Sở Vương Phi

Chương 127: Nhân quả




Mọi người không ai hiểu rốt cuộc Vân Nhược Tuyết bị làm sao, đang tốt đẹp tự nhiên thấy nhiều người lại la hét lên, hơn nữa lúc này toàn thân run rẩy, hai tay ôm chặt lấy đầu, hai chân vô thức lùi về sau. Dường như nàng ta vô cùng sợ hãi khi tiếp xúc với mọi người, trong mắt lại đầy vẻ cầu xin, miệng thì lẩm bẩm: “Không… Đừng… Không được tới đây…”

Sau đó, trước con mắt chứng kiến của mọi người, Vân Nhược Tuyết xoay người, một lần nữa chạy thẳng vào trong miếu hoang.

Bà vú già trao đổi ánh mắt với Vân Huyền Chi, sau đó vội vàng quay gót đuổi theo Vân Nhược Tuyết. Vào trong miếu, thấy Vân Nhược Tuyết run rẩy, hai tay ôm lấy thân thể ngồi dưới hương án. Bà vú ra sức trấn an tinh thần Vân Nhược Tuyết, giống như mẹ hiền ôm lấy nàng ta vào lòng, sau đó chậm rãi dẫn nàng ta ra cửa.

Vân Huyền Chi thấy tình trạng của Vân Nhược Tuyết thì đã hiểu được nàng gặp phải chuyện gì. Thấy nàng sợ hãi đám đông như thế, lão lập tức phất tay cho người lui đi trước, sau khi bọn họ đã đi tới địa phương mà Vân Nhược Tuyết không thể trông thấy, lão mới chậm rãi ra hiệu cho bà vú dẫn Vân Nhược Tuyết ra ngoài.

Nhưng Vân Huyền Chi dù tỏ ra bình tĩnh thì trong lòng vẫn là đang ngập tràn sóng to gió lớn, nộ khí trùng thiên. Con gái của Vân Huyền Chi lão từ khi nào lại có thể bị người ta vũ nhục như thế? Dù Vân Nhược Tuyết có mẹ là Tô Thanh, nhưng dù sao vẫn là Nhị tiểu thư Vân Tướng phủ, lại bị người ta khi dễ, như thế mặt mũi lão còn có thể để ở đâu? Nếu tin này truyền ra ngoài, đừng nói là Vân Nhược Tuyết cả đời này chẳng thể có chỗ đặt chân ở Tây Sở, mà ngay cả lão cũng chẳng còn mặt mũi nào làm quan trong triều.

Nghĩ như thế, Vân Huyền Chi càng giận, chỉ hận không thể lập tức tìm ra hung thủ để giết cho thống khoái.

“Tướng gia!” Lúc này, Triệu quản gia bước lên. Khôn khéo như lão, làm sao lại không nhận ra vẻ ẩn nhẫn cùng cực của Vân Huyền Chi lúc này.

Phàm làm cha mẹ, thấy con gái mình gặp phải chuyện này đều khó có thể nhịn được, huống chi thân là hữu thừa tướng như Vân Huyền Chi.

“Ngươi tới đây làm gì?” Thấy Triệu quản gia không nghe theo mệnh lệnh của mình mà lại chạy tới đây, Vân Huyền Chi trừng mắt nhìn lão, mặt đầy lệ khí. Triệu quản gia trong lòng căng thẳng, ứng đối càng thêm cẩn thận.

“Tướng gia, vừa rồi Đại tiểu thư sau nô tài đưa Nhị tiểu thư tới Thần Vương phủ.” Có một số việc càng phủi nhanh càng tốt, hơn nữa lúc này Vân Huyền Chi tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ điều tra chân tướng, Triệu quản gia cảm thấy càng đem chuyện này đổ lên đầu Vân Thiên Mộng sớm càng tốt.

Nhưng Vân Huyền Chi nghe xong, thần sắc trong mắt vẫn không chút nào thây đổi, hồ nghi nhìn Triệu quản gia, mang theo một tia châm chọc: “Ý của ngươi là Mộng Nhi sai người phá hủy Tuyết Nhi sao?”

“Chuyện này… Nô tài không dám!” Không ngờ Vân Huyền Chi không chỉ sủng ái Vân Nhược Tuyết mà lại còn rất che chở cho Vân Thiên Mộng, điều này ngoài ý liệu của Triệu quản gia.

Rõ ràng Vân Huyền Chi và Tô gia đã ân đoạn nghĩa tuyệt rồi, vì sao lại tốt với con gái của Tô Thanh như thế? Rõ ràng Vân Huyền Chi chỉ là đang lợi dụng thân phận của Vân Thiên Mộng, sao còn che chở cho nàng ta làm gì?

Chuyện này làm cho Triệu quản gia lâm vào bối rối, nhưng nghĩ lại, Vân Huyền Chi cũng không bắt được người xâm phạm Vân Nhược Tuyết, cộng thêm việc với những chuyện thế này thường người ta sẽ ẩn nhẫn chứ không bao giờ truyền ra, điều này làm cho Triệu quản gia đang tim đập chân run cũng dần bình tĩnh trở lại. Lão lập tức quay về bên cạnh Lưu hộ vệ, không dám lên tiếng nữa.

Nhưng lời của lão vẫn làm cho Vân Huyền Chi phải suy nghĩ, dù sao quan hệ giữa hai đứa con gái này của lão thật sự không tốt. Cộng thêm quan hệ giữa Tô Thanh và Vân Thiên Mộng, nếu nói chuyện này do Vân Thiên Mộng sắp xếp cũng không phải không quá khó tin.

Chẳng qua là, hôm nay Vân Thiên Mộng đã lấy Sở Phi Dương. Với thế lực và thủ đoạn của Sở Phi Dương, muốn lặng lẽ trừ khử đi Vân Nhược Tuyết quả thực chẳng khác gì bóp chết một con kiến, cần gì phải mất công sức bày ra vở kịch này. Vì vậy, giờ phút này Vân Huyền Chi vững tin là Vân Thiên Mộng thanh bạch. Ngược lại, đột nhiên Triệu quản gia lại xuất hiện bên cạnh mình nhắc nhở chuyện này, lão cảm thấy khó hiểu, chuyện nhà của tướng phủ khi nào tới phiên một quản gia như lão quơ tay múa chân?

