Sở Sở Ở Thanh Triều

Chương 34: Đông phủ Sở Sở lãnh Tô Tô




Sở Sở xử lý xong công việc ở làng du lịch, liền cùng Tứ a ca trở về Dung Nguyệt cư, Thập Tam Thập Tứ đã sớm ở đó chờ đợi rồi, Sở Sở trợn mắt một cái nói:

“Hai vị gia các ngài sẽ không có chỗ khác để đi sao, làm sao cứ được thả là chạy tới nơi này?”

Thập Tứ cười hắc hắc nói:

“Hôm qua cùng với đại vương tử Cát Nhĩ Đan đi dạo khắp nơi một ngày. Cái tên kia là từ trong hốc núi ra ngoài, cái gì cũng chưa từng thấy qua, tên nhà quê. Hôm nay mới rảnh coi trọng nơi này của cô, tới giải sầu không được sao?”

Thập Tam nói:

“Ta chính là có chuyện mới đến. Ti đưa tin cho Hoàng a mã, mấy ngày tới muốn tới làng du lịch ở ít ngày, để bồi thái tử, Hoàng a mã nói cô đem Lưu Cầu quán dọn dẹp cho Hoàng a mã ở.”

Sở Sở nhíu nhíu mày nói:

“Hiện tại làng du lịch cũng không có phòng trống, sư phụ đã sớm bao trọn Lưu Cầu quán nguyện ý tặng cho người nào ở, nô tỳ sẽ không quản, nhưng thái tử ở đâu?”

Tứ a ca trầm ngâm một hồi nói:

“Thanh Quán lão Cửu bao cũng trống không, Thập Tứ đệ đi nói một chút với Cửu ca đệ, đem Thanh Quán cho thái tử ở vài ngày.”

Sở Sở nói:

“Vừa a mã vừa huynh đệ của các ngài, ta đây cũng mặc k bạc không thể thiếu.”

Thập Tam cười chỉ chỉ nàng nói:

“Một mình cô nương gia cô cần nhiều bạc như vậy làm gì, Tứ ca để cô thiếu ăn thiếu mặc sao?”

Sở Sở trừng mắt liếc hắn một cái nói:

“Ngài biết cái gì, nữ nhân chỉ có độc lập về mặt kinh tế mới sẽ không bị nam nhân khi dễ, nếu không tương lai gia tái giá mấy mỹ nữ như hoa như ngọc về phủ, ta chẳng phải là cả người cả của đều không còn?”

Sắc mặt Tứ a ca nhất thời liền lạnh xuống, nhỏ giọng nói:

“Thì ra là nàng muốn như vậy?”

Sở Sở cũng không phản đối, nói:

“Đây không phải là sự thật sao?”

Ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Tứ a ca, trong mắt trong suốt có thể thấy được đáy, Thập Tam nhìn thấy tình huống không đúng, vội vàng lôi Thập Tứ nói:

“Mau đi truyền lời đi, ta cùng Thập Tứ đệ đi ngâm ôn tuyền ở làng du lịch đây!”

Nói xong cũng lôi kéo Thập Tứ không tình nguyện đi ra ngoài. Tứ a ca âm trầm nhìn chằm chằm Sở Sở nói:

“Có phải hay không gia cưới người nào, nàng cũng không để tâm, không sao cả?”

Sở Sở ngược lại cười cười nói:

“Cho dù nô tỳ có để tâm, có phản đối, gia có thể không cưới sao?”

Tứ a ca chần chờ chốc lát, trong mắt Sở Sở lóe lên một tia giễu cợt nói:

“Nô tỳ chỉ là nói đùa thôi, ngài nghĩ là thật sao?”

Sắc mặt Tứ a ca hòa hoãn một chút, ôm Sở Sở lên trên giường kháng, nhỏ giọng nói:

“Nàng yên tâm, ở trong lòng của gia cũng không chứa nổi nữ nhân khác nữa.”

Sở Sở nói tránh đi:

“Sách Vượng làm sao lại tới nơi này ở?”

