Số 10 Phố Yên Đại Tà

Chương 18: Chương 18: Chính xác rất yêu cậu




Edit: baotri1998

Tình yêu 123: Ngày hôm nay có thể làm xong không?

Ta là soái ca: Gần xong, trong tay còn một chút nữa là viết xong!

Tình yêu 123: Được ~ một hồi đến đây sớm 1 chút.

Ta là soái ca:?

Tình yêu 123: Buổi tối theo tôi gặp một người bạn, được không?

Ta là soái ca: Vậy có khao cơm không?

Tình yêu 123:...

Ta là soái ca: Soái ca, cậu không nói gì hết?

Tình yêu 123: Có nói.

Ta là soái ca: Có khao không?

Tình yêu 123: Khao!

Ta là soái ca: Ai nha, quả nhiên bạn cậu với cậu cũng tốt như thế! ^_^

Tình yêu 123: Cậu kiếp trước là quỷ chết đói sao?

Ta là soái ca: A! Có nói đó! Ban đêm hôm qua tôi chơi một trò chơi! Coi bói!

Tình yêu 123:?

Ta là soái ca: Thì là kiếp trước tôi chết như thế nào!

Tình yêu 123:... Có phải là chết đói không?

Ta là soái ca: Đúng! Điều quan trọng cậu đoán xem cậu chết như thế nào!

Tình yêu 123: Tức chết!

Ta là soái ca: Fuck! Làm sao cậu biết vậy? Chết bởi ho lao!

Tình yêu 123:...


....

Cửa Phong Linh (Chuông gió) vang, Hàng Hàng rời khỏi máy tính tiền, cùng tên lỗ mãng nói chuyện phiếm khiến cậu vội vội vàng vàng, làm xong rồi trực tiếp vỗ trán. Trương đại gia đi vào, mang theo 1 cái lòng sắt nhỏ, bên trong là một con cún con.

"Tiểu hàng!" Trương đại gia đem lòng sắt để trên nền đất, " Hôm nay đến mùng sáu bác lại đây gởi nuôi."

" Bác à, bác không phát hiện cửa hàng có treo bảng biểu sao? " Hàng Hàng vẻ mặt hắc tuyến, cái bảng close to đùng người mù cũng có thể nhìn thấy: Tết âm lịch năm nay có dịp nghĩ ngơ, không thể vì các bạn mà phục vụ gởi nuôi thú cưng, chúng tôi có cảm giác áy náy sâu sắc.

" À, có nhìn thấy!" Trương đại gia như cũ cười tủm tỉm.

"Ách." Câu này phát ra khiến cho Hàng Hàng thật sự khó xử, hoàn toàn không biết làm sao mà nhận. Cửa hàng thú nuôi cậu mở được 3 năm, tết âm lịch hai năm đầu đều không nghĩ ngơi, nhưng bây giờ cậu có "Nhị lăng tử", tên ngốc lỗ mãng còn nói tết âm lịch sẽ ở cùng nhau, cậu liền quyết định tạm nghĩ, còn cố ý cho Hải Hồng và Doanh Doanh nghĩ mấy ngày, cho dù qua 30 tết huốt 3 ngày. Nhưng... Xem ra Trương đại gia rất không cam lòng, trường hợp này cũng đại biểu khách quen cũ rất nhiều người không cam lòng. Chỉ là bọn họ hoàn toàn không như Trương đại gia cố chấp như vậy = =.

"Là như thế này, cậu xem chúng ta quen lâu như vậy, tôi có 1 tiểu Diudiu ( tên con cún) này, cậu trông nhìn vài ngày đi!"

"Bác à, là như thế này, nếu cháu ở chỗ này, cũng tôi sẽ không treo tấm bảng." Hàng Hàng kiên trì từ chối.

"Cậu phải đi xa nhà sao?"

"Vâng, đúng, muốn đến nhà bạn ăn tết."

"Là Tề Tễ hả? Tề Tễ cũng không phải nuôi chó sao! Cậu sẵn dẫn theo Diudiu của tôi luôn đi."

Hàng Hàng chán nản, "Bác Trương, không phải tới chỗ Tề Tễ!"

"Cậu đi đâu thì mang theo nó, cậu lại không xuất ngoại đi đến chổ mẹ cậu"

Sụp đổ a! Hàng Hàng cứ như thế nghẹn họng không nói.

