Sở Vương Phi

Chương 134: Dạ yến đêm giao thừa




Tạ thị dẫn Sở Khiết bước vào cùng hành lễ, hai bên nói qua lại vài lời khách sáo, sau đó bèn ngồi xuống bên cạnh chỗ của Quý Thư Vũ.

Khúc Phi Khanh kéo Vân Thiên Mộng ngồi bên cạnh Quý Thư Vũ, nhìn quanh thiên điện một vòng, thấy đã có không ít nữ quyến quan gia tới đây, đại bộ phận đều là những gương mặt quen, chỉ thiếu đi bọn người Tô Thiển Nguyệt, Vân Nhược Tuyết. Ngay cả Hải Điềm cũng chưa thấy xuất hiện.

Nhưng thiếu đi Hải Điềm, trong thiên điện lại tràn ngập không khí hòa hợp, lại thêm năm mới sắp sang, tất cả nữ quyến đều vội vàng chúc mừng nhau, hào khí tranh đua cũng không còn đậm đặc như trước.

“Vốn định tới Hầu phủ bái kiến lão thái quân và Hầu gia, nhưng chúng ta mới từ U Châu về kinh được mấy ngày, phu quân lại bận rộn chuyện triều chính, còn ta và Khiết nhi cũng bận làm quen với sự tình ở vương phủ nên có phần chậm trễ, kính mong phu nhân không trách.” Tạ thị nhìn Quý Thư Vũ, mở miệng đầy thành khẩn.

Quý Thư Vũ cười nhẹ, yên lặng nghe những lời khiêm tốn của Tạ thị, đợi nàng ta nói xong mới lễ phép đáp lại: “Nhị phu nhân nói đùa rồi. Sở đại nhân bận rộn công vụ, phu nhân và tiểu thư cũng đi đường xa mệt mỏi, cần phải nghỉ ngơi thêm là tất nhiên rồi. Huống hồ, sau này Mộng Nhi còn phải cần phu nhân rộng lòng tha thứ, kính xin phu nhân đừng ngại phiền toái!”

“Hầu phu nhân trêu đùa rồi, Mộng Nhi thông minh lanh lợi, ai cũng yêu thích, sao chúng ta có thể trách cứ gì chứ.” Nói xong, ánh mắt Tạ thị lại nhìn tới Khúc Phi Khanh đang ngồi ngay ngắn ở bên cạnh Quý Thư Vũ, đáy mắt xẹt qua một tia tán thưởng, không khỏi lên tiếng tán dương. “Khúc tiểu thư thật sự là quỳnh tư hoa mạo, một thân quý khí làm người ta chỉ nhớ không quên. Không giống với Khiết Nhi nhà ta, từ nhỏ đã nghịch ngợm giống con trai, làm cha mẹ không khỏi đau đầu.”

Khúc Phi Khanh đang cùng Vân Thiên Mộng lặng lẽ uống trà, nghe Tạ thị lên tiếng tán dương mình thì buông chén trà trong tay ra, cười đáp: “Đa tạ Nhị phu nhân khen ngợi. Sở tiểu thư tiên tư xinh đẹp, Nhị phu nhân thật sự quá khiêm nhượng rồi.”

Nghe Khúc Phi Khanh đáp lời, Tạ thị quay đầu nhìn Sở Khiết, thấy nàng lúc này vẫn còn ngoan ngoãn ngồi yên một chỗ thì cười nhẹ: “Đứa nhỏ này bình thường ở Sở phủ thì vô cùng nghịch ngợm, nhưng từ nhỏ chưa rời khỏi U Châu bao giờ, hôm nay lại chứng kiến một yến tiệc lớn thế này nên có phần sợ sệt, luống cuống. Kính mong Hầu phu nhân và Khúc tiểu thư đừng chê cười.”