Dận Chân khẽ thở dài nói:

“Sách Vượng là một con sói trên thảo nguyên, dã tâm bừng bừng, từ năm 33 tuổi đã mạnh mẽ khuếch trương thế lực, thâu tóm không ít bộ lạc Mông Cổ, thực lực bây giờ đã không thể coi thường. Mấy năm gần đây chúng ta liên tục thiên tai, quốc khố làm gì còn bạc, cho nên Hoàng a mã sẽ dùng thủ đoạn dụ dỗ chuẩn bị kết thân, ở làng du lịch cũng là một thủ đoạn dụ dỗ của Hoàng a mã.”

Sở Sở thầm nói:

“Cũng không biết là cách cách nào xui xẻo bị kéo vào chuyện như vậy?”

Sở Sở nhớ tới một chuyện nói:

“Ta mới thu một muội muội ngài biết rồi phải không, ngày mai ta liền đón nàng ấy tới được không?”

Tứ a ca nhíu nhíu mày, sắc mặt rất phức tạp nói:

“Gia còn chưa có nhìn thấy nàng đối với người nào để ý tới như vậy, làm sao lại quan tâm nàng ta như vậy?”

Trên mặt Sở Sở trở nên rất nhu hòa nhỏ giọng nói:

“Dáng dấp nàng ấy rất giống thân nhân của nô tỳ, rất chăm sóc nô tỳ vừa là tỷ tỷ vừa là bạn thân...”

Sở Sở nói chuyện càng ngày càng thấp, trên mặt nồng đậm chờ mong làm Tứ a ca âm thầm buồn bực, đưa tay kéo nàng đến ôm chặt lấy, cằm chống vào đỉnh đầu Sở Sở, nhẹ giọng nói:

“Được rồi, nàng muốn thế nào thì làm thế đó đi, chỉ là nàng phải đáp ứng gia không cho mình len lén tức giận, cũng không cho nhân cơ hội lạnh nhạt gia.”

Sở Sở bật cười một tiếng hì hì ngẩng đầu lên nhìn Tứ a ca nói:

“Ta sao lại tức giận, có thêm một muội muội, nô tỳ cao hứng còn không kịp, gia giống như đứa bé, rất dính người.”

Tứ a ca muốn nói lại thôi, trong mắt xẹt qua một tia ánh sáng cúi đầu ở bên tai Sở Sở nói:

“Đứa bé, gia chính là nằm mộng cũng muốn một đứa bé của chúng ta, sinh cho gia một a ca đi, gia sẽ cưng nó, sủng nó, giao tất cả cho nó.”

Thực tế Sở Sở có chút cảm động, người nam nhân này so với vài đàn ông ở hiện đại có quyền thế đều tốt hơn nhiều, nhưng mình biết rõ lịch sử, người thừa kế tất cả của hắn là Hoằng Lịch, Càn Long đại danh đỉnh đỉnh là ai sanh, ngược lại có một nghi án thiên cổ, một nói rằng là Tiền thị, một nói rằng là Nữu Hỗ Lỗ Thị, tóm lại không có một người nào họ Đông, như vậy có thể thấy được, ngày sau Tứ gia còn có không ít nữ nhân, ít nhất trong trí nhớ của Sở Sở còn cộng thêm Niên Thị thì có ba, đây là trong lịch sử có thể khảo chứng, tình huống thật chỉ có thể nhiều hơn chứ không thể nào ít hơn được. Nghĩ tới đây, Sở Sở đem chút rung động trong lòng của mình hạ xuống, yên lặng không nói gì cũng không muốn nói gì.

Tứ a ca lại coi đó là Sở Sở đáp ứng hắn, nghĩ đến tình cảnh tương lai con trai con gái của mình và Sở Sở lượn quanh đầu gối, bất giác cao hứng cười nhẹ ra tiếng.

-------

Thập Tam và Thập Tứ vào Lưu Cầu quán làng du lịch, hai người ngâm ôn tuyền hồi lâu, Thập Tam nói:

“Nha đầu Sở Sở này chính là tâm địa sắt đá, Tứ ca đối với nàng thật tốt đều không để ở trong lòng.”

