Sinh Ý Nhân

Chương 14: Đào hoa phô kinh hồn (nhị)




Một phen nói chuyện với nhau xong, lão Bạch mới biết người vạm vỡ vừa rồi chính là Tấn Thiên phủ Lý Chuy, trên giang hồ cũng được coi như là nhân vật số một. Một đôi búa thép có thể dùng uy vũ sinh phong, dựa vào sản nghiệp tổ tiên mà ông cha lưu lại ở trong Thập bát lý đào hoa phô (hoa đào mười tám dặm) an cư lạc nghiệp, những lúc rãnh rỗi thì hay đi bênh vực cho kẻ yếu, trên giang hồ danh tiếng rất tốt.

Bất quá không có vàng mười không người toàn vẹn, người này nói say sưa nhất chính là chuyện mình có tam phòng thê thiếp. Chuyện tam thê tứ thiếp như thế vốn cũng không ai nói gì, nhưng mỗi ngày đánh mỗi đêm nháo làm cho trong nhà gà bay chó sủa thì đúng là khiến cho người có lời ra tiếng vào, nhất là Lý đại hiệp đây, đừng xem hắn bình thường uy phong lẫm lẫm, khi nói đến chuyện nhà thì vẫn là gặp cảnh khốn cùng thôi. Bất kể là vợ lớn hay vợ bé ai cũng đều có thể ở trước mặt hắn chống nạnh cãi nhau, mà đại hiệp này, một là không dám đánh vợ cả, đó là truyền nhân của Mai Hoa tiêu, hai là không dám mắng vợ hai, đó là hoa khôi trước kia nổi danh Giang Nam mắng khắp thanh lâu không địch thủ, ba là không dám thất lễ với vợ ba, đó là thiên kim của giang hồ danh môn Cổ gia. Trong ba nữ nhân này tùy tiện là ai nếu rơi vào nhà người khác, đều có thể tính là số một trong nhà. Vậy mà lại cứ một mực gả cho Lý Chuy cao to thô kệch, vì thế đám võ lâm tài tuấn trong lúc tâm xót mà vô cùng tinh tế phát huy lên chuyện thê thiếp không yên nhà người ta.

Kỳ quái chính là dù có tam phòng tức phụ, Lý Chuy kia cũng ngày đêm cần cù gieo hạt, nhưng đến nay chỉ có vợ cả là sinh cho hắn một nhi tử. Đó chính là đứa bé ôm lấy đùi lão Bạch, họ Lý tên Hiếu Thân.

Lúc xuất môn cũng đem hài tử này theo bên mình, có thể thấy được Lý Chuy đối với nhi tử duy nhất này rất coi trọng, nhưng tìm hiểu sâu xa, liền đối với thế cục nguy hiểm lại hỗn loạn của Lý gia hiểu được một phần.

“Nói cách khác ngươi là hoài nghi vợ cả của ngươi Mai Thanh* cùng người tư thông nên hy vọng ta hỗ trợ điều tra?” Lão Bạch đem chuyện tình mà Lý Chuy dong dài cả nửa ngày thuần thục tổng kết thành một câu.

Lý Chuy dùng sức gật đầu: “Ta gần một năm nay ít đến phòng nàng, có lúc bận, cả mấy ngày cũng không hề đối mặt, càng không nói đến việc nói chuyện. Nếu là trước đây, nàng đã sớm cùng ta nháo lên rồi, lần này lại dị thường yên tĩnh, cho nên ta cảm thấy...”

“Nàng có người bên ngoài?”

“Đúng.”

Lão Bạch trầm ngâm chốc lát, hỏi: “Việc này là ngươi tự mình suy đoán, hay là do người bên ngoài đề cập đến?”

“Ách, đầu tiên là Tâm Dung nói với ta, sau ta nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy đúng là kỳ quái.” Lý Chuy thực chất đáp lại.

“Tâm Dung là..” Lão Bạch chỉ biết Lý Chuy có ba người vợ, lại không biết tên.

