Sổ Tay Sinh Tồn Khi Bị Chồng Ruồng Bỏ

Chương 30: Thích nhặt loạn




“Liễu Nghị... Ngươi nhanh đến y quán gần nhất thỉnh thầy thuốc sang đây...”

Liễu Phong Viêm ôm Mặc nhi sốt cao không ngừng nhanh chóng vọt vào trong căn phòng tốt đã được giữ riêng, trong giọng nói có vài phần sốt ruột và lo lắng phân phó.

Liễu Nghị đi vào ở sau cùng, trên mặt nghiêm túc gật gật đầu, nhanh chóng xoay người chạy ra bên ngoài.

Mà lúc này tiểu nhị đưa bọn họ vào một gian phòng, cũng bị Liễu Phong Viêm phân phó đi mang một chậu nước lại đây.

Đợi cho tiểu nhị bưng nước nóng lên, Liễu Phong Viêm nhúng ướt khăn lông đắp trên trán cho Mặc nhi. Hắn lấy giấy bút tới, rất nhanh viết xong một phong thơ, xoay người đưa cho tiểu nhị một khối bạc vụn rồi mới phân phó nói: “Ngươi lập tức đưa phong thư này đến thương hội Liễu gia trong Lâm Lan thành đi, để cho người phụ trách tiếp nhận phong thư này.”

Tiểu nhị vui rạo rực nhận lấy bạc vụn rồi mang theo phong thư rời đi.

Liễu Phong Viêm nhíu mày cúi đầu nhìn chăm chú vẻ mặt đỏ bừng của Mặc nhi, lúc này mới phát hiện miệng của cậu không ngừng nhỏ giọng nhắc tới hai chữ "Mẫu thân", trong mắt của hắn lộ ra vẻ lo lắng cùng với phức tạp.

Nhị tỷ của hắn trước kia đối đãi với Mặc nhi như thế nào, thời điểm hắn đến Mặc gia đón Mặc nhi về Liễu gia xem như hiểu biết thấu triệt. Chưa từng nghĩ tới đứa nhỏ này lại ở thời điểm sinh bệnh yếu ớt, tâm tâm niệm niệm của nó lại là người nương nhẫn tâm.

Thật sự là một đứa nhỏ làm cho người ta đau lòng, nó mới bốn tuổi thôi!

Sau khi nó biết mình đến Lâm Lan thành là vì tìm nương của nó, lại vụng trộm đi theo mình chạy đến biên cảnh Lâm Lan thành này. Hơn nữa là bởi vì vụng trộm trốn tránh ở bên trong xe ngựa, một ngày một đêm cũng không có ăn cơm, cảm nhiễm phong hàn lại đói khát, nó hoàn toàn ngã bệnh.

Cũng không biết Mặc nhi vụng trộm chạy theo sau, tình huống của đại ca mình ở bên kia ra sao rồi?

Nếu trong nhà không thấy Mặc nhi, chỉ sợ là sẽ khiến cho đại loạn rồi.

Lúc nghĩ đến đây, Liễu Phong Viêm trừ bỏ lo lắng bệnh tình của Mặc nhi, lại có chút lo lắng Liễu phủ hỗn loạn vào lúc này. Chỉ hy vọng Mặc nhi có thể nhanh chóng hạ sốt, sau đó mình lại phái người trở về thông báo cho đại ca một tiếng.

*********

Đợi cho đến khi Tô Nhược Hàm về tới nhà, đã là sau giữa trưa.

Thời điểm ở chợ, nàng mua một ít bồn chậu chén muỗng, lại đi dạo một vòng quầy bán thịt heo, thương lượng một chút với ở đại thúc bán thịt lần trước. Đối phương lấy giá bán so với lần trước thì rẻ hơn một chút lại đưa tới cho nàng một trăm cân thịt, hơn nữa lại tìm mấy bộ ruột non miễn phí cho nàng. Nhưng mà đối phương uyển chuyển hỏi nàng ruột non này ăn làm sao, đều bị Tô Nhược Hàm lơ đãng chuyển hướng câu chuyện.

Sau đó đối phương nhiệt tình đưa thịt đến trong nhà cho nàng, lại để lại một ít xương sườn và xương ống, nói là để cho nàng hầm canh dùng.

Thịt heo tạm thời bỏ vào trong không gian, nàng lại đặt cây giống quả quýt mua được ở chợ vào trong không gian.