Thập Tứ cười một tiếng nói:

“Sở Sở cùng ta nói qua, nàng ghét nhất nam nhân trong miệng vừa nói thề non hẹn biển, hậu viện lại cưới thêm một nữ nhân lại một nữ nhân nữa, sinh hài tử liên tục, nói chuyện này là châm chọc lớn nhất, cũng là vũ nhục đối với tình yêu “

Thập Tam nói:

“Đệ đừng nghe nàng mê sảng, người như chúng ta, cho dù mình không muốn cưới, không muốn sinh, Hoàng a mã có thể đồng ý không. Đệ không nhìn thấy Bát tẩu mấy năm không sinh được, lại ỷ vào thế lực An Thân Vương quản thúc Bát ca không để cho cưới trắc phúc tấn, Hoàng a mã còn không phải là cứng rắn ban cho Bát ca hai thị thiếp sao. Cho nên nói nếu như Sở Sở trong năm nay không có động tĩnh nữa, Tứ ca chính là không muốn cũng không thể được, đừng xem Hoàng a mã hiện tại cưng chiều Sở Sở như vậy, quan hệ đến con cháu hoàng gia, Hoàng a mã tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp.”

Thập Tứ sửng sốt

“Ý của huynh là nói Sở Sở phải nhanh nhanh thanh tỉnh sao?”

Thập Tam cười nói:

“Đệ cũng không cần lo lắng, nha đầu Sở Sở kia hiểu lắm, nếu không sao có thể đem Tứ ca nín thở thành ra như vậy, chẳng qua huynh thấy khi chúng ta Nam tuần thì Cửu ca cùng Sở Sở âm thầm cả ngày, có vấn đề.”

Thập Tứ nói:

“Trong phủ Cửu ca còn nhiều người sắc đẹp khuynh thành, sẽ không nhìn trúng Sở Sở.”

Thập Tam liếc hắn một cái nói:

“Gương mặt Sở Sở không bằng so với mấy nữ nhân trong phủ chúng ta, nói khó nghe, chính là ngũ quan của nha đầu thô sử cũng so với Sở Sở còn xinh đẹp hơn, chẳng lẽ chúng ta quan tâm diện mạo sao, tóm lại cái nha đầu kia chính là một người gây chú ý.”

Thập Tứ im lặng không lên tiếng, thầm nghĩ:

“Cái này cũng không thể nói cho huynh biết, Sở Sở cố ý dặn dò rồi, chuyện nàng cùng Cửu ca mở thanh lâu, tuyệt đối không thể để cho Thập Tam biết.”

Thập Tam nghĩ tới một chuyện nói:

“Hoàng a mã đưa Tô Tô kia đến Đông phủ, huynh có thấy qua chưa?”

“Không phải đã sớm thấy qua rồi sao?”

“Huynh nói là sau khi chúng ta trở lại.”

“Không có, thế nào, có cái gì không đúng sao?”

Thập Tam nhíu nhíu mày không lên tiếng, trong lòng ngược lại âm thầm suy nghĩ, ‘ngày hôm qua đi Đông phủ tìm sư phụ, ngược lại xa xa gặp mặt một lần, hơn mười ngày ngắn ngủi nha đầu kia ngược lại có biến hóa long trời lở đất, vốn rất có nhan sắc, so với đám trong cung của a mã càng thêm dễ coi hơn nhiều. Thì ra là lúc khóc lóc rối rít còn chưa có nhìn rõ, giờ cắt tỉa nhẹ nhàng khoan khoái, chính là một đứa có tướng họa thủy, chuyện này cũng còn thôi đi, nhưng làm người ta lo lắng là mình nhìn thấy Lương công công bên cạnh thái tử nói chuyện với nàng ta, vẻ mặt rất là thân thiết cung kính. Lương công công này bên người thái tử, hắn và Tô Tô đó thân quen như vậy, có thể thấy được hẳn là cùng thái tử có chút quan hệ, thái tử chính là quỷ háo sắc, càng thêm địa vị thái tử thường ngày cao quý, nếu như dính vào, nhìn thấy Tô Tô nếu không ra tay liền quỷ, quả nhiên nha đầu kia chính là đứa phiền toái’. Nghĩ đến chỗ này âm thầm thở dài.