Nghĩ như thế, một ánh sáng lạnh lẽo bắn ra từ mắt Vân Huyền Chi, lão đưa mắt nhìn chòng chọc vào Triệu Đức, khiến cho Triệu quản gia chột dạ, lòng trở nên căng thẳng, không dám nhiều lời nữa mà lập tức cúi đầu.

“Tướng gia, để nô tỳ đỡ Nhị tiểu thư lên xe!” Lúc này, Vân Nhược Tuyết đã được đưa ra ngoài. Thấy ở đây chỉ có Vân Huyền Chi nên Vân Nhược Tuyết cũng bình tĩnh hơn, chẳng qua là đối mặt với lão, trong mắt nàng ta vẫn tràn đầy căm hậm, tiềm thức mách bảo nàng ta phải trốn sau lưng lão, nhưng một mặt trong đáy mắt nàng ta lại đầy hận ý như muốn giết lão.

Thấy con gái của mình thành ra bộ dạng này, nếu nói lão không đau lòng thì đúng là giả dối. Vân Nhược Tuyết từ nhỏ đã được Vân Huyền Chi coi như báu vật, càng muốn nàng ta được gả vào nơi tốt hơn Vân Thiên Mộng, ai ngờ hết thảy lại đổi thay, đời này của Vân Nhược Tuyết e là chỉ có thể sinh sống ở tướng phủ mà thôi.

Nghĩ tới đây, sát khí trong lòng Vân Huyền Chi lại dâng lên. Hủy diệt một nữ nhi của lão chẳng khác nào phá hủy của lão một niềm hy vọng. Lão nhất định sẽ tìm ra hung thủ và bầm thây vạn đoạn hắn.

Mọi người thấy Vân Nhược Tuyết đã ngồi vào xe, lúc này mới cẩn thận tiến tới, chậm rãi hộ tống xe về tướng phủ.

Lúc này, Vân Nhược Tuyết dường như chỉ nhận ra bà vú bên cạnh, chỉ cho bà ta ở bên cạnh làm bạn. Dù là ai nhích tới gần, nàng ta cũng sẽ ôm đầu hét lên chói tai, cả người run rẩy trốn vào một góc. Chỉ có bà vú dịu dàng, hiền lành này mới làm cho nàng ta thấy yên lòng. Nàng ta ngồi trong góc xe, tay ôm chặt cánh tay bà vú, vẻ mặt khẩn trương, không để cho bà ta rời mình nửa bước.

Tốc độ của đoàn người hết sức chậm chạp, giống như sợ quấy nhiễu tới Nhị tiểu thư ở trong xe. Phải mất một canh giờ bọn họ mới về tới cửa tướng phủ.

Một lần nữa, mọi người lại tránh đi khi Vân Nhược Tuyết xuống xe. Sau đó kiệu mềm lập tức đưa nàng ta vào phủ.

“Tướng gia, nô tỳ đã để mấy bà vú có kinh nghiệm chuẩn bị xong, một hồi nữa sẽ cẩn thận kiểm tra thân thể của Nhị tiểu thư!” Liễu Hàm Ngọc xuất hiện ở cửa, đơn giản tóm tắt những thứ mình đã chuẩn bị một lần cho Vân Huyền Chi nghe.

Vân Huyền Chi gật đầu, ngay sau đó mang theo vẻ mặt giận dữ tiến vào trong cửa chính, Lưu hộ vệ và Triệu quản gia cẩn thận theo lão tới thư phòng.

“Nói, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Tại sao Tuyết Nhi lại xuất hiện ở nơi dơ bẩn như vậy? Triệu Đức, ngươi làm việc thế nào vậy? Cho dù đưa Tuyết Nhi tới phủ Thần Vương thì cũng phải phái người bảo vệ nàng chứ?” Vừa bước qua cửa thư phòng, Vân Huyền Chi lập tức phát tiết cơn giận, chỉ vào Lưu hộ vệ và Triệu quản gia lớn tiếng mắng.

Lưu hộ vệ biết chuyện này do mình sơ sót nên chỉ biết xấu hổ quỳ chịu phạt. Mặc dù ngày thường hắn cũng không ưa Vân Nhược Tuyết, nhưng nàng ta dù sao cũng là Nhị tiểu thư tướng phủ, hôm nay xảy ra chuyện động trời này chẳng khác nào làm nàng ta thân bại danh liệt. Đối với một cô gái mà nói, chuyện gì còn đáng sợ hơn thất thân nữa? Vì vậy, dù là bị Vân Huyền Chi khiển trách, Lưu hộ vệ cũng không có một chút oán giận nào trong lòng.

Trong lòng Triệu Đức vốn có quỷ, lúc này thấy Vân Huyền Chi thề phải tìm ra hung thủ thì tâm tình không khỏi rét lạnh, lập tức mở miệng trốn tránh trách nhiệm:

“Tướng gia bớt giận, cũng là lỗi của hạ nhân, do bọn hắn lười biếng, đem Nhị tiểu thư tới Thần Vương phủ nhưng lại không đợi Nhị tiểu thư bước vào trong mà đã trở về. Nô tài sẽ đi trách phạt bọn chúng. Kính xin tướng gia bớt giận!”

“Bớt giận? Ngươi làm sao để ta bớt giận đây? Chuyện đại sự như vậy, ngươi cho là mặt mũi tướng phủ còn để ở đâu được nữa? Làm sao bổn tướng có thể đặt chân vào triều mà đối mặt với mọi người được nữa? Triệu Đức, ngươi cũng là lão nhân ở phủ này, ngươi làm việc trước giờ luôn cẩn thận, sao lần này lại trở thành như thế? Nếu con gái ngươi gặp phải chuyện này, ngươi có bớt giận được không?” Vừa nói, Vân Huyền Chi chỉ thấy tức giận càng sâu, tiện tay cầm cái nghiễn thượng hạng trên bàn ném về phía Triệu quản gia, làm cho lão ta sợ đến nỗi giơ cánh tay lên đỡ, trên trán không ngừng toát mồ hôi hột.

