Sinh Tồn Thời Gian

Chương 20: Có một tình yêu bình yên như thế!




Tống Hàn kéo Vương Triều Vân cùng ngồi xuống ghế sofa, đương nhiên anh hết sức lễ phép, thận trọng. Quan sát vẻ mặt Vương Vĩ Trình một lượt rồi thấp giọng vừa nói vừa đưa quà bằng hai tay cung kính: "Bố, đây là rượu ngân sâm Ngọc Linh, rất tốt cho sức khỏe."

Cô không biết anh có chuẩn bị quà để tặng ông, không tránh khỏi có chút ngạc nhiên. Hẳn là một loại sâm đắt tiền, Vương Triều Vân thầm cảm thán. Nhưng trên khuôn mặt vẫn giữ nguyên nét lạnh lùng từ đầu đến cuối.

"Ồ, cảm ơn con, quý thật!"- Ông cười cười đưa tay nhận lấy thành ý từ anh, lại hỏi "Thế lần này về hai đứa dự định ở lại bao lâu?" Đôi mắt ông sáng rực, vẻ mặt trông chờ.

"Chúng ta có dự định sẽ ở lại đây à?..." Cô liếc mắt nhìn Tống Hàn, ánh mắt lộ rõ ý mỉa mai, khóe môi nhếch nở nụ cười lạnh nhạt như cũ.

Vương Vĩ Trình thoáng chốc kinh ngạc, vẻ mặt tái nhợt đanh lại, cứng nhắc. Ông không nói gì, chỉ quay đầu sang chỗ khác, ánh mắt vui mừng một khắc trước bỗng trầm xuống. Nhưng cô không nhìn ra được điều gì từ đôi mắt ấy, mà thực cô cũng chẳng bận tâm ông ta đang nghĩ gì, trước kia là vậy, hiện tại và sau này mãi mãi vẫn như vậy. Cô không cần thiết quan tâm đến suy nghĩ của ông ta.

Anh bỗng siết lấy tay cô thật chặt nhưng không hề nhìn cô, ý bảo đừng tiếp tục nói ra những lời lẽ đả kích ấy. Trước khi không khí thì lâm vào tình trạng bế tắc, lại nghe giọng Tống Hàn vang lên:

"À, chúng con sẽ ở lại hai đêm. Bố đã chuẩn bị phòng chưa ạ?" Vương Triều Vân khó chịu nhìn anh đang cố gắng bào chữa, cứu vãn sự việc suýt chút nữa thì trở nên tồi tệ kia.

"Ta dĩ nhiên đã chuẩn bị xong cả rồi." Ông thầm thấy biết ơn Tống Hàn đã giữ thể diện cho mình, giữ lại chút lòng tự trong cuối cùng của ông "Nào nào, hai đứa mau về phòng nghỉ ngơi đi."

Bản thân Vương Vĩ Trình cũng cảm thấy mình nên giải thoát cho giây phút áp lực bị đè nén này.

Chưa kịp để Vương Triều Vân mở miệng phản bác lại, anh đã nhanh chóng lôi kéo cô đi về phòng, tay vòng qua eo như giữ chặt, chỉ sợ cô manh động phá hỏng mọi chuyện. Cô hơi sửng sốt vì tư thế thân mật này, ánh mắt nhìn anh cũng dịu đi vài phần.

"Chúng ta không mang theo đồ!" Cô than vắn thở dài, không hài lòng.

"Thì sao nào?" Anh ngang ngạnh vặn hỏi ngược lại.

"Anh định ở bẩn sao?"

"Ừm, ổn đấy! Thiên hạ nói ở bẩn mới sống lâu."

"Tống Hàn, anh thật không biết nói lý!"

"Nói lý thế nào cơ? Chẳng phải em nói không lại nên mới xử sự như thế?"

"Chẳng qua là không còn lời nào để nói thôi!" Cô buồn bực quay mặt đi "Đã thế thì cho anh khỏa thân nhé!"

