Sổ Tay Sinh Tồn Khi Bị Chồng Ruồng Bỏ

Chương 27: Nam nhân nguy hiểm




Tô Nhược Hàm cố lấy dũng khí rồi đi vào, nhìn thực khách ngồi trong đại sảnh đều ăn vận phú quý quan lại quyền quý, thầm than vậy phòng bao trên lầu chẳng phải là...

Chưởng quầy thấy nàng đứng ở trước quầy nhìn mình, hắn ngẩng đầu nhất thời liền muốn quát lớn tiểu nhị hai câu, có khách nhân đến, không có nhìn thấy hay sao?

Trên mặt chưởng quầy mang theo vẻ nhiệt tình tươi cười tiếp đón: “Vị công tử này... Ngài muốn dùng cơm sao?”

Lúc nghe được đối phương gọi mình là công tử, Tô Nhược Hàm hơi giật mình một cái sau đó vẻ mặt tự nhiên, xem ra cải trang của nàng hẳn không tính là thất bại. Nhưng mà nghĩ tới mục đích mình tới đây, trên mặt của nàng mang theo ý cười thản nhiên nói: “Chưởng quầy... xin hỏi trong điếm các ngươi có cảm thấy hứng thú đối với món ăn mới không?”

“Món ăn mới?”

Tô Nhược Hàm thản nhiên ho khan một tiếng, hơi hơi đè thấp thanh âm lại vài phần nói: “Tổ tông của ta truyền xuống một vài công thức nấu ăn kỳ diệu, muốn hỏi một chút tửu lâu các ngươi có hứng thú hay không.”

Vừa nghe lời ấy, trong ánh mắt chưởng quầy nhìn về phía Tô Nhược Hàm mang theo vẻ xem kỹ, mà nhiều hơn là vẻ cổ quái, hồi lâu sau hắn mới đưa tay xoa nhẹ mép môi của mình xuyên tạc nói: “Công tử... chẳng lẽ ngươi không biết, món ăn ở Hương Phiêu Trai của chúng ta đã là đẳng cấp cao nhất trong nghề tửu lâu sao? Món ăn bình thường thì chúng ta chướng mắt.” Hắn nói không sai, món ăn trong tửu lâu thì ngay cả ngự thiện trong hoàng cung Phượng Lan quốc cũng có, món ăn bình thường ở bên ngoài làm sao lại có thể sẽ được nhận vào trong Hương Phiêu Trai?

Nghe chưởng quầy nói, Tô Nhược Hàm hơi nhíu mày khó nhận ra, thật ra nàng cũng không dự đoán được đối phương sẽ trả lời thế này. Nàng chỉ biết là lạp xưởng mình làm tuyệt đối là đồ hiếm lạ, nhưng không nghĩ tới vấn đề người ta sẽ chướng mắt đồ ăn này, lúc này cũng chưa có thấy đã bị ghét bỏ, là trường hợp nàng không có dự đoán được. Nhưng mà cũng may hôm nay nàng cũng không phải mang theo lạp xưởng sống và thịt khô ra cửa, ngược lại là nấu chín rồi mới mang theo, bằng không lúc này nghe xong chưởng quầy nói chỉ sợ muốn rút lui có trật tự.

“Chưởng quầy, ta cũng không nói thêm cái gì, vừa vặn hôm nay ta mang theo một ít món ăn, chỉ cần ngươi tự mình nếm một chút lại đến bàn bạc như thế nào? Cho dù đến lúc đó ngươi muốn cự tuyệt, ta cũng tuyệt không chối cãi.” Tô Nhược Hàm nói xong thì đặt hộp đựng thức ăn trong tay của mình chuẩn bị mở ra.

Chưởng quầy vốn đang muốn khước từ, nhưng mà thấy gần đó có rất nhiều thực khách đều nhìn lại đây, dù sao thì cũng muốn thử xem hương vị món ăn của đối phương cũng không thiệt thòi, đến lúc đó mình không hài lòng sẽ dễ cự tuyệt đối phương.

