Sô Cô La Chạy Trốn

Chương 16: Bom hẹn giờ




Một tuần không có sex quả là một tuần thật dài.

Không dài bằng 18 tháng, rõ là thế, nhưng tất cả chỉ mang tính tương đối.

Tôi nhấc nắp bồn cầu, đổ chất tẩy vào đó, rồi quay lại cọ bồn tắm.

Tương đối là ở chỗ một tuần không sex sau khi bạn đã trải qua hầu như mọi đêm với nó dài hơn nhiều lần so với 18 tháng không sex. Một tuần ấy dài như bảy năm vậy. Mỗi ngày một năm. Mà từ lúc mới biết mùi tình ái đến nay, tôi chưa từng trải qua đến bảy năm không có nó.

Tôi ngừng cọ bồn tắm, và nhìn chăm chăm. Sáng bóng lên rồi, nó đã sáng bóng lên từ hồi năm thứ năm rồi. Tôi đã phát điên ra chỉ có ăn và cọ rửa là có thể giúp tôi kìm nén sự khát khao thôi. Người tình của tôi phải làm thêm giờ cả tuần này - có ai đấy ốm, mà tạp chí lại chuẩn bị ra số đặc biệt, thế nên cứ rời cái bàn ở sở làm là Greg về ngay nhà hắn. Sang chỗ tôi thì phải đi làm xa hơn, và phải một giờ sáng hắn mới về được đến nhà, sáu tiếng sau đã phải dậy. Mai tôi mới được gặp hắn, Chủ nhật, bọn tôi có một ngày. Một ngày chỉ để sex, nói chuyện và, ừm, sex.

Tôi phải xấu hổ thừa nhận rằng mình đã mất thói quen ngủ không có Greg bên cạnh. Nghe đúng là có vẻ ngớ ngẩn, ủy mị và dựa dẫm không thể nào chịu nổi, tôi chưa từng nghĩ mình sẽ thế, nhưng những khi trong đầu có quá nhiều chuyện, nếu không nhắm mắt được, tôi sẽ rúc vào người hắn, áp đầu mình vào ngực hắn, lắng nghe nhịp tim đều đều. Và, tôi chưa kể cho ai cả, nhưng thỉnh thoảng hắn còn kể chuyện cổ tích cho tôi nghe. Những câu chuyện mà tôi đã không được đọc lại kể từ hồi còn nhỏ, sau giờ học thường hay trốn vào thư viện để khỏi phải “nói chuyện” với bố mẹ. Hoặc sự tĩnh lặng ở nhà khi bố mẹ chưa về. Bắt đầu khoảng ba tuần trước, Greg nhận thấy tôi cứ trằn trọc, ngọ nguậy trên giường, và rúc vào hắn để cố cảm thấy thoải mái hơn, và, thay vì yêu cầu tôi ra ghế ngủ, điều mà tôi đã định làm, hắn hỏi, “Em muốn nghe kể chuyện không nào?” Và không nhận ra đó có thể là một lời nói đùa, tôi đã đáp, “Có ạ.”

“Truyện có rồng hay không có rồng?”

“Không có rồng.”

“OK. Ngày xửa ngày xưa, ở một nơi rất xa, xa ơi là xa...” Và hắn bắt đầu kể cho tôi nghe truyện Rumpelstiltskin, nhập vai đàng hoàng, và còn thêm cả những mắm muối của hắn vào nữa.

chưa bao giờ kể cho ai nghe chuyện này. Chưa bao giờ. Tôi đã xem những The Exorcist, The Shining và Bambi[7], một mình, không ai có thể biết được bạn trai tôi đã phải kể chuyện cổ tích để ru tôi ngủ cả.

[7] Tên những bộ phim kinh dị kinh điển.

Tôi ngồi xổm, nhìn vào trong bồn. Hôm nay tôi đã cọ xong hết rồi... hay sẽ cọ sau mỗi lần đi nữa nhỉ.

Tôi đứng dậy, xoa xoa đầu gối cho đỡ tê. Mình sẽ dọn tủ bếp, tôi quyết định. Lau dọn sạch sẽ. Sẽ giết thêm được một ít thời gian nữa.