Sở Khiết nghe mẫu thân mình nói vậy thì đôi mắt đẹp ngước lên, ngượng ngùng cười cười với mấy người bên cạnh, đôi con ngươi nhìn như bảo thạch khiến cho người khác nhìn vào không khỏi yêu thích vô cùng. Những phu nhân, tiểu thư ở xa thì nhao nhao tranh luận xem đây là khuê tú nhà ai, dù tư sắc chỉ thuộc hạng trung thượng nhưng chỉ cần một dáng tươi cười này cũng đủ làm người ta thất thần rồi, quả nhiên không thể khinh thường.

“Nhị phu nhân quả là khiêm tốn quá mức rồi. Ta thấy Sở tiểu thư rất đáng yêu đấy chứ. Không biết năm nay Sở tiểu thư được bao nhiêu tuổi rồi, đã hứa gả cho nhà nào chưa?” Đám mệnh phụ phu nhân tuổi này hỏi tới các tiểu thư là chỉ có thể hỏi những thứ này, dù là chuyện phiếm nhưng lại có vô số tin tức quan trọng. Quý Thư Vũ tất nhiên cũng đã chú ý tới phản ứng của những người xung quanh nên vừa vô tình lại như cố ý hỏi.

Không ngờ, nói tới chuyện này, Tạ thị chỉ cười khổ lắc đầu, có vẻ rất khổ sở: “Nha đầu này nghịch ngợm vô cùng, hôm nay đã là khuê nữ mười lăm tuổi mà khiến chúng ta lo lắng không thôi.”

Nghe thế, Quý Thư Vũ cũng nở nụ cười đồng cảm, ngữ khí lại có phần sung sướng, nói: “Thì ra cũng giống Phi nha đầu của nhà ta.”

Khúc Phi Khanh đang cùng Vân Thiên Mộng thì thầm trao đổi, nghe thấy mẫu thân mình nói như vậy thì mặt không khỏi đỏ lên, rồi một chút sau lại trở thành tái nhợt, một chút thất thần xẹt qua trong mắt, khóe miệng đang tươi cười cũng nhạt dần, lộ ra tâm tình nặng nề.

Vân Thiên Mộng rất quan tâm tới tâm tình của nàng, sợ Khúc Phi Khanh tỏ ra thất thố tại đây nên nhìn ra ngoài thiên điện, tán thán: “Không nghĩ tới tuyết đã rơi nhiều thế kia, thật sự là cảnh rất đẹp.”

Tiếng nàng không lớn nhưng trong thiên điện lại rất vang nên mọi người đều nghe thấy, nhao nhao nhìn ra bên ngoài. Mặc dù mùa đông sang đã lâu, cũng không phải là trận tuyết rơi đầu tiên, nhưng khung cảnh bên ngoài hoàng cung trong trời có tuyết lại làm đám nữ quyến kinh hỉ bởi mới là lần đầu tiên họ được trông thấy. Vài tiểu thư còn chạy ra trước cửa thiên điện để nhìn rõ cảnh tuyết rơi này.

Thấy Vân Thiên Mộng hướng sự chú ý của mọi người sang chỗ khác, Khúc Phi Khanh nhoẻn cười với nàng, trong đáy mắt hiện lên vẻ cảm kích. Vân Thiên Mộng nắm lấy tay Khúc Phi Khanh, đứng dậy và nói với Quý Thư Vũ: “Mợ, Mộng Nhi và biểu tỷ đi một chút sẽ quay lại!”

Quý Thư Vũ nhìn biểu lộ đầy hiếu kỳ của Vân Thiên Mộng thì trong lòng cũng hơi quái lạ, nhưng không ngăn trở gì, chỉ mỉm cười để họ rời đi.

“Tẩu tẩu, không biết Khiết Nhi có thể đi cùng hai tỷ không?” Sở Khiết cũng lập tức đứng dậy, đi tới bên người Vân Thiên Mộng, kéo ống tay áo của nàng cầu khẩn.

Vân Thiên Mộng cười lắc đầu, đưa tay bóp mũi nàng, cười nói: “Nếu muội không sợ lạnh thì cứ đi cùng bọn ta!”

