Sô Cô La Chạy Trốn

Chương 27: Chờ đợi




Tôi không bao giờ tin nổi là Greg sẽ biết chuyện của tôi và Sean, thế nên đã bỏ qua chi tiết về lời cầu hôn ấy.

Và đáng lẽ hắn sẽ không biết nếu như Jen không cư xử hoàn toàn như một hạt carob. Còn không phải là sô-cô-la. Một sự thay thế gớm ghiếc mà không ai có thể giả vờ nổi là cũng ngon như sô-cô-la.

Tôi đã bắt nó thề sẽ giữ bí mật. Nó đã hứa rằng chúng tôi sẽ không bao giờ nói về chuyện này nữa, không nói với bất kỳ ai, không nói cả với nhau. Và bây giờ, nhìn xem nó đã làm gì. Chỉ có Sean, Jen và tôi được biết chuyện này. Tôi đã không bao giờ bô bô túm xòe trước mặt Matt và Greg về chuyện Jen sợ có bầu vì tôi hiểu đó là kiểu chuyện không phải để bô bô. Hay như chuyện hút ma túy trong quán rượu. Tôi ghét Jen. Jen ngày xưa không bao giờ cư xử như vậy, không bao giờ. Jen mới chẳng thấy có vấn đề gì khi gọi tôi là béo phì và mang bí mật của tôi rêu rao trong quán rượu.

Tôi sẽ phải giải quyết chuyện này. Tôi sẽ phải làm nhiều thứ hơn là chỉ nói rằng tôi ghét Jen, đồ sô-cô-la dỏm, loại tôi không thể chấp nhận được. Chuyện này sẽ không thể tự lắng lại được. Tôi sẽ phải đặt vấn đề là tại sao tình bạn giữa chúng tôi lại thay đổi đến vậy. Có lẽ tôi nên nói cho ra nhẽ với Jen? Xương sống tôi lạnh buốt. Nói cho ra nhẽ với Jen? Mắng vào mặt nó? Tôi đã tự tin hơn, tôi thậm chí đã phản ứng lại cả mẹ mình, nhưng còn Jen? Không thể. Tôi sẽ phải làm điều gì đó. Một điều gì đó.

Dù sao, Jen cũng không phải là vấn đề to lớn nhất với tôi lúc này. Là Greg cơ.

Tôi về nhà. Vẫn con đường của tôi, Brownberrie Walk. Nhà tôi. Nơi Greg đang đứng chờ ở đó để vứt

Cách một quãng tôi đã thấy hắn ngồi bên tường ngoài căn hộ của mình. Có lẽ hắn đã ở đây đến nửa tiếng vì tôi ở lại quán rượu thêm chừng ấy thời gian.

Greg đang thúc gót chân vào tường gạch khi tôi đến trước mặt hắn. Hắn không nói gì cả, chỉ ngước nhìn, ghim chặt ánh nhìn của tôi rồi lại nhìn xuống.

“Ừm, em đoán là anh sẽ đến,” tôi thì thầm. Tôi nuốt nước bọt và nhắc lại câu nói.

Tôi tìm chìa khóa, hai bàn tay run rẩy, tôi mở cửa. Tôi sợ. Tôi sợ Greg. Tôi sợ cảm giác của hắn. Tôi sợ thái độ bực mình của hắn. Nhỡ hắn giận đến mức bỏ rơi tôi.

Hắn vào nhà, đi thẳng đến chiếc sofa và ngồi xuống.

“Anh dùng trà nhé?” Tôi hỏi từ hành lang.

“Ừ, cảm ơn,” hắn nói, mắt không rời cái TV.

Tôi đổ nước vào ấm và bật công tắc.

Hắn đang giận, giận đến mức không thể nhìn thẳng vào tôi. Tôi thật là một đứa nhát gan mạt hạng, khoanh vùng cấm kị cả một quãng dài khi hắn bỏ tôi. Khi bất cứ ai bỏ tôi. Nhưng ngay bây giờ đây, tôi phải đối mặt với chỉ duy nhất với một sự ra đi sắp xảy ra.

Tôi tựa vào quầy bếp, nhìn chằm chằm chiếc cốc in hình Gary Larson bên trong có túi trà tròn xoay. Mọi thứ đáng lẽ còn tệ hơn, tôi lý sự, mình có thể là một túi trà, chỉ quan tâm đến việc của riêng mình, sung sướng được tồn tại mà không ngờ rằng một ngày nào đó sẽ chết chìm trong nước sôi.