“Mong tướng gia cho ty chức một lần lấy công chuộc tội. Ty chức chắn chắn sẽ tìm ra hung thủ.” Sau một hồi trầm mặc, Lưu hộ vệ đột nhiên lên tiếng.

Hắn mặc dù ít nói nhưng không ngu dốt, hơn nữa vừa rồi nghe Vân Huyền Chi và Triệu Đức nói chuyện với nhau, hắn lại phát hiện bình thường Triệu Đức làm việc rất tậm tâm, nhưng hôm nay lại tỏ ra vô cùng bối rối, trong lòng không khỏi nổi lên nghi ngờ. Vì vậy, hắn lập tức thỉnh cầu Vân Huyền Chi.

Thấy trên mặt Lưu hộ vệ đầy vẻ quyết tâm, Vân Huyền Chi khẽ gật đầu. Lúc này, một gã quản sự khác đi tới, đứng ở bên ngoài thư phòng, cung kính nói: “Tướng gia, Kinh Triệu doãn Tiền đại nhân đang đợi ngài ở ngoài phòng khách.”

“Tiền đại nhân? Hắn tới làm gì?” Trong lòng đang rối bời nhưng Vân Huyền Chi vẫn xốc tinh thần lên, hỏi.

“Nô tài không biết!” Không thấy Vân Huyền Chi nên Tiền đại nhân thông báo cho gã quản sự tới đây thông báo sao?

“Biết rồi, ngươi lui đi!” Bên trong thư phòng truyền ra thanh âm của Vân Huyền Chi. Tên quản sự lập tức đi ra. Vân Huyền Chi phất tay để Lưu hộ vệ đi âm thầm điều tra chuyện Vân Nhược Tuyết, còn mình thì mang theo Triệu quản gia tới sảnh đón khách.

Còn chưa bước vào phòng khách, Vân Huyền Chi đã thấy Tiền đại nhân sớm đứng dậy đi tới. Hai bên cúi chào nhau, sau đó Vân Huyền Chi lại phát hiện ánh mắt của Tiền đại nhân đang quét nhìn phía sau lưng mình.

“Không biết Tiền đại nhân có chuyện gì? Chẳng lẽ đã có phán quyết chuyện Nhị đệ của ta?” Thấy hôm nay Kinh Triệu doãn tới cửa lần hai, trong lòng lão không khỏi tò mò bèn mở miệng hỏi ngay.

Vân Huyền Chi lúc này đã thu hồi vẻ tức giận, cả người bình thản mà tỉnh táo làm cho người ta không phát hiện ra tướng phủ vừa phát sinh đại sự.

Ánh mắt của Tiền đại nhân cũng quay trở về, dừng ở trên người lão, sau đó mới chắp tay nói: “Án của Vân Huyền Mặc hạ quan đang cho người chuẩn bị, chẳng qua lúc này tới đây là vì có chuyện khác. Kính xin tướng gia gọi Triệu quản gia của quý phủ vào đây!”

Thấy sắc mặt Kinh Triệu doãn nghiêm túc như đang phán án, Vân Huyền Chi biết là Triệu Đức đã phạm phải chuyện gì rồi, trên mặt tối đen, thần sắc trầm xuống, hướng ra phía ngoài cửa, lạnh lùng gọi: “Triệu quản gia, đi vào!”

Triệu Đức không ngờ Kinh Triệu doãn lại tới vào lúc này, trong lòng vô cùng thấp thỏm, trong đầu không ngừng suy đoán liệu Vân Thiên Mộng có biết chuyện này mình làm ra không, lại tính toán cách trả lời nếu bị Kinh Triệu doãn tra hỏi.

Vì không tập trung nên lúc bước vào cửa, lão va cả vào cánh cửa, suýt nữa ngã gục trên mặt đất. Lão lảo đảo đi tới vài bước mới đứng vững được thân thể. Chuyện này làm Vân Huyền Chi cảm thấy mất hết mặt mũi, nhưng trong lòng lại hồ nghi, không biết hôm nay Triệu Đức làm gì mà luống cuống như thế? Thường ngày lão làm gì cũng chu toàn, chưa từng gây ra sai lầm gì, cứ như đang sợ hãi chuyện gì vậy.

“Không biết đại nhân gọi tiểu nhân tới có chuyện gì không?” Triệu Đức lòng đầy lo lắng, ngay cả mắt Tiền đại nhân cũng không dám nhìn vào, một mực cúi thấp đầu, thanh âm có vẻ buồn bực.

“Triệu quản gia nhìn một chút, đây có phải ngọc bội của Triệu công tử?” Tiền đại nhân lấy ra một khối ngọc bội mà nam nhân thường hay đeo bên hông, đưa tới trước mắt lão, để cho lão nhìn rõ.

Triệu Đức nhìn thoáng qua, biết đây là ngọc bội tùy thân của con trai lớn của mình, bèn gật đầu: “Chính là của khuyển tử. Không biết sao nó lại ở trên tay đại nhân?”

Triệu Đức vừa hỏi, trong lòng lại không ngừng suy đoán, chẳng lẽ nhi tử không nên thân kia của lão lại gây ra tội gì? Lần này còn kinh động tới cả Kinh Triệu doãn, chỉ e là chuyện lớn.

Nghĩ như thế, Triệu Đức cả kinh trong lòng, nét mặt càng khẩn trương.

Vân Huyền Chi đứng bên cạnh càng nhìn lão chằm chằm, trong mắt cũng đầy vẻ hồ nghi.

“Nếu là của Triệu công tử, vậy mời Triệu quản gia về Kinh Triệu phủ nhận xác công tử. Hôm nay, buổi trưa, Triệu công tử phát sinh tranh chấp với người khác ở thanh lâu, vô ý rơi xuống đất, chết tại chỗ!” Giao ngọc bội cho Triệu Đức, Tiền đại nhân chậm rãi mở miệng.

