Sổ Tay Sinh Tồn Ở Cổ Đại

Chương 28: Mở cửa tiệm




Chuyển ngữ ♥ Gyanji

Beta ♥ Nhã Vy

Sở Thu Nguyệt cho rằng sau này chuyện lớn nhất chính là chuyện Sở Lưu Uyển và Sở Xuân Nguyệt mở cửa tiệm, ai ngờ được còn xảy ra một chuyện khác——

Quân Triêu phái năm ngàn hùng binh chinh phạt dân du mục Lý Đức ở phía tây, tình hình của dân Lý Đức cũng không khác dân Hung Nô trước đây là bao, bọn họ sống theo kiểu du mục, tương đối thiếu thốn quần áo và thức ăn, vì thế thường xuyên vượt biên để đánh cướp của dân, chiếm đoạt phụ nữ, thỉnh thoảng phát động tàn sát. Thời kỳ thịnh vượng trước kia từng thường hòa thân, giao hảo với quốc gia Trung Nguyên.Nhưng rõ ràng như vậy vẫn không thể thỏa mãn được bọn họ. Cho nên cuối cùng cũng không thể tránh khỏi chiến tranh.

Lần này, phái binh đi không nhiều lắm, bởi vì mục đích không phải là tấn công nội địa Lý Đức, cũng không trực tiếp giao chiến với vua Lý Đức, mà mục tiêu lần này là cánh quân nhỏ của Lý Đức cách biên giới Quân Triêu mấy dặm, đặc biệt là Mạt Tây. Bọn chúng làm quá nhiều việc tàn ác nên hoàng thượng buộc lòng phải phái binh đi chinh phạt, trước mắt là trấn áp bọn chúng để có thể yên ổn một thời gian.

Lúc này người được phái đi chính là lão tướng Dương Khánh, còn có Phiếu An Giáo Úy, cũng chính là Lâm An Dạ.

Lần ra đi này của Dương Khánh có hơi bi kịch, vừa bị lạc đường giữa sa mạc, đồng thời vì thị lực không tốt nên đã nhìn nhầm người của đối phương thành thủ hạ của mình, vui tươi hớn hở yêu cầu đối phương tới cứu mình. Kết quả Mạt Tây tướng lĩnh vừa nhìn thấy, hô hô, tốt quá, tự nhiên lại tự dâng mình tới tận cửa! Vì thế bắt lão lại luôn, vốn định lấy lão để uy hiếp đứa trẻ con 17 18 tuổi là Phiếu An Giáo Úy kia đầu hàng. Nhưng không ngờ được Phiếu An Giáo Úy quả nhiên nhanh nhẹn dũng mãnh, căn bản cũng không thèm quan tâm, mang theo những binh sĩ còn lại đến thẳng đảo Hoàng Long, bắt giữ Mạt Tây Hưu Tuần Vương.

Đáng thương Hưu Tuần Vương lúc ấy còn đang bởi vì Phiếu An Giáo Úy giả vờ đầu hàng mà mừng rơn mở tiệc rượu ăn mừng, kết quả uống đến mơ mơ màng màng. Sau đó một đại đội nhân mã bất chợt lao đến giết người của mình, hơn nữa nhìn qua binh lực rất nhiều —— lúc này, Hưu Tuần Vương vô cùng hoảng loạn, rõ ràng hắn nghe nói đối phương chỉ có năm ngàn người, cộng thêm trận khổ chiến gây tổn thất không ít, lại không thích ứng được khí hậu, ngoài ra một số còn bị bắt đi cùng Dương Khánh. Thực ra Phiếu An Giáo Úy mang theo ngàn tên lính tới đầu hàng cũng là làm trò cho người ta xem, thật ra cũng chỉ có một hai ngàn tên mà thôi, nhưng một hai ngàn người của Phiếu An Giáo Úy quả thực đánh bại năm ngàn binh lính vì đang mải mê ca vũ mà buông lỏng cảnh giác.

Đến khi bọn chúng bại trận bị trói chặt lại thành một đoàn, Lâm An Dạ cũng cho phép các sĩ binh được ăn uống linh đình —— dĩ nhiên là lương thực trong doanh trại của bọn chúng. . . . . . Lúc ấy mới biết được, thì ra là những binh lính kia, kể cả Lâm An Dạ, bởi vì ở đại mạc, hơn nữa đi tương đối sâu vào sa mạc, lương thực nguồn nước không đầy đủ, lại không có cách nào tiếp tế, cho nên cũng rơi vào trạng thái đói khát kéo dài. Mà bọn họ chính là với trạng thái như vậy mà đánh bại bọn chúng, hơn nữa lại không phải chịu bất kỳ tổn thất gì.

