Sinh Ý Nhân

Chương 32: Giang Nam yên vũ Liêu Bắc tuyết (ngũ)




Núi không cần cao, có tiên liền có danh. Có thể Bạch gia sơn lúc này, nhìn ngang xem dọc cũng không có gì đặc biệt, nhiều nhất là mọc được mấy thứ dược liệu quý hiếm, nhưng hiện nay, đột nhiên nhảy ra một vị đại tiên nhi, vì thế toàn bộ ngọn núi đều thần kỳ hẳn lên rồi.

Ôn Thiển vẫn nhớ lão Bạch huynh kia, đúng ra phải nói là muốn quên cũng không được. Loại kinh nghiệm này rất không thoải mái, bởi nó có thể một lần lại một lần nhắc nhở Ôn Thiển, hắc, đừng có thảnh thơi quá, ngoài kia ngươi còn đang thiếu một khoản nợ nhân tình kìa.

Ôn Thiển ghét phiền toái. Tuy hắn thật không ghét lão Bạch.

Chỉ là, bất kể là thích hay ghét, bất kể là trong trí nhớ hay trong hiện thực, lão Bạch huynh phải là cái dạng sư huynh mày rậm mắt to thành thật đôn hậu, mà không phải như thế… Đẹp. Lần trước vội vã tìm Đống Liên không có tỉ mỉ nhìn, hôm nay nhìn lại lần nữa mới phát hiện, ách… Đẹp kỳ quái. Ngoại trừ mấy chữ này, Ôn Thiển không nghĩ được từ nào thích hợp nữa.

Lão Bạch cũng không biết mình ở đâu có chuyện, hướng về Ôn Thiển tựa hồ là hoàn toàn tín nhiệm, theo bản năng mà nó thật, hơn nữa còn có xung động khai hết tất cả ra. Chẳng lẽ vì ma xui quỷ khiến gặp người kia nhiều quá, không tự giác đem hắn từ người xa lạ nhắc tới vị trí bằng hữu rồi?

Chóp mũi đột nhiên mát lạnh, lão Bạch ngẩng đầu, hoa tuyết cứ thế từ trên trời lưu loát lại khẽ khàng rơi xuống. Ưu nhã mà thánh khiết, tựa như vô số cánh hoa đang phiên phiên nhảy múa, trông thật đẹp mắt.

Tuyết lạnh lẽo hình như đã kích thích thần kinh của Ôn Thiển đang sa vào ngây ngốc, ho nhẹ một tiếng, tiếp đó nam nhân lại bình tĩnh nói: “Các hạ thật sư là lão Bạch huynh?”

Ánh mắt lão Bạch từ thiên không thu hồi lại, nhìn về phía Ôn Thiển, một loại cảm giác không hiểu đột nhiên kéo đến lần nữa —— trên đời này có chuyện có thể khiến nam nhân trước mắt động dung sao? Kích động cũng được, kinh ngạc cũng được, phẫn nộ cũng được, hân hoan cũng được, nói chung chỉ cần không bình tĩnh nữa là được.

Tựa hồ, không có.

“Muốn ta đi lấy con hồ điệp hồng nhan bạc mệnh kia không?” Lão Bạch nghiêng đầu, ba phần cười cười bảy phần trêu chọc.

“Nguyên lai thực sự là lão Bạch… huynh, ” hướng về khuôn mặt hiện tại của lão Bạch mà gọi huynh, dù có lãnh tĩnh như Ôn Thiển thì độ khó cũng quá cao, chỉ thấy hắn áy náy cười cười, sau đó chăm chú nói, “Thứ cho tại hạ nô độn, thật không hiểu sao lần này gặp huynh đài lại thay đổi nhiều như thế?”

“Dịch dung, thủ nghệ tổ truyền,” lão Bạch tiếp tục không có nửa điểm giấu diếm, “Ngươi không phải hiếu kỳ ta làm sao tống được Bạch Sơn thiên thúy phù dung bội sao, chính là dựa vào thứ này.”

“Chẳng trách ta vẫn bách tư khó giải, nguyên lai ảo diệu là ở chỗ này.” Biểu tình của Ôn Thiển cuối cùng cũng xuất hiện một điểm biến hóa, tiếc là vừa hiện đã biến mất, “Tại hạ thua tâm phục khẩu phục.”

“Sớm đã nói, vừa đến kỳ hạn thì rút lui, hơn nữa còn rút lui thống khoái như thế.” Lão Bạch theo bản năng mà nói.

Ôn Thiển dường như rất ít khi bị đãi ngộ như thế, hơi có chút sững sờ, hơn nửa ngày mới cười khẽ một tiếng: “Đúng, ai bảo ta là người làm ăn làm gì.”