"Như vậy đi, tôi không nói cho người khác biết, cậu yên tâm."

Hàng Hàng cự tuyệt không kịp Trương đại gia đã rồi ra khỏi cửa.

Ngồi xổm xuống, nhìn Diudiu trong lòng, Hàng Hàng bỗng nhiên không còn tính khí. Tiểu gia hỏa này với cậu rất quen thuộc, mỗi lần Trương đại gia mua nhiều thức ăn của chó cho nó, nó đến cửa hàng so với Trương đại gia còn sớm hơn. ==

Mang theo lồng sắt đến phòng gửi nuôi, đổ thức ăn cho chó cùng nước cho nó, Hàng Hàng còn phá lệ cho miếng bánh quy cho chó. Cùng lúc đó Hàng Hàng tâm tư suy nghĩ thong dong sẽ mang 1 vật còn sống đi qua, Lương Trạch có thành kiến hay không.

Gần nhất Hàng Hàng cảm giác mình có chút không hiểu nổi Lương Trạch, đúng là thật không hiểu nỗi. Ngày trước đầu óc tựa như đổ xuống nước, mới đây càng có xu thế càng ngày nghiêm trọng.

Ngày đó nhiệt tình như lửa ân ái xong, Lương Trạch tỉnh dậy cái gì cũng chưa nói liền đi, gọi điện thoại cho cậu ta, cậu ta nói mình nhớ tới 2 trang đặc biệt có chút sai biệt, sốt ruột về trước. Không coi Hàng Hàng ra gì mà. Nhưng liên tiếp 3 ngày người nọ 1 lần cũng không chủ động gọi qua, chớ nói chi là qua tới. Hỏi cậu tại sao vậy, lão tiên sinh người nói bỗng nhiên muốn viết một thứ. Tiếp tục chờ, vẫn như cũ là bận rộn bận rộn bận rộn. Cho tới hôm nay, Tề Tễ nói sắp hết năm, cùng nhau ăn một bữa cơm, Hàng Hàng lại đi hỏi Lương Trạch, Lương Trạch nói làm xong.

Hàng Hàng cảm giác được tên lỗ mảng có chỗ bất thường, lại nói không nên lời rốt cuộc là chổ nào. Ngay cả tựa như có thành kiến nhỏ nào, mắt thường cũng không nhìn ra được, đã có 1 chút sai lệch chiếc tên lửa một chút cũng có thể phóng ra thất bại.

Hàng Hàng lắc lắc đầu, tựa hồ chính mình bị lập dị, tự mình nhạy cảm,thì làm được gì đây. Đây chính là Lương Trạch, cậu cái gì cũng không còn là lạ lẫm. Cậu ta thích mày, yên tâm! Điểm ấy chính xác 100% phải không? Chặc chặc, ngày đó hiến thân có bao nhiêu tình cảm mãnh liệt! Hơn nữa, cuối năm không ai bận bịu sao? Thì tính chẳng đáng là gì, nhà văn đột nhiên có linh cảm cậu cũng không nên ngăn điều đó đúng chứ?

Nghĩ tới đây Hàng Hàng cảm giác lại khá tốt, lấy điện thoại ra gọi cho Tề Tễ.

"Alo?" Tề Tễ nhận rất nhanh.

"Nhận khá nhanh." Hàng Hàng dựa vào cái giá, một bên thuận tay cầm lên hoá đơn.

"Ừ, vừa tắm xong, định đi ra hút thuốc thì di động reo lên."

"Cậu ta ngày hôm nay hết bận, không thành vấn đề."

"Được, ăn cái gì?" Tề Tễ bên kia truyền đến tiếng bật lửa.

"Nhìn cậu kìa, 2 ta không không đáng kể."

"Chặc chặc... Hai ta ~~ "

"Cậu..."

"Biết bao thân mật!"

"Còn chút gì mới mẻ sao?"

"Hàng Hàng... Làm sao tôi cảm giác cậu có chút ngượng ngùng?"

"Tôi đến mức đó sao!"

"Đến mức đó,là mối tình đầu sao, ha ha."