“A, là đệ tam phòng của ta, Cổ Tâm Dung.”

Lão Bạch gật đầu, trong lòng đã có tính toán, nói: “Vụ làm ăn này ta nhận, bạc thì...”

“Năm trăm lượng,” Lý Chuy vội vàng nói, “Ta đều đã chuẩn bị tốt rồi.”

Lão Bạch khóe miệng co quắp: “Nói, là có người giới thiệu ngươi tới đây đúng không.”

Lý Chuy xấu hổ gãi gãi đầu: “Thực không dám giấu, nhị đương gia của Hắc Phong trại chính là anh em kết nghĩa của ta, vừa nghe ta nói là hoài nghi, lập tức nói Bạch đại hiệp là người trong nghề, chuyện này nếu có thể mời được ngươi tới, vậy coi như thành hơn phân nửa.”

“Người trong nghề?” Lão Bạch dở khóc dở cười.

Lý Chuy lại chăm chú gật đầu: “Ân, Bạch đại hiệp không biết, ngươi ở trong nghề này danh tiếng rất tốt!”

Lão Bạch quyết định không tham khảo thêm nghề này rốt cuộc là nghề gì, để tránh phải nghe mấy câu trả lời dễ khiến mình thổ huyết như thay người bắt kẻ thông dâm gì đó. Ho nhẹ một tiếng, lão Bạch nói: “Lý đại hiệp cho ta thời gian chuẩn bị, năm ngày sau chúng ta khởi hành.”

“Chuyện này...” Lý Chuy mặt lộ vẻ khó xử.

Lão Bạch nghi hoặc: “Lý đại hiệp có gì bất tiện, cứ nói đừng ngại.”

Lý Chuy nói: “Tại hạ rời nhà đã hơn một tháng, gần đây quản sự liên tiếp gửi thư giục ta về phủ, nghe ngôn từ thì e là đã có chuyện xảy ra, thế nên ta muốn nhanh một chút trở về xem thử.”

Lão Bạch gật đầu: “Lý đại hiệp về trước cũng được, ta sẽ đi sau.”

“Vậy đa tạ Bạch đại hiệp rồi.” Lý Chuy ôm quyền, khẩn thiết nói.

“Ngươi giờ là khách hàng của ta, đây là việc thuộc bổn phận của ta.” Lão Bạch cười cười, sau đó cúi đầu, nhãn thần nhu hòa thăm thẳm nói, “Tiểu Lý công tử xem ra rất thích tại hạ.”

Lý Hiếu Thân từ khi ôm lấy đùi lão Bạch xong, không hề buông tay ra. Trong lúc lão Bạch cùng với Lý Chuy nói chuyện làm ăn, em bé này vẫn cứ y y nha nha, một hồi kéo vạt áo thật dài của lão Bạch, một hồi cắn cắn bắp chân mềm mại của lão Bạch, chơi đến bất diệc nhạc hồ. Cuối cùng đơn giản ngồi trước hài lão Bạch chăm chú đếm sâu nhỏ trên mặt đất.

Lý Chuy vội vã đem nhi tử của mình ôm về lại, có chút lúng túng nói: “Thật không phải, tiểu hài tử đúng là không có quy củ.”

Lý Hiếu Thân nhưng lại bám riết không tha, bị chính cha mình ôm đi mà vẫn còn y y nha nha: “Thúc... chân chân... thơm thơm...”

Lòng Lão Bạch đã nhu nhuyễn đến mức sắp hóa thành một vững nước, tiến đến kéo khẽ hai má của em bé, thật tâm nói: “Em bé phỏng chừng cũng đã nhớ mẹ rồi, Lý đại hiệp, ngươi cứ an tâm trở về nhà đi.”

Lý Chuy gật đầu: “Làm phiền Bạch đại hiệp, vậy tại hạ cáo từ.”