Thật không công bằng. Thế có khác gì bảo tôi bị dị ứng với sô-cô-la. Không gì có thể bì được với sô-cô-la dù nó sẽ giết tôi ngay lần tiếp theo tôi nhét một thanh vào miệng. Tôi choáng vì suy nghĩ này. Không Greg, không sô-cô-la. Điều này sẽ đập tôi vỡ tan thành từng mảnh như bằng súng M1 chỉ mười phút sau khi tôi khám phá ra phát minh gớm guốc này.

Nước trong ấm sôi cuộn lên một đám mù nhỏ. “Xin lỗi,” tôi nói với cái túi trà rồi rót nước vào cốc. Chúng tôi sẽ đi chung một con đường với nhau, nhưng chiếc túi trà có mục đích cao cả hơn: nó sẽ được rửa tội. Mối quan hệ của tôi chấm d một điều độc dược dành cho tôi.

Tôi cho một thìa đường vào tách trà của Greg, cầm tách trà lên rồi dừng lại, cho thêm vào đó hai thìa đường đầy ự. Đường tốt cho những cơn sốc.

“Này,” tôi nói và đưa hắn tách trà.

Hắn nhúc nhắc đầu ra ý cảm ơn, cầm lấy tách nhưng thậm chí còn không tỏ vẻ thấy tôi.

“Em, ờ, em không có bánh quy. Em xin lỗi.”

Hắn gật nhẹ đầu.

Hai thái dương của tôi giật giật, từng nhịp nhức xuyên suốt cả đầu, mắt tôi nặng trĩu, từng bộ phận trên cơ thể như vừa tỉnh lại sau một cơn say rượu khốn khổ. Đầu óc tôi vẫn tỉnh táo vì sợ hãi nhưng cơ thể thì đang vật lộn với từng tế bào để bắt kịp nó.

Tôi ngồi xuống cạnh Greg trên ghế sofa.

Tôi làm gì bây giờ đây? Để hắn bắt đầu? Hay bắt đầu giải thích vì sao tôi lại không kể? Việc này không dễ dàng thế đâu... Tôi không thể để mình phải nhớ lại lý do vì sao tôi không kể với hắn.

Sự chờ đợi này, nó giống như hồi tôi còn bé. Chờ bố mẹ nổ tung vì điều gì đó. Chờ một trong hai người nói một câu mếch lòng người kia rồi sau đó sẽ là cãi cọ, và đánh nhau, và sự im lặng tàn bạo chờ lúc điều đó nổ ra. Một cuộc cãi vã còn ít tồi tệ hơn khoảng thời gian chờ đợi nó. Vì ít nhất thì cãi nhau cũng là một cái gì đó có thể sờ mó cảm nhận được rõ ràng, một cái gì đó đáng sợ. Nhưng còn lúc chờ đợi, tôi có thể tự tưởng tượng ra vô số kịch bản tệ hại hơn thực tế sau đó. Tôi không thể thư giãn nổi, cũng không thể biết giây phút nào sẽ là lúc những từ giận dữ đầu tiên sẽ lẻn vào bầu không khí này và cuộc cãi vã nổ ra. Sự chờ đợi thật là kinh khủng.

Greg uống trà.

Nhấp một ngụm.

Nhấp một ngụm. Ngừng lại.

Nhấp một ngụm.

Nhấp một ngụm. Ngừng lại.

Ngừng

Nhấp một ngụm. Nhấp một ngụm.

Hắn đang cân nhắc xem nên tra tấn tôi bằng cách nào? Hay đang muốn làm tôi phát điên? Có phải hắn đang muốn hành hạ tôi trong sự chờ đợi hình phạt dành cho mình?

Hắn nhấc người khỏi ghế sofa và quay sang tôi, “Amber, vậy là em đã suýt kết hôn nhưng lại quên không kể cho anh,” hắn lên tiếng.

Tôi nhìn hắn chằm chằm.

“Điều đó có thể hiểu được.

Tất cả chúng ta đều quên những kế hoạch kết hôn, phải không?”

“Không phải vậy đâu,” tôi lí nhí chống chế.

“Ồ, vậy thì là gì?”

Tôi mở miệng, hua hua tay trong một nỗ lực thật sự để giải thích nhưng rồi tôi im lặng. Không có từ nào được nói ra. Cuối cùng, tôi nhún vai, đầu hàng.

“ĐỪNG CÓ BÀY TRÒ VỚI ANH!” hắn gầm lên và ném tách trà. Nó bay qua phòng, làm đổ nước tung tóe, đập vào tường rồi vỡ tan. Những mảnh vỡ rơi khắp sàn.

