Sổ Tay Nuôi Dưỡng Cung Chủ

Chương 10: Chung đường




“Cung chủ, chúng ta thật sự mang theo nó hả?” Cố Hiểu Đao xách tiểu Hoàng trong tay, khó có thể tin.

Ha hả, nói đùa hả, một nam nhân hung tàn tùy tay liền kết liễu tánh mạng người khác sẽ nhiệt tình yêu thương động vật nhỏ? Nhất định là có mục đích! Cơ hồ có thể đoán trước được tương lai bi thảm của tiểu Hoàng. Mặt Cố Hiểu Đao đồng tình.

Tiểu Hoàng một bên vùi đầu nhấm nuốt tay áo Cố Hiểu Đao, một bên ngửa đầu mãnh liệt 'xoạt' một tiếng, ống tay áo bên phải biến thành tay ngắn.

“...” Đoạn tụ chuyên nghiệp một trăm năm sao? Cố Hiểu Đao thấy tứ chi ngắn ngủn của nó đạp loạn xạ trên không trung muốn đánh về phía một ống tay áo khác của mình, ngoan ngoãn bắt tay đưa qua, lại 'xoạt' một tiếng, tay áo trái cũng không có.

RẤT! LẠNH! ĐÓ!

Cố Hiểu Đao quay đầu, nghiêm túc nói: “Cung chủ, ngươi xem, nó (với ngươi giống nhau) rất hung tàn, vẫn là đừng mang theo.”

Cung chủ mỉm cười: “Con chó này về sau sẽ là thánh linh sứ giả trong cung.”

Lỗ tai tiểu Hoàng động một cái, thế nhưng rất nhanh vui vẻ lắc đuôi.

“...” Đệch mợ!! Danh hiệu thánh linh sứ giả khí phách như vậy có thể đừng cấp cho một con chó được không??

“Cung chủ, ta cảm thấy nếu người khác nghe được thánh linh sứ giả trong cung ta là một con oẳng oẳng, sẽ giễu cợt chúng ta.”

Cung chủ khoát tay, “Kẻ nào giễu cợt thì giết kẻ đó là được.”

Rất tốt, vừa đơn giản lại vừa thô bạo, Cố Hiểu Đao tâm phục khẩu phục.

Cung chủ: “Nó có tên không?”

Cố Hiểu Đao: “Tiểu Hoàng.”

Nghe được hai chữ này, tiểu Hoàng lại mất bình tĩnh, đang vùng vẫy tại khuỷu tay Cố Hiểu Đao

Cung chủ ghét bỏ nói: “Rất mộc mạc, không hoa lệ.”

Đệch mợ một con chó mà thôi, tên phải có bao nhiêu hoa lệ? Cố Hiểu Đao nghĩ nghĩ: “Không thì kêu Hoan Hoan? Nhạc Nhạc? Đông Đông?”

Cung chủ hiển nhiên rất không hài lòng: “Ngươi tên là gì?”

Thế nhưng không biết tên của ta!! Cố Hiểu Đao giật mình, trước đây vị độc y này thật sự là thuộc hạ của cung chủ hả? Khoan đã, muốn biết tên của ta làm gì? Cố Hiểu Đao vẻ mặt hoài nghi nhìn hắn, chần chờ nói: “Vương Đại Chuỳ.”

Quả nhiên, khóe miệng cung chủ cong lên: “Vậy thánh linh sứ giả kêu Đại Chuỳ là được.”

Cung chủ ngươi quá ngây thơ rồi! Cố Hiểu Đao đối nhận thức cung chủ tăng cao một tầng, một mặt cười hì hì nói: “Tên rất hay.” Ha hả, cứ tùy tiện gọi, ngàn vạn lần không nghĩ tới ta căn bản không gọi Vương Đại Chuỳ đi!

Thấy Cố Hiểu Đao không buồn không giận, cung chủ rất kinh ngạc, nhưng cũng không nói gì, chỉ nói: “Đại Chuỳ, chúng ta đi thôi.”

Cố Hiểu Đao thả tiểu Hoàng xuống đất, nó liền tung tăng chạy theo cung chủ.

Thật sự là một con chó ngu ngốc không có tiết tháo! Cố Hiểu Đao một bên khinh bỉ nó, một bên chậm rì rì theo ở phía sau.

Tại cửa có một chiếc xe ngựa xa hoa, còn có một đám người đang đứng.