Nhưng đối với Triệu Đức, đây chẳng khác gì tin sét đánh. Ngọc bội trong tay lão rơi xuống mặt thảm, vẻ mặt lão đầy vẻ kinh hoàng, đầu óc trống rỗng, lập tức bắt lấy tay của Tiền đại nhân, hỏi: “Đại nhân có nhầm lẫn gì không? Không thể nào là con ta được, con ta giờ đang ở nhà…”

Nhưng đến đây, ngay cả Triệu Đức cũng không tin con mình có thể biết điều mà ngoan ngoãn ở nhà được.

Chỉ là lão không ngờ, con của lão sẽ chết không rõ ràng như thế. Một người đang sống khỏe mạnh như thế, sao có thể xảy ra chuyện được.

“Triệu công tử cùng người khác tranh đoạt một cô gái thanh lâu, trong lúc ẩu đả đã ngã từ lầu ba xuống.” Thấy Triệu Đức không thể nào tiếp nhận tin này, Tiền đại nhân lại lần nữa giải thích.

“Không biết rốt cuộc là người phương nào lại ra tay ác độc như vậy, kính xin đại nhân nói rõ!” Nước mắt tuôn đầy khuôn mặt già nua, trong lòng Triệu Đức đau đớn. Mặc dù con cả của lão văn dốt võ dát, nhưng đó vẫn là con của lão. Hôm nay nó chết không rõ ràng như thế, lão nhất định phải lấy lại công đạo cho con mình.

Nói xong, Triệu Đức lại quỳ gối trước mặt Vân Huyền Chi, dập đầu ba cái, thần sắc bi thống, nói: “Tướng gia, những năm này nô tài luôn tận tâm tận lực với tướng phủ. Hôm nay khuyển tử chết thật không rõ ràng, kính xin tướng gia có thể vì nô tài mà chủ trì công đạo.”

Vừa nói, lão vừa khóc ô ô lên thành tiếng.

Vân Huyền Chi nhíu mày, trong lòng rất oán hận lão già không biết nặng nhẹ này. Biết rõ trong tướng phủ cũng đang xảy ra chuyện mà lão còn trước mặt Kinh Triệu doãn, muốn mình làm chủ cho cái chết của con trai lão, đúng thật là buồn cười rồi.

Nhưng Tiền đại nhân đang ở trước mặt, Vân Huyền Chi đành cau mày dò hỏi: “Tiền đại nhân, ngài có biết kẻ nào to gan lớn mật thế không, ở trước mắt bao người mà lại dám ra tay giết người?”

Thấy Vân Huyền Chi cất tiếng, Tiền đại nhân tỏ ra như bị làm khó, trầm ngâm một lúc mới lại chậm rãi đáp: “Là tiểu thiếu gia của Hàn Quốc công phủ, Nguyên Khánh Châu.”

Nguyên Khánh Châu này cũng là một kẻ thích trêu hoa ghẹo nguyệt, chưa có thanh lâu nào mà hắn chưa đi qua. Chỉ cần là cô gái có vẻ thùy mị là hắn sẽ không buông tay. Huống chi gia thế hắn hiển hách, sau lưng có phủ Thần Vương và phủ Hàn Quốc Công chống lưng nên càng không biết kiêng dè, sợ hãi, ở kinh đô này là một tiểu bá vương thực sự.

Nhi tử của Triệu Đức cũng đồng dạng rất thích nữ sắc, là một sắc quỷ nổi danh, ngày nào cũng chỉ biết chạy tới thanh lâu mà thôi. Phụ thân hắn lại là tổng quản tướng phủ, nên hắn càng chó cậy gần nhà, cho mình là chủ tử tài trí hơn người, cả ngày chỉ biết tầm hoa vấn liễu, cùng người phát sinh xung đột là chuyện cơm bữa, chỉ là chưa từng xuất hiện tình huống như hôm nay.

Nghĩ tới con mình giờ đã chết, trong lòng Triệu Đức bi phẫn vạn phần, hận không thể giết được kẻ thủ ác kia.

Nhưng sau khi từ miệng Tiền đại nhân biết được lai lịch tên kia là Nguyên Khánh Châu, sắc mặt của Triệu Đức trở nên trắng như sáp, chỉ biết nhìn chằm chằm vào Vân Huyền Chi, hy vọng hắn có thể làm chủ cho mình.

Mà Vân Huyền Chi sau khi nghe thấy tên của Nguyên Khánh Châu thì cũng chau mày lại, đồng thời mắt lại hiển hiện vẻ tức giận, trừng mắt với Triệu Đức. Cái lão già chết tiệt này đã không làm gì nên hồn, lại còn để con trai hắn liên lụy tới Vân Tướng phủ. Vân Huyền Chi vốn đã không vui chuyện xảy ra với Vân Nhược Tuyết, lúc này mặt càng tối đen lại, nhưng sau đó lại mở miệng nói: “Ngươi cứ đi theo Tiền đại nhân nhận thi thể đã, sau khi trở về chúng ta lại bàn bạc chuyện này!”

Chuyện này, nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng chẳng nhỏ. Nếu nói nhỏ, chẳng qua là do khách làng chơi tranh nhau cô gái lầu xanh nên mới gây ra chết người, còn nói lớn, chính là tranh đấu giữa hai triều đại trong triều.

Vì vậy, để đề phòng chuyện xảy ra, Tiền đại nhân mới tự mình chạy tới Vân Tướng phủ thăm dò thái độ của Vân Huyền Chi.

Hiện tại, sắc mặt Vân Huyền Chi chẳng thể nói lên điều gì, Tiền đại nhân trong lòng thầm tính toán, sau đó chỉ có thể theo lời nói của Vân Huyền Chị, dẫn Triệu quản gia rời đi trước.

Đợi Tiền đại nhân dẫn Triệu Đức rời đi, sắc mặt Vân Huyền Chi lại âm lạnh uống, suy nghĩ một chút bèn đứng dậy đi về phía Khởi La Viên.

