốn sách, rồi lôi ra sau đó lại ngồi bệt trên thảm.

“Tống Hàn.” – Cô đột nhiên kêu lên.

“Hửm?” Tầm mắt không hề rời khỏi máy tính, có vẻ rất tập trung

“Em vừa mới tìm thấy một thứ hay lắm này!” Vẻ mặt cô vui vẻ, phấn chấn hơn hẳn.

Tống Hàn bỗng thấy chột dạ, liền quay sang dời tầm mắt nhìn cô, lại nhìn xuống cuốn sách cô đang cầm. Dường như anh vừa nhớ ra một thứ gì đó quan trọng, lại nhất thời quên đi, ngược lại còn rất vô tư hỏi:

“Có gì đặc biệt thú vị sao?”

Vừa dứt lời liền thấy Vương Triều Vân giơ tấm ảnh lên. Trong phút chốc anh từ ngạc nhiên, hơi hồi hộp lại chuyển sang trầm lặng, có chút xấu hổ.

“Thật ngại quá!”

Cô cười đắc ý “Không ngờ Vương Triều Vân em lại có mị lực hấp dẫn anh như vậy!” Vừa nói lại còn vừa cười rất thoải mái như trẻ con.

Anh cũng chỉ biết cười, hiếm khi thấy bộ mặt trẻ con này của cô, có lẽ nào đây là bộ mặt thật?

Trong tấm ảnh là hình dáng của một cô vận chiếc áo dài tay màu đen, làn da vốn đã trắng lại được phối trong cảnh tương phản màu tối thành ra càng tôn lên làn da ngọc ngà ấy. Tấm ảnh này được chụp từ góc nghiêng, khuôn mặt của cô gái âm trầm kì lạ nhưng lại toát lên vẻ đẹp thuần khiết, trong sáng vốn không hề tì vết.

Dĩ nhiên, cô gái ấy chính là Vương Triều vân. Mà lại còn là Vương Triều Vân của Tống Hàn!

Cô vẫn nhớ lần ấy là hôm đi cấm trại cùng trường năm lớp mười một thời cao trung, tấm ảnh đó đương nhiên cô không hề biết nó tồn tại cho đến tận ngày hôm nay, khi vô tình tìm thấy quyển sách này.

Cũng chỉ là vô tình tìm được, hóa ra là do nhân duyên trời định.

“Anh không có gì muốn giải thích với em sao?” Ai đó ngạo mạn, vênh váo hỏi anh.

“À... Cũng không có gì to tát đâu?”

“Cái gì mà không có gì to tát? Anh đùa à?”

“Ừm... Chỉ là năm đó bị sức hút của em làm mê mẩn nên chụp lại một tấm làm kỉ niệm thôi. “ Anh cười khổ, vặn hỏi ngược lại cô. “ Đúng ý em rồi chứ?”

Cô gật gật đầu giống như chú cún được vuốt ve, vỗ về, lập tức im lặng không nói nữa. Đồng thời nở nụ cười tươi như hoa nhìn anh.

Bỗng nhiên anh lại cảm thấy rất yêu, rất yêu Vương Triều Vân ngay tại lúc này, khoảnh khắc này.

Lại nhìn về tấm ảnh kia, ánh nắng xuyên tạc qua cô gái năm ấy không phải là bình thường, khung cảnh mang một chút vẻ cô quạnh, không hề ẩn giấu, chỉ là người xem không nhận ra điều đó.

-----------------------------------------

Hôm nay Vương Vĩ Trình gọi điện đến biệt thự của hai vợ chồng Tống Hàn, ngỏ ý muốn hai vợ chồng về nhà chơi ít ngày.

Buổi chiều đó, anh và cô cùng đứng trước cổng Vương gia. Bà Lý giúp việc vừa nhìn thấy cô liền vui mừng ra mặt vội cúi đầu chào kính cẩn:

“Mừng tiểu thư, thiếu gia về nhà!”