Mùa đông khắc nghiệt vốn không có hoa quả gì, thật vất vả nhìn thấy trong một tiệm bán cây cảnh ở chợ có hai cây nhỏ trụi lủi, vừa hỏi tỉ mỉ mới biết cây nhỏ kia là quýt vàng. Tô Nhược Hàm nghĩ đến hương vị quả quýt chua chua ngọt ngọt, mạnh mẽ nuốt xuống nước miếng trong miệng. Chống lại ánh mắt cổ quái của Phương lão bản, nàng thật sự là mua hai cây ăn quả quýt vàng trở về.

Có không gian tồn tại, nàng hoàn toàn có thể trồng quýt vàng ở trong không gian, tin tưởng rất nhanh thì có thể có quả quýt ăn. Mang theo lòng tràn đầy chờ mong, Tô Nhược Hàm ở trong không gian trồng quýt.

Dùng nước suối ở trong không gian tưới cho cây quýt, Tô Nhược Hàm cúi đầu nhìn thoáng qua bộ dáng đầy bùn đất trên người, nhíu mày tìm một bộ quần áo đi đến ao nước suối trong không gian.

Bởi vì nước trong suối không ngừng toát ra, dùng như thế nào cũng không hết, cho nên hiện tại nàng giặt quần áo nấu cơm cơ bản đều là dùng nước suối trong không gian, hơn nữa ở bên cạnh ao nước suối cũng đặt một cái bồn tắm, nàng chỉ dùng để tắm rửa.

Tuy rằng lần đầu tiên dùng nước suối trong không gian để tắm cảm giác lạnh thấu xương, nhưng mà sau khi quen rồi lại cảm thấy sau khi dùng nước suối tắm rửa thân thể cả người tốt lên không ít.

Tô Nhược Hàm cởi quần áo tắm rửa, trong lúc lơ đãng cúi đầu nhìn bụng mình, nếu không phải trên bụng có nếp nhăn (vân thai), nàng nhất định sẽ không tin tưởng thân thể lại đã làm mẹ sinh qua một đứa nhỏ.

Đưa tay sờ sờ có nếp nhăn nhàn nhạt, thần sắc Tô Nhược Hàm có chút xuất thần nghĩ, đứa nhỏ mà thân thể này sinh sẽ là đứa nhỏ có bộ dáng gì đây? Hưu thư có đề cập, Liễu Hương gả cho Mạc Tử Khanh năm năm, nghĩ đến đứa nhỏ kia chắc là vừa mới bốn năm tuổi đi?

Một đứa nhỏ bốn năm tuổi không có mẫu thân, có phải sẽ khổ sở hay không?

Nghĩ đến đây, Tô Nhược Hàm tự giễu lắc đầu cười khổ một cái, nghĩ tới tình cảnh thời đại này nam nhân ba vợ bốn nàng hầu, Mạc Tử Khanh hưu nguyên chủ thân thể này chỉ sợ cũng thê thiếp thành đàn đi, tình huống như vậy, chỉ sợ cuộc sống của đứa nhỏ...

Bỗng nhiên, ngực một trận đau đớn, nàng nhíu mày đưa tay đặt ở chỗ trái tim, thì thào mở miệng thầm nói: “Chẳng lẽ thân thể này làm mẫu thân, cho nên bản năng cơ thể vì đứa nhỏ mà đau lòng sao?”

Ở trong đầu không tự giác lại xuất hiện đứa nhỏ hôm nay ở cửa khách điếm thoáng gặp qua kia. Bộ dáng đứa nhỏ kia giống như cũng mới bốn năm tuổi, trên khuôn mặt nho nhỏ có đỏ ửng khác thường, có lẽ là cảm nhiễm phong hàn thì phải, không biết đứa nhỏ thế nào rồi.

Bộ dáng đứa nhỏ kia phấn điêu ngọc mài rất là đáng yêu, lại là vì sinh bệnh mà thoạt nhìn yếu ớt vô cùng.

Ở hiện đại cảm mạo thực sự là chuyện đơn giản, nhưng mà tại cổ đại lạc hậu này, phong hàn nho nhỏ lại rất dễ chết người. Tô Nhược Hàm không có phát hiện, trong lòng nàng ẩn ẩn vì đứa nhỏ gặp thoáng qua mà bỗng dưng thương nhớ.

Một lúc sau phục hồi tinh thần lại, nàng nhanh chóng lắc lắc đầu thu hồi tâm tư.

Sau khi tắm rửa xong, Tô Nhược Hàm vuốt ve một chút cái bụng hơi đói, kế tiếp lắc mình một cái ra khỏi không gian, đi đến phòng bếp.