Tôi đi xuống hành lang xuống bếp, trên người là chiếc áo chẽn cùng quần đùi (sạch) của Greg. (Ừ, tôi không chỉ là loại gái cần được nghe truyện cổ tích mới ngủ được mà còn là cả cái loại mặc quần đùi của bạn trai tôi rồi đấy. Phải không là tôi thì tôi đã ghét lắm.) Tóc tôi lòa xòa, vén sau khuôn mặt không trang điểm. Tôi hiếm khi trang điểm. Da tôi không phải loại không tì vết gì, nhưng cũng đủ hoàn hảo để không phải thường xuyên trang điểm nếu không vào dịp đặc biệt, còn đôi mắt thì đã đủ nổi bật rồi nên chẳng cần gì đến mascara hay viền vèo gì cả. Tôi thật may mắn làm sao. Bố mẹ tôi có thể không hòa thuận, họ li dị khi tôi lên mười, nhưng vẫn đã xoay sở được với nhau đủ lâu để nuôi dạy một đứa con - là tôi đây - có thể không trang điểm mà cũng không cần phải lo lắng liệu mắt mình có chìm quá không, hay da dẻ mặt mũi... Được rồi, là vì tôi lười, nếu phải tán phấn son các kiểu lên thì sẽ phải mất thêm thời giờ để tẩy nó đi, chưa kể bao nhiêu việc khác phải làm hàng ngày.

BUZZZZ! Tiếng chuông cửa ré lên làm tôi nhảy nhổm dậy, tay bấu lấy ngực. Tôi phải bám vào khung cửa cho vững. Cái chuông cửa đó đã làm tôi mất hồn kể từ ngày tôi dọn về đây bảy năm trước mà tôi vẫn chưa biết cách nào để tắt nó đi.

“Ai đấy?” tôi hỏi.

“Anh đến hôn khắp người em đây,” một giọng nói vang lên ở đầu bên kia. Mọi phần cơ thể tôi lập tức bị thu hút.

Tôi nhấn nút mở cửa, rồi vào phòng khách và buông mình xuống sofa, tạo dáng cho quyến rũ. Tôi nghe tiếng bước chân lên cầu thang... Tôi liếm môi, trề môi, và cuối cùng nhận ra mình vẫn đang đeo đôi găng tay cao su vàng. Tôi vội tuột nó ra, thẩy ra sau ghế và tạo dáng lại như cũ.

Greg vào, đóng cửa lại. Và không ngừng lấy một giây, hắn cởi áo khoác, vứt lại đâu đó ngoài phòng khách, từ từ cởi áo sơ-mi khi băng qua phòng, đến chỗ tôi. Cứ thêm mỗi cái nút được mở ra là khuôn ngực cân đối lại hiện thêm ra.

“Chào mừng đến thiên đường,” tôi khàn giọng, cố giữ vẻ mặt cho nghiêm.

May cho hắn, hắn đã không cười cợt gì về màn chào đón trong bộ dạng áo chẽn quần đùi của tôi.

Thay vào đó, ánh mắt Minstrels của hắn ngấu nghiến tôi, chồm lên tôi, lần tay dưới áo tôi, tìm môi tôi bằng một nụ hôn khao khát. Chỉ mới một tuần mà tôi đã nhớ thế này. Tôi sống làm sao đây nếu phải xa nhau lâu hơn? Hai tuần Lễ hội là khó gặp nhau rồi, và trong lúc chuẩn bị cho nó tôi còn khó gặp được căn hộ của mình chứ đừng nói là gặp ai. Tôi chết chắc rồi. Giờ thì tôi sẽ phải lờ đi cái chuyện làm sao sống nổi qua năm tháng tới, và tự nhủ rằng hai đứa sẽ ở bên nhau.

Tôi dịch đầu ra khỏi nụ hôn thiên đường ấy. “Em được hứa là hôn khắp người chứ đâu phải mỗi ở môi đâu. Em kiện anh tội quảng cáo láo bây giờ.”

“Lát nữa,” hắn thì thầm.

“Em muốn được hôn khắp người,” tôi khăng khăng và giữ môi mình khỏi tầm với.

“Em làm biểu ngữ rồi đấy, chỉ còn tổ chức tuần hành phản đối nữa thôi đấy.”

Greg thôi cố hôn tôi, nhìn vào mắt tôi, buồn cười quá. Hắn quên mất rằng tôi không đủ khả năng làm trò nghiêm túc quá lâu. Rồi hắn lắc đầu, “Em ngốc thật đấy,” và làm tôi cười khúc khích.

“Em đang cố...”

Greg lợi dụng ngay sự xao nhãng đó để hôn tôi một lần nữa.

RENG! RENG! RENG!

“Bỏ đi,” Greg lẩm bẩm khi tôi theo phản xạ với tay lấy chiếc điện thoại.

RENG! RENG! Điện thoại lại réo ầm ĩ.