*

Hồi đó tôi mới tám tuổi. Tôi ngồi ở phòng trong, bút chì ấn mạnh lên vở bài tập khi tôi học bảng cửu

Tôi nhìn Greg chằm chằm, mắt mở to, hơi thở nghẽn lại trong lồng ngực, cơ bắp căng cứng, chờ đợi những gì sắp xảy ra tiếp theo. Thêm nhiều đồ bị đập vỡ. Đồ đạc lộn tùng phèo. Một cú đấm vào mặt. Một cái đá vào bụng. Hắn sẽ ghì tôi xuống và đấm thùm thụp.

Greg ngừng lại. Giật mình vì một điều gì đó. “Anh sẽ làm đau em mất,” hắn nói.

Hắn bước tới. Tôi lùi lại.

“Không, Amber, anh sẽ không làm em đau.” Hắn có vẻ lẫn lộn, lo âu, và có lẽ tất cả những gì bắt đầu bằng chữ I... “Anh giận lắm, nhưng anh sẽ không làm em đau.”

Tôi gật đầu.

Hắn lùi lại và ngồi lên thành ghế. “Anh sẽ không bao giờ làm em đau. Không phải thế. Anh đã hóa điên. Tại sao em lại không kể với anh về Sean? Em đã định cưới hắn ta? Có phải vì thế mà em không kể với anh không? Vì em vẫn còn yêu và muốn cưới hắn?”

Tôi lắc đầu. Vẫn nhìn Greg chằm chằm và chờ đợi. Chờ đợi hắn đánh tôi. Tôi không bao giờ tin là hắn sẽ làm điều đó. Vậy mà hắn đã làm. Ngay ở đây.

“Anh xin lỗi,” Greg nói tiếp. “Anh xin lỗi. Chỉ vì anh ghét cái cảm giác mình là một thằng ngu. Em đã đính hôn và không hề kể với anh. Không như bạn bè, không như người yêu. Và rồi Jen be be lên như thể đó là điều ai cũng biết. Em đã định gắn bó cả cuộc đời mình với một ai đó và không kể cho anh.”

“Em chưa hề đính hôn,” tôi nói. Tôi nhìn xuống chân mình. Cổ tôi nặng trĩu. Tôi thở khó nhọc. “Khi anh ấy cầu hôn, em đã suy nghĩ. Em thực sự đã cân nhắc. Em yêu Sean. Bọn em sống với nhau tốt. Anh ấy tốt bụng, hào hiệp, vui tính, hấp dẫn. Và em hiểu là dù không tin vào hôn nhân nhưng em cũng không thể trả lời ‘không’ vì hầu như chẳng có mối quan hệ nào tồn tại được sau khi lời cầu hôn bị từ chối. Và em không muốn mọi chuyện kết thúc như thế. Nhưng vẫn có một điều. Làm sao em có thể đồng ý cưới một người đàn ông thích Jackie Brown? Nghe có vẻ ngu xuẩn nhưng liệu em có thể sống cả đời với một người có thể ngồi nghe tất cả những câu sặc mùi phân biệt chủng tộc và rồi còn dám liều bảo em không nên quá nhạy cảm với những vấn đề đó? Có bao giờ anh ấy thay đổi không? Với anh ấy thì nó là một thứ thú vị như giọt Tarantino trong phim, không phải là thứ em có quyền vi phạm nếu em muốn.” Mỗi từ tuôn ra, giọng tôi trở nên mạnh mẽ hơn, chắc chắn hơn. Thậm chí tôi còn ngẩng cao đầu.

“Và nếu như một người đàn ông sẽ gắn bó cả đời em mà không thể nhìn nhận được điều này, nghĩa là bọn em không hợp nhau. Đó là điểm khác biệt cơ bản mà em không thể dung hòa được. Thế nên bọn em chia tay, vì Jackie Brown, vậy thôi.”

“Sao em không nói với anh từ đầu

“Em sợ nếu anh biết em đã nghĩ đến chuyện kết hôn với một người khác, anh sẽ giận.” Tôi nhìn chằm chằm vào bức tường loang vết nước trà.

Greg đỏ mặt. “Anh hiểu rồi. Anh đã cố để không thành một kẻ Ghen Tuông nhưng khó thật. Anh vẫn lo lắng rằng một ngày nào đó em sẽ nghĩ ‘Mối quan hệ này là gì với mình đây?’ và rồi sẽ bỏ anh. Điều đó làm anh sợ.