Hàng Hàng nhíu nhíu mày, nói, đây là cậu lần đầu nói với Tề Tễ nói chuyện yêu đương của cậu. Hàng Hàng chẳng bao giờ hướng về phía Tề Tễ đề cập qua tình cảm bản thân. Cảnh này khiến Tề Tễ nhìn nhận, Hàng Hàng luôn luôn đối với ai cũng bình thường thôi, cũng không nghĩ không bình thường quá," Nếu không thì món ăn thuyền Tây Hồ?"

"Không tệ, cậu ta thích ăn sao?"

"Trên thế giới này có món gì cậu ta không thể không thích ăn."

"Ách". Tề Tễ sửng sốt, "Cậu có thể đừng như thế mà phá hại hình tượng người khác chứ?". Cậu tốt xấu còn rất sùng bái cậu.

"Phải ha. Thật không có ý phá hại, khu vực đại não cậu ta mất cân đối, cũng giống như đã sử dụng máy vi tính, ổ đĩa C tối thiểu." Hàng Hàng một bên nói một bên cười. Lần này cậu chính thức giới thiệu bọn họ, từ đầu đến cuối cũng từng do dự thật lâu, cậu tin tưởng Tề Tễ cùng Lương Trạch rất dễ hoà mình, cũng không tin chắc mình cùng tên lỗ mảng có thể đi hay không. Tề Tễ nhiều chuyện mấy lần hỏi vấn đề tiến triển của hai người, Hàng Hàng thật không biết Tề tễ chậm chạp tới mức không thể nhận định được cậu cùng Lương Trạch có cái gì,thời điểm cũng ở 1 người còn không có cái gì sao. Hàng Hàng cuối cùng cho rằng, ước chừng trên thế giới 'khu vực đại não' người đều có thể truyền tín hiệu lây nhiễm. Phi chủng tộc này không có cách nào đọc được.

"Cái miệng của cậu này..." Tề Tễ lắc đầu

" Cậu định vị trí đi, tôi còn có chút việc, dự kiến 7 giờ được chứ?

"Được, không thành vấn đề. Tôi chừng 6:30 tới cửa hàng cậu."

"Buổi tối gặp. Thay tôi sờ Mãnh Nam hai cái."

Cúp điện thoại, Hàng Hàng nở nụ cười, không cần nhìn cậu đều biết mình cười đến có thể so với người tâm thần. Yêu đương hình như luôn luôn như vậy, dễ dàng có thể khiến thiên tài trở thành ngu ngốc.

Đang nghĩ như vậy, Hàng Hàng nhận được 1 tin nhắn ngắn: ( soái ca! sứ giả tình yêu ra ngoài!)

Tình yêu có thể làm cho ngu ngốc thay đổi được không?

Tựa hồ chỉ có thể là ngu ngốc + ngu dại ==

Lương Trạch gõ xuống dấu chấm câu, từ trước máy tính rời khỏi. Đơn giản tắm rửa một cái, thay đổi y phục, thời gian cạo râu cậu nghiêm túc nhìn chằm chằm trong gương mặt kia, dĩ nhiên nghĩ cảm thấy không quen. Dao cạo râu để trần vang 1 tiếng, đầu óc của cậu cũng theo đó mà vang.

Đối với Lương Trạch mà nói, quyết định những gì chưa bao giờ có yes hay no, duy nhất chỉ có chủ tiệm, hình như hết thảy chỉ là có hoặc là không mà cũng không khô không giòn. Nói muốn viết thừ gì đó thật ra chính là muốn trốn tránh, có thể trốn được mấy ngày, thì tất cả sẽ có được điều gì. Lương Trạch nghiễm nhiên ý thức được 1 vần đề sâu sắc không gì so sánh được - cậu và Hàng Hàng, rốt cuộc được coi là cái gì?.

Hàng Hàng đúng là vấn đề gì cũng không có, cậu ta biết mình nói yêu thương. Nhưng bản thân mình có thể sao? Đến cùng trạng thái tiến vào tới đâu? Thậm chí có khả năng tình trạng tiến vào hay không?(Do là câu trên muốn nói tiến triễn tình cảm: mình để lại nguyên câu của tác giả)

Càng nghĩ, Lương Trạch cũng chỉ mơ hồ kết luận -- cậu thích Hàng Hàng, Nhưng loại thích này đến tột cùng là cái gì cậu lại nói không rõ. Nếu so với bằng hửu khẳng định không giống, nhưng... người yêu, tựa hồ cũng không đạt được. Cậu chỉ hiểu rõ, cậu không thể mất đi cậu ta. Cũng do đó, bởi vì là cái kết luận này, đến sau cùng, Lương Trạch chỉ có thể yêu cầu mình làm từng bước, cậu thích Hàng Hàng, Hàng Hàng thích cậu, điểm này hai người đúng điểm chung, Lương Trạch cậu chỉ cần theo như nhu cầu của Hàng Hàng mà hành động thôi.