Greg ngừng hôn và thở dài. “Thôi nghe đi, anh biết em muốn thế mà.”

Tôi với lấy điện thoại.

“Ambs, là tao đây.

“A, Jen,” tôi nói.

Greg vật ra chán nản và nhìn trừng trừng lên trần nhà. Rõ ràng hắn đã dự tính có một tiếng đồng hồ khuấy động. Rồi dường như chợt nghĩ ra một trò mới, hắn hạ đầu xuống thấp, rất thấp, và bắt đầu mơn trớn trong đùi tôi, bằng miệng. Những nụ hôn dịu dàng bướm bay làm người tôi nhộn nhạo cả lên. Tôi cố thẳng người lại và kìm tiếng rên lên.

“Tao đang trên tàu đến nhà mày,” Jen nói.

Tôi cứng người, mắt mở to.

“Tao với mày đã không có một buổi tối chị em chúng mình mấy tháng nay rồi,” nó giải thích. “Những buổi tối thứ Ba không còn nữa. Matt đi vắng rồi, và tao tự hỏi, sao lại không nhỉ?”

Tôi vội đẩy đầu dây và môi của Greg xa khỏi đùi mình. “Mày đang trên tàu thật ấy hả?” tôi hỏi.

“Ừ, vừa đến Headlingley này.”

Headlingley! Tức là trạm kế rồi. Nó sẽ đến đây trong chưa đầy mười phút nữa.

Tôi nhìn sang Greg - cuối cùng đã thôi rúc vào đùi tôi và đang nhìn tôi chằm chằm.

“Mày đang trên tàu hả?” tôi lặp lại, mắt vẫn dán trên mặt Greg.

“Mày không nghe tao nói à?” Jen gắt lên. “Vừa rời khỏi Headlingley. Mười phút nữa là tao đến.”

“Mười phút nữa,” tôi lặp lại.

Đôi mày của Greg cau lại bướng bỉnh, hắn lắc đầu.

“Ờ, tao cũng mong gặp mày quá. Lâu quá rồi không hẹn hò nhau,” Jen nói. “Mày không có kế hoạch gì đấy chứ?”

Trời ơi là trời. Tôi đã không gặp Jen phải cả hai tháng nay rồi. Đấy là không tính buổi ăn trưa tệ hại và đêm sinh nhật Matt, cái đêm chưa bao giờ xảy ra.

Cả tuần rồi tôi không có Greg, nhưng tôi cũng đã không được ở bên Jen biết bao nhiêu tuần. Và tôi không phải loại vì trai bỏ bạn. Tôi không phải một người bạn hoàn toàn. Bạn bè là trước hết. Bạn bè là mãi mãi, còn trai thì chỉ đến khi ... (điền từ thích hợp).

“Không có kế hoạch gì đâu,” tôi nói. Làn sương đỏ dâng trong Greg. “Tí nữa gặp mày nhe.”

“Tạm biệt cưng,” Jen nói.

“Tạm biệt.”

Tôi cúp máy.

Im lặng.

Căn phòng khách nhồi đầy sự im lặng, ngột ngạt không chỉ âm thanh mà cả những chuyển động. Tôi nín thở, và phần duy nhất trên cơ thể Greg đang chuyển động là con ngươi của hắn, mỗi lúc một nhỏ hơn.

“Không có kế hoạch gì,” Greg nói qua kẽ răng sin sít.

“Em không có ý đó. Matt đi vắng và em cũng không gặp Jen bao nhiêu tuần nay rồi,” tôi nói nhanh. “Gặp riêng nó ấy.”

“Vậy nên nó gọi, và em đá anh ra cửa.”

“Đừng thế mà. Anh cũng biết Jen cô đơn thế nào khi Matt đi Paris, nó cần có bạn. Bạn thân nhất. Và đó là em, anh nhớ không?”

“Còn anh thì cần bạn gái anh,” Greg đáp. “Và đó là em, em nhớ không? Anh đã không được gặp em bảy ngày rồi, và anh sẽ còn không được gặp em lâu nữa vì cả tuần sau anh phải làm tới khuya.”

“Bọn mình sẽ có cả ngày mai bên nhau mà,” tôi nói.

“Không, mai anh phải đi làm rồi. Mình chỉ có tối nay thôi.”

“Ôi,” tôi liếc nhìn đồng hồ. Tàu sẽ đến trạm Horsforth chỉ trong ba phút nữa.

“Nói với nó đi,” Greg nói.

“Gì?”