“Em cư xử rất kỳ lạ từ hồi anh gặp gia đình em, em xa cách thế nào đó. Anh không hiểu có phải em định kéo dài tình trạng này cho đến khi chấm dứt với anh hay không. Ngày xưa Kristy cũng vậy. Cô ấy xa lánh anh, tránh mặt anh, có những khi bọn anh ở bên nhau cả đêm mà không nói lời nào. Anh sợ em sẽ lặp lại như thế. Mỗi sáng thức dậy, anh tự hỏi không biết hôm nay có phải là ngày em sẽ nói mọi chuyện chấm dứt rồi không.

“Anh biết mình làm em cảm thấy ngột ngạt. Nhưng anh không thể làm khác được. Em càng giữ khoảng cách với anh, anh lại càng lún sâu hơn, và điều đó lại càng làm em xa anh hơn. Anh căm ghét bản thân mình vì điều đó... Trước đây chưa bao giờ anh thế này. Chưa bao giờ anh nghĩ mình sẽ thế này. Nhưng anh vẫn nghĩ nếu có thể làm cho anh hiểu em có ý nghĩa đến thế nào với anh, em sẽ không bỏ anh. Sớm hơn... Trời ơi, anh xin lỗi. Anh xin lỗi.”

“Em hiểu,” tôi thì thầm. Có lẽ anh đã như vậy, nhưng đó không phải là vấn đề. Tôi không thể sống với một người đàn ông dễ nổi xung lên đến vậy. Tôi sẽ lại chờ đợi những trận ẩu đả này xảy ra lần nữa. Tôi ghét kiểu chờ đợi này.

“Đôi lúc anh thật khốn nạn. Anh không định làm em sợ nhưng không thể bào chữa như thế. Anh xin lỗi. Chuyện này sẽ không bao giờ lặp lại. Anh sẽ không bao giờ làm cư xử như thế nữa.”

Đó là điều mà tất cả bọn họ đều nói. Những người đàn ông bạo lực không hề định cư xử như vậy ư? Họ không bao giờ chủ định làm điều đó. Nhưng nó đã xảy ra một lần thì sẽ có lần thứ hai, rồi họ sẽ thường xuyên đánh bạn chỉ vì những lý do nhỏ nhặt và rồi nói “Xin lỗi, anh không định làm thế, chuyện này sẽ không bao giờ lặp lại.”

“Thôi, tốt hơn là anh nên dọn dẹp chỗ này đã,” Greg nói.

“Xin lỗi, anh không định làm thế.” Tôi đã phải nghe câu nói này bao nhiêu lần rồi?

“Em biết là anh chưa bao giờ đánh em hay bất kỳ điều gì tương tự chứ?” Greg hỏi tôi giữa đêm hôm ấy. Chúng tôi đi ngủ sớm hơn thường lệ, và vì cả hai đều không có nhu cầu động chạm vào nhau nên vẫn mặc nguyên quần áo.

Tôi nhìn hắn dọn dẹp và rồi mọi thứ đều sạch trơn không tì vết. Hắn dọn hết từng mảnh chén vỡ. Hắn còn tìm thấy cả nước tẩy thảm - tôi có nước tẩy thảm ư? Tôi nghĩ bụng - và tẩy hết vết nước trà.

Dọn dẹp xong, tôi nói với Greg là tôi mệt và muốn đi nghỉ. Hắn níu tôi lại và hỏi hắn ở lại có được không. “Anh hiểu nếu em muốn ở một mình.” Tôi hi vọng là hắn sẽ về.

“Thế nào cũng được,” tôi trả lời.

Hắn nhìn xuống. Tôi gắng hết sức mình. Mình đã trả lời sai chăng? Hắn sẽ lại đập phá cái gì đó chăng? Hay đánh mình? “Anh nghĩ là anh nên về. Có lẽ vậy là hơn?” Một câu hỏi, không phải một gợi ý, đó là một câu hỏi.

Tôi úp tay lên mặt. “Nếu anh muốn ở lại thì ở lại. Nếu anh muốn đi thì đi, tùy anh thôi. Em đi ngủ đây. Chúc anh ngủ ngon.”

Hắn ở lại. Và chúng tôi nằm thức cả đêm trong sự tĩnh lặng dường như vĩnh viễn, cho đến khi hắn hỏi tôi rằng tôi hiểu hắn sẽ không bao giờ làm tôi đau nữa phải không.