Khi Tô Nhược Hàm mở hộp đựng thức ăn ra, thời điểm chưởng quầy nhìn thấy trên cùng là một mâm thoạt nhìn giống như là thịt khô, sắc mặt liền đen lại, thì ra tiểu tử trước mắt này là đến trêu chọc mình đi? Mang theo một mâm thịt khô nhà nào cũng có chạy tới thổi phồng với mình là món ăn mới tổ truyền?

“Ngươi đùa giỡn lão phu?” Lúc này chưởng quầy đang muốn trở mặt đuổi người.

Thì đột nhiên trên lầu có một bóng người chạy xuống, đối phương đi tới trước mặt chưởng quầy ngăn lại hành vi của hắn sau đó trầm giọng nói: “Phúc bá... Thiếu gia mời vị công tử này mang theo hộp thức ăn kia đi lên lầu...” Nói đến đây thì, người nọ còn liếc liếc mắt nhìn hộp thức ăn trong tay Tô Nhược Hàm một cái. Nhưng mà hắn vẫn không giống như chưởng quầy lộ ra thần sắc không thích hợp nào, chỉ là cái mũi hơi giật giật không thể nhận ra, trong mắt nhanh chóng hiện lên vẻ kinh ngạc.

Thoạt nhìn thịt hun vô cùng bình thường, vì sao thơm như vậy?

Tô Nhược Hàm quan sát vị nam tử trước mắt đột nhiên xuất hiện này, vẻ mặt tương đối nghi hoặc nghiêng đầu nhìn về phương hướng trên lầu bên kia, nhưng mà cũng không có nhìn thấy thiếu gia mà đối phương nói là ai, lại có một phòng bao đang khép hờ.

Tuy rằng đối phương đang nói với chưởng quầy Phúc bá, nhưng tầm mắt lại rơi ở trên thân thể của nàng.

Hơi hơi suy nghĩ một chút, cuối cùng nàng gật gật đầu, dù sao mới vừa rồi bàn bạc với chưởng quầy giống như hắn không có hứng thú đối với thứ nàng mang đến, thiếu gia nào đó ở trên lầu lại để cho nàng mang đồ lên. Tuy rằng không biết vì sao đối phương lại biết nàng và chưởng quầy đang nói chuyện, nhưng mà thoạt nhìn đối phương giống như có quyền hạn lớn hơn rất nhiều so với chưởng quầy trước mắt này, có lẽ có thể bàn chuyện với đối phương cũng không chừng.

Lúc trước nàng làm nhiều lạp xưởng và thịt khô như vậy, một mặt là chính nàng muốn ăn, nhưng mà càng nhiều hơn chính là muốn dùng bọn nó để kiếm tiền, hiện tại nàng không có lựa chọn khác.

Chờ Tô Nhược Hàm mang theo hộp thức ăn theo đối phương đi lên trên lầu, căn phòng đi vào vừa vặn chính là căn phòng bao khép hờ vừa rồi nàng nhìn thấy.

Thời điểm đi tới cửa, xuyên thấu qua khe cửa không đóng kín hoàn toàn, Tô Nhược Hàm phát hiện trong phòng có một cái bàn đặt trước cửa sổ, có một bóng dáng màu tím ngồi ở trước bàn.

Khi bóng người kia nhìn thấy Tô Nhược Hàm và người khác đẩy cửa đi vào, đối phương chậm rãi quay đầu nhìn nàng cười... Ách, hoặc là nói, đối phương là đang cười nhìn hộp thức ăn trên tay nàng...

Nam tử dẫn nàng lên lầu, lúc này cung kính đứng ở bên cạnh nam tử áo tím mở miệng nói: “Thiếu gia, người đã đến rồi.”

Nam tử áo tím gật gật đầu cười nhìn Tô Nhược Hàm mở miệng nói: “Tại hạ Phượng Vân Cẩm!”