Cố Hiểu Đao liếc mắt một cái liền thấy được đại hồ tra Diêu Ẩn, bên cạnh hắn còn có Tứ Cửu mặt nhìn như không đổi sắc kỳ thật tay đã siết chặt.

Thiếu niên, đó là một khởi đầu rất tốt a, Cố Hiểu Đao chớp chớp mắt nhìn Tứ Cửu.

Tứ Cửu mặt không đổi sắc cúi đầu.

Đại hồ tra cả giận nói: “Nháy mắt với ta làm gì!”

Đệch mợ, ngài suy nghĩ nhiều rồi! Cố Hiểu Đao hất tóc, tiêu sái xoay người, đưa mắt nhìn cung chủ như có điều suy nghĩ.

Cố Hiểu Đao thuận tiện cũng nháy mắt một cái với cung chủ

“...” Cung chủ giơ tay lên.

Cố Hiểu Đao chỉ cảm thấy có một luồng khí đánh về phía mình, còn chưa kịp né tránh thì cả người liền bay đi.

“...” Thật sự là... dùng vũ lực thiệt hả!

Cung chủ thu hồi tay, hỏi: “Thu thập những người chính phái đó xong chưa?”

Diêu Ẩn nói: “Toàn bộ quy thuận cung ta.”

Cung chủ: “Rất tốt.”

Diêu Ẩn lại nói: “Cung chủ, thuộc hạ cảm thấy độc y thập phần không đáng tin, ngài vẫn là mang theo thuộc hạ đi.”

Cung chủ: “Hửm?”

Diêu Ẩn: “Có ta bên cạnh, nếu cung chủ có bất trắc gì thì thuộc hạ còn có thể...” Còn chưa nói xong đã bị đánh bay. Lướt qua một khoảng cách, ngã xuống bên cạnh Cố Hiểu Đao.

Đệch mợ!! Căn bản là không thấy rõ cung chủ là ra tay như thế nào biết không!! Cố Hiểu Đao cơ hồ muốn quỳ lạy cung chủ.

Cung chủ vô ý nhìn tay áo mình nói: “Ngươi đang nghi ngờ võ công của bổn cung?”

Cố Hiểu Đao thấy khóe miệng Diêu Ẩn tràn ra một tia máu, ánh mắt đồng tình, Aha ha ha, tuy rằng lão tử bị đánh nhưng là không có hộc máu!

Diêu Ẩn oán hận trừng mắt liếc hắn một cái, xoay người bò dậy, quỳ xuống đất nói: “Thuộc hạ biết sai.”

“Biết sai là được, Đại Chuỳ.” Cung chủ một bên kêu, tiểu Hoàng liền tung tăng chạy đến, cung chủ liếc mắt nhìn nó một cái, sau đó ánh mắt xấu xa lại chuyển lên trên người Cố Hiểu Đao, “Vương Đại Chuỳ?”

Cố Hiểu Đao phản ứng vài giây, vỗ mặt đất cười như điên: “Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha...”

Cung chủ nhướng mày, “Ngươi cười cái gì?”

Cố Hiểu Đao nhanh chóng thu hồi nét mặt, đứng lên, “Không có gì.”

Cung chủ híp mắt nói: “Tên thật của ngươi rốt cuộc là gì.”

Cố Hiểu Đao đang muốn kiên định nói xạo, thấy hắn giơ tay lên, nhất thời thành thật: “Thẳng thắn mà nói, kỳ thật tên của ta gọi là Triển Chiêu.”

Cung chủ vuốt cằm: “Thánh linh sứ giả sửa lại gọi A Chiêu.”

Ha ha ha ha biết ngay ngươi sẽ nói vậy mà.

Diêu Ẩn ở một bên ngạc nhiên nói: “Cung chủ mới thu một thánh linh sứ giả? Ở đâu vậy?”

Cố Hiểu Đao hảo tâm chỉ chỉ tiểu Hoàng trên đất.

Diêu Ẩn giận dữ: “Độc y, ngươi dám vũ nhục thánh linh sứ giả!”

Cố Hiểu Đao vô tội nói: “Nó thật sự là thánh linh sứ giả mà cung chủ nhà các ngươi tự mình phong.”

Diêu Ẩn giương mắt nhìn thoáng qua cung chủ nhà mình, thấy hắn vẫn chưa phản bác, càng là khó có thể tin, có thể thấy được nội tâm đang đấu tranh kịch liệt. Một lát sau, khóe miệng Diêu Ẩn run rẩy, cắn răng nói: “Màu lông không tồi, quả nhiên không phụ danh hiệu thánh linh sứ giả.”