Ngực tôi cứng lại đề phòng, dạ dày cuộn lên. Hôm nay tôi được thăng chức. Tôi đã được thăng chức và nghĩ rằng không gì có thể làm cho ngày này đẹp hơn nữa. Tôi đã đúng. Không gì có thể, mọi thứ chỉ có thể ngày càng tệ hơn mà thôi.

“Anh chưa bao giờ đánh em hay đặt một ngón tay lên người em theo kiểu đó. Anh có thể nổi giận và đập phá đồ đạc, nhưng anh không bao giờ làm em đau.”

“Vậy thì đừng,” giọng tôi thì thầm qua khuôn ngực nhói buốt.

“Đừng gì cơ?”

“Đừng đập phá đồ đạc. Em không thích điều đó. Em sợ.”

“Được rồi. Anh hứa. Anh sẽ không đ đồ đạc. Anh mới chỉ làm việc đó ba lần trong đời. Khi Kristy bỏ anh. Một lần anh nổi điên lên với chính mình và phải đập cái gì đó hay lái xe đâm vào tường. Và vừa rồi. Anh sẽ không bao giờ lặp lại nữa.”

“Ừ,” tôi đáp.

“Hãy tin anh, anh sẽ không lặp lại.”

“Anh hứa chứ?” tôi hỏi.

“Anh hứa.” Greg trượt nhẹ trên giường và vòng tay ôm tôi.

*

“Có chuyện gì với em vậy?” một lúc sau Greg hỏi.

“Ý anh là gì?”

“Hồi nhỏ em bị đánh à? Kiểu như bị bạo hành ngược đãi hoặc gì đó?”

“Em không hiểu anh định nói gì,” tôi nói sẵng. Chúng tôi chưa bao giờ nói về chuyện này. Không phải bây giờ. Không bao giờ.

“Hồi trước khi anh đuổi theo một người em đã hoảng sợ. Thế nên anh đã ngừng lại giữ đường. Anh đã từng thấy em làm những việc rất can đảm, như lần em nhìn chằm chằm cô gái ở quán rượu khi người yêu cô ta định đánh anh và Jen đã kể lại với anh là lần đó em đã hoảng sợ đến thế nào. Em xem phim bạo lực, đầu tiên em sợ, hoảng loạn nhưng rồi em như bị thôi miên trong đó. Có chuyện gì với em vậy?”

“Đến Rambo cũng có lúc sợ cơ mà, chiếc cốc em thích nhất cũng bị đập vỡ rồi còn gì,” tôi đùa.

“Em có thể tin anh,” Greg đảm bảo, “dù là chuyện gì đi nữa.”

“Bố mẹ em. Không phải Bố 2, mà là mẹ và bố ruột em. Họ suốt ngày om sòm vời nhau. Và, ờ... thỉnh thoảng bố em lại dùng bạo lực. Và, ờ... em đã phải dọn dẹp rất nhiều. Em... tất cả những chuyện như thế đều làm em sợ. Em không hiểu nó sẽ dẫn đến đâu. Hoặc làm thế nào để nó ngừng lại... Em không thể quen được... Em trở nên... Đừng nói với ai chuyện này, được không anh?”

“Ừ.”

“Không, thật đấy, anh đừng nói,” tôi nói, níu lấy cánh tay Greg, tìm kiếm sự thấu hiểu trên gương mặt hắn hiểu bí mật này quan trọng đến thế nào. “Em chưa từng kể chuyện này với ai cả. Kể cả Jen. Thậm chí cả Eric. Nên anh đừng nói với ai cả. Đừng bao giờ.”

“Anh sẽ không nói đâu,” Greg nói nhẹ nhàng. Hắn vuốt sợi tóc xòa xuống mặt tôi, nhìn sâu vào mắt tôi, nhìn sâu vào tâm hồn tôi. Gương mặt hắn chưa bao giờ tha thiết và gần gũi đến thế. “Cảm ơn em đã tin tưởng anh. Anh hứa bằng cuộc sống của mình, anh sẽ không nói một lời nào hết cả.”

Người hùng của tôi. Hắn là người hùng của tôi. Trong bộ phim cuộc đời này, Greg Walterson là người hùng, người hùng của tôi. Hắn luôn bảo vệ tôi. Vì sao tôi biết ư? Vì tôi chưa từng nói điều này với bất kỳ ai. Không phải Jen, không phải Eric. Greg đã phá vỡ sự im lặng bao bọc quanh tôi. Không chủ ý. Tôi đơn giản là nói với hắn vì tôi biết có thể tin hắn, và tôi kể ra thôi.