“Khi Jen đến đây, hãy nói với nó, là anh có thể ở lại.”

“Mình đã thỏa thuận là sáu tháng mà.”

Sáu tháng, sáu tuần, có gì khác nhau chứ?”

Tôi xòe tay thầm cầu mong Chúa cho chút kiên nhẫn. “Nói với nó đi” thì dễ lắm, nhưng hắn không biết Jen mà biết chuyện này thì sẽ ra sao. Chúng tôi chuyện gì cũng kể với nhau. Tôi không nghĩ Greg hiểu điều đó. Nếu giờ hai đứa nói với Jen, đột ngột, thể nào nó cũng nước mắt lưng tròng và nhìn tôi bằng ánh mắt đau đớn, như thể vừa bị tôi đâm cho một nhát dao sau lưng, dù vậy vẫn sẽ nói những câu như “Tao thật lòng mừng cho mày.” Thế thì tim tôi vỡ ra mất.

“Mình không thể nói với Jen khi không có Matt. Anh ta sẽ điên lên đấy.”

Greg lại ngả ra sau, mắt lại dán lên trần nhà, giờ đến lượt hắn đếm đến chín mươi tám triệu, lẩm nhẩm một lời cầu thinh lặng cho kiên nhẫn.

“OK.” Hắn đứng dậy, giật phắt lấy cái áo, mặc vào. Và bằng những động tác cắm cảu, giận dữ, hắn đã cài lại được mấy cái nút áo, luồn lại thắt lưng. “OK. Gọi anh khi nào nó đi, anh sẽ quay lại.”

“Um, chắc nó sẽ ở lại đây đấy. Tối bạn gái mà.”

Lại một khoảng lặng nữa, Greg đứng đó, tay chống hông, áo chưa cài hẳn, nhìn xuống cái thảm dày màu đỏ của tôi. Khoảnh khắc này làm tôi nhớ lại lúc giải cứu hắn khỏi khách sạn. Lúc đó tôi đã hoảng hốt và run rẩy thế nào. Giờ tôi cũng hoảng hốt và run rẩy như thế ấy. Có chuyện quái gì vậy? Sao hắn lại thế?

“Em đã bao giờ đặt anh lên trước chưa?” hắn hỏi.

Cái gì? “Jen rất đau khổ khi Matt không có nhà. Nó cần em.”

“Anh cũng cần em. Nhưng điều đó không quan trọng. Nó gọi, và anh ra rìa.”

Người tôi ngay tức khắc rúm lại trước sự nặng nề đè lên cái từ ấy; người hắn đang nói đến là bạn thân của tôi. “Nó nào? Đây là Jen. Bạn của chúng ta mà.”

“Không, em biết không, Jen là bạn thân của bạn gái anh. Rồi là bạn gái của bạn thân anh. Thế là thành ra bạn của anh. Với anh, có hai người xếp đằng trước Jen. Là em, và Matt.”

Điều Jen nói trong bữa trưa về việc Greg lờ hai người ấy trôi lại vào tâm trí tôi. Và rồi phản ứng của Greg khi Jen và Matt dọn vào sống với nhau. Chỉ có thể là... với Jen cãi nhau hả?”

“Không,” Greg nói nhanh, tránh ánh mắt của tôi.

Điều đó làm tôi sợ. “Thậm chí anh còn không nhìn vào mắt em khi nói điều đó. Thế nên anh mới thế này có phải không?”

Giờ, khi chuyện lại chuyển sang về Greg, hắn hướng sự chú ý sang tôi, cả ánh mắt và khuôn mặt đều bừng bừng giận dữ.

“Bởi vì Jen đối xử với em chẳng ra sao, điều đó làm anh khó chịu. Nó bỏ rơi em để đi với Matt; nó sắp xếp cho em hẹn hò vớ vẩn; rồi lại không ngừng quấy rầy em. Nếu có bạn trai nó đó thì còn lâu mới đến lượt em.”

“Jen và em vẫn vậy mà, không có gì nghiêm trọng đâu. Bọn em hiểu nhau. Bọn em là bạn thân.”

Hắn trề cái môi Jelly Baby. “Sao cũng được,” hắn nói, không buồn nén một tiếng thở dài thất vọng. Rồi hướng ra cửa, nhặt nốt chiếc áo khoác. Hắn luồn tay lên tóc giận dữ. (Tôi cá đó chính là lý do hắn nuôi tóc dài, để dành cho những lúc thế này. Ơn trời tôi không buột mồm mà nói ra điều đó.) “Anh phải lãi em một đoạn đường xa rồi đi về để Jen không trông thấy. Đôi khi anh tự hỏi có đáng phải thế không.”