Dọc theo đường đi, Vân Huyền Chi suy nghĩ xem sẽ mở miệng từ đâu, không để ý đã tới Khởi La viên từ lúc nào. Vân Thiên Mộng vừa ngủ trưa dậy, đang bị Sở Phi Dương ép uống hết bát súp nóng, đúng lúc ấy Vân Huyền Chi mang theo một bụng tâm sự đi vào.

Vân Thiên Mộng lợi dụng cơ hội này buông bát súp ra, chân thành đứng dậy chào: “Phụ thân tới rồi sao?”

Sở Phi Dương thì âm thầm trừng mắt với nàng, sau đó vội kéo nàng ngồi xuống, lại đặt bát súp mới vơi được vài thìa vào tay nàng, ánh mắt ra hiệu cho nàng biết điều thì phải uống hết.

Vân Huyền Chi nhìn thấy cuộc sống gia đình sau thành thân của đại nữ nhi thì không khỏi nghĩ tới đứa con gái vô dụng thứ hai của mình, trong lòng càng thêm phức tạp. Nếu mình không quá sủng ái Vân Nhược Tuyết thì hôm nay cũng chẳng xảy ra những chuyện thế này.

Ánh mắt lão từ trên người Vân Thiên Mộng chuyển sang Sở Phi Dương, sau đó mới đem chuyện của nhà Triệu Đức nói ra một lần, nói xong lại nhìn vẻ mặt Sở Phi Dương thăm dò lần nữa.

“Vân tướng nghĩ nên giải quyết chuyện này thế nào? Theo bổn tướng biết, con lớn của Triệu quản gia kia văn dốt võ dát, cả ngày chỉ biết rong chơi cờ bạc, không cũng là tới thanh lâu. Vân tướng định thật sự vì một kẻ như thế mà ra mặt sao, không sợ sẽ bị cả kinh thành cười chê ư? Người ta sẽ bảo Vân tướng trị gia không nghiêm, con trai của nô tài phạm tội như thế mà chủ tử vẫn ra mặt bao che, càng gián tiếp làm liên lụy tới Mộng Nhi nữa. Dĩ nhiên, Vân tướng nghĩ tới tình nghĩa chủ tớ thì vẫn có thể ra mặt, nhưng như thế sợ là sau này Mộng Nhi sẽ không thể về đây thăm ngài nữa, miễn cho bị liên lụy tới thanh danh nàng.” Sở Phi Dương lời nói hết sức ôn hòa, vừa nói lão có thể vì tình nghĩa chủ tớ mà không cần nữ nhi, lại như có như không hé ra cái lợi, cái hại trong chuyện này. Vân Huyền Chi không cần nghĩ cũng biết nên làm như thế nào.

“Con vừa nghe nói Nhị muội thân thể không khỏe, không biết đã xảy ra chuyện gì? Con có thể tới thăm được không?” Vân Thiên Mộng đẩy bát súp đã cạn sạch ra trước mặt Sở Phi Dương như khoe khoang với hắn, lại lấy khăn lau lau khóe miệng, sau đó mới nhẹ nhàng hỏi, dời đi sự chú ý của Vân Huyền Chi.

Nghe thấy Vân Thiên Mộng hỏi tới Vân Nhược Tuyết, trong đầu Vân Huyền Chi lại rối như tơ vò, vẻ mặt lo lắng nhất thời hiện ra, hàng lông mày nhíu chặt, cố giấu diếm ánh mắt giận dữ. Lão không muốn cho Sở Phi Dương biết chuyện Vân Nhược Tuyết nên chỉ đáp đơn giản: “Trẻ con giận dỗi là chuyện bình thường thôi. Các con ăn trưa rồi chứ, đừng để đói bụng đấy.”

Nghe vậy, Vân Thiên Mộng chỉ khẽ gật đầu, lại thấy Lưu hộ vệ đang đứng đợi ở bên ngoài, muốn gặp Vân Huyền Chi.

Vân Huyền Chi không để hắn bước vào mà tự mình đi ra. Lão nghe Lưu hộ vệ bẩm báo, còn nhận từ Lưu hộ vệ một cái đai lưng, nhìn qua một chút rồi mới lại để hắn rời đi.

Vân Huyền Chi trở vào, thấy Vân Thiên Mộng nhìn mình nghi hoặc thì đầu lại căng thẳng, sắc mặt dù trắng bệch nhưng vẫn phải cố nặn ra một nụ cười, nói: “Phụ thân có việc quan trọng, các con nghỉ ngơi ở đây đi nhé!”

Vừa nói, đang định xoay người đi thì Sở Phi Dương lại đứng lên, nói: “Bọn ta đã làm phiền người nửa ngày rồi, hôm nay hình như Vân tướng rất bận, ta và Mộng Nhi cũng nên về phủ thôi.”

Nói xong, Sở Phi Dương ra lệnh cho Tập Lẫm đi chuẩn bị xe ngựa. Vân Huyền Chi cũng không có tâm tình ở lại, lập tức gật đầu và phân phó một gã quản sự tiễn Vân Thiên Mộng và Sở Phi Dương ra khỏi tướng phủ.

“Chúng ta trở về Tướng phủ sao?” Thấy đường so với lúc đến không giống nhau, lại nhớ tới lời Sở Phi Dương nói lúc trước, Vân Thiên Mộng không nhịn được hỏi.

“Mộng Nhi chẳng lẽ không muốn biết kết quả về sau sao?” Sở Phi Dương kéo nàng ngồi bên cạnh mình, thấy tay nàng thoáng lạnh vì có gió thổi vào nên vội vàng nắm lấy thật chặt, ủ ấm cho nàng bằng đôi tay mình.

Nghe hắn hỏi vậy, Vân Thiên Mộng lắc đầu: “Hết thảy đều là nhân quả luân hồi mà thôi.”