Lão Bạch quấn quýt: “Lời này hình như ta cũng thường hay nói…”

Từng chút một ở chung tại Ôn gia vào lúc này phát huy tác dụng diệu kỳ, cảm giác xa lạ của hai người thoáng cái tiêu thất vô tung. Đối với Ôn Thiển mà nói, còn có một thứ khác biến hóa. Nếu người trước mặt chỉ đơn thuần là người đã tặng mình Đống Liên, vậy cảm giác chỉ đơn giản là hữu duyên gặp lại, khả năng ngay cả bằng hữu cũng không tính; mà nếu chỉ đơn thuần là lão Bạch, người đã cứu mình, vậy cho dù Ôn Thiển thật sự hy vọng cả đời này không gặp lại vị chủ nợ nhân tình này, nhưng nếu gặp lại coi như cũng là bằng hữu một hồi, gật đầu mỉm cười rồi thôi, cần hắn trả nợ thì hắn trả, không cần thì sau này gặp lại, cũng rất giản đơn. Nhưng hiện tại, hai người lại trọng điệp cùng nhau, biến thành một người, dù là Ôn Thiển cũng thấy có chút thú vị. Mang điểm ngoài ý muốn, mang điểm thân thiết, có lẽ còn có điểm vui mừng bất minh mà hắn cũng không hiểu được.

Không biết gió lúc nào nổi lên, tuyết càng lúc càng lớn.

Xoa lông mi bị tuyết đọng lên, lão Bạch cười khổ nói: “Đây cũng không phải chỗ thích hợp để nói chuyện gia thường (việc nhà), theo ta về nhà ngồi đi.”

“Ách, được.” Ôn Thiển hình như bị hàn khí làm đầu óc đóng băng rồi thì phải, thường hay sững người ra.

Vì vậy, hai người cùng nhau về phủ đệ của lão Bạch —— một người lần đầu được mời tới nhà người ta làm khách, một người lần đầu mời người khác đến nhà làm khách.

Có đối lập mới có khác biệt, vào nhà lão Bạch, Ôn Thiển mới biết phòng đá mình làm ra thê thảm tới mức nào. Tuy nói luyện công khó tránh cực khổ, như cái khổ kia cũng hơi quá chút rồi. Trong khoảnh khắc, Ôn Thiển đối với việc mình tìm khách điếm ngủ trọ không còn hổ thẹn nữa rồi —— vốn là nửa đêm tỉnh dậy vẫn còn nghĩ tới chuyện này.

“Tùy tiện ngồi a, chỗ này nhỏ không so được với nhà của ngươi.” Lão Bạch thật tình nói, chỗ ở của Ôn Thiển gia có thể xem là quy mô thương nhân phú giáp một phương rồi.

“Nếu so với gian trên núi kia thì… Ách, ngươi cũng thấy rồi đó, thế này tốt hơn nhiều lắm.” Ôn Thiển xấu hổ cười cười, đem ghế kéo đến bên bếp lò.

Lão Bạch thấy thế, cũng ngồi xuống bên bếp lò, sau đó cầm lấy gậy nhóm lửa đem lửa gảy cho to lên.

“Bên ngoài thiên hàn địa đống (trời lạnh đất đông), bằng hữu vây lô dạ đàm, thật là đắc ý nha.” Lão Bạch ở trên bếp lò chà xát tay, cảm giác có chút hài lòng.

Ôn Thiển cũng tán thành, gật đầu cười. Học theo động tác không đẹp nhưng thực dụng của lão Bạch mà chà xát hai tay cho ấm lên. Một lát sau, Ôn Thiển ngẩng đầu nhìn hướng lão Bạch: “Có một vấn đề không biết có nên hỏi hay không.”

Lão Bạch im lặng, giờ thì lễ phép như thế. So ra, còn không bằng lúc truy sát mình nữa. Đem lời này nói với Ôn Thiển, người kia bị chọc cho cười mãi, cuối cùng cũng không chi hồ giả dã nữa mà trực tiếp hỏi: “Khuôn mặt hiện nay, mới là dung mạo thật của ngươi?”

(*) chi hồ giả dã: những trợ từ trong Hán ngữ cổ

“Ân,” lão Bạch gật đầu, sau đó đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt không được mấy lạng thịt của mình, đùa giỡn nói, “Không thể giả được.”

Ôn Thiển suýt nữa thì đưa tay ngăn chặn động tác của lão Bạch, ở hắn xem ra, da mặt này mỏng còn hơn cả da bánh chẻo thủy tinh đặc biệt của Giang Nam rồi, sáng sáng trong trong, sờ kiểu vô ý thức đó có thể không rách sao!

“Làm sao vậy?” Lão Bạch thấy Ôn Thiển thần tình bất thường, suy đoán nói, “Không đẹp bằng cái trước đúng không. Ha hả, ta phải mất mấy năm mới làm ra được một đại sư huynh trung hậu thành thật khiến người tin tưởng như thế đó.”