Không chỉ Hưu Tuần Vương mà tất cả đều sợ hãi —— bọn chúng đã thật sự thất bại.

Cuối cùng bọn chúng chỉ có thể thả Dương Khánh, còn Hưu Tuần Vương bị bắt sống, trong một đêm từ thắng thành bại, thật sự bi kịch.

Hoàng thượng vốn nghĩ là chỉ đe dọa bọn họ một chút, không ngờ kết quả Lâm An Dạ lại dũng mãnh như vậy, lại bắt sống thủ lĩnh Mạt Tây Hưu Tuần Vương tới đây. Theo lộ trình, có thể khoảng một tháng sau binh lính sẽ tiến vào kinh thành, còn Lâm An Dạ cưỡi ngựa mang theo Hưu Tuần Vương và mấy binh lính tinh nhuệ mau chóng vào trong kinh thành trước nửa tháng. Hoàng thượng đã vừa phái người đi nghênh đón, chào mừng bọn họ khải hoàn trở về.

Thế là, Phiếu An Giáo Úy Lâm An Dạ, năm nay mới 18 tuổi, tung hoành ngang dọc, phút chốc danh chấn kinh thành, vẻ vang vô cùng.

Sau đó bọn trẻ lại hò nhau hát thành một bài đồng dao:

Phiếu An Phiếu An, sử dân tâm an;

An Dạ An Dạ, vô sử ám dạ;

Ai nói chỉ là tiểu tử ?

Cứ xem tài Giáo Úy.

Tất cả mọi người đều sục sôi, Lâm An Dạ quả thực được tôn sung như thần thoại. Dù sao thì với chiến tích của hắn thì đó cũng là điều đường nhiên.

Sau cuộc so tài đá cầu, Sở Thu Nguyệt thăm qua một lần, lại không thấy Lâm Khang Dạ trở lại chơi. Đoán chừng là bị ca ca kích động cho tỉnh ngộ, hiểu rằng không thể tiếp tục rong chơi nữa, cho nên cũng trở nên chăm chỉ rồi.

Sở Thu Nguyệt cũng âm thầm bội phục, nhân tài như vậy thật sự là bản lãnh. Bọn họ là người xuyên không, nếu quả thật phải lên chiến trường, ôi, thì chắc cũng không anh hùng được như vậy.

Còn trong lòng Sở Xuân Nguyệt đang vui mừng vô cùng, cửa hàng của nàng ta còn mấy ngày nữa sẽ khai trương, tranh thủ đầu năm mới, lại đang là lúc đánh bại Mạt Tây, làm ăn nhất định náo nhiệt —— mà nàng cũng quên cũng mất là nàng bán băng vệ sinh, chung quy cũng chẳng liên quan gì đến những việc đó. . . . . .

Không tới mấy ngày sau, cửa hàng của Sở Xuân Nguyệt thuận lợi nổ pháo khai trương, cửa hàng này tên là “Dạ Tử quán” , lấy từ bài thơ “Sở tác” của Sở Lưu Uyển, bởi vì gần đây Lâm An Dạ đánh thắng trận, thêm nữa cửa hàng này là cửa hàng son phấn, cho nên bài “Sở tác” của nàng là vô cùng hợp lý ——

“Hắc vân áp thành thành dục tồi

Giáp quang hướng nhật kim lân khai

Giốc thanh mãn thiên Thu sắc lý,

Tái thượng yên chi ngưng dạ tử.”

Sở Thu Nguyệt nhớ hình như bài thơ này là Lý Hạ viết, nhưng tên gì cũng không nhớ ra. Hai câu thơ cuối cùng kia vốn rất nổi tiếng nên hiển nhiên không tránh khỏi khiến người ta ca ngợi một phen. Chẳng qua mọi người đều cho rằng bài thơ này là viết để khen ngợi Lâm An Dạ. Nhưng chỉ vì một câu “Tái thượng yên chi ngưng dạ tử ” cảm thấy có chút liên quan tới cửa hàng son phấn nên Sở Xuân Nguyệt liền lấy tên cửa tiệm thành “Dạ Tử quán” .

Cũng nhờ thanh danh của Sở Lưu Uyển, cộng thêm Ngũ hoàng tử giúp đỡ, thế nên thu hút rất nhiều người tới. Phần lớn đều là những nữ nhân quyền quý , mỗi người một vẻ xinh đẹp ngút trời, ngồi trong kiệu mà túi thơm tỏa hương vấn vít, khung cảnh này khiến Dạ Tử quán càng thêm vạn phần sinh động.