Đồng thời, vì để tránh tình hình giống như ngày đó phát sinh, Lương Trạch quyết định rời xa phụ nữ, lý do không nhầm thì chính là sợ, sợ là biết sai không đổi. Lương Trạch Cậu điều không phải thằng khốn cũng không muốn làm thằng khốn, bởi vậy, quý trọng tình yêu rời xa nữ nhân! Tiêu diệt các loại cám dỗ, cậu cùng Hàng Hàng một ngày nào đó có thể tốt lên, không đúng, không phải là tốt mà là càng thêm tốt!

Lại đi nhìn mình trong kính, Lương Trạch cảm thấy người nọ tinh thần rất nhiều.Như ý, hướng về phía tấm gương nhếch miệng cười," Tôi là soái ca! Tôi yêu soái ca! Chúng ta là bộ đôi bất khả chiến bại!!"

Niệm chú xong, Lương Trạch gửi cho Hàng Hàng 1 tin nhắn ngắn: ( soái ca! sứ giả tình yêu ra ngoài!)

Đến hiệu số 10 phố yên đại tà,, không đến 6h, Lương Trạch đi vào nói ''hello'', Hàng Hàng đang tính hóa đơn cho khách hàng, gặp ngốc lỗ mãng Tinh thần sáng láng chào hỏi, ngẩng đầu nhìn cậu ta cười cười. Lương Trạch nhìn Hàng Hàng đang bề bộn, phải đi tìm sóc bông chơi đùa.

Tiểu Diệp tử bảo bảo dáng dấp thật lớn, thấy Lương Trạch còn né tránh, bây giờ Lương Trạch tin chắc Hàng Hàng có câu nói đúng -- sóc bông suốt đời liền nhận biết được 1 chủ nhân. Rõ ràng, bảo bảo này nhận Hàng Hàng = =

Tiểu Diệp tử mẹ liên tục đối với Lương Trạch chán ngán, trong lồng tre sát vách mặc kệ Nhất Hưu, nhảy lên lưng Ca Ca, đạp Ca Ca, tựa hồ có thể làm cho mình càng thêm chói mắt.

Lương Trạch thấy một màn như vậy, miệng lẩm bẩm: '' Nhất Hưu à Nhất Hưu, ngươi thực sự là ngốc, ngốc một cách đáng yêu." Cậu không biết chỉ số IQ còn không bằng bằng hửu sóc bông này.

Chuẩn bị 1 chút khoai lang khô, Lương Trạch rất thỏa mãn, Hàng Hàng đưa khách hàng đi dạo xung quanh liền thấy Lương Trạch đang cười, " Đắc ý cài gì đây?"

Lương Trạch quay đầu lại, không nghĩ tới Hàng Hàng hôn cậu cái trán, nhìn chung quanh không có người, chut 1 cái, cậu hôn lại một cái.

"Buổi tối đặt trước món ăn ở thuyền Tây Hồ, không có vấn đề."

"Ngon quá!" Lương Trạch càng vua vẽ.

"Quả nhiên kiếp trước chết đói, có nên lấy cho cậu cái khăn giấy lau một chút không?" Hàng Hàng bất đắc dĩ.

"Ôi chao, còn chưa đặt tên cho tiểu Diệp tử bảo bảo nữa!" Lương Trạch vỗ đầu một cái.

"Ừ, đúng, quyết định này giữ lại cho tôi hả?"

"Đương nhiên!"

Hàng Hàng nhíu máy, "Tôi có... Bốn con sóc bông."

"Vâng, nhiều con, càng náo nhiệt!"

"Được..."

"Còn nữa... Nhất Hưu cùng Ca Ca không có sinh?" Lương Trạch dòm đầu Ca Ca bệnh rụng tóc, trách cũng không thấy khá đâu?

