Số Mệnh Đã Định Đeo Bám Theo Anh

Chương 21: Thổ lộ và đe dọa




Nói về vị Lữ Tiên Nhân kia, tuy rằng tướng mạo anh tuấn phóng khoáng giống như tiên nhân hạ phàm, nhưng hành vi cử chỉ lại làm cho người ta cảm thấy kì quái.

Tôi đã nói là tôi không nhận ra anh ta rồi, anh ta cũng không nên suốt ngày cứ quấn quít lấy tôi chứ, tôi đi đến đâu, anh ta cũng theo đến đó. Vì vậy, tôi chịu không nổi liền rời khỏi Vưu Hòa mà theo Vưu Vụ trở về thôn, kết quả mới vừa lên xe đã thấy bóng dáng Lữ Tiên Nhân lảo đảo dao động mà xuất hiện trước mặt tôi.

Tôi liền kinh hô một trận, má ơi, tên này vì sao lại đi theo tôi?

Vưu Vụ nói: "Làm sao bây giờ, anh ta lại đi theo chúng ta rồi?"

Tôi nhún nhún bả vai, vẻ mặt cũng bất đắt dĩ, cuối cùng Vưu Hòa cùng mấy người bạn thân đến, thấy Lữ Tiên Nhân kia vẫn còn đi theo tôi, vẻ mặt mọi người đều kinh ngạc.

Hầu Tử nói: "Hay để tôi gọi 110, nói cô bị quấy rối tình dục."

Vưu Hòa nghiêm mặt nói: "Quấy rối tình dục, quấy rối ai cũng sẽ không quấy rối cô ấy." Ý tứ của anh ta vô cùng rõ ràng muốn nói cho người khác biết tôi còn không có tư cách bị người quấy rối, nhất thời tôi tức giận lên.

Hầu Tử tựa hồ như có chuyện muốn nói với Vưu Vụ, kéo Vưu Vụ sang một bên khác, mấy người khác thấy thế, cũng liền lén đi theo xem náo nhiệt.

Vưu Vụ xôn xao ở bên kia, tôi không biết xảy ra chuyện gì, chỉ nhìn Vưu Hòa.

Lúc này, Vưu Hòa vẫn nhàn nhã đứng ở chỗ đó không hề chớp mắt mà nhìn tôi, khuôn mặt nhỏ nhắn của tôi không khỏi đỏ lên, thấy mấy người kia không có ở đây, thừa cơ hội muốn mang chuyện trong lòng nói với Vưu Hòa.

Tôi nói: "Chừng nào thì anh trở về?"

Vưu Hòa nhíu mày không đáp, hỏi lại: "Cô cũng không phải là vợ của tôi, vì sao phải nói cho cô biết."

Mắt tôi chợt lóe, tim đập, thẹn thùng nói: "Tôi...tôi muốn nói với anh, tôi ....thi..." Thích anh, ba chữ còn chưa nói xong, kết quả đám bạn thân kia giống như điên vọt tới, giống như kẻ trộm mà nói: "Nha, đợi cả nửa ngày, thì ra là Hầu Tử nói thích Vưu Vụ."

Tôi nhất thời kinh ngạc, nhìn về phía Vưu Vụ, sắc mặt cô ấy đỏ bừng, khuôn mặt đã nhìn sang chỗ khác.

Hầu Tử đứng ở bên cạnh cô ấy, thấy cô ấy không nói lời nào cũng không tỏ thái độ gì, sững sờ tại chỗ không biết nên làm cái gì mới phải

Vưu Hòa cảm thán nói: "Aiz, em gái lớn rồi không giữ lại được, tôi nói Bảo Châu, cô cũng đừng về nữa, ở lại chỗ này đi".

Trong lòng tôi có chút xao động, lời đại soái ca Vưu Hòa vừa nói tượng trưng cho việc muốn giữ tôi ở lại sao, vậy...: "Anh, em nên trở về tốt hơn, trường học còn chờ đồ mà."

Vưu Hòa quay đầu về phía người nhà của hiệu trưởng Lý nói: "Chú Lý, thực xin lỗi, đồ đạc cháu để trên xe, hai người bọn họ tạm thời không về."