-------

Sáng sớm ngày hôm sau Sở Sở đã đi Đông phủ, được Đông Phúc cung nghênh vào trong phủ, trước cùng lão phu nhân chào hỏi mới đi gặp Tô Tô. Đông phủ đối đãi với Tô Tô rất tốt, cho vào ở trong một tiểu viện độc lập, sai bà tử nha đầu thô sử hầu hạ, ma ma trong cung vẫn còn ở đây. Sở Sở thấy Tô Tô bất giác sửng sốt, tiếp xúc ngắn ngủi trên sông Tần Hoài, chẳng qua là cảm thấy rất giống Hiểu Oánh, nhưng hôm nay xem ra so với Hiểu Oánh phải đẹp gấp mấy lần, mặc một bộ trang phục con gái Mãn Thanh màu xanh đơn giản, trên đầu búi trụy mã kế đơn giản, nghiêng đầu cắm một châu sai Đông Châu, Đông Châu lớn nhỏ cùng sắc màu đều có thể nhìn ra là hàng cực phẩm, mặt trái xoan có vẻ trắng nõn càng thêm tròn trịa ngọc nhuận, mũi đẹp đẽ tinh xảo nõn nà, đôi môi đỏ nhạt, một đôi mắt to, con ngươi linh động, cộng thêm thân hình lả lướt, tự nhiên mang theo một nét phong tình chọc người trìu mến.

Trụy mã kế - đọa mã kế - búi tóc ngã ngựa -坠马髻

Sở Sở âm thầm suy nghĩ, chuyện này có vấn đề a, Khang sư phụ đưa nàng trở lại nói là làm nô tỳ, sao quần áo cách ăn mặc lại so với cách cách Đông phủ còn sang quý hơn, lại nói Đông Châu nhưng là có chứa rất nồng ý nghĩa chính trị, ở Thanh triều, trừ phi được trong cung ban thưởng, ai có thể có châu sai Đông Châu lớn như vầy, ngay cả Tứ a ca thưởng cho mình đôi hoa tai kia, cũng là chưa tới một nửa so với cái này, Đông Châu lớn như vậy hẳn là xuất từ trong cung, âm thầm xem kỹ Tô Tô trước mắt, khác hẳn với đáng thương nhu nhược hơn mười ngày trước, chân mày khóe mắt toát ra vẻ kiêu ngạo hám lợi, thấy mình đi vào, cũng chẳng qua đơn giản phất khăn hành lễ thôi, không chút nào thân thiết như Sở Sở dự đoán, ngồi vào một bên giường êm, thái độ xa cách mà xa lạ thậm chí mang theo ngạo mạn rõ ràng.

Sở Sở suy nghĩ hồi lâu nói:

“Muội ở nơi này có trở ngại gì

Tô Tô liếc nàng một cái nói:

“Cách cách không cần nhớ thương, so với khi ở trên sông Tần Hoài, Tô Tô sẽ không bao giờ bị người bắt nạt nữa.”

Sở Sở nghe là hiểu, người ta đây là không muốn nhìn thấy mình, mình vội vã chạy tới ngược lại bị dội một gáo nước lạnh, một lòng nhiệt tình của Sở Sở trong nháy mắt dần lạnh, cái này gọi là cái gì, đây chính là người ta thường nói con điếm vô tình, sắc mặt Sở Sở trở nên rất lãnh đạm, nhìn ma ma đứng ở góc phòng một cái nói:

“Bà là ma ma mà sư phụ đưa tới?”

Ma ma kia cũng là một kẻ thành tinh, thầm nói Tô cô nương đó sẽ không làm được chuyện, thiếu nữ trước mắt là nhân vật mà người bình thường gấp gáp nịnh nọt còn không kịp, nhanh chóng đánh lên tươi cười nói:

“Nô tài là năm ngày trước thái tử sai khiến tới thay thế Lý ma ma, nô tài họ Trương là ma ma Dục Khánh cung.”

Sở Sở gật đầu một cái: thế này đúng rồi, xem ra Tô Tô đại khái là câu được thái tử, mới phát giác được có địa vị dựa vào, không bao giờ muốn cũng không nguyện đề cập tới chuyện khó có thể gặp người trên Tần Hoài kia nữa, nếu hắn mà biết lai lịch kia đương nhiên sẽ không bằng lòng gặp nữa, đây thật là người đáng thương thì cũng có chỗ đáng hận, không nói lúc trước cứu mạng của nàng ta, lại đưa than sưởi mùa đông cho nàng ta. Hôm nay nàng ta có thể đứng ở chỗ này vênh váo đắc ý cũng là lấy phúc của mình đi, nhưng mà một ít ý tứ cảm kích cũng không có, người nào a, Sở Sở thầm nói mình thật là mắt mù.