Đêm qua nấu cơm giống như còn thừa một ít, nhưng mà cũng không có rau xanh rồi.

Buổi sáng nấu lạp xưởng thịt khô tất cả đều mang đi Hương Phiêu Trai, mà vài thứ kia cũng đã bị tên gia hỏa kia ăn hết, mà nàng cũng không có cách nào mang trở về, đối phương chỉ kém chút nữa nuốt mất chén dĩa của nàng.

Nghĩ tới một đống lớn thịt hôm nay mua được, còn có xương sườn đại thúc bán thịt đưa cho, con sâu tham ăn lại lần nữa bị câu đi ra.

Ở trong không gian hái được một ít hạt tiêu xanh, sau đó lại đi rút một cây củ cải trắng mập mạp, Tô Nhược Hàm vọt tới phòng bếp đi làm cơm.

Canh cải củ hầm sườn, ớt xanh xào thịt.

Ừ... Có nên làm một cái trứng chiên không nhỉ?

Trong nồi hầm canh sườn, nàng bỏ thêm một ít củi vào trong bếp rồi chạy tới chuồng gà kiếm trứng gà.

Từ rất xa Tô Nhược Hàm còn chưa có tới gần chuồng gà, thì nàng đã nghe thấy gần chuồng gà truyền đến một trận tiếng gà kêu oang oác, cùng với đó còn có thanh âm "Phịch" "Phịch" gà bay loạn, nàng nhíu mày đi qua... Đàn gà lại đang làm loạn cái gì?

Chờ nàng đi đến bên ngoài chuồng gà thời điểm nhìn thấy một màn kia, nàng lập tức nổi giận, thở phì phì giận dữ la hét với bóng dáng màu trắng ngồi canh giữ ở ngoài chuồng gà: “Tiểu Bạch... Ngươi không được luôn luôn nhặt mấy đồ vô dụng trở về. Nếu ngươi cứ như vậy, ta sẽ giết thịt chó ăn.” Ặc, kỳ thật muốn lượm thì lượm đồ có ích chứ.

Nhìn đại cẩu bị thương lúc trước trong lúc vô tình nàng nhặt được, được nàng gọi là "Tiểu Bạch", Tô Nhược Hàm hoàn toàn nóng nảy rồi. Con chó này có chút cổ quái, chính là thích chạy đi ra bên ngoài tha một ít đồ ngạc nhiên cổ quái trở về, lớn thì nó tha trở về một con dê, nhỏ thì nó lượm trở về một bộ quần áo rách... Nhưng mà trong quần áo có một tấm ngân phiếu trăm lượng...

Mặc dù có bạc lấy không nàng thật cao hứng, nhưng mà Tiểu Bạch lượm đồ càng ngày càng không có điều cố kỵ... Nó lại lượm một con chồn trở về, lại còn tự ngậm nó ngồi ở ngoài chuồng gà hù dọa gà nàng nuôi, vạn nhất chúng nó sợ tới mức không đẻ trứng thì làm sao bây giờ?

Tiểu Bạch giương cặp đồng tử xanh lam vô tội nhìn nàng, thậm chí còn có thể nhìn ra trên cái mặt lông lá còn có một chút ủy khuất, giống như là đang ủy khuất Tô Nhược Hàm nàng không thích đồ nó lượm về, nhưng mà nó nghĩ rằng nàng sẽ thích, thế này mới nơi nơi lượm này nọ lấy lòng nàng.

Tô Nhược Hàm bất đắc dĩ đưa tay che trán, có chút không biết nói gì nhìn trời. Con cẩu trước mắt này rõ ràng là thông minh quá mức, nhưng mà thói quen xấu của nó không thể tiếp tục dung túng.

Mặt nàng nghiêm sắc mặt, giọng điệu có cảnh cáo mở miệng: “Tiểu Bạch... Về sau không được tùy tiện lượm đồ vô dụng về nhà...”

Tô Nhược Hàm chưa từng nghĩ đến, bởi vì lúc này nàng oán giận Tiểu Bạch nhặt đồ vô dụng. Ở vài ngày sau đó, cái thói quen cổ quái khó sửa đổi của Tiểu Bạch lại nhặt về một thứ khiến cho nàng bị dọa chết khiếp, chỉ vì nó lần này lại... lại tha một người trở về.

Hơn nữa... Nhìn bóng dáng nho nhỏ kia, nàng hoàn toàn trợn tròn mắt...