Tim tôi ngừng lại. Có phải hắn đang nói điều tôi nghĩ hắn đang nói không?

Ánh mắt hắn lại tìm tôi. “Khi anh còn là người bạn duy nhất của em, em có thể lên trời xuống biển cùng với anh. Có lẽ mình nên trở về khi đó. Ít nhất thì anh cũng được em chú ý đến đầu tiên ít lâu.”

Rồi hắn đi. Cứ thế biến mất khỏi căn hộ của tôi. Không tạm biệt. Không hôn. Tôi nhìn chăm chăm vào cánh cửa. Chờ đợi. Chờ đợi... Không gì cả. Hắn đi rồi. Tôi nhắm mắt, gục đầu xuống đầu gối. Hắn đi thật rồi.

Greg giận tôi. Giận đến mức sẽ chia tay với tôi. Tôi cảm nhận được điều đó. Bất cứ ai trải qua năm phút như vừa rồi đều có thể cảm nhận được điều đó: hắn sắp đá tôi. Hắn đúng ở một điểm: tôi đặt Jen lên trước. Nhưng đó là bạn thân nhất của tôi. Jen là người đã lắng nghe khi tôi nói về gia đình mình. Nó là người đã giúp tôi vượt qua những đổ vỡ trong đời. Nó luôn ở đó. Nó là lý do tôi gặp được Greg. Nó đến trước, nó được ưu tiên trong quỹ thời gian của tôi.

Nhưng Greg cũng ở rất gần nơđó. Hắn biết thế chứ? Đúng không? Tôi đã băng bó cho hắn khi Nina cầm dao đuổi theo hắn. Tôi đâu muốn vậy. Tôi đã muốn đóng sầm cánh cửa lại và trốn cho đến khi hắn đi khỏi, nhưng tôi có làm thế không? Đó là một trong những giây phút khó khăn nhất đời tôi. Tôi trở lại làm một phần trong cái mối quan hệ khắc nghiệt của hắn.

Và khi hắn nhờ tôi cùng đi xét nghiệm HIV vài tháng trước. Chúng tôi ngồi chờ kết quả, tôi đã nắm tay hắn ở phòng chờ. Hắn run rẩy đến nỗi nắm bàn tay ấy cũng làm người tôi rung lên. “Đó là lần duy nhất,” hắn cứ nói mãi như vậy. “Lần duy nhất anh không an toàn, là dương tính mất.”

“Vẫn chưa có kết quả mà,” tôi thì thầm.

“Nếu anh dương tính là hết, Amber à. Đời anh thế là hết.”

“Không phải thế đâu,” tôi đáp. Tôi đã ôm hắn, hôn lên má hắn. “Anh vẫn luôn có em mà. Anh biết luôn có em ở đây mà, dù có bất cứ chuyện gì đi chăng nữa.” Dẫu vậy, thật tâm, tôi cũng đông cứng rồi. Toi không biết mình sẽ đối mặt với chuyện này như thế nào. Tất nhiên tôi luôn yêu hắn, tôi sẽ luôn bên hắn, nhưng tôi sẽ đối mặt với chuyện hắn vụn vỡ thế nào đây? Chắc tôi cũng sẽ vỡ vụn ra mất. Greg nắm chặt tay tôi khi bác sĩ đến thông báo kết quả âm tính, hắn nhảy cẫng lên và gần như siết hết sự sống khỏi tôi. Tôi phải vào phòng vệ sinh, đứng đó cố ngăn mình không khóc. Tôi cũng quá mừng với kết quả ấy, vì tôi yêu hắn quá mà.

*

Tiếng chuông cửa lại làm tôi giật nảy mình. Jen vào cùng với nào rượu, nào sô-cô-la, đĩa phim và một lô sản phẩm làm đẹp. Nhưng tôi không còn tâm trí đâu nữa. Tôi muốn Greg quay lại. Tôi muốn cho hắn biết với tôi hắn quan trọng thế nào. Sát ngay bên cạnh Jen. Hắn là vai chính thứ hai trong bộ phim đời tôi...

“Mày ổn đấy chứ?” Jen đột ngột hỏi.

“Hử?” tôi đáp và ngước lên.

“Trông mày có vẻ buồn lắm. Có sao không? Tao có giúp được gì không?”