Đứng lên lạnh lùng nhìn chằm chằm Tô Tô nói:

“Nói vậy cô nương cũng là có chỗ đi?”

Trong mắt Tô Tô lóe lên vẻ vui mừng đắc ý nói:

“Thái tử gia nói rõ liền mang theo ta đến chỗ ở rất tốt, qua ít ngày bẩm hoàng thượng phong ta làm một trắc phi vào ở trong cung.”

Sở Sở châm chọc cười cười nói:

“Nô tỳ trước hết chúc mừng trắc phi nương nương

Nói xong, quét Trương ma ma đó một cái, mang theo Đại Nữu ra tiểu viện, ra cửa còn chưa đi mấy bước lại nghe thấy giọng nói Trương ma ma bên trong truyền ra:

“Cô nương thật sự là không thông suốt, Đông cách cách này là núi dựa mạnh nhất phía sau cho ngài, ngài sao đắc tội với nàng rồi?”

Tô Tô kia dịu dàng nói:

“Nàng coi là cái gì, ta còn tưởng rằng là một cách cách chính tông, tới kinh mới biết cũng chỉ là một ngoại thất của a ca thôi, ta sau này sẽ là trắc phi rồi, so với thân phận của nàng không biết cao quý bao nhiêu, làm sao còn đối với nàng cung kính khách khí, hành lễ với nàng đều là nể tình trước kia nàng cứu ta một mạng.”

Trương ma ma còn muốn nói gì nữa, Tô Tô kia cắt lời bà ta:

“Không cần luôn nói nàng, thái tử gia nói sáng mai muốn dẫn ta đi chính là làng du lịch kia.”

Nghe được câu này, Đại Nữu muốn quay lại cùng nàng lý luận, Sở Sở ngăn lại nàng nói:

“Loại nữ nhân này không cần chúng ta tìm nàng ta, tự nàng ta sẽ có một ngày thua thiệt, đi, đi Thúy Trúc hiên xem một chút.”

Đại Nữu nhất thời sửng sốt tiến lên kéo vạt áo Sở Sở nói:

“Đừng đi, Tô ma ma dặn dò nô tỳ không để cho ngài đi tới nơi ở Đông thiếu gia, nói Tứ gia biết liền đánh chết nô tỳ cũng chưa biết chừng.”

Sở Sở dở khóc dở cười, chuyện này đều vì cuộc sống, Tứ a ca còn chưa có từ trong vại dấm ra ngoài, lắc đầu một cái thầm nói: cũng tốt không thì không gặp đi, trở về nói chuyện với Tứ a ca một chút, về sau huynh ấy là muội phu, cứ như vậy cũng không thể được, liếc mắt nhìn rừng trúc nơi xa, xoay người lại.

-------

Tứ a ca sau giữa trưa trở lại, thấy Sở Sở cũng không phải thật cao hứng nằm nghiêng trên giường đọc sách, bên cạnh bộ dạng Đại Nữu còn có chút hầm hừ, cũng biết là vì sao có cái bộ dáng này. Mấy ngày trước thái tử liền tìm hắn, muốn Tô Tô mà Sở Sở cứu trở về, mình sợ Sở Sở lại không tốt giao phó, cố nói mấy câu qua loa tắc trách thôi, nói mặc dù là Sở Sở cứu được cũng là Hoàng a mã tự mình sai người đưa về, nên chờ Hoàng thượng trở lại nói sau.

Lệnh ám vệ đi thăm dò, mới biết thời điểm thái tử đi Đông phủ nhìn trúng, Tô Tô đó cũng không phải là đứa an phận thủ thường, huống chi bản thân đi ra từ nơi hoa sắc, thủ đoạn câu dẫn đàn ông đã sớm luyện ra rồi, may gặp phải thái tử háo sắc, hai người một cặp, vừa hợp, Tứ a ca thầm nghĩ thật là một ả đê tiện.

Đoán chừng Sở Sở ban đầu cũng là nhìn dáng dấp ả ta rất giống với thân nhân của mình mới nhất thời không thấy rõ ả ta là mặt hàng gì, cứu nữ nhân như vậy, ngày hôm qua mình ngăn Sở Sở chính là không ngăn được, quả nhiên hôm nay gặp chuyện này làm cho bực bội.