Sợ Cưới

Chương 55: Bỏ lỡ đứa bé




Nhiệm vụ kế tiếp của Trình Mai Tây là mua cho ba một cái cần câu mới, Ba Trình trực tiếp đưa Trình Mai Tây đến cửa hàng dụng cụ câu cá mà ông thường hay đến, Mẹ Trình trêu ghẹo: “Ông đã xem trước rồi đặc biệt chờ Mai Tây trở lại mua cho ông nga!”

Ba Trình cười: “Tôi còn lâu mới giống như bà, tôi mong con gái mua cần câu cho tôi, không giống như bà, muốn con gái mua cho bà mà lại mắc cỡ ngại ngùng không cần, con gái tôi nói mua cho tôi tôi liền muốn, là chồng của con gái đưa, là tâm ý của bọn nó, không phải là chuyện tiền nong.”

Mẹ Trình méo miệng: “Ông muốn, vậy chọn nhanh đi!”

Ba Trình chọn một cái cần câu giá hơn một ngàn đồng, Trình Mai Tây hỏi chủ tiệm: “Cần câu tốt nhất ở đây giá bao nhiêu, chọn cho ba tôi cái tốt nhất ấy.”

Chủ tiệm vội chạy ra phía sau tiệm lấy ra một cái khác: “Đây là cần câu vừa ráp xong được nhập khẩu từ Nhật Bản, giá bán 3500, thầy Trình là khách quen, xem như 3000 đi!”

Ba Trình khăng khăng muốn lấy cái cần câu do chính ông chọn kia: “Con gái ngốc, ba cũng đâu phải là tuyển thủ chuyên nghiệp, chỉ là giải trí mà thôi. Hơn nữa, cần câu không phải càng mắc càng tốt, lấy kỹ thuật của ba con, cho dù là sào tre cũng có thể câu được cá lớn.”

Trình Mai Tây không kiên trì nữa, trả tiền mua cái cần câu do chính Ba Trình chọn, nhìn đồng hồ đã sắp chín giờ, ba người liền bắt đầu chậm rãi dạo trở về .

Đi đến vườn hoa trước cửa nhà thì gặp được một đám trẻ con đang đốt pháo hoa, trong đó có một đứa bé khoảng năm tuổi hấp dẫn sự chú ý của Trình Mai Tây, mắt đứa bé tròn to, thân thể rất khỏe mạnh, mỗi khi một pháo hoa được đốt lên thì nó sẽ ở bên cạnh vỗ tay vui mừng nhảy nhót và cười to, khi nhìn thấy pháo hoa vừa xoay tròn vừa phát ra tia lửa cùng tiếng pháo hoa, nó sẽ nhảy đặc biệt hăng say.

Trình Mai Tây nhìn đứa bé này, có chút mất hồn, nếu như năm đó cô sinh đứa bé kia, vậy thì cũng lớn chừng này rồi, có thể trong lễ mừng năm mới cũng sẽ cười nhảy xem pháo hoa đi, đáng tiếc cô không thể chuẩn bị tốt để nghênh đón đứa bé kia đến.

Nhìn thấy dáng vẻ thương cảm của Trình Mai Tây, Mẹ Trình có chút đau lòng: “Làm sao vậy, nhớ tới đứa bé kia rồi, nếu như giữ lại đứa bé đó chắc hẳn cũng lớn như đứa bé trai kia vậy. Thoáng một cái cũng đã nhiều năm trôi qua rồi sao vẫn chưa mang thai.”

Nói xong, Mẹ Trình không nhịn được thở dài hai tiếng, sau đó lại phấn chấn tinh thần khuyên Trình Mai Tây: “Không giữ lại đứa bé kia chung quy cũng xem như là không có duyên phận với các con, đừng đau lòng, các con còn trẻ rồi cũng sẽ có đứa bé.”

Trình Mai Tây gật đầu, cúi đầu bước đi, Ba Mẹ Trình đi bên cạnh cũng không nói chuyện, ba người lặng lẽ đi về phía trước.

Đó là thời điểm Trình Mai Tây và Lục Tử Minh kết hôn được ba tháng, Trình Mai Tây bất ngờ phát hiện mình mang thai, bởi vì công việc của hai người đều bề bộn, cũng không có cơ sở kinh tế gì, hai bên cũng chưa chuẩn bị tinh thần để nghênh đón đứa bé. Sau khi bàn bạc liền quyết định bỏ đứa bé này.

Lúc ấy việc giữ hay không giữ đứa bé được xin ý kiến của mẹ Trình Mai Tây, ý của Mẹ Trình là giữ lại đứa bé, nếu bọn họ không chăm sóc được thì bà có thể đến đây giúp một tay. Lúc đó Trình Mai Tây bọn họ còn ở phòng thuê, Mẹ Trình còn đưa ra một phương án khác, chính là đứa bé sau khi được sinh ra sẽ đưa về Trùng Khánh cho bà chăm sóc.

Trình Mai Tây lúc ấy mới vào làm tại Nam Thiên, cô tâm cường khí thịnh, không muốn sinh đứa bé để bị trói chặt tay chân, muốn đánh liều hai năm, khi điều kiện kinh tế chuyển biến tốt hơn sẽ suy nghĩ về chuyện đứa nhỏ. Kết quả, gần hai năm điều kiện về mọi mặt cũng từ từ tốt lên, hai người đã sớm không ngừa thai nữa rồi, thế nhưng đứa bé hy vọng đã lâu lại chậm chạp không đến, đây hầu như trở thành tâm bệnh chung của cả hai bên.