"Cái lô-gích gì đây? cần phải sinh sao?"

"Tôi thích bảo bảo, tựa như muốn làm ba ba!"

Người nói vô tâm người nghe hữu ý, Hàng Hàng không lên tiếng.

Lương Trạch cũng không có ý thức được trọng tâm câu chuyện lệch sang trái, Hàng Hàng nghe, không có hé răng thì cho rằng là cậu ta keo kiệt sợ cho là gánh nặng đảm nhiệm 1 phần thức ăn, cũng liền không tiếp tục: trong lòng nói: Soái ca cậu rõ ràng có khẩu phần lương thực nhiều như vậy mà lại keo kiệt! Chủ đề lại đảo ngược phía trước, " Cậu nói tên gì được đây? Tân hữu vệ? Túc Lập Nghĩa Mãn (để y Hán việt)? ( Nhân vật phim nhất hưu hòa thượng)

"Còn Di Sinh!"

"Sao? Là mẫu mẫu của bảo bảo mà?"

''...''

"Soái ca, cậu nói cho cùng tên gì là tốt!" Lương Trạch quay đầu lại chăm chú nhìn Hàng Hàng.

"Có lựa chọn nào khác không? Cần phải là Tân hữu vệ, Túc Lập Nghĩa Mạn?"

"Tùy cậu lựa chọn, kỳ thực tôi so với Ca Ca mông muốn đổi tên là Tân Hữu Vệ Môn."

"Cậu..." Hàng Hàng không hỏi ông trời.

"Tôi tới đây!"

Lương Trạch cùng Hàng Hàng mắt to mắt nhỏ nhìn Tề Tễ đẩy cửa tiến đến. Nhưng thấy trên người vị này bao quanh 1 chiếc áo khoác, 1 cái mũ len, áo choàng trắng, trên tay còn một đôi bao tay bằng sợ lông dày.

"Tới rồi sao?" Hàng Hàng nhìn sang, không sai, cậu sớm thành thói quen thấy Tề Tễ đến mùa đông sẽ ăn mặc như người tuyết, không đúng, so với người tuyết còn béo hơn...

"Có tuyết rơi à?" Lương Trạch không biết a, không biết lúc này là chuyện gì xảy ra mà.

"Hả?" Tề Tễ sửng sốt một chút

"Không có tuyết a..." Lương Trạch đi tới, tóm cái mũ Tề Tễ.

"Sắp rơi xuống." Tề Tễ trả lời thành khẩn.

Hàng Hàng nhìn hai vị này, nghẹn lời, bỗng nhiên không muốn theo chân bọn họ ra ngoài ăn cơm.

"Chung quy nghe Hàng Hàng nói về cậu, trước đây cũng đã gặp." Tề Tễ cởi cái bao tay, cùng Lương Trạch bắt tay.

"Ừ, soái ca cũng thường nói về cậu." Lương Trạch nhiệt tình nắm, "Tề Tễ tên cậu đúng không?"

"Đúng, đúng, đúng Lương Trạch cậu ngưỡng mộ đại danh đã lâu!" Tề Tễ ha hả cười.

"Soái ca nói về tôi những gì? Có phải nói tôi rất tuấn tú không!"

"Ách." Vấn đề này khiến Tề Tễ trở tay không kịp, có ý tứ gì?

"Điều không phải ngưỡng mộ đại danh sao! Cậu ấy nói tôi cái gì mà cậu ngưỡng mộ đã lâu?"

"... Là tôi rất hay đọc tiểu thuyết của cậu."

"À! Ha ha! Ha ha ha ha..." Lương Trạch nhìn Hàng Hàng lại nhìn Tề Tễ, phát hiện thấy chỉ có cười mới che giấu được ==

"Soái ca! Cậu cần phải cặn kẻ giới thiệu chúng với nhau 1 chút chứ?" Thấy Hàng Hàng không nói, Lương Trạch hỏi tiếp.

"Cần tôi giới thiệu sao?" Hàng Hàng cau mài.

"Lời này hiểu thế nào?" Tề Tễ cùng Lương Trạch cơ bản trăm miệng một lời.

Hàng Hàng lắc đầu, "Tôi tin chắc hai cậu có năng lực biết nhau@@."