Là muội muội, Sở Thu Nguyệt đương nhiên cũng phải đi, chỉ thấy Dạ Tử quán này vô cùng tốt, cũng được coi như khu vực hoàng kim, khó trách cần nhiều tiền như vậy. Trang hoàng cũng không tệ, dù sao hai người Sở Lưu Uyển và Sở Thu Nguyệt ở xã hội hiện đại xuyên qua nên cũng hiểu được đặc thù kiến trúc cổ đại để dung hợp, bài trí cực kỳ thu hút mắt nhìn. Ngoài ra tiền vốn của các nàng rất nhiều, Dạ Tử quán vừa tráng lệ, vừa không mất đi sự nhẹ nhàng, cũng khá đẹp mắt.

Trong quán cũng có mấy nữ phó mặc đồng phục cũng rất đẹp mắt.

Sở Xuân Nguyệt và Sở Lưu Uyển bận rộn tiếp đãi những người khác cho nên chỉ chào hỏi Thu Nguyệt một chút rồi cho mấy nữ phó đến mời nàng đi xem bên trong.

Sở Thu Nguyệt đi dạo trong cửa hàng, cũng xem qua một chút phấn, lại thấy những loại phấn này với những loại khác cũng không có gì khác nhau. Trong lòng lập tức hơi nghi ngờ, nàng vốn cho rằng Sở Xuân Nguyệt nhất định sẽ chuẩn bị chút ít mánh lới ra đây.

Thấy Sở Thu Nguyệt nhìn tới nhìn lui, trên mặt lại không có biểu cảm gì, mấy nữ phó bèn dè dặt hỏi Sở Thu Nguyệt: “Sở tiểu thư, ngoài phấn ra người còn muốn xem những thứ khác không?”

“Thứ gì?” Sở Thu Nguyệt nhíu mày, nghĩ thầm không biết Sở Xuân Nguyệt và Sở Lưu Uyển này lại đang cùng nhau làm trò gì.

Người nữ phó kia nói: “Cũng là đồ của phụ nữ thôi. Chẳng qua là hơi tư mật, nói ra không được tiện cho lắm. . . . . . Tóm lại, nói chung là sẽ tiện lợi hơi khi quỳ thủy(*) đến.”

(*)Quỳ thủy là đèn đỏ nha các nàng!

Sở Thu Nguyệt vừa nghe liền hiểu được là cái gì rồi, trong lòng âm thầm kinh ngạc, không ngờ Sở Xuân Nguyệt lại lấy danh nghĩa bán phấn để kinh doanh băng vệ sinh?!

Vừa kinh ngạc lại vừa buồn cười, Sở Thu Nguyệt nói: “Mang ta đi xem một chút.”

Nữ phó kia đáp một tiếng, xoay người mang Sở Thu Nguyệt sang sảnh bên, sảnh bên không phải là một sảnh lớn mà là chia thành từng gian phòng nhỏ. Nữ phó mang nàng vào một gian phòng không có người, từ bên trong rương lấy ra một khối gì gì đó màu trắng, trên mặt có hơi thẹn thùng: “Đây, chính là cái này ạ.”

Sở Thu Nguyệt ngẩn người, nói: “Cái này là. . . . . . ?”

“Cái này chính là thứ nô tỳ mới vừa nói, là do Sở cô nương phát minh, gọi tên là can tịnh khố(*).” Nữ phó nói.

(*)Can tịnh khố dịch ra là can tịnh khố, vì nghe hơi thô nên mình để nguyên.

Sở cô nương kia chính là Sở Xuân Nguyệt, nàn ta bảo hạ nhân gọi nàng như vậy, cảm giác tương đối uy phong.

” Can tịnh khố? Ừ. . . . . . Cái đó, dùng như thế nào?” Sở Thu Nguyệt hỏi.

Nữ bộc đem kia khối vải màu trắng run run mở ra, Sở Thu Nguyệt chỉ thấy phía trên là mấy tầng bông vải, bên cạnh dùng chỉ vá, làm thành hình dáng một chiếc quần soọc nhỏ có thể trực tiếp mặc vào.

“Cái này mùa đông có thể sử dụng .” Nữ bộc nói, “Chỉ cần trực tiếp mặc vào là được. Cái này là can tịnh khố, chỉ cần hai cái, có thể thay phiên tắm rửa giặt giũ, trong ngày mùa đông cũng không lo y phục bị vấy bẩn, có thể mua thêm mấy cái. Chẳng qua là sau khi dùng phải giặt sạch sẽ rồi phơi dưới ánh nắng . Sở cô nương nói, bông vải bên trong này đều là bông vải cực kỳ tốt, chỉ cần chú ý giặt sạch sẽ, sẽ không có vấn đề .”