"Có gì không tốt? Dù sao anh cũng loanh quanh trong phòng, " nude " trước mặt em lại hay ấy chứ!" Anh nhìn cô, ánh mắt tràn đầy ý vị. Nhưng sao cô lại chẳng nhìn ra được điểm tốt nào từ đôi mắt ấy, chỉ càng nhìn càng cảm thấy anh xấu xa, cầm thú.

Ai đó hậm hực thốt lên hai từ "vô sỉ". Tống Hàn không kiềm được nhéo má của cô:

"Nhờ vô sỉ mới lấy được Vương tiểu thư, à không, từ giờ nên kêu là Tống phu nhân mới phải!"

"Ờ." Giọng lạnh lùng, nhưng thật ra đang xấu hổ.

Vương Triều Vân đưa mắt nhìn quanh phòng mình, vẫn là bức tường màu xanh bạc hà, cô nhớ mình thích gam màu tối. Lâu rồi không trở về nhà, hiển nhiên cũng không thể nhìn căn phòng này. Có thể khẳng định căn phòng không hề thay đổi, mọi thứ vẫn đặc ngay ngắn, đúng như vị trí ban đầu lúc cô rời đi, không hề thay đổi, vẫn vẹn nguyên như ngày nào. Dường như điều ấy làm cảm giác nhớ nhung quá đỗi thân thuộc trỗi dậy trong cô, một cảm giác rất " quen " mà đã từ lâu cô không được nếm trải.

Ở bức tường phía bên phải tính cửa vào, Tống Hàn thấy một bức tranh vẽ bằng chì được đóng khung cẩn thận. Trong tranh có hai nhân vật chính, một nam một nữ.

Cô gái trên tay cầm một vật gì đó không rõ hình thù đưa đến người con trai trước mặt mình như một món quá dâng tặng. Nhưng hiển nhiên chỉ là bóng lưng lạnh lùng của chàng trai. Anh bỗng nhất thời thấy hứng thú, liền bước đến gần bức tranh hơn, như có như không bức tranh ấy lại hiện lên những đường nét rất khác với hình ảnh anh nhìn thấy ban đầu, phải chăng bức tranh kì lạ này thuộc trường phái lãng mạn?

Lúc này đây, anh nhìn thấy người con trai ấy quay nửa mặt nhìn ra sau, anh chợt nhận ra vẻ nhút nhát từ người con trai ấy, còn cô gái lại mặt đối mặt với người mình yêu. Nhưng vật cô gái cầm trên tay mà anh nhìn thấy vừa rồi, bấy giờ mới hiện lên rõ nét, chính là một trái tim rỉ máu. Nhưng tay kia của cô lại cầm một vật nhọn, đâm vào trái tim ấy.

Thì ra cô gái muốn dâng tặng trái tim mình cho người con trai mà cô ấy yêu đơn phương. Nhưng người con trai ấy cũng thích cô, cuối cùng cô cũng biết điều đó, chỉ tiếc rằng cô không đủ can đảm để thể hiện tình yêu của mình dành cho cậu, còn cậu lại chẳng có dũng khí để thừa nhận sự thật và nói rõ tâm tư của mình. Vì thế nên cô quyết định hủy hoại tình yêu của chính mình, lựa chọn quên đi.

Tống Hàn thoáng chốc run rẩy, vẻ mặt hiện lên vẻ hoảng hốt không thôi. Dường như anh vừa nhận ra được điều gì đó, nhưng lại không nhớ rõ.



Trực giác của anh chưa bao giờ là sai, anh luôn tự tin về điều đó. Anh gỡ bức tranh ấy khỏi đinh treo, lật ra mặt sau quả nhiên nhìn thấy dòng chữ nhỏ, vẫn là nét chữ quen thuộc ấy, anh muốn cười nhưng lúc này sao trở nên thật khó khăn.

"Tự tay thêu dệt nên tình yêu, cuối cùng lại tự tay xé rách chúng, bi ai vô cùng!..." kèm theo đó là ngày, tháng, năm. Không còn nghi ngờ gì nữa, anh khẳng định mình biết bức tranh này nói về ai.