Một câu biết nhau, trong quá trình đang dùng cơm có thể linh nghiệm. Lương Trạch nói với Tề Tễ da không gì sánh được, Hàng Hàng thường thường hướng về phía bàn khác cười làm lành. Hai người tự mình sống ở trong thế giới của người gặp mặt, quả nhiên có cảm tình có thể thiết lập quan hệ ngoại giao. Lại thêm một nhà văn còn có một sử học phiên dịch, được rồi, đều không phải là người bình thường. Hàng Hàng rất lâu không nhìn thấy Lương Trạch vui vẻ như vậy, hắn dùng tốc độ nhanh nhất nhớ kỹ di động của Tề Tễ, còn nói có cơ hội muốn tới nhà làm khách a, sau đó cần tư liệu gì hỏi cậu ta a, lại như là lúc rảnh rỗi cùng nhau nghiên cứu sách xxx.

Hàng Hàng đặc biệt khó chịu cảm thấy -- chình mình đang ghen

Tề Tễ này, bình thường căn bản nói là rất ít, nói chuyện với cậu ta nhiều nhất chính là mình, lúc này cư nhiên cùng Lương Trạch nói nhiều như vậy! Dường như có mấy đời nói không hết! Cậu thậm chí phỏng đoán đến, nếu như hồi trước là Tề Tễ cùng Lương Trạch gặp nhau trước, thì có phải là sẽ...

Có thể Hàng Hàng biết đâu rằng, vô luận là Lương Trạch hay là Tề Tễ, có chuyện là thật, nói không hết là giả, đối với 2 vị này, Hàng Hàng là 1 sự hiện diện đặc biệt, nếu quan sát bên này với bên kia đều là thấy rõ tình cảm chân thành của Hàng Hàng, ai mà không muốn ba người quan hệ hài hòa? Chỉ là đơn thuần cân nhắc mà thôi.

Tề Tễ vốn có kế hoạch là ăn cơm xong bọn họ đến nhà cậu ta ngồi một chút, không nghĩ tới Hàng Hàng nói không đi. Tề Tễ nghĩ không ra cái gì khác, đã cảm thấy năm nay Hàng Hàng phải nhốt Lương Trạch đến nơi nào đây, có thể rất nhiệu chuyện vặt vãnh, cũng liền không có y khăng khăng giữ lại, cậu chút nào cũng không nghĩ tới vị này đang ghen tuông với chủ nhà là cậu.

Tề Tễ nghĩ không ra, Lương Trạch đương nhiên càng không nghĩ tới. hai vị này khác biệt duy nhất ở chỗ: Một người ngốc lỗ mãng một người chậm tiêu. Nói cách khác là thuộc về tương thông.

Lương Trạch lái xe đem Tề Tễ đưa đến cửa di cộng, lúc đi vòng vèo Hàng Hàng nói cậu khi còn bé lớn lên tại đây, cùng nhau với Tề Tễ. Lương Trạch liền bắt lấy cái đề tài này nói tốt Tề Tễ rất nhiều, kết quả mặt chủ tiệm đại nhân lại càng ngày càng u ám.

Xe đứng ở số 10 phố yên đại, Hàng Hàng trực tiếp xuống xe, sao cũng không có nói lời nào với Lương Trạch. Lương Trạch ngồi ở trong xe, cực kỳ khó hiểu, tại sao người này lại dở chứng chứ? Đúng vậy, cậu ý thức được Hàng Hàng tựa hồ mất hứng.

Ở trong xe ngồi một tiếng đồng hồ, không ai gọi cậu, không ai điện cho cậu, không ai nhắn tin cậu. Lương Trạch ngồi không yên, xuống xe, đang đuổi đến thì nhìn thấy Hàng Hàng ở phía trước trước cửa tiệm đem bảng biểu rồi vào trong, trên bảng hiệu viết to: ( đến lúc nghỉ ngơi, ngày mai như thường lệ kinh doanh.)

"Này, cậu không đóng cửa?" Lương Trạch theo Hàng Hàng vào trong tiệm.

"Không liên quan." Hàng Hàng trả lời ôn hoà.

"Cái này... Mười giờ rưỡi qua rồi."

"Không liên quan." Vẫn là 3 chữ.

"Soái ca!" Lương Trạch đè bả vai Hàng Hàng, "Có phải bửa tối cậu ăn uống không hợp khẩu vị?" Đây là lý do duy nhất tên lỗ mảng nghĩ tới

"Đời này xem ra cậu vì cái nă mà chết." Hàng Hàng kéo tay Lương Trạch ra.

