Sợ Cưới

Chương 81: Quả bom ngàn cân (Phần 2)




Trương Bác Tùng ở ghế lái trước, bà Trình lên xe xong liền không nhịn được mở miệng hỏi Trương Bác Tùng: “Tiểu Trương à, cô có chuyện này muốn hỏi cháu, nhưng không biết có nên hỏi hay không?”

“Cô có việc gì cứ hỏi ạ, đừng khách khí. Cháu biết việc gì nhất định sẽ trả lời ạ.” Trương Bác Tùng nói rất khách khí.

“Chính là hỏi em họ cháu Cốc Thư Tuyết, trước kia sao cô chưa gặp bao giờ nhỉ? Cũng không nghe Mai Tây nói bao giờ.” Bà Trình trong lòng đầy nghi ngờ.

“À, Cốc Thư Tuyết à, nó lúc trước đi học, cũng chẳng mấy khi đến nhà chúng cháu chơi, hơn nữa, cô chú cũng chẳng mấy khi tới Thẩm Dương chơi mà.” Trương Bác Tùng cẩn thận trả lời.

“Em họ cháu không ở Thẩm Dương à, chẳng phải nói là nó đang thực tập ở thành phố T à? Sao mà tết nó cũng không về nhà cùng ba mẹ thế? Lại chạy tới chỗ các cháu ăn tết?” Bà Lục không truy ra manh mối quyết không tha.

Trán Trương Bác Tùng bắt đầu đổ mồ hôi: “Ôi, cái con bé đó, mỗi ngày mỗi ý cô ạ. Nhà nó ở Hàng Châu, nhất định nói là người miền Nam chưa bao giờ thấy trời tuyết, năm nay nghỉ lễ nhất định đòi tới nhà cháu ăn tết. Cháu bị nó làm cho hết cách, mới nhờ anh khi về đưa nó cùng về.”

“Hóa ra là vậy. Có đứa em gái bướng bỉnh như vậy, cháu làm anh cũng phải quan tâm. Bây giờ bọn trẻ đều thiếu giáo dục, Mai Tây nhà cô trước đây khi đi học, lễ tết lúc nhất định phải về Trùng Khánh nghỉ lễ cùng cô chú.” Bà Trình cuối cùng đã hết câu hỏi.

Trương Bác Tùng bị thẩm vấn toát mồ hôi, bà Trình nhìn vẻ mặt Trương Bác Tùng, hỏi: “Tiểu Trương à, trong xe cũng không nóng mà, sao cháu toát hết mồ hôi thế kia? Mau lau đi.” Nói xong, cầm tờ giấy từ hộp khăn giấy đưa cho Trương Bác Tùng.

Trương Bác Tùng khẩn trương như dẫm trên đống lửa, không chớp mắt nhìn phía trước, không dám nhìn bà Trình. Bà Trình nhìn Trương Bác Tùng như có điều suy nghĩ.

Ghế sau, ông Trình thờ ơ lạnh nhạt nghe hai người nói chuyện, không nói một lời. Thỉnh thoảng cầm khăn giấy lau mặt cho Trình Mai Tây, hoặc vén tóc, hoặc dùng ánh mắt yêu thương nhìn Trình Mai Tây.

Trình Mai Tây ở trong lòng ba ấm áp chậm rãi ngủ, ông Trình đổi cánh tay, để Trình Mai Tây ngủ càng thoải mái hơn, dùng tấm thảm mỏng đã chuẩn bị trước đắp lên cho Trình Mai Tây, rồi mới nhẹ nhàng nói với bà Trình ở ghế trước: “Mẹ nó, đường đi tận 4 tiếng, mau tranh thủ lúc này nghỉ đi một lát, tới bệnh viện phải kiểm tra cho Mai Tây, là không nghỉ ngơi được.”

Bà Trình ậm ừ một tiếng, lại liếc mắt tìm tòi nghiên cứu Trương Bác Tùng, rồi mới bắt đầu dựa sâu vào ghế, chuẩn bị nghỉ ngơi.

Đằng sau, ông Trình nói xong cũng ôm lấy Trình Mai Tây, thân thể cứng đờ dựa vào ghế ngủ. Trương Bác Tùng nhìn bà Trình bên cạnh, lại nhìn ông Trình và con gái ở ghế sau, cuối cùng thở phào một hơi, thả lỏng lái xe.

Nghe được tiếng thở phào của Trương Bác Tùng, bà Trình hơi giật mình, cuối cùng vẫn giả bộ không nghe thấy, không mở mắt, cũng không lên tiếng.

Khi Trương Bác Tùng lái xe tới bệnh viện thành phố T, cả nhà Trình Mai Tây vẫn còn đang ngủ say, Trương Bác Tùng đánh thức bà Trình ở bên cạnh: “Cô ơi, tới rồi.”

Bà Trình nghe tiếng tỉnh lại, vươn vai một cái, cử động phần cổ đau nhức, mới quay lại gọi ông Trình ở ghế sau: “Ông già, dậy đi, tới thành phố T rồi!”

Ông Trình sau khi tỉnh lại, chậm rãi đỡ Trình Mai Tây ngồi thẳng sang ghế bên cạnh, động đậy tay chân, sau đó mở cửa xe. Trương Bác Tùng và bà Trình vội vàng chạy tới giúp đỡ nâng Trình Mai Tây xuốngxe. Trương Bác Tùng giành đòi cõng Trình Mai Tây, ông Trình ngăn lại: “Tiểu Trương, cậu nhanh nhẹn, đi trước đăng ký đi, tôi và bà nó từ từ vào sau.”

Trương Bác Tùng vừa bước tới bậc thang, xe của Lục Tử Minh cũng tới, Trương Bác Tùng liền dừng bước, nhìn Cốc Thư Tuyết đang xuống xe: “Tiểu Tuyết, giờ em về Ký túc xá, hay là ngày mai?”

Cốc Thư Tuyết lắc đầu: “Ký túc xá giờ cũng không mở cửa, cũng không có ai. Anh xem có chỗ nào cho em ở tạm một hôm đi, nếu không em ở khách sạn cũng được.”