Rất tự nhiên. Từng lời, từng chữ được tuôn ra, rất khó khăn, nhưng tôi đã làm được.

Và hắn không hề nghĩ rằng vì chuyện này mà tôi thật kỳ cục. Một phần điên rồ của con người tôi, phần tôi đã giấu kín với hắn - phần tôi giấu kín với tất cả mọi người - đã được giải phóng và hắn không chạy trốn. Hắn có thể đã lánh mặt tôi nhiều hơn tôi muốn nhưng rồi luôn quay lại. Chúng tôi luôn có cách giải quyết các vấn đề.

Tôi không còn phải thu mình lại, lo lắng rằng Greg sẽ tìm thấy điểm nào đó ở tôi khiến phải bỏ tôi. Tôi không phải thay đổi bản thân hay câu chuyện của mình. Bí mật này, một phần của cuộc đời tôi, đã đè nặng lên tôi bao lâu nay. Tôi luôn tự ngăn cản mình, giấu kín một phần rất lớn của bản thân mình, nghĩ rằng không ai hiểu nổi vì sao tôi không thể tin cậy ai cả. Đừng tin rằng đàn ông không lừa dối, không làm tổn thương bạn về mặt thể xác hay tâm hồn. Tôi hiểu bạn phải ổn đã, tạm thời là thế hoặc chẳng ai yêu bạn cả. Tôi không nghĩ về tương lai vì quá khứ là những gì tôi ghi nhớ quá rõ. Những gì tôi quá sợ hãi. Sợ hãi quá khứ nghĩa là tôi không thể hướng về tương lai. Nỗi sợ hãi quá khứ vẫn luôn đè nặng lên ngực tôi, nhiễm độc tâm hồn tôi, cuối cùng cũng đã vợi diệu. Chia sẻ. Tôi đã kể cho Greg. Quá đơn giản nhưng cũng quá phức tạp. Dễ dàng, nhưng khó khăn. Bây giờ hắn đã hiểu toàn bộ con người tôi. Tôi có thể nói mọi chuyện với hắn. Tôi đã được giải thoát.

“Em không muốn bất kỳ bí mật hay tin cậy nửa vời nào nữa, Greg à. Em nghĩ là mình phải thống nhất rằng sẽ không có bí mật gì nữa, trừ quà tặng sinh nhật hay những thú vị thôi. Em đã kể với anh bí mật lớn nhất của cuộc đời em. Em không bao giờ muốn nhắc đến nó nữa, không bao giờ. Từ nay trở đi, chúng mình hoàn toàn thành thật với nhau, được không anh?”

Greg trả lời tôi bằng một sự im lìm đáng sợ. Kiểu im lìm trước khi hắn chuẩn bị nói điều gì đó mà tôi không muốn nghe.

“Không một bí mật nào nữa?” hắn nhắc lại.

“Vâng.”

“Có vài điều anh phải nói với em.”

Gì nữa đây. “Anh nói đi.” Thật là hay khi đòi hỏi sự thành thật tuyệt đối đấy, Amber.

“Anh đã muốn nói với em từ lâu rồi nhưng chưa tìm được lúc thích hợp.”

Nhưng tôi có muốn sự thành thật tuyệt đối với Greg không nhỉ? Điều tồi tệ nhất của hắn là gì đây?

“Anh rất sợ phản ứng của em khi biết chuyện này.”

Chụp ảnh khỏa thân của tôi lúc đang ngủ và quăng lên mạng ư? Hay còn trò nào thú

tính kinh tởm hơn nữa?

“Chuyện là...”

Điều tồi tệ nhất của Greg là gì đây? Tôi chưa bao giờ thực sự nghĩ về chuyện này. Đáng lẽ tôi phải làm thế trước khi phát ngôn ra yêu cầu về thành thật chứ.

Hắn ngừng lại, hít một hơi thật sâu. “Anh, ờ... anh yêu em.”

“Ôi, tạ ơn Chúa,” tôi thở hắt ra.

“Tạ ơn Chúa?”

“Anh nói vẻ nghiêm trọng quá... Em tưởng là anh nói anh đã từng làm tình với một con bò cái hay cái gì đó chứ?”

Greg cười. “Không tình dục với bò, anh thực sự yêu em.”

“Cảm ơn anh.”

“Hân hạnh,” hắn cười khúc khích, “Rất hân hạnh.”

“tình yêu? đó là một loại sô-cô-la không ca-lo”