Cố Hiểu Đao nghiêm túc nói: “Nói chuyện trái lương tâm sẽ bị trời đánh.”

Nói xong đụn mây bạch quang xa xa chợt lóe, đánh một tiếng sấm vang vọng.

Diêu Ẩn: “...”

Cố Hiểu Đao: “...”

Cung chủ nhảy lên xe ngựa, “Nếu không đi thì sẽ trở trời.”

Tiểu Hoàng phe phẩy đuôi nhẹ nhàng nhảy lên.

Một người một chó vẻ mặt khinh thường nhìn Cố Hiểu Đao.

Mẹ nó rất muốn tùy tay vỗ!

Dưới bốn con mắt Cố Hiểu Đao chậm rãi đi qua, cũng muốn thoải mái nhảy lên nhưng mà xe ngựa kia hơi cao, cảm thấy thiếu cái ghế đệm.

Có nhiều người nhìn như vậy, bò lên rất đáng khinh a! Tuyệt đối không đẹp trai!

“Cung chủ, kéo ta lên đi?” Cố Hiểu Đao chỉ có thể phát tín hiệu cầu trợ cho người trên xe.

Cung chủ cao lãnh mỉm cười, vỗ vỗ đầu tiểu Hoàng: “Ngươi ngay cả A Chiêu cũng không bằng.”

Tiểu Hoàng lấy lòng cọ cọ lòng bàn tay của hắn, 'oẳng' một tiếng nhìn Cố Hiểu Đao.

Cố Hiểu Đao không phục: “Sao ta lại không bằng 'tiểu bại hoại' đó chứ? Ngươi có bản lĩnh thì kêu tiểu Hoàng xướng khúc xem!”

Cung chủ sửa lại cho đúng nói: “Nó gọi là A Chiêu, chữ Chiêu trong Triển Chiêu.”

Cố Hiểu Đao hừ một tiếng, CMN buổi tối ngươi chờ Bao đại nhân đến tìm ngươi chơi cờ đi!

“Ngươi biết xướng khúc?” Cung chủ đầy hứng thú.

Cố Hiểu Đao vỗ ngực một cái, “Ta không có nói khoác đâu, lúc thi đấu ở trường lão tử đứng hạng tư!”

Diêu Ẩn ngạc nhiên nói: “Độc y, trận đấu này ngươi tham gia hồi nào vậy? Ta mới nghe qua lần đầu đó?”

Fuck! Lỡ miệng! Cố Hiểu Đao cười khan nói: “Trước khi ta chưa vào Cửu Vân cung.”

Diêu Ẩn càng kỳ quái: “Bảy tuổi ngươi liền tiến vào, vì cái gì ngươi nhớ rõ chuyện bảy tuổi nhưng chuyện bây giờ thì quên?”

Đừng để ý nhiều chi tiết như vậy biết không! Cố Hiểu Đao vô tội nói: “Ta cũng không biết a, dù sao chuyện trước bảy tuổi trong đầu ta nhớ vô cùng rõ ràng.”

Diêu Ẩn còn muốn hỏi tiếp, lại nghe cung chủ cười nhạo một tiếng: “Đứng hạng tư thì có gì mà cao hứng?”

Nhìn cung chủ người ta kìa! Điểm chú ý chính là không giống người khác!

Nhưng... fuck, có mấy ngàn người dự thi! Ngươi có biết ta cố gắng nhiều cỡ nào không!?

“Trận đấu khi đó ngươi xướng cái gì? Xướng nghe một chút xem.” Cung chủ nghiễm nhiên đã đem hắn trở thành người xướng tiểu khúc trong tiệm cơm.

Cố Hiểu Đao nghiêm túc nói: “Chờ xướng xong rồi sẽ có một đống từ hiềm nghi.” Mấu chốt là năm bảy tuổi xướng nhạc thiếu nhi đi?

Cung chủ không lên tiếng mà nhìn chằm chằm Cố Hiểu Đao.

Không xướng liền giết chết ta hả? Cố Hiểu Đao nhận mệnh mà mở miệng: “Hàng lậu hàng lậu hàng lậu nhiều lần nhiều lần, kim cương kim cương hồ lô oa nha nha nha nha ~ “

Mặt cung chủ tối sầm: “Câm miệng!”

