Sô Cô La Chạy Trốn

Chương 30: Bí mật và những lời nói dối




Tôi không nhét nổi thẻ chìa khóa vào kh

Tôi giữ nó trong tay, nhưng nó vẫn rung lên bần bật và trượt khỏi. Nó không thể nhét vừa nổi vào cái hình tam giác và để tôi vào phòng. Bình tĩnh, bình tĩnh. Tôi hít một hơi thật sâu. Rồi lại một hơi nữa. Tôi giữ chặt bàn tay mình và cố lần nữa.

CẠCH. Tôi vặn tay nắm và ào vào phòng.

Tôi nên thay giày trước hay nôn trước nhỉ?

Đây là một quyết định lớn. Tôi nên thay giày hay cố đẩy cái cục đắng ngắt đang chẹn đâu đó giữa ngực và cổ họng tôi trước đây?

Tôi phải thoát khỏi cái cục đắng ngắt này. Nhưng còn đôi giày. Đôi giày của tôi. Tôi nhìn xuống đôi giày cao gót đen của mình. Không phải là kiểu tôi hay đi. Tôi đi giày thể thao cơ mà. Tôi ghét đôi giày này. Ghê tởm. Ngu xuẩn. Vô dụng. Tôi đá chiếc bên phải. Nó tạo thành một đường vòng cung cao vút rồi biến mất dưới gầm giường. Rồi đến chiếc bên trái. Nó cũng bay một đường vòng cung nhưng lại hạ cánh trong phòng tắm. Đồ ngu xuẩn. Mi không biết rằng mi chỉ có ý nghĩa với các minh tinh à? Không phải dành cho những người như ta.

Tôi vén váy lên, quỳ xuống và lôi đôi giày thể thao dưới gầm giường ra. Chúng đã mòn vẹt, bẩn thỉu và cũ kỹ. Nhưng chúng là của tôi. Tôi yêu chúng. Không ai có thể cướp chúng khỏi tôi. Trước tiên là đi chúng vào. Đi chúng vào. Tôi ngồi lên và đi giày vào, buộc dây. Tốt hơn biết bao nhiêu. Đây mới là tôi này.

Bây giờ thì dọn đồ! Ra khỏi nơi chết tiệt này! Đầu óc tôi gào thét như thể chứng kiến cảnh mình đang là diễn viên trong một bộ phim kinh dị, đang bên bờ vực thẳm, “Chạy đi, đồ con gái ngu ngốc. Chạy về hướng ngược lại!” như thể phần còn lại của con người tôi đang định tạo nên một sự ồn ĩ cùng cực trên mái nhà chỉ với một đôi xăng đan Manolo Blanik dởm bảo vệ. Chỉ có đôi giày thể thao của tôi để bảo vệ. Thu dọn, rồi biến khỏi Dodge ngay!

Tôi ngồi trên thành giường, nhìn chằm chằm vào cửa. Không cử động nổi, chỉ chờ đợi. Chờ đợi một con quỷ xuất hiện.

Cánh cửa choàng mở và con quỷ xuất hiện trên lối vào.

Tôi nhìn chằm chằm con quỷ. Con quỷ nhìn chằm chằm t

Mi là kẻ khốn kiếp nào vậy? tôi nghĩ. Đó không phải là người hùng của tôi.

Không thể. Những người anh hùng không làm những việc như thế. Những người anh hùng không để lại manh mối rành rành họ là những kẻ phản diện trong phim. Cứ mỗi lần nghĩ về chuyện này, tôi lại lần ra được những manh mối mới. Những gợi ý và những manh mối nói cho tôi tất cả.

1. Tại sao phản ứng của anh ta lại tệ đến thế với Jen và Matt về chuyện họ sẽ sống chung.

2. Anh ta nghĩ rằng Jen và Matt tiến quá nhanh mặc dù họ đã yêu nhau ba năm trời.

3. Anh ta bỏ ra ngoài khi họ hôn hít nhau trong ngày Matt chuyển đến.

4. Anh ta nhìn Jen chằm chằm khi miêu tả người phụ nữ lý tưởng của mình - trong khi tôi thì nghĩ rằng đó là tôi. Ha!

5. Anh ta tránh mặt Matt và Jen - không thể đối diện với chuyện người phụ nữ anh ta yêu đang cặp kè với người khác.

6. Anh ta ghen khi tôi coi trọng Jen hơn. Không phải vì muốn tôi phải toàn tâm toàn ý với anh ta, mà bởi vì anh ta muốn Jen yêu anh ta hơn.

7. Anh ta muốn nói với cô ta sau sáu tuần để làm cô ta ghen.

Vậy là đã rõ - chừng ấy manh mối, và tôi đã bỏ qua tất cả. Sau cả một một quãng đời đáng giá với Sherlock Holmes, Agatha Christie và những bí ẩn của các vụ án mạng khác, sau chừng ấy năm tôi ngồi đó và phỏng đoán. “Đó là anh ta”, “Đó là cô ta” (tôi thậm chí còn đoán được chính người vợ là kẻ ác khi mới xem được một nửa Presumed Innocent), tôi đã bỏ qua tất cả các manh mối. Toi không biết gì về không gì cả.