“Chào bố!”Tống Hàn lễ phép chào hỏi Vương Trình Vĩ, mà trong mắt Vương Triều Vân chỉ còn là sự hời hợt, có đôi chút mất kiên nhẫn.

“Ồ, Vân nhi và tiểu Tống. Nào lại đây nào!” Vẻ mặt ông có mấy phần tiều tụy, tràn đầy tình cảm gọi tên cô và anh.

Vương Triều Vân thấy người đàn bà ngồi sát bên cạnh ông, vừa trẻ trung lại vừa xinh đẹp cao quý, người đàn bà ấy hình như cũng đang nhìn cô mỉm cười ôn hòa. Còn cô, cô chỉ cười lạnh, một cái liếc mắt còn không có, huống hồ cười lại đáp lễ.

Bàn tay phút chốc siết chặt lại, các ngón tay chạm đến da thịt nhưng kì lạ là cô không hề thấy đau.

Những mảng kí ức năm xưa lại trở về vây quanh cô. Người mà cô gọi là “ bố “ này thật ra cũng chỉ là một người đàn ông khiến cô thất vọng, mất niềm tin vào hạnh phúc gia đình. Năm đó đang học sơ trung, cô đã chứng kiến những chuyện không nên thấy, biết những chuyện không nên biết, lẽ ra cô nên vô tư như bạn bè cùng trang lứa mới phải. Có lẽ đó cũng chỉ là mộng tưởng xa vời.

Ông ta thường xuyên đem đàn bà về nhà, hết người này đến người khác, ăn nằm công khai trước mặt mọi người lại không lấy một chút gì hổ thẹn. Mẹ cô thấy cảnh gian phu dâm phụ diễn ra trước mắt mình, bà đã không màn tình nghĩa gia đình bao năm dứt khoát ly hôn, cũng xem như là giải thoát cho bản thân mình thoát khỏi người đàn ông giả tạo này.

Ngày ấy khi ra tòa, không hiểu sao cô lại chọn chung sống với người “ bố “ này. Cô chỉ nhớ lúc đó cô nói với mẹ: “Chỉ khi sống chung với ông ta như thế, con mới có thể giày vò ông ta từng ngày, từng năm tháng.”

Cô cũng nhớ cả những giọt nước mắt lăn dài trên mắt mẹ mình. Bà hoàn toàn có thừa khả năng nhận nuôi cô, bất lực nhìn cô lựa chọn.

Chuyện cũ như mây bay, nước lướt. Qua rồi, đã thực sự trôi qua rồi. Nhưng hiện tại ông ta vẫn ngựa quen đường cũ, không thể bỏ đi thói xưa, có lẽ điều đó đã làm nên bản chất con người chứ không còn là những sai lầm nữa. Cô chỉ cảm thấy thật ghê tởm con người ông ta và cả những người đàn bà dơ bẩn ấy.

Vương Trình Vĩ thấy tình thế lâm vào khó xử, ông vội nắm lấy bàn tay người đàn bà bên cạnh, khẽ nói nhỏ vào tai, giây sau lập tức bà ta liền đứng dậy lui về phòng riêng, vẻ mặt lúc này nhìn cô không còn khách khí như trước nữa, trực tiếp thể hiện vẻ chán ghét ra mặt.

Cô nhếch môi, cười như không cười nhìn bọn họ đang diễn kịch trước mặt mình. Các người tính diễn kịch cho ai xem đây?

Anh không phải không biết chuyện nhà Vương gia, vì thế nên có thể giải thích cho việc vì sao anh không hề bất ngờ trước một màn kia.

Tống Hàn dùng hai tay đưa bàn tay cô lên, thổi khí vào rồi xoa xoa, vẽ mặt thể hiện rõ sự yêu chiều. Vương Triều Vân cảm thấy như mình được an ủi đôi chút, tâm tình cũng dịu đi rất nhiều.

--