Tô Nhược Hàm nheo lại đôi mắt hạnh, mạnh mẽ áp chế kinh diễm trong mắt, nhịn không được oán thầm trong lòng, nam nhân thời đại này ai cũng đẹp mắt như vậy? Chẳng lẽ non xanh nước biếc cổ đại nuôi dưỡng mỹ nhân? Tên tự xưng là Ám Tinh cũng tuấn mỹ giống như một yêu tinh, mà người trước mắt này cũng có vẻ ngoài bất phàm giống vậy.

Chỉ là người trước mắt này một thân trường bào màu tím viền vàng, khóe miệng mỉm cười tao nhã cười nhìn thân nam trang của nàng...

Hắn thoạt nhìn, tuy rằng bộ dáng cười đến thực chói mắt thực ôn hòa, nhưng mà không biết vì sao, nhìn quang mang chợt lóe rồi biến mất trong đôi mắt trong suốt của đối phương, Tô Nhược Hàm tổng thấy đối phương có vài phần nguy hiểm, nhìn hắn giống như nhìn thấy một con hồ ly giả dối. Đúng vậy, chính là hồ ly!!!

Tế bào trên người nàng thống nhất kêu gào, nam nhân trước mắt này rất nguy hiểm, nếu chỉ sơ ý một chút, có khả năng nàng sẽ bị ăn đến xương cốt cũng không còn. Nếu đối phương là ông chủ Hương Phiêu Trai này, chỉ sợ nàng bàn chuyện làm ăn với đối phương, không cùng một đẳng cấp với cáo già này, đối phương ăn nàng đến mảnh vụn cũng không còn.

Thấy đối phương nhìn chằm chằm vào hộp thức ăn của nàng không rời, thân thể của nàng hoàn toàn là phản xạ có điều kiện liền có thái độ hết sức đề phòng.

Đối phương đối với biến hóa của thân thể nàng rõ ràng vừa thấy thì hiểu ngay, hồi lâu sau mí mắt đối phương cụp xuống, đôi mắt khôn khéo híp thành trăng khuyết, khóe miệng thoáng hiện ý cười thản nhiên, giọng nói ôn nhu nhàn nhạt nhẹ nhàng nói ra: “Ngươi không cần khẩn trương, ta chỉ là thấy ngươi có vẻ đang chào hàng món ăn gì đó với Phúc bá, cho nên để ngươi đưa lên cho ta nhìn xem thôi!”

“Ngươi là ông chủ ở đây?” Tô Nhược Hàm nhíu mày phán đoán.

Đối phương từ chối cho ý kiến, chỉ là chỉ chỉ hộp thức ăn trong tay nàng nói: “Có thể cho ta nếm thử không? Hình như có vẻ rất thơm.” Cặp mắt hồ ly lại nheo nheo lại, cái mũi dùng sức hít một hơi.

“Dù sao vừa rồi chưởng quầy cũng đã nói, món ăn bình thường không thể vào được Hương Phiêu Trai. Đột nhiên ta hối hận, có lẽ đồ ăn của ta không thích hợp với tửu lâu của các ngươi.” Tô Nhược Hàm nhìn vẻ mặt đối phương rõ ràng cười đến vô cùng ôn nhu, lại làm cho nàng khẩn trương không thôi, nàng nhất thời bỏ lại một câu xoay người liền muốn chạy.

Nàng mới vừa chuyển thân, giọng nói của đối phương nhẹ nhàng thoải mái truyền đến: “Ngươi đang sợ ta?”

Cơ thể Tô Nhược Hàm hơi cứng ngắc, nhưng mà từ bóng lưng căng thẳng đó của nàng có thể thấy được, kỳ thật nàng thực khẩn trương.

Tuy rằng nàng rất muốn mạnh miệng nói mình cũng không sợ đối phương, nhưng mà nàng lại biết nếu nàng quay đầu, ánh mắt của nàng nhất định sẽ tiết lộ cảm xúc chân thật của bản thân.

Cố chấp lại lần nữa nâng chân lên, khi chuẩn bị bước chân đi ra, đối phương lại mở miệng nói lần nữa: “Ngươi không thử một chút liền buông bỏ, cam tâm sao? Hay là nói... Ngươi cam chịu món ăn ngươi mang đến thật sự kém hơn so với đồ ăn của Hương Phiêu Trai ta, ngươi không có lòng tin?”