Tất nhiên, Greg có thích tôi. Anh ta thích tôi, có lẽ còn tự nhủ lòng là có thể yêu tôi nữa. Anh ta luôn cư xử tử tế và thân mật với người phụ nữ đã cứu nguy cho mình, nhưng anh ta muốn Jen. Cô ta mới là ngôi sao may mắn trong cuộc đời của Greg. Tôi chỉ là ả đóng thế. Thậm chí còn chẳng được là nhân vật phụ; tôi là ả đóng thế, người mà anh ta cần đến khi ngôi sao của anh ta không xuất hiện. Tôi yêu anh ta. Còn anh ta thì muốn

“Anh tưởng em đi rồi, thật may là chưa,” con quỷ nói.

Tôi không nói gì cả, chỉ lẳng lặng nhìn.

“Em đã nghe thấy gì?” anh ta nói, bộ com-lê xộc xệch chắc là vì chạy lên đây.

ẦM! ẦM! ẦM! Tiếng đập cửa làm tôi nhảy dựng lên. Tôi nhìn ra cửa nhưng Greg thì lờ đi, và vẫn nói tiếp.

“Em đã nghe thấy gì?” anh ta hỏi lại.

Tiếng đập cửa vẫn tiếp tục, đinh tai hơn, dai dẳng hơn. Họ sẽ phá nó ra mất. Greg không thể át được tiếng ồn ào nên quay gót lại, đi ra cửa và vặn tay nắm. Một lần nữa, cánh cửa lại mở toang, và rồi đột nhiên căn phòng trở nên ầm ĩ, tất cả tranh nhau nói, người này hét át tiếng người kia, xô đẩy loạn xạ. Matt đẩy Greg. Nhưng không đẩy nhiều bằng hét, có lẽ vì Greg vẫn có thể đá anh ta dù hai tay bị khóa chặt đằng sau và chỉ đứng trên một chân. Matt điên cuồng giận dữ, nhưng không ngu.

Từ từ tôi cũng hiểu từng người nói gì. Matt chửi Greg bằng tất cả những từ khốn nạn nhất trong vốn từ vựng của mình. Greg nói xin lỗi và vẫn bình tĩnh. Cỏn Jen thì hét lên rằng cả hai cùng thôi đi.

Tôi ngồi trên giường, cảm thấy mình hoàn toàn nằm ngoài mớ bòng bong này, như là tôi đang xem một bộ phim vậy. Xem nhiều phim rồi sẽ gây ra cảm giác như thế.

Greg lùi vài bước ra giữa phòng và nói, “Tất cả cùng bình tĩnh lại.” Giọng anh ta thật bình tĩnh và đầy tính ra lệnh. Nó tạo ra một hiệu ứng kinh ngạc. Matt tạm thời dừng lại, không còn cái kiểu như đang muốn đập vỡ mặt Greg nữa mà đi sang phía bên kia của phòng rồi ném mình xuống ghế. Jen lại gần cửa sổ và nhảy lên ngồi trên bậu cửa. Greg vẫn đứng nguyên, tay khoanh trước ngực, nhìn tôi chằm chằm. Còn tôi thì nhìn vô định. Tôi quá mệt mỏi. Tôi đã sát đến rìa để phải kể những câu chuyện cười nhạt nhẽo.

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng Greg có thể làm được việc này với giọng nói của mình. Nhưng rồi, tôi cũng chưa bao giờ nghĩ rằng anh ta có thể ngủ với Jen, và bạn thấy đấy: anh ta là một hộp sô-cô-la to đùng, nhiều loại khác nhau mà tôi phải khám phá từng ngày.

Matt ngồi nhìn Greg trừng trừng. Mở miệng. Rồi lại ngậm lại. Rồi lại mở miệng. Cứ hớp hớp như cá rồi cuối cùng cũng nói được, tất cả những lần cậu cố gắng can ngăn tôi với Jen là vì cậu đã giải quyết cô ta?”

“Anh đã cố ngăn Matt và tôi?” Jen kinh ngạc. “Đồ khốn.”

“Tôi không giải quyết Jen,” Greg nói, và nhìn tôi vì một lý do nào đó. “Amber, anh xin thề, anh không. Chuyện đó chỉ xảy ra một lần.”

Một là quá đủ. Tôi định nói nhưng dây thanh quản của tôi bị tê liệt.

“MỘT LẦN LÀ QUÁ ĐỦ KHỐN NẠN RỒI!” Matt gầm lên. “ĐỒ NGU!”

Không cần phải chửi rủa như thế, tôi định nói, nhưng lại một lần nữa, không thốt ra nổi. Hơn nữa, nếu anh ta là một kẻ ngu đần thật sự, làm sao chúng tôi lại có những giây phút kịch tính thế này? Anh ta phải là một tên lừa đảo trứ danh mới đúng.

“MÀY ĐÃ THEO ĐUỔI JEN, MÀY THÈM KHÁT JEN NÊN LUÔN CỐ NGĂN CẢN TAO.”

