Số 31 Đường Giấc Mơ

Chương 60




Toby liếc nhìn giờ trên máy tính.

11 giờ 23 phút sáng.

Anh thở dài và lôi đôi bốt ở dưới gầm giường ra.

Anh quấn một chiếc khăn quanh cổ và cầm lấy cái cốc cũ.

Anh dừng lại trước khi rời khỏi phòng, và liếc nhìn bóng mình trong gương. Anh vẫn chưa thể quen với người đàn ông gần như trọc lóc đang nhìn vào anh. Họ buộc phải cắt tất cả đi. Melinda đã cố gắng cắt ngắn đằng sau và hai bên, nhưng trông Toby giống hệt một thằng phát xít mới. Vậy là chị đành tiếp tục với cái tông đơ cho tới khi anh chỉ còn lại chút chân tóc lởm chởm, lưa thưa. Hai bên râu má thì không thể nào cứu vãn. Chị đã cắt nốt bên kia và Toby dõi theo chúng rơi từng túm xuống sàn nhà với sự nghẹn ngào, buồn bã.

Nhìn thấy quá nhiều diện tích khuôn mặt khiến anh lo ngại. Anh thường xuyên cảm thấy như mình không cài khóa quần, hoặc bị hở quần lót. Anh vuốt liên tục hai gò má, cảm nhận những thứ đã từng ở đó. Da đầu anh trông lạ kỳ, hồng và cớm nắng, như cái tinh hoàn. Giờ anh gần như thường xuyên đội mũ. Melinda cứ khăng khăng là trông anh rất tuyệt, “như cái tay diễn viên trong phim Dr. Who”. Nhưng trong mắt anh thì anh trọc lóc - và trông hơi đáng ngại. Anh nhe răng với bóng mình, và nuốt một hơi thở dài.

Trong nửa tiếng nữa anh phải đến chỗ nha sĩ. Anh đã gọi điện để đặt hẹn, với một chuyên gia làm sạch răng và họ, không hiểu bằng mánh khóe nào, mà lại đặt cho anh một cuộc hẹn tiêu chuẩn nữa. Hàng năm nay rồi anh chưa đi gặp nha sĩ. Họ sẽ, anh biết mà, nhổ mất một nửa chỗ răng của anh và khoan lỗ lên nốt nửa kia. Anh sẽ phải ở đó ít nhất ba tiếng đồng hồ và ra đi với cảm giác như mình vừa nhai một cốc thủy tinh. Nếu anh may mắn.

Toby không sợ nha sĩ - chỉ bực họ thôi. Bác sĩ đâu có bắt ai một năm đến khám hai lần để kiểm tra xem mình có ổn không. Bác sĩ đợi đến khi người ta cảm thấy đủ ốm để tự giác đến khám bệnh. Tại sao nha sĩ không làm như thế nhỉ? Tại sao nha sĩ cứ làm cho người ta cảm thấy tội lỗi nếu lâu lâu không đi khám? Chắc chắn không đến khám là một điều tốt chứ lị, bởi như vậy có nghĩa là người ta không đau đớn gì, rằng mọi thứ vẫn trôi chảy tốt đẹp.

Anh cầm đôi bốt và chiếc cốc xuống dưới nhà. Anh đặt chiếc cốc lên mặt bếp lát tấm granite màu đen trong căn bếp mới và bắt đầu xỏ chân vào bốt. Đêm qua đã lắp xong xuôi tủ bếp và đó là, dĩ nhiên, căn bếp đẹp nhất mà Toby từng thấy. Các tủ bếp sơn màu cà tím, với một chiếc bếp ga sáu họng đốt và một lò nướng BBQ, một quầy bar để ăn sáng và một chiếc tủ lạnh kiểu Mỹ với hai cửa lớn với vòi nước. Sàn bếp được bào sạch và đánh véc ni màu gỗ cây óc chó còn trần nhà lấp lánh chừng một tá đèn halogen. Và nhờ có sự mua sắm khôn ngoan của Damian, toàn bộ chỗ ấy chỉ vượt ngân sách dự chi của anh có 5.000 bảng mà thôi.

Những hộp đựng thực phẩm của Melinda đang chất đống sau cửa, chờ đến tối nay để dỡ ra. Thò ra ở trên cùng là chai rượu tequila của chị. Trước khi anh có thời gian để hỏi xem mình đang làm gì, Toby đã vặn nắp chai ra và nuốt ba ngụm lớn. Anh không tin tưởng vào thuốc gây tê. Nếu như có nha sĩ nào sắp sửa rạch mồm anh ra, thì anh muốn chắc chắn là anh sẽ không cảm thấy gì hết. Anh liếc nhìn cái chai trong tay. Nó gần cạn rồi. Anh uống nốt chỗ còn lại.