Ôn Thiển lại đạm đạm lắc đầu: “Nói thật, cái này đẹp hơn.”

“Vậy biểu tình của ngươi thế là sao?” Lão Bạch nhíu mày.

“Biểu tình gì?” Ôn Thiển không giải thích được.

Lão Bạch phi thường nghiêm túc mà giải hoặc: “Giống như muốn ăn dưa chua cách thủy nấu xương kết quả lên bàn rồi mới phát hiện chỉ cháo bột bắp với bánh bột ngô.”

Tưởng tượng tràng cảnh kia một chút, Ôn Thiển phì cười ra tiếng: “Không nên cụ thể như vậy a, chỉ là ta thấy ngươi thế này đẹp thì đẹp thật, nhưng nhìn sao cũng nguy nguy hiểm hiểm. Nhất là cái da mặt kia, cứ như đụng một chút là rách liền vậy.”

Lão Bạch giật mình, lúc này mới ý thức được mấu chốt của vấn đề: “Ngươi nghĩ nhiều quá rồi, da mặt ta vốn đã mỏng, hơn nữa do trường kỳ dùng giả diện mà thoa nhiều dược thủy, đương nhiên so với người khác sáng hơn. Dịch dung nhiều thì ai cũng thế, sư phụ ta cũng vậy, ai, không có biện pháp.”

“Cũng không cần phải thở dài,” Ôn Thiển tỉ mỉ nhìn khuôn mặt lão Bạch, chăm chú nói, “Bộ dạng này xứng với khuôn mặt kia, vừa vặn thích hợp.”

Hơn nửa ngày, lão Bạch mới biết là mình bị trêu chọc. Chỉ là, ách, trêu chọc này ẩn dấu quá sâu, hơn nữa hoàn toàn không có biểu tình trên mặt phối hợp. Khiến cho muốn cãi lại cũng không có biện pháp.

“Làm sao vậy?” Ôn Thiển hiển nhiên không tự giác được lực sát thương của mình, bởi vậy thấy lão Bạch liên tiếp cúi đầu lầm bầm có điểm nghi hoặc.

“A, không có gì.” Cũng không thể nói là nhận được không trả được mà phiền muộn a.

Ôn Thiển nhún nhún vai, cũng không truy vấn mà trở lại trọng tâm câu chuyện: “Phải rồi, trước giờ vẫn xem ngươi là sư huynh, giờ xem ra có khi ta còn lớn hơn ngươi vài tuổi, sau này gọi lão Bạch huynh e không thích hợp rồi.”

“Dù ta lớn hơn ngươi thì gọi lão Bạch huynh cũng rất quái đó biết không,” lão Bạch không có hảo khí nói, “Bất quá đáng tiếc, tuy khuôn mặt thay đổi, tuổi tác lại vẫn thế, ta giờ đã ba mươi rồi, ngươi thì sao.”

“… Hai mươi bảy.” Ôn Thiển khóe miệng co quắp, bắt đầu hoài nghi phản lão hoàn đồng công liệu có phải đang nằm trong tay người trước mặt không.

“Ha hả, chính là gọi lão Bạch đi, dễ nghe.”

Vậy là, xưng hô bị lão Bạch quyết định rồi. Mà Ôn Thiển không có dị nghị gì nữa.

“Nói, ngươi sao đại mùa đông rồi còn chạy tới nơi rừng sâu núi thẳm này nữa?” Lão Bạch hỏi ra nghi vấn từ lúc gặp mặt đã bắt đầu xoay quanh dưới đáy lòng.

Ôn Thiển mỉm cười: “Ngươi vừa nãy không phải đã đoán rồi sao, chính là tới đây luyện kiếm, muốn tìm một chỗ không người, bế quan luyện kiếm.”

“Kiếm pháp của ngươi đủ tốt rồi mà.” Lão Bạch tự đáy lòng cảm thán.

“Còn chưa đủ, mới đến tầng thứ tám. Nửa năm nay mặc cho ta luyện thế nào cũng không đột phá được, cho nên ta nghĩ khả năng là do tâm thiếu tĩnh.”

“Muốn luyện tới bao giờ?”

“Không biết. Nếu tới đây mà cũng không đột phá được, vậy ta phải nghĩ biện pháp khác.”

“Vậy đột phá tầng thứ tám thì có thể đánh bại Cố Thiên Nhất sao?”

“Đúng vậy, ít nhất là không chết được.”

“Vậy ngươi nhanh nhanh luyện đi.”

“Ách, giờ á?”

“… Không nên đùa giỡn nghiêm túc như thế được không!”

Cứ như thế va va chạm chạm, hai người lại khách chủ tận hoan, hàn huyên đến lúc trời tối đen, mới phát giác thời gian đã trôi quá.