Về núi xong, lão Bạch đem vụ làm ăn này nói cho hai người trên núi nghe. Chu Tiểu Thôn lộ ra vẻ không muốn, lầm bầm ta vẽ tranh cũng chưa có vẽ tốt, Y Bối Kỳ ngược lại rất hài lòng, nói năm nay mở hàng sớm, dấu hiệu tốt.

Lão Bạch ngược lại rất bình tĩnh, bởi vì y mỗi năm đều trôi qua như thế, đầu xuân xong là khai trương, tiếp đó chính là một năm bôn ba. Bất quá mỗi lần ra khỏi nhà, y chỉ cần nghĩ đến ở trong núi vẫn còn hai người đang chờ y về, trong lòng cũng không thấy cô đơn nữa. Làm việc cũng đặc biệt có lực hơn.

Vụ làm ăn của Lý Chuy đối với lão Bạch người này xem như là dễ như trở bàn tay, tuy không muốn thừa nhận, nhưng lão Bạch cũng phải nói thật, bản thân ở trong chuyện bắt kẻ thông dâm tựa hồ có chút thiên phú, từ lúc tiếp cho đến bây giờ, những vụ bắt kẻ thông dâm lớn nhỏ đều chưa hề thất bại lần nào.

Năm ngày sau, mùng bảy tháng hai.

Lão Bạch đem bao phục thu thập thỏa đáng, cáo biệt Y Bối Kỳ và Chu Tiểu Thôn, xuống núi.

Lão Bạch hành tẩu giang hồ thường chỉ đem theo hai thứ, một là những thứ cần thiết để dịch dung, hai là dược của Y Bối Kỳ. Cái trước là cơ sở để làm ăn thành công, cái sau lại là bảo đảm an toàn cho tính mệnh. Lưỡng cái, thiếu một thứ cũng không được. Về phần bạc, lão Bạch bớt được chừng nào hay chừng đó, mười mấy cái bánh nướng cứng, vậy là đủ để chống chịu cả một đường.

Muốn đến Thập bát lý đào hoa phô, nhất định phải đi qua huyện Trung Nguyên. Trước nói qua, Trung Nguyên huyện chính là đầu mối then chốt phân biệt các khu ở phương Bắc, vậy nên đi đến rất nhiều nơi phải đi qua chỗ ấy. Như Thúy Bách sơn trang là từ Trung Nguyên huyện đi theo hướng Tây Nam, mà Đào hoa phô lại là từ nơi này hướng lên phía Tây Bắc. Theo vị trí mà nói, Đào hoa phô là ở mặt Bắc của Thúy Bách sơn trang.

Bất quá nếu nói đến cái tên Thập bát lý đào hoa phô này, thật ra so với Thúy Bách sơn trang còn muốn nổi danh hơn.

Thập bát lý đào hoa phô, tên như ý nghĩa, nổi tiếng vì hoa đào. Hàng năm đến tháng ba, lúc giao nhau giữa ấm và lạnh, Đào hoa phô đã biến thành một mảnh biển hoa, mùi hoa tràn ngập nhàn nhạt mà ấm áp, gió khẽ thổi qua còn có thể mang xuống mấy cánh hoa thưa thớt, đúng là như tiên cảnh chốn nhân gian. Chính vì thế, rất nhiều người giang hồ võ lâm danh sĩ đều thích ẩn cư ở đây. Một Đào hoa phô nho nhỏ, kéo dài mười tám dặm, võ lâm thế gia giang hồ cao thủ lại đông đảo chi chít như sao trên trời, thật đúng là nổi danh thiên hạ mà.

Từ Bạch gia trấn đến Trung Nguyên huyện lão Bạch mất mười ngày, mà từ Trung Nguyên huyện đến Đào hoa phô, thì lại mất đến chín ngày. Nguyên bản Đào hoa phô cách Trung Nguyên huyện cũng không tính là xa, nhưng ở giữa liên tục có quần sơn vắt ngang, duy chỉ vượt qua hoang sơn dã lĩnh đó, cũng đã đủ để lão Bạch ăn nhiều vị đắng. Đợi đến khi qua được đỉnh núi cuối cùng, một chân bước vào Đào hoa phô, lão Bạch thật có loại cảm giác như bước vào chốn đào nguyên.