Ban đầu, nếu không phải Tô Thanh muốn làm hỏng danh tiết của mình thì sao lại gieo vào lòng Triệu Đức mầm ác này. Hôm nay mầm mống ấy nẩy mầm, nở hoa, có thực lực và bắt đầu trả thù thì Tô Thanh cũng không còn nữa, chỉ có thể đem hận thù trút lên người Vân Nhược Tuyết mà thôi.

Mà Vân Nhược Tuyết nếu không ham vinh hoa phú quý, dòm ngó thân phận tôn quý kia, há lại để cho Triệu Đức thừa cơ lợi dụng.

“Chẳng qua là, thiếp vẫn nghĩ mãi không ra, sao ngày đó Nhược Tuyết và Thần Vương lại bái đường? Trong chuyện này, chẳng lẽ có sự đánh tráo gì về sau sao?” Vân Thiên Mộng nhớ ngày đó chính mình thông qua đầu bếp đưa đến cho Tập Lẫm lá thư nói rõ ý đồ của Thần Vương cùng phương án hóa giải.

Về sau, Tập Lẫm liền dựa vào chuyện nàng phóng hỏa nhà lao mà nhân cơ hội cứu nàng ra.

Sau đó nàng toàn sống ở trong Vương phủ, không xuất hiện trước bất kỳ ai.

Mà Thần Vương đêm đó lại đưa Vân Thiên Mộng hôn mê về Thần Vương phủ, ngày đó nếu là Vân Nhược Tuyết ngụy trang, chẳng lẽ Thần Vương không nhận ra sự khác biệt giữa hai người hay sao?

Vân Nhược Tuyết cũng đâu có ngu ngốc như vậy, cho rằng có khăn voan che đầu sẽ không có chút sai sót nào. Chỉ sợ ngay lúc đó nàng ta cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra mà thôi.

Thấy Vân Thiên Mộng hỏi chuyện này, Sở Phi Dương nhất thời mỉm cười, nhưng sau đó ghé sát vào mặt nàng, thấp giọng nói: “Hôn ta một cái, ta sẽ cho nàng đáp án!”

Thấy gương mặt đẹp đẽ của hắn đột nhiên ghét sát vào, vẻ mặt đầy gian xảo, Vân Thiên Mộng dở khóc dở cười, chỉ cảm thấy Sở Phi Dương đúng là quá khôn khéo, chuyện gì cũng không để mình thiệt thòi.

Tính tình ương bướng của Vân Thiên Mộng lại dâng lên, nàng nhìn bộ dạng đắc ý của Sở Phi Dương, quay mặt đi, rầu rĩ nói: “Thiếp sẽ tự nghĩ, thiếp không tin…”

Nhưng chưa nói xong, thân thể nàng liền bị kéo ngã nhào vào ngực hắn. Sở Phi Dương lập tức đặt lên đôi môi đỏ mọng của nàng một nụ hôn thật sâu. Hắn thưởng thức đôi môi của nàng cứ như đang ăn một món ăn ngon vậy, quyết ăn bằng sạch mới thôi.

Vân Thiên Mộng chỉ thấy trong người nóng bừng, tại sao trong chuyện này lúc nào hắn cũng là người chủ động vậy. Hai mắt nàng trợn tròn, không để hắn kéo vào biển tình, chẳng qua dưới cánh mũi vẫn còn phảng phất hơi thở ấm nóng của hắn, làm cho nàng dần dần mê man, mắt dần khép lại.

Sở Phi Dương nhìn đôi mắt kia dần khép, trong đôi con ngươi đầy sự yêu chiều, thấy Vân Thiên Mộng trong lòng hắn dần mềm đi, trong lòng tràn đầy vui vẻ.

Vốn định buông nàng ra, nhưng lúc này thấy nàng lại nháy mắt một cái như trêu chọc hắn. Sở Phi Dương một lần nữa cúi đầu, hung hăng hôn lên bờ môi ấy, cho đến khi bên tai vang lên tiếng thở hổn hển của Vân Thiên Mộng mới chịu buông nàng ra.

“Đáng ghét!” Vân Thiên Mộng vừa thoát ra đã trừng mắt nhìn hắn. Khuôn mặt trắng hồng đã sớm ửng đỏ từ bao giờ.

“Nương tử đang trách ta sao lại buông nàng ra ư?” Biết rõ ý tứ của Vân Thiên Mộng không phải như thế nhưng Sở Phi Dương lại cố ý xuyên tạc, sau đó lại tỏ ra muốn muốn tiếp tục chuyện vừa rồi.

Một bàn tay mềm mại nhỏ nhắn chặn lên đôi môi của hắn, Vân Thiên Mộng sau khi bình tâm lại thì cười nhẹ nói: “Tướng gia dưới một người, trên vạn người, sao lại có thể nói lời không giữ lời như thế? Thiếp đã thỏa mãn chàng rồi, giờ chàng cũng nên nói ra đáp án chuyện kia đi thôi.”

Hôn cũng hôn rồi, Vân Thiên Mộng lập tức không do dự mà đòi đáp án.

Sở Phi Dương ngửi thấy hương thơm từ bàn tay nàng, mũi khẽ hít hà, sau đó mới cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng, chậm rãi kể: “Hành quân đánh giặc cũng không cần cậy mạnh mà chính diện giao phong. Có đôi khi, với một vài địch nhân đặc thù, thủ đoạn cũng cần đặc biệt một chút. Trong tay ta có một đám hộ vệ bí mật, bọn họ có thể làm bất cứ chuyện gì chứ đừng nói chỉ là nhiệm vụ bắt chước ngôn ngữ cử chỉ của một ai đó mà thôi.”

Nghe Sở Phi Dương giải thích, Vân Thiên Mộng kinh hãi không ngừng, chuyện tình cơ mật như thế, nếu không phải người cực kỳ thân mật, e là ngay cả Ngọc Càn đế cũng không thể nào biết được. Vậy mà Sở Phi Dương lại không hề cố kị mà nói với nàng, trong lòng nàng dấy lên sự ngọt ngào khó tả, thì ra hắn tin tưởng nàng như vậy.