“Ta phải về khách điếm đây, trễ hơn nữa thì sơn đạo khó đi rồi.” Ôn Thiển đứng dậy muốn ly khai.

Lão Bạch không chút suy nghĩ kéo tay áo đối phương nói: “Có gian nhà sẵn đây mà về khách điếm làm gì?”

“Gian nhà sẵn đây?” Ôn Thiển có chút bối rối nhức đầu, “Đỉnh núi cái kia… có chút lạnh.”

Lão Bạch không nói gì: “Ngươi không hiểu hay giả vờ không hiểu a, đương nhiên là ở chỗ của ta rồi! Gian nhà có sẵn, không cần lên núi xuống núi dày vò mà ngươi luyện kiếm cũng tiện, hơn nữa hai ta còn có thể chiếu khán cho nhau.”

Ôn Thiển mân môi. Thật sự không phải hắn giả ngu, mà là cuộc đời hắn hơn hai mươi năm nay chưa từng xảy ra chuyện gì tự nhiên như thế. Ở hắn xem ra, đạo ở chung với người đơn giản chỉ là đòi hỏi và cung cấp, nếu như không có quan hệ lợi hại gì, vậy chỉ có thể là người xa lạ. Tựa như hắn cùng với lão Bạch, nếu không có ân cứu mạng kia, sợ rằng hôm nay cũng chỉ là người lạ. Nhưng mà dù thế, hắn cũng không cho rằng ở lại đây là chuyện đương nhiên. Tuy mới vào gian nhà này hắn cũng từng nghĩ tới, nếu có thể ở đây thì tốt rồi, nhưng đó chỉ là nghĩ, bởi ở lại đây chẳng khác nào lại thiếu một phần tình, đã có một lần còn chưa trả, giống như một quả cầu tuyết càng lăn càng lớn như vậy cũng không phải là chuyện tốt.

Lão Bạch thấy Ôn Thiển hình như đang suy nghĩ rất khổ cực, tuy không rõ đối phương đang minh tư khổ tưởng cái gì, nhưng đoán có lẽ là xấu hổ gì đó, liền trực tiếp thay người ta quyết định: “Vậy được rồi, đồ vật linh tinh cùng hai gian phòng cho ngươi chọn một cái, mùa đông này, hai ta cùng nhau miêu.”

“Vậy làm phiền rồi.” Ôn Thiển cảm tạ hướng lão Bạch ôm quyền, sau đó nói, “Ta còn chút đồ tế nhuyễn ở khách điếm, chờ ta hạ sơn mang tới.”

“Được,” lão Bạch nhếch môi, nghĩ đến rốt cuộc không phải cô đơn mừng năm mới thì vui mừng gảy bếp lò mấy cái, “Vậy chuẩn bị thêm chút rượu mang lên đây đi, đêm tuyết uống rượu cũng có một phen tư vị khác đó.”

“Có muốn mua thêm con gà quay không?” Ôn Thiển buồn cười nói.

“Dù sao cũng là ngươi vác lên núi, ngươi không sợ cực ta cũng không có ý khiến.” Lão Bạch lộ ra chiêu bài nụ cười gian thương.

Ôn Thiển hạ sơn rồi. Hắn là một người không thích phiền toái, trạng thái sinh hoạt lý tưởng chính là không dính dáng đến bất cứ một người một việc dư thừa nào, dù là buôn bán, cũng một là một, hai bên thanh toán xong thì không tiếp tục liên quan. Nếu có khả năng, hắn không ngại cả đời này độc lai độc vãng. Nhưng mà đồng dạng, thứ tính cách ghét phiền toái thích giản đơn này, lại khiến hắn rất ít cưỡng cầu thứ gì, đa số thời gian đều thuận theo tự nhiên. Có thể đi vòng thì đi vòng, vòng không được cũng không sao. Mượn chuyện ở lại nhà lão Bạch gia này mà nói, có thể không ở thì không ở, nếu thịnh tình không thể từ chối, vậy ở đâu cũng là ở. Lúc này mà nghĩ ở lại thì thiếu người ta một phần nhân tình nữa thật là không tốt a, vậy không phải là tác phong của Ôn Thiển rồi.

Trong phòng, con trùng ham ăn lão Bạch đang đếm hoa băng ngoài cửa sổ, có chút hối hận, nhiều lần nhắc tới chuyện lẽ ra nên bắt hắn phải xách theo một con gà trở về. Cuối cùng hình như cảm thấy chỉ nói thầm thôi chưa đủ, trực tiếp thở dài thườn thượt, ai, ngươi nhất định phải mua a.

Cũng lúc đó, Ôn Thiển đang thi triển khinh công bước đi như bay thì hắt hơi một cái, khí tức đột nhiên loạn chân không đạp đất thiếu chút nữa rớt xuống vách núi.