“Tao không sao,” tôi đáp, kéo chăn kín người. Jen cũng lại ghế, ôm theo một cái chăn khác của tôi. Như tôi là một con cún vậy. Ý nghĩ đó vụt qua rất nhanh. Tôi không muốn trút hết lên Jen chỉ bởi vì Greg giận tôi. Hay đúng hơn là, Greg giận tôi, và tôi thì sợ cái ý nghĩa của việc đó.

“Tao thật mừng là bọn mình lại ở bên nhau.” Jen nói. “Mày chắc là không sao chứ?”

“Ừ,” tôi đáp.

“Mày có thể kể với tao mà, hiểu không? Nào, kể tao xem có chuyện gì.” Mắt Jen, cái màu xanh như pha lê, gặp đôi mắt nâu đen của tôi. Tôi muốn kể cho nó nghe. Chuyện ấy đã nằm ngay ở đầu môi. Kể cho nó nghe mọi chuyện. Giữ một bí mật lớn thế này với Jen thật không đúng chút nào. Nó cần được biết.

“Là... tao...” Nhưng nếu tôi kể cho nó nghe mọi chuyện, rằng tôi và Greg hẹn hò nhau, và Greg đã bỏ tôi, thì tôi lại phải giải thích vì sao hắn bỏ đi, vì sao hắn lại giận: ‘Greg ghen vì tao đặt mày trước hắn,’ và thế lại lại dắt díu theo tiếp những điều mà tôi thật chẳng biết xử lý ra sao. Tôi vẫn đang đánh vật với cái việc đặt Jen lên trước Greg. Tôi dứt ánh mắt, quay sang TV. “Không có gì đâu, thật đấy. Chuyện công việc ấy mà. Cám ơn mày.”

“OK,” Jen khẽ đáp.

Nhức nhối. Tôi nhức nhối. Đã hai giờ trôi qua kể từ trận cãi vã đầu tiên với người yêu. Không phải tôi chưa từng cãi vã ai. Không hẳn thế. Chỉ là không cãi cho ra cãi. Có lẽ lúc gây hấn nhất của tôi là cái đêm trước khi chúng tôi bị bắt, những lời chế nhạo nhất chắc cũng thốt ra tại đó. Không tranh cãi liên miên. Thế nhưng không có nghĩa lần này cãi nhau với Greg tôi đã phun quá nhiều. Tôi chưa từng cãi nhau với Sean. Trừ cái lần mà tôi đã kể cho Greg, vụ Jakie Brown hoành tráng. Và thậm chí cả khi đó, khi anh ấy la hét, tôi cũng chỉ ngồi, và nhìn, với hàng loạt những suy nghĩ xấu xa nhục mạ nhưng không phát ra thành tiếng. Dù Sean đã cố kích tôi hét lại vào mặt anh ấy. Chúng tôi chia tanh ấy nhau không phải vì Jakie Brown. JB chỉ là biểu hiện, chứ không phải nguyên do. Nó là giọt nước tràn ly, nhưng không phải điều thực sự làm Sean phát điên lên. Đó là lần duy nhất bọn tôi ngấp nghé đến mép cãi vã, khi Sean hét vào mặt tôi, tôi đã suýt nói những điều cay độc, suýt nữa tôi sẽ bảo anh nhìn lại mình đi, xem có phải đang đứng trong ngôi nhà của tôi, lâu đài của tôi, mà nhận xét về con người tôi đó không.

Chúng tôi cũng chưa từng đi đến mức sập cửa, cao giọng, hay thốt ra những lời không cách gì thu lại được. Bởi vì tôi không thể. Sean có thể nói gì anh muốn, hét gì anh muốn, nhưng chỉ nhìn. Và điều đó càng làm anh phát điên lên. Chưa bao giờ là trao đổi hai chiều cả. Cho đến ngày anh bỏ tôi.

T không muốn điều đó xảy ra với Greg. Tôi không muốn đẩy hắn đi. Không muốn chờ đến cái giây phút tôi đẩy hắn ra xa mình.

Nếu Jen không ơ đây thì tôi đã trở thành ả đàn bà điên cuồng đi tới đi lui trong phòng, cắn móng tay, chao qua lại giữa buồn nôn và nước mắt. Càng nghĩ về việc đó, tôi càng kinh hoàng. Tôi lại thế rồi, tôi đẩy người khác ra xa tôi.

“Mình nên rủ Greg sang,” Jen nói, và lại luồn tay vào tóc tôi. “Hắn cũng như con gái ấy mà, chắc sẽ khoái trò đắp mặt cho xem.”

“Ừ, chắc vậy,” tôi trả lời.