Mặc dù Sở Phi Dương chỉ nói như thế, nhưng trong lòng nàng đã có tính toán. Từ cổ chí kim, quân đội được giấu kín nhất, ít người biết nhất cũng chính là lực lượng có công hiệu lớn nhất.

“Như vậy thì người mà Thần Vương cứu và mang về là người đã dịch dung thành thiếp. Mà sau khi lên kiệu hoa thì đã bị đánh tráo thành Vân Nhược Tuyết có phải không? Thêm chuyện Vân Nhược Tuyết là con của em gái Tô Nguyên, dù nàng ta không có mặt ở đại lao thì Tô Nguyên cũng chẳng buồn để ý. Mặc dù lúc ấy Vân Tướng phủ bị phán chém đầu, Tô Nguyên vẫn có thể từ từ tìm một người thay thế Vân Nhược Tuyết được, đúng không?” Hiểu ra vấn đề, nàng cảm thấy mưu kế của Sở Phi Dương tỉ mỉ hơn mưu kế của nàng rất nhiều, tuy nói là cải thiện trên cơ sở mưu kế cũ của nàng, nhưng so ra thì kế hoạch này quá hoàn mỹ rồi.

“Nhưng lúc ấy chàng đang ở xa ngàn dặm, làm sao biết được chuyện này?” Lúc ấy thời gian cấp bách, Vân Thiên Mộng mới chủ động liên hệ với Tập Lẫm chứ không viết thư cho Sở Phi Dương nữa.

Thấy Vân Thiên Mộng hỏi không ngừng, không thấy đáy nồi không thôi, Sở Phi Dương giơ tay nhéo mũi nàng, sau đó cười đáp: “Đừng quên giờ nàng là viên ngọc quý của phủ Phụ Quốc Công. Cốc lão thái quân dù đang ngầm đối đầu với Thái Hậu nhưng vẫn để cho biểu ca nàng tới báo cho ta biết. Cũng may là hắn, nếu là Tập Lẫm, chỉ sợ đi chưa được nửa đường đã bị Thần Vương giết chết rồi.”

Bí ẩn trong lòng cuối cùng cũng được giải khai, nhìn lại Sở Phi Dương, Vân Thiên Mộng chỉ thấy hắn đúng là sâu không lường được, ở xa nghìn dặm mà vẫn nắm giữ hết thảy, thật là một đối thủ đáng sợ.

Sở Phi Dương nhìn ánh mắt đầy suy tư của nàng, khóe miệng không khỏi cười cợt, mặc cho thê tử của mình lâm vào trầm tư, còn hắn thì thỏa sức thưởng thức sự cơ trí, thông minh của nàng.

Xe ngựa nhanh chóng về tới Sở Tướng phủ, Hồng quản gia đã sớm cùng người hầu đợi ngoài cửa rồi.

Thấy Sở Phi Dương dắt Vân Thiên Mộng ra khỏi xe, lại cẩn thận dìu nàng đi xuống, mọi người càng thêm tôn trọng chủ mẫu này, đồng thời hành lễ nói: “Bái kiến tướng gia, bái kiến phu nhân!”

Sở Phi Dương không mở miệng, ánh mắt nhìn sang Vân Thiên Mộng, hắn chỉ cười.

Vân Thiên Mộng hai mắt uy nghiêm, khóe miệng cười rất thản nhiên, vẻ mặt tươi tắn nói: “Tất cả mau đứng lên đi!”

“Tạ phu nhân!” Nghe thấy thanh âm trầm ổn của nàng, mọi người lập tức đáp lời, sau đó chỉnh tề đứng lên.

Hồng quản gia sớm đã gặp Vân Thiên Mộng, đối với vị phu nhân tôn quý mà chủ tử của lão nhọc lòng mới cưới được về này, lão vô cùng tôn kính. Lão bước lên trước, bẩm báo: “Tướng gia, phu nhân, phòng mới đã bố trí thỏa đáng! Lễ vật các phủ đưa tới mấy ngày nay nô tài đã ghi lại thành danh sách, tạm thời để ở trong khố phòng, một hồi nữa sẽ đem danh sách tới cho phu nhân xem xét.”

Đối với năng lực làm việc của vị quản gia này, Vân Thiên Mộng đã sớm chứng kiến khi lão vì mình mà tới đòi của hồi môn ở Vân Tướng phủ, nàng hết sức yên tâm về lão, cười đáp: “Làm phiền Hồng quản gia rồi!”

“Phu nhân khách sáo rồi!” Hồng quản gia cũng không giống Triệu Đức mồm mép nịnh nọt, lão khiêm nhường đáp lại Vân Thiên Mộng một câu, sau đó nghiêng người tránh đường cho Vân Thiên Mộng và Sở Phi Dương đi vào.

Đây là lần đầu tiên Vân Thiên Mộng tiến vào Sở Tướng phủ. So với Sở Vương phủ cũ kỹ, cổ xưa, Sở Tướng phủ có vẻ hiện đại, trẻ trung hơn nhiều, nhưng cũng vẫn hiện ra phong cách khá cổ điển. Những đình đài, lầu các nhìn như đơn giản nhưng lại rất tinh xảo, đúng là làm cho người ta nhìn đi lại phải nhìn lại mới nhận ra.

Hồng quản gia thấy Sở Phi Dương tự dẫn thê tử tướng phủ thì chỉ để lại hai nha đầu theo hầu hạ, còn lại cho mọi người tản đi làm việc.

Vân Thiên Mộng tỏ ra rất thích Sở Tướng phủ làm cho Sở Phi Dương cũng vui vẻ trong lòng, liền nắm tay nàng đi tới một chỗ biệt viện: “Đi nào, ta dẫn nàng đi thăm một chút…”

“Sở Phi Dương, ngươi lại dám không đem Mộng Nhi về Sở Vương phủ sao?” Đúng lúc này, từ xa truyền tới âm thanh rống to đầy oán khí của Sở Nam Sơn.