Greg quay lại nhìn Matt. Đột nhiên trở nên giận dữ đến run người vì một cơn thịnh nộ không thành tiếng. Nhưng Greg không la hét om sòm mà chọn lựa từ ngữ cẩn thận: “Mày biết là không phải thế.” Anh trừng trừng nhìn Matt. “Mày hiểu ý tao mà.”

Tôi mừng là Matt hiểu. Mừng là Greg hiểu. Và mừng là có lẽ Jen cũng hiểu nốt. Vì tôi chả hiểu tí gì về chuyện khốn kiếp này. Thành thật thì tôi vẫn còn đang ở đoạn “anh đã làm tình với em và chuyển đến sống với bạn em.”

“Vậy chính xác là anh định nói gì?” Jen giận dữ hỏi.

Thay vì trả lời Jen, Greg chiếu tướng ánh mắt Minstrel của mình vào Matt cho đến khi bắt gặp đôi mắt màu lục bảo của anh chàng. Greg vật lộn với suy nghĩ sẽ tung hê tất cả hay chấp nhận bị làm nhục là “kẻ ngu đần”.

Một cái nhìn thấu hiểu lướt qua hai người. Ngay cả trong tình trạng này tôi vẫn nhìn thấy. Có chuyện gì đó quan trọng.

Cơn giận của Matt dần dần bốc hơi mất. Hoàn toàn biến mất. Một phút trước, anh ta còn đằng đằng sát khí, nhưng bây giờ chỉ nói, “Hãy nói chuyện này sau đi, khi nào tất cả cùng bình tĩnh lại.”

“Anh có lý,” Jen nói “hãy cùng bình tĩnh lại đã.”

Chuyện quỷ quái gì nữa thế này? Chuyện gì đang diễn ra ở đây? Tại sao tất cả lại thông đồng với nhau? Sao không ai cáu giận nữa?

“Không, hãy để mọi chuyện rõ ràng luôn bây giờ.” Tôi nói. Giọng nói của tôi đã trở lại.

“Hãy chờ đến khi tất cả chúng ta bình tĩnh lại đã,” Jen nài nỉ.

“Vậy là cậu biết chuyện gì đó giữa Matt và Greg?” tôi hỏi.

“Có chuyện gì giữa họ?” cô ta trả lời.

“Cậu không thấy cách họ vừa nhìn nhau sao? Họ đang giấu giếm gì đó. Điều gì đó quan trọng.”

Jen cười giả dối. “Không, họ chỉ không muốn mất tình bạn của họ vì hai cô gái thôi. Mình nghĩ là chúng ta nên dừng thôi, bình tĩnh lại đã rồi nói về chuyện này sau.”

“Cậu có thể bình tĩnh lại,” tôi nói “còn tôi thì vẫn bình tĩnh đấy chứ. Tôi là hiện thân của sự bình tĩnh. Nó rỉ ra từ từng lỗ chân lông. Cậu nhìn thấy khuôn mặt này chứ? Bình tĩnh. Và nếu như tôi không tìm ra được chuyện gì đang diễn ra ngay bây giờ, tất cả mọi người sẽ nhìn thấy chính xác tôi có thể bình tĩnh đến thế nào.”

“Không có gì đâu,” Matt nói.

Tôi quay sang Greg. “Greg?”

Anh ta không nói gì. Anh ta không biết nên đứng về bên nào. Bạn thân nhất 22 năm nay của mình hay cô bạn gái bảy tháng. Đã lần nào chưa nhỉ, tôi bắt anh ta phải hiểu sự khổ sở khi phải lựa chọn giữa hai người mình yêu thương. “Còn nhớ lần anh đã bỏ đi vì tôi đặt Jen cao hơn anh chứ? Vậy đấy, cảm giác là thế đấy,” đáng lẽ tôi phải nói vậy.

Tôi không thú vị gì với tình thế tiến thoái lưỡng nan của Greg. Thật ra, tôi đã gần như mớm lời cho anh ta. “Greg, nếu chúng ta còn định vớt vát được gì đó trong chuyện này thì nói cho em biết mọi chuyện.”

“CẬU DÁM!” Matt bùng nổ. “CẬU ĐÃ THỀ VỚI TÔI. CẬU NGỦ VỚI BẠN GÁI TÔI VÀ CẬU ĐÃ THỀ VỚI TÔI.”

Greg lia một tia nhìn từ tôi tới Matt rồi lại nhìnnh ta chỉ tìm ra được một giải pháp duy nhất. “Kể cho họ đi,” Greg nói. Buộc Matt thú tôi.

“ĐỒ KHỐN.”

“Kể cho họ đi.”

“KHÔNG.”

“Nếu không, tôi sẽ kể đấy.”

“GÌ NỮA ĐÂY?” Tôi hét lên. Tôi đã tìm được giọng nói của mình.

Matt thở một hơi thật sâu, nhìn xuống đôi giày đen bóng lộn. Và rồi, bằng một giọng khẽ khàng, rất khẽ khàng, anh ta nói, “Tôi đã có vợ ở Pháp.”