Sau đó vươn tay xách Cố Hiểu Đao lên xe ngựa.

Cố Hiểu Đao vỗ vỗ bả vai cung chủ: “Ngươi xem ngươi này, phí nhiều chuyện như vậy cuối cùng vẫn là phải kéo ta lên.”

Bàn tay nhỏ bé của cung chủ vung lên, Cố Hiểu Đao lại rớt xuống.

Cố Hiểu Đao: “...”

Diêu Ẩn ở một bên vui vẻ khi người khác gặp họa: “Ngươi xem, miệng ngươi chính là khiếm.”

Câm miệng ngay tên GAY chết tiệt! Cố Hiểu Đao lườm hắn một cái, vươn tay: “Cung chủ...”

Đoạn Yến vén rèm lên vào thùng xe, lưu lại một bóng dáng dứt khoác cho Cố Hiểu Đao.

Cầu người không bằng cầu mình a!

Cố Hiểu Đao lau nước mắt chua xót một phen, thô tục leo lên xe ngựa, tiến vào thùng xe.

Mợ nó không ngờ là đệm mềm nha, đãi ngộ cực kì tốt! Cố Hiểu Đao đang chuẩn bị chọn vị trí ngồi xuống, cung chủ đại nhân lạnh lùng mở miệng: “Ngươi vào đây làm gì? Đánh xe đi.”

Đệch mợ, ngươi đem ta là cái gì hả! Là người hầu hay là xa phu? Cố Hiểu Đao đặt mông ngồi xuống, “Ta không có bằng lái.”

Cung chủ nhíu mày: “Đó là cái gì?”

“Chính là ta không biết lái xe.”

Cung chủ nhìn hắn một lúc lâu, khởi động hình thức triệu hồi thần thú: “Chu Tước, ngươi tới lái xe.”

Chỉ nghe bên ngoài truyền đến một tiếng “Dạ”, xe ngựa liền lộc cộc lộc cộc lăn về phía trước.

Quả nhiên bản thể Chu Tước kỳ thật chính là phương tiện giao thông!

“Cung chủ, chúng ta đi đâu vậy?” Cố Hiểu Đao vén màn lên quan sát cảnh sắc bên ngoài.

Cung chủ lời ít mà ý nhiều: “Tìm cao thủ.”

Cố Hiểu Đao: “Ta biết, ta là hỏi địa điểm.”

Cung chủ: “Đi rồi biết.”

Nói một hồi là muốn đi lữ hành hả? Cố Hiểu Đao sinh ra vài phần cảm thán: “Thừa dịp còn trẻ thì lông bông...có bữa sáng không? Ta đói bụng quá.”

Cung chủ chỉ chỉ ngăn tủ bên cạnh hắn.

Cố Hiểu Đao vừa mở ra liền thấy, bên trong có mấy cái hộp tinh xảo, bên trong hộp có rất nhiều điểm tâm.

Tất cả đều là đồ ngọt?

“Cung chủ, ngươi ăn không?” Cố Hiểu Đao ôm hộp đưa tới trước mặt cung chủ. Nam chủ ăn đồ ngọt thì sẽ không lạnh lùng.

Cung chủ nói: “Ngươi ăn đi.”

Cố Hiểu Đao: “Vì sao ngươi lại không ăn, chẳng lẽ những món này hết hạn rồi hả?”

Cung chủ không vui nơi: “Bổn cung không muốn ăn.”

Tiểu Hoàng ngồi ở một bên vội vàng chạy tới, đặt mông ngồi bên chân Cố Hiểu Đao, bày ra vẻ mặt tội nghiệp thè lưỡi.

Cố Hiểu Đao đút tiểu Hoàng một khối điểm tâm, sờ sờ đầu nó, “Ngươi xem, tiểu Hoàng, à không, A Chiêu cũng không kém ăn. Ngươi ngay cả A Chiêu cũng không bằng.”

Trong mắt cung chủ lóe lên hàn quang, thủ pháp cực kỳ nhanh hướng tới cổ Cố Hiểu Đao một cái, Cố Hiểu Đao liền không thể động đậy.

“Ta...” Hé miệng ra, á huyệt cũng bị điểm.

“...” Cố Hiểu Đao bi thương nghĩ, nếu là ông trời cho hắn thêm một cơ hội, hắn nhất định ăn trước, rồi hãy mở miệng đâm chọc.