Nghe thấy thế, Sở Phi Dương lập tức kéo Vân Thiên Mộng ra phía sau mình, mà Sở Nam Sơn đã nháy mắt xuất hiện trước mắt hai người, đôi con ngươi có thần đang đầy tức giận, nhìn Sở Phi Dương đang giấu người ở phía sau, chỉ hận không thể dùng ánh mắt đâm thủng người hắn.

“Ngươi có ý gì? Lợi dụng ta xong rồi liền muốn một cước đã văng ta sao?” Sở Nam Sơn tỏ ra vô cùng không hài lòng, giọng nói đầy bất mãn. Vất vả lắm lão mới gặp được nha đầu mình yêu thích, không ngờ giữa đường lại xuất hiện tên Sở Phi Dương này, đây là loại con cháu gì vậy, là oan gia thì đúng hơn!

“Gia gia không phải muốn ôm chắt trai sao? Ở Sở Vương Phủ có bao giờ gia gia kiêng kỵ cái gì đâu? Công khai xông vào phòng cưới của bọn ta, làm khó con cháu như thế nên ta mới quyết định trở về Tướng phủ. Nói không chừng mấy ngày nữa gia gia lại được ôm chắt trai của mình đấy!” Sở Phi Dương mặt không đỏ, tim không loạn, hùng hùng hổ hổ chất vấn ông nội mình, vẻ mặt không một chút gợn sóng nào.

“Ta tất nhiên muốn có chắt trai… Nhưng…” Sở Vương nhất thời cứng họng, sớm biết thế này lúc ấy đã không nói ra nguyện vọng này rồi, bây giờ bị Sở Phi Dương lấy kế chặn lại. Lão đưa ánh mắt đáng thương nhìn về phía dáng người nhỏ nhắn phía sau Sở Phi Dương, hy vọng sẽ được Vân Thiên Mộng an ủi phần nào.

“Mộng Nhi, cháu không đành lòng nhìn gia gia thế này chứ?” Cứng rắn không được thì mềm, Sở Phi Dương không được thì lão sẽ hỏi Vân Thiên Mộng. Chỉ cần nha đầu này đồng ý, dù cho Sở Phi Dương cũng không cấm lão đi vào được.

Vân Thiên Mộng đang định mở miệng thì tay đã bị siết mạnh, đúng là Sở Phi Dương đang dùng sức để ra hiệu cho nàng, nhắc nhở nàng không được dễ dàng mở miệng. Trong lòng nàng thở dài một hơi, nàng cũng không chấp nhặt với hai người trẻ con này. Dù cho nàng không đồng ý thì Sở Vương vẫn cứ ở lại thôi mà.

“Lâu rồi không được ăn đồ ăn Mộng Nhi làm, ta thực nhớ quá!” Thanh âm tiếp tục trở nên ai oán, lại có chút thương tâm nức nở, Sở Vương một tay ôm lấy ngực, một tay vịn lên hành lang, chậm rãi ngồi xuống, sắc mặt thê lương buồn bã, giống như đang rất đau lòng.

“Một mình ta ở Vương Phủ thật quá đáng thương, đến ăn ngon cũng không biết có mùi vị thế nào. Ta nhớ bà nội ngươi, để lại một mình lão già ta trên cõi đời này, lại còn bị người xung quanh ghét bỏ, muốn ăn miếng ngon cũng không được!” Sở Nam Sơn tiếp tục lấy tay gạt nước mắt, ngửa đầu nhìn vào cây cột trước mắt, ánh mắt đầy thê lương.

“Ai!” Vân Thiên Mộng âm thầm thở dài.

Gia gia nói như vậy, nếu nàng không lên tiếng chỉ sợ sẽ bị coi là đứa cháu dâu bất hiếu rồi.

Dù sao ngày ấy vì né tránh Thần Vương đuổi theo, gia gia đúng là đã mất không ít khí lực, mình chẳng lẽ còn không biết báo hiếu sao.

Không chờ Sở Phi Dương đồng ý, nàng từ sau lưng của hắn lò dò bước ra. Vân Thiên Mộng mỉm cười nhìn Sở Vương đang ôm cột lầu bầu (Tiểu Vũ: hình ảnh thương cảm quá đi thôi :’(), nàng chớp chớp mắt.

Sau khi đã hoàn thành vở kịch khóc than, Sở Nam Sơn lúc này đã tỉnh táo trở lại, sắc mặt bi thảm lập tức biến mất khi bên tai vang lên tiếng của Vân Thiên Mộng: “Mộng Nhi mời gia gia tối nay ở lại ăn tối cùng Mộng Nhi, mong gia gia đừng ghét bỏ.”

Sở Nam Sơn nghe vậy thì ánh mắt liếc về phía Sở Phi Dương đầy đắc ý, khóe miệng tươi cười như chưa từng có phút giây đau buồn trước đó vậy.

Nói xong, Vân Thiên Mộng cảm thấy có một luồng ánh mắt cực lạnh nhìn chằm chằm vào mình, ngước mắt nhìn lên thì thấy Sở Phi Dương đang cúi đầu nhìn mình chằm chằm, dường như rất đang không hài lòng khi nào tự quyết định chuyện này.

Vân Thiên Mộng thấy thế thì chỉ nhoẻn miệng cười, như đang nói với hắn, chỉ là một bữa tối thôi mà, chẳng lẽ lại không đáp ứng được yêu cầu của gia gia hay sao.

Hiểu được ý của nàng, sắc mặt Sở Phi Dương mới tốt lên một chút, để nha đầu dìu nàng về phòng nghỉ ngơi trước, mà hắn thì chẳng thèm để ý tới Sở Nam Sơn nữa, đi về ngự thư phòng.

Sở Vương thấy thế lập tức đứng dậy đuổi theo, vào tới thư phòng thì thấy cháu trai mình đang cầm sổ con trong tay thì trầm giọng hỏi: “Ngày mai vào triều, ngươi định xử trí Tô Nguyên thế nào?”

Sở Phi Dương nghe thấy thế thì đặt sổ con xuống, khóe môi nhếch lên lạnh lẽo, hỏi ngược lại: “Nhân vật như thế cũng đáng để ta động thủ sao?”