Khoát nhiên khai lãng, phác diện thanh hương.

Dù đã là chạng vạng, hoa đào dưới trời chiều nở còn nhiều hơn.

“Lão hương, xin hổi phủ đệ của Lý Chuy Lý đại hiệp là ở nơi nào?” Lão Bạch ngăn một người đang vác gánh đi trên đường, hữu lễ nói.

Người trung niên vác gánh vươn tay chỉ về phía xa xa: “Cứ theo đường lớn này đi tới đầu, là được.”

“Đi tới đầu?” Lão Bạch lau mồ hôi, vội vã tiến thêm một bước hỏi, “Vậy đi tới đầu... Có xa lắm không?”

“Thập bát lý đào hoa phô, ngươi giờ mới vừa tiến vào, đi tới đầu tự nhiên cần thêm mười tám dặm nữa rồi.” Người vác gánh nói rất đương nhiên. Sau thì vác gánh lên đi mất.

Lão Bạch đứng yên tại chỗ, ngốc ngốc mà mắt mấy cái, lại ngẩng đầu nhìn sắc trời đang dần tối, quyết định sáng mai mới khiêu chiến với mười tám dặm đường đó. Dù sao thì trễ thế rồi mà còn đến quấy rầy Lý Chuy cũng không thỏa đáng. Nghĩ thế, lão Bạch theo dọc đường đi tới tìm một nhà trọ để nghỉ lại.

Đào hoa phô rất náo nhiệt, cửa hàng lớn nhỏ rộn ràng nhốn nháo điểm xuyết hai bên nhai đạo, rất có loại cảm giác vui vẻ được trở về quê cũ. Lão Bạch ở trong lòng cảm khái, thảo nào người giang hồ đều thích ở đây mua đất xây nhà, núi đẹp hoa thơm phong cảnh tốt.

Đi không được bao lâu, sắc trời đã hoàn toàn tối. Một ít tiểu điếm bán thức ăn bắt đầu đóng cửa, mà hàng may hàng cầm đồ thì đang treo đèn lồng lên. Lão Bạch đi có chút mệt rồi, dây cương nắm ở trong tay tựa hồ có chút cầm không vững. Nhìn lại con ngựa kia, hoắc, so với chủ nhân còn uể oải hơn. Liên tiếp đạp chân thở mạnh, con mắt trừng lớn như chuông, bên trong đều là phẫn hận đối với vị chủ nhân bóc lột sức lao động của mình.

Đó cũng là lý do mà lão Bạch phải dắt ngựa đi —— điều không phải y thích vận động vận động, mà là bị người ta hất xuống.

Lại đi được thêm một đoạn đường, lão Bạch rốt cuộc cũng nhìn thấy một bảng hiệu như ốc đảo trong sa mạc —— Duyệt Lai cư. Người hành tẩu giang hồ tuyệt đối là vô cùng quen thuộc với Duyệt Lai khách điếm, bởi vì hầu như ở nơi nào cũng có thể thấy được thân ảnh của khách điếm kia, không biết là do cùng một người mở hay là các vị lão bản khách điếm không hẹn mà cùng thích tên này, dù sao thì giờ đây Duyệt Lai cũng mọc lên như nấm, đến đâu dừng chân nghĩ tới đầu tiên đều là nó.

Đến gần Duyệt Lai cư, lão Bạch mới thấy được đại môn đang đóng chặt. Dưới mái hiên treo hai cái đèn lồng hoa đào màu trắng, hoa đào trên mặt đèn trong ánh nến trông thật sống đọng, lão Bạch đứng dười lồng đèn, tựa hồ cũng có thể ngửi thấy trận trận mùi hoa.