Chú Lý nghe anh ấy nói như vậy, lập tức nói: "Không sao, không sao, chỉ là cô gái trẻ à, bây giờ các cô không về, mấy ngày tới trời mưa đường núi sẽ không dễ đi, đến lúc đó chỉ sợ là không có xe đến đón các cô thôi."

Vưu Hòa thản nhiên nói: "Không sao."

Sau khi bàn giao xong, Vưu Hòa phân công cho nhóm bạn thân đem đồ đạc chuyển lên xe máy cày, sau đó chờ khi chú Lý khởi động xe máy cày đi rồi, mới quay trở về phòng trọ nhỏ.

Suốt dọc đường đi Vưu Vụ đều trầm mặc, Hầu Tử vẫn theo sát phía sau cô. Mà tôi, vẫn theo sát phía sau Vưu Hòa, gao gắt theo dõi anh ấy.

Vưu Hòa bị tôi nhìn liền không chịu nổi, nhìn tôi liếc mắt một cái bình tĩnh nói: "Dường như tôi không có thiếu tiền của cô thì phải."

Tôi đầu tiên là 'a' một tiếng, vẫn chưa hiểu ra hàm nghĩa trong lời nói của anh ấy, sau mới hiểu được, tôi cũng liền chuyển ánh mắt sang chỗ khác.

Chỉ là vừa rồi nhìn công khai, còn bây giờ lại đổi thành nhìn lén lút.

Nhưng rốt cục Vưu Hòa vẫn phát hiện ra tôi, hơn nữa còn cáu gắt nói: "Tôi nói Bảo Châu a, đến tột cùng là vì sao cô lại nhìn tôi như vậy."

Sắc mặc tôi ửng đỏ, nhìn về phía sau thấy nhóm bạn thân đang cách chỗ này một đoạn, vì thế siêu cấp nghiêm túc nói: "Vừa rồi anh có nghe được tôi nói cái gì hay không?"

Vưu Hòa nhún nhún vai.

"Tôi nói tôi thích anh." Tôi nói rất nhanh, một là do tôi ngượng ngùng, hai là sợ nhóm bạn thân đi phía sau nghe được, ba là sợ Vưu Hòa cự tuyệt.

"Gì?" Vưu Hòa hỏi lại.

"Tôi nói tôi thích anh." Lần này tiếng có lớn hơn chút, nhìn đám bạn thân càng ngày càng gần, tôi cố giả bộ bình tĩnh, nhưng mặt vẫn không nhịn được mà đỏ tới mang tai.

Vưu Hòa liếc mắc nhìn tôi một cái, xoay người rời đi.

Nha! Thái độ anh ta như vậy là thế nào? Vì thế tôi đuổi theo, hỏi: "Tôi thực sự thích anh, anh có nghe thấy không?"

Vưu Hòa khó chịu ngoáy ngoáy lỗ tai: "Cô líu ríu giống y như chim nhỏ vậy."

Tôi buồn bực, nhìn theo bóng dáng Vưu Hòa đang đi mà nói: "Vưu Hòa đáng chết, anh nhớ kĩ cho tôi, tôi đã thích người con trai nào thì nhất định sẽ theo đuổi cho bằng được."

Vưu Hòa không thèm để ý, tiếp tục đi về phía trước, hơn nữa càng đi càng nhanh.

Tôi liều mạng đuổi theo, ở đằng sau rống lên: "Vưu Hòa a Vưu Hòa, gặp phải tôi anh đành chịu thua đi?"

Vưu Hòa quanh đầu lại, lạnh lùng dội một gáo nước lạnh vào tôi: "Thiết, cô tính làm cái gì?"

——–

Được lắm, rất giỏi, đừng tưởng rằng đại soái ca anh giả bộ lạnh lùng sẽ đánh ngã được tôi, anh đã đánh giá thấp tôi rồi, tôi là tiểu cường đánh không chết, càng đánh càng dũng cảm, hừ, Vưu Hòa, anh chờ bị tôi thu phục đi.