Lương Trạch nghẹn họng nhìn trân trối lúng ta lúng túng.

Hàng Hàng dọn dẹp trong cửa, hồi lâu không nói gì.

" Cậu, chết tiệt nói chuyện là chết hay sao,?" Lương Trạch phát điên.

Hàng Hàng không phản ứng cậu.

Lương Trạch đứng nửa giờ đầu, nóng trong người, "Cậu bây giờ âm u, sáng lên tôi sẽ trở lại, không thể sáng lại tôi đi về làm ''búp bê'' vậy!" Nói xong giận dữ đẩy cửa đi.

Hàng Hàng ngừng tay trong chuyện này, hướng ra nhìn, chợt phát hiện Lương Trạch rất vô tội.

"Này!" Cậu kéo cửa ra, ho khan một tiếng, "Phương hướng sai rồi, lên lầu."

Lương Trạch quay đầu lại, nhìn Hàng Hàng 1 chút, sỏa hề hề hựu vui vẻ, "Soái ca cậu thật không phúc hậu, bắt ép tôi giả bộ làm tiểu tức phụ về nhà mẹ đẻ."

Hàng Hàng bất đắc dĩ lắc đầu, ăn dắm chua này thật không có trình độ. Cậu nhất định là bị yêu đương biến chứng, cư nhiên cứ như thế ''ăn'' tên đầu gỗ cùng một bả dấm chua ==

"Cậu rốt cuộc làm sao giận dõi?" Lương Trạch quay lại cười ngỏn ngoẻn, hai tay bỏ vào túi.

Hàng Hàng nhìn Lương Trạch, đột nhiên cảm giác được cậu quá dễ thương, tiến lên trước, khẽ hôn đôi môi hơi lạnh, "Cậu như thế cũng đừng làm cho người khác như ý."

Lương Trạch vòng vo đảo mắt, bắt lấy khuôn mặt buồn khổ, "Ôi chao soái ca cậu rất phúc hậu! Cậu không thấy tôi ngày hôm nay ăn cơm đều lẫn tránh nữ nhân viên mà!"

Hàng Hàng sửng sốt, cậu không nói cậu đều đã quên, lúc đợi ăn cơm, chính là Lương Trạch thường trốn nữ nhân như trốn ôn dịch kia, như nếu không phải Tề Tễ cho ăn dấm, cậu sớm hỏi, "Cậu làm vậy?"

"Nữ nhân như con mãnh thú và dòng nước lũ." Lương Trạch nói thâm trầm, "Tôi có cậu, tôi né tránh các cô!"

Hàng Hàng cười khúc khích cứ vui vẻ, người này tư duy quả nhiên kỳ lạ, tiếp tục cười xấu xa trứ trêu chọc, "Đàn ông kia đâu?"

"Fuck, cậu cho rằng ông là ai! Cũng chính là cậu, người khác nếu dám sờ tới sờ lui..."

"Tính sao?"

"Tôi đánh cậu!"

"Hả?... HLV tập thể hình Cái đó..."

"Đánh không lại tôi không đánh, tôi chạy."

"Ha ha ha ha..."

"Vui sướng ***, tôi đều chịu đủ loại yô-ga rồi, không được tôi nghĩ nên thay đổi phòng tập."

Hàng Hàng nắm Lương Trạch kéo qua, dán bên tai cậu nói, "Đừng đổi, tập yô-ga, sẽ rèn luyện dẻo dai là tốt mà."

Lương Trạch tức giận nói to, "Đừng, quá nữ tính!"

Hàng Hàng cười đến gập cả người.DiuDiu lúc này kêu lên, Hàng Hàng vỗ vỗ vai Lương Trạch, "Đi, cùng cún con cùng tôi tản bộ!"

"Người gởi nuôi sao không có lấy đi?"

"Trương đại gia lỗ mảng để lại."

"Cái này..."

"Lễ mừng năm mới nhà cậu có hơn con chó cậu để ý không?"

"Không sao cả, náo nhiệt!"

Hàng Hàng buộc DiuDiu lên, ngẩng đầu nhìn Lương Trạch. Thực sự là như ý lang quân.<3