Cầm lấy đập cửa, lão Bạch khẽ gõ lên hai tiếng, hồi lâu không thấy người trả lời. Y lại tăng thêm khí lực đánh ba bốn tiếng, lần này, trong cửa truyền tới tiếng bước chân tất tất tốt tốt. Chỉ chốc lát sau, cửa kẹt một tiếng, mở.

Ra mở cửa là một vị lão giả, nếu như lão giả ngày thường lão Bạch dịch dung là bảy mươi, vậy e rằng vị trước mắt đây đã phải trăm tuổi rồi. Chỉ thấy hắn lưng còng, tay khô như cành cây, nếp nhăn trên mặt tựa như ngọn núi bị gió quanh năm bào mòn, da nhão ra không một chút co dãn, mắt hầu như bị mí mắt xệ xuống bao trùm một nửa, mà nửa còn lại thì đang dùng để quan sát lão Bạch.

Trong chớp mắt, lão Bạch bỗng nhiên quên mất muốn nói gì luôn. Cuối cùng, vẫn là lão nhân mở miệng trước.

“Có chuyện gì sao?”

Đó là thanh âm kiểu gì a. Tựa như cát sỏi thô nhất trong núi mài lên vỏ cây, tuyệt đối có thể làm cho người nghe thổ huyết trọng thương, lực sát thương không thua gì Sư Tử Hống đã vang danh giang hồ. Lão Bạch phát thệ thanh âm này y có thể nhớ cả đời.

“Khái,” lão Bạch thanh thanh giọng, nói, “Tại hạ trên đường đi ngang qua nơi đây, sắc trời đã tối, cho nên muốn ở trong điếm này trọ một đêm.”

Lão nhân nghe vậy hơi hơi thiêu mi, nếu như cái loại run run yếu ớt đó cũng được tính là thiêu mi nói, nói: “Xin lỗi, nơi này không có chỗ cho ngươi.”

Lão Bạch nhíu mày: “Không có chỗ cho ta? Khách điếm của các ngươi chẳng lẽ còn phải chọn khách nhân sao?”

Không ngờ lão giả lại gật đầu: “Đúng thế. Đây không phải là nơi thiếu hiệp nên lưu lại lâu, xin thiếu hiệp hãy đi đi.”

Lão Bạch hiếm khi bị chọc giận, dựa vào một cổ khí lực giật lại cửa lớn, sải bước hướng đại sảnh bên trong đi đến, vừa đi vừa nói: “Ta chưa từng nghe qua trên đời này có khách điếm chọn người! Hôm nay ta vẫn cứ...”

Thanh âm của Lão Bạch ngưng lại, cuối cùng chỉ còn tiếng hô hấp yếu ớt phiêu đãng trong không khí.

“Đã nói, không có chỗ cho thiếu hiệp mà.” Lão nhân đuổi kịp ngay sau đó, buồn bã nói.

Co quắp từ khóe miệng lão Bạch chạy đến gương mặt: “Cái này... Đây vốn không phải là vấn đề vị trí...”

Trong ánh nến u ám, hơn mười cái quan tài chỉnh chỉnh tề tề đặt trong nội đường. Ánh nến theo gió đêm chập chờn, mấy quan tài đó dường như cũng đang di chuyển.

“Thiếu hiệp,” lão nhân chậm rãi nói, “Nơi này là nghĩa trang.”

“Giờ không cần ngươi nói, ta cũng đã nhìn ra...” Lão Bạch khóc không ra nước mắt.

Nghĩa trang thì cứ đàng hoàng kêu là nghĩa trang không phải được, nếu thật muốn đặt một cái tên, cũng có thể gọi là An Tức trang, Tế Điện trang Thệ Giả trang Vong Nhân trang a, có người gọi là Duyệt Lai sao! Lão Bạch thật muốn xách cái kẻ đặt loạn tên kia ra quật một vạn lần.