Bước chân của nàng hung hăng dừng lại, tuy rằng Tô Nhược Hàm biết rõ đối phương dùng phương pháp kích tướng, nhưng mà nàng lại không cam lòng đồ mình vất vả làm ra lại bị người khác dùng giọng điệu ghét bỏ nói ra. Lập tức gương mặt âm trầm quay đầu trừng mắt nhìn đối phương, chống lại vẻ mặt đầy ý cười kia của Phượng Vân Cẩm, nàng nổi cáu vọt tới trước bàn "Phanh" một tiếng đặt hộp thức ăn ở trên bàn nói: “Ai nói ta không có tin tưởng, chỉ sợ đồ ăn trong Hương Phiêu Trai này của ngươi so ra còn kém mấy thứ này của ta đấy!”

“Hả, thật không?” Phượng Vân Cẩm khẽ mỉm cười nhíu mày, một bàn tay trắng noãn thon dài như Bạch Ngọc đẩy cái nắp hộp đựng thức ăn ra, bên trong lộ ra gì đó.

Mà cùng với gì đó ở bên trong lộ diện, một mùi thơm nồng đậm nhẹ nhàng xuất hiện, hai mắt của nam nhân cong cong như hình trăng khuyết.

Bàn tay hoàn mỹ như tác phẩm nghệ thuật cầm đôi đũa lên liền hướng tới mâm thịt khô trên bàn, đột nhiên Tô Nhược Hàm tỉnh lại liền đánh qua một cái tát nói: “Đã lạnh rồi, để cho phòng bếp chưng nóng lại mới ăn được.”

Khi Phượng Vân Cẩm ở phía đối diện phát hiện một bàn tay nhỏ xinh dùng sức vỗ vào trên tay của mình, tươi cười trên mặt hơi hơi cứng đờ, kinh ngạc nhìn bàn tay vừa bị đánh của mình, một lúc sau cũng chưa có phục hồi tinh thần lại.

Ôi... ông trời ơi, để cho nàng biến mất khỏi chỗ này đi!

Tô Nhược Hàm như gặp quỷ trừng mắt nhìn móng vuốt của mình đột nhiên không nghe lời... Hận không thể trừng cho móng vuốt mình cứ như vậy mà biến mất đi.

“Kia, cái kia... Ta, ta không phải cố ý, chỉ, chỉ là...” Gương mặt của nàng sung huyết đỏ bừng, trong lòng lại khẩn trương đến cực điểm, hận không thể cho mình vài cái tát tai, nàng là bị não rút đi? Biết rõ nam nhân trước mắt này cũng không ôn hòa dễ nói như vẻ ngoài, nàng lại còn to gan lớn mật đi vuốt ve tay người khác...

Trên mặt đối phương hơi hơi hiện lên vẻ xấu hổ không được tự nhiên, đưa tay che miệng hơi hơi ho nhẹ, nhìn sang thủ hạ đã muốn há hốc mồm nói: “Phượng Thiên, ngươi mang đồ này đi để cho phòng bếp chưng nóng rồi đưa lại đây.”

Lúc này Phượng Thiên đứng ở một bên đột nhiên hoàn hồn, nhanh chóng cúi đầu, sợ thiếu gia nhà mình phát hiện trong mắt mình chợt lóe qua ý cười. Nhưng mà theo hai vai khẽ run run lúc hắn xoay người cầm theo hộp thức ăn đi ra cửa, cũng không khó để cho người ta nhìn ra hắn đang cười... Phượng Vân Cẩm ở phía sau hai mắt nheo lại nguy hiểm liếc mắt nhìn bóng dáng Phượng Thiên một cái, trong lòng cân nhắc, phải để cho gia hỏa kia đi làm nhiệm vụ ở đâu thì mới tốt đây?

Ở lúc Phượng Thiên cầm hộp muốn ra ngoài, Tô Nhược Hàm giống như là nghĩ tới cái gì, đột nhiên mở miệng nói: “Đợi chút!”