Sở Thu Nguyệt cũng không nhịn được mà tán dương: “Thứ này quả là đồ tốt.”

Thật sự không ngờ Sở Xuân Nguyệt cũng bản lãnh như vậy, lúc trước còn tưởng rằng nàng sẽ không làm được chuyện gì. Xem ra nàng cũng thật sự có mấy phần tư thái của nữ chính, dù sao muốn mở cửa hàng như vậy, làm ra vật như vậy, thật đúng là rất không dễ dàng .

Chẳng qua bán cái này nhìn thế nào cũng rất bất nhã. Mặc dù Sở Xuân Nguyệt tất nhiên sẽ nghĩ cách bán kín đáo cho nữ nhân, nhưng dần dà rồi mọi người cũng sẽ biết.

Nữ phó kia hỏi Sở Thu Nguyệt: “Sở tiểu thư, người cần sao? Sở cô nương đã phân phó, người Sở gia có thể trực tiếp lấy.”

“Ồ” Sở Thu Nguyệt cười khoát tay áo, “Lúc này ta còn chưa cần tới.”

Dứt lời cũng ngượng ngùng cười cười, nữ phó kia hẳn là lần đầu giới thiệu về cái này nên mặt cũng đỏ vô cùng. Có lẽ Sở Xuân Nguyệt cũng đã cẩn thận dạy nàng giới thiệu, nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên thực nghiệm của nàng.

Ra khỏi gian phòng nhỏ này, cách phòng bọn họ đang đứng cũng có mấy nữ phó mang theo những nữ nhân khác đi ra, trong tay các nàng cũng cầm lấy một túi màu đen không lớn không nhỏ không nhìn rõ là thứ gì, tất nhiên không phải gì khác ngoài “can tịnh khố”. Chỉ thấy trên mặt các nàng khẽ hồng nhưng khóe miệng hàm chứa ý cười, hiển nhiên là cực kỳ vừa ý .

Sở Thu Nguyệt cười cười, không nói gì, vừa đi trong quán, chỉ thấy Sở Xuân Nguyệt đang quan sát sảnh bên, cứ có phòng trống là lại cho nữ bộc mang những người khác đi vào. Sở Lưu Uyển thì ngồi trên ghế ở đại sảnh, ngón giữa không nhanh không chậm gõ mặt bàn, khóe miệng khẽ cong, nhìn cảnh buôn bán náo nhiệt như vậy cũng là rất hài lòng .

Nhưng nếu cứ như vậy, người mua phấn hình như là cũng không có mấy ai.

Đi tới bên cạnh Sở Xuân Nguyệt, Sở Thu Nguyệt cười cười nói: “A tỷ thật bản lãnh, không ngờ lại làm ra được đồ tinh diệu như vậy.”

Sở Xuân Nguyệt ngẩn người nói: “Nữ phó cũng dẫn muội đi rồi?”

“Vâng.”

Sở Xuân Nguyệt nói: “Thật là đần, muội nhỏ như vậy, dẫn muội đi làm gì?”

Chẳng qua thấy Sở Thu Nguyệt ca ngợi mình như vậy, nàng ta đương nhiên là cực kỳ đắc ý, nói: “Cũng tạm thôi, chẳng qua là chút tài mọn.”

Sở Thu Nguyệt nói: “Nhưng mà bán thứ này, chung quy cũng. . . . . .”

Sở Xuân Nguyệt cười cười nói: “Tỷ biết ngay rằng muội sẽ nói như vậy. Cổ hủ! Chỉ như vậy thì có đáng gì? Tỷ hiện tại tuy lén lén lút lút bán, nhưng đến một ngày nào đó sẽ bày bán trên mặt bàn! Còn muốn khua chiêng gõ trống, để cho mọi người đều biết nữa cơ.”

Sở Thu Nguyệt trong lòng hi vọng một ngày kia vĩnh không đến, nhưng cũng không nói gì nữa, chỉ nói: “Vâng, nhưng mẹ và dì đã biết rồi chứ?”

Sở Xuân Nguyệt le lưỡi: “Bọn họ cũng biết rồi nhưng không nói gì. Cũng không biết khi trở về thì như thế nào, aiz, cổ hủ!”

Sở Thu Nguyệt lắc đầu, không nói thêm gì nữa, nói: “Vậy muội đi về trước.”

Sở Xuân Nguyệt đáp một tiếng rồi cũng đến chào hỏi khách khứa.