"Kinh hoàng lắm phải không? Khi hiểu được ý nghĩa của nó." Giọng nói từ phía sau vang vọng bên tai Tống Hàn.

Anh xoay người nhìn ra sau, khuôn mặt trắng bệch trở lại ổn định hơn rất nhiều. "Sao em biết rằng anh hiểu được?" Sau đó lại thêm một câu: "Hình như em hơi đề cao trí thông minh của anh rồi!"

"Vậy sao? Thế mà em vẫn cứ nghĩ là anh hiểu đấy, làm sao bây giờ nhỉ?" Cô nở nụ cười nhàn nhạt nhưng không lạnh lùng.

Anh bước tới ôm trọn lấy thân thể của cô, anh cúi người thấp xuống, vùi mặt sâu vào cổ cô, giọng khe khẽ rên rỉ. Cả thân hình cô bị bao bọc bởi thân hình to lớn kia, cảm thấy mình trong phút chốc thật nhỏ bé làm sao.

"Bức tranh này em vẽ từ rất lâu rồi! Hồi năm lớp mười một..." Anh nghe thấy giọng cô khàn khàn, không đợi cô nói dứt câu, anh đã dùng nụ hôn chặn đôi môi ấy lại. Anh không muốn nghe, thật tình không muốn nghe một lời nào nữa cả, ánh mắt ấy cùng giọng nói ấy làm anh đau lòng, chúng sẽ giày vò anh chết mất thôi!

Chiếc lưỡi tiến vào sâu bên trong, tham lam hút lấy hết mật ngọt từ miệng cô, nhưng lại đồng thời kìm kẹp không cho cô được quyền kháng cự. Anh chưa bao giờ hôn cô đến mức điên cuồng như thế, đây là lần đầu tiên. Vương Triều Vân biết mình không thể vùng ra cự tuyệt, mà thực cô cũng chẳng muốn thoát khỏi nụ hôn cuồng nhiệt ấy. Vậy thì cứ chìm đắm thôi!

Hai người cứ thế trầm luân cho đến khi anh buông cô ra, cả hai đều thở hổn hển. Ánh mắt họ giao nhau, mê đắm, lại có chút ấm áp nhỏ bé len lỏi vào tim.

Hóa ra, anh hiểu mọi chuyện.



Hóa ra, cô đã biết từ lâu.

------------------------------------------------

Tối đó anh dẫn cô đi đến cửa hàng mua vài bộ đồ mặc trong hai đêm. Cô cười trộm, sao anh không khỏa thân như đã nói đi? Đồ mạnh miệng.

Vương Triều Vân đang nằm đọc sách, đệm bỗng chùng xuống, liếc mắt nhìn người đàn ông vừa lên giường đã ôm lấy cô, cô không khỏi than thở:

"Dạo gần đây có phải chúng ta đã vận động nhiều quá không?" Cô vừa nói vừa phụng phịu đầy ngượng ngùng.

"Thế tối nay lại vận động nữa nhé!" Anh cười đầy mê hoặc dụ dỗ.

"Không được!" Cô đưa tay đẩy anh ra, tiếp tục đọc sách. "Em muốn nghỉ ngơi cơ!"

"Em có thể vừa nghỉ ngơi vừa hưởng thụ mà." Tay anh ác ý tiến vào váy cô. "Cho anh nhé?"

"Không được!"

"..." Vẫn tiếp tục.

"Anh có nghe không vậy?" Cô bực mình.

"..." Có lẽ điều đó không ảnh hưởng mấy tới anh, vẫn kiên trì tiếp tục công việc của mình.

"Không cần!" Cô gần như hét lên. "Tống Hàn!... Anh..." Cảm giác tê dại truyền từ bụng dưới.

"Em đừng phản kháng nữa, nên hưởng thụ mới đúng!"

"Anh tính phúc! Mau tránh ra!"

"..."

Cả một đêm cô bị hành đến mức mệt rã rời. Sau khi đã kết thúc cô nằm trong vòng tay anh ngủ ngon lành.

-