Thấy Vân Thiên Mộng đồng ý, Sở Khiết vui sướng nắm lấy cánh tay Vân Thiên Mộng, ba người cùng đi ra phía cửa thiên điện.

“Các ngươi xem, hoa mai trong sân nở đẹp quá, chúng ta đi xem một chút rồi quay về.” Thấy bên ngoài tuyết đã rơi phủ trắng con đường đi trong nội viện, đám thiên kim tiểu thư mặt đầy vui vẻ, lại thấy hương mai thơm ngát, ai nấy đều nhao nhao sai cung nữ đi lấy áo choàng cho mình rồi chầm chậm đạp tuyết mà đi.

“Chị dâu, chúng ta cũng đi thôi!” Mặc áo choàng lên, Sở Khiết được một cung nữ dìu ra khỏi thiên điện, tuyết trắng lập tức phủ kín lên cây dù che. Nàng đi ra ngoài, vội vươn tay kéo xuống một cành mai vàng rồi đưa lên trước mũi nhẹ nhàng hít hà, môi nở một nụ cười đầy thỏa mãn.

“Ai nha, chúng ta cũng mau đi thưởng cảnh tuyết thôi.” Các tiểu thư khác như sợ bị Sở Khiết hái mất cành mai nên vội vàng phủ thêm áo choàng, để đám cung nữ dìu ra ngoài, bằng tốc độ nhanh nhất xông vào nội viện. Nguyên một đám nữ tử trẻ tuổi mặc áo choàng bằng gấm, đứng trong sân đầy tuyết trắng khiến cho khung cảnh càng thêm có linh khí.

Trong nháy mắt, nội viện đã đầy những gương mặt xinh đẹp, các danh môn khuê tú thân phận cao quý, mà Khúc Phi Khanh và Vân Thiên Mộng vẫn đứng ở trên sảnh, chưa từng bước xuống.

“Ồ, chỗ kia còn kìa.” Nhìn một đám người vui vẻ, ánh mắt Khúc Phi Khanh nhìn xung quanh, phát hiện trong sân phía xa cũng trồng mai vàng, liền vui vẻ kéo Vân Thiên Mộng đi xuyên qua những mái hiên, vượt qua cổng vòm, một mạch đi tới vườn mai bên này.

Đang vào mùa mai vàng nở rộ, nơi hai nàng đứng ngập tràn hương thơm ngan ngát, hương thơm nhàn nhạt phiêu phù trong không trung, quanh quẩn bên chóp mũi, quả nhiên là dễ chịu không nói thành lời.

“Biểu tỷ, ở đây là hoàng cung, hay là chúng ta đừng đi loạn được không?” Thấy Khúc Phi Khanh đột nhiên vui vẻ, Vân Thiên Mộng không muốn phá hỏng tâm tình của nàng.

Nhưng đây dù sao cũng là hoàng cung trọng địa, các nàng cẩn thận vẫn hơn, miễn cho đi nhầm vào nơi ở của các nương nương thì sẽ sinh chuyện.

“Không sao! Ở đây còn cách hậu cung xa lắm, với lại ở thiên điện cũng không có cảnh sắc đặc biệt gì, ngày thường sẽ không có người nào tới đâu. Mà chúng ta chỉ tới đây ngắm hoa mai, cũng không phải làm chuyện xấu mà.” Khúc Phi Khanh vốn nhu thuận hiền dịu lại đột nhiên phá hết mọi hình tượng trong quá khứ của mình, kéo Vân Thiên Mộng đi tới một gốc mai đang nở rộ trong nội viện.

Vân Thiên Mộng lo lắng liếc nhìn nàng một cái, sau đó liếc nhìn hai cung nữ sau lưng, thấy các nàng nhẹ gật đầu mới thoáng yên tâm một chút. Nhưng nàng vẫn đứng cạnh Khúc Phi Khanh, phòng chuyện sơ sảy xảy ra.

“Mộng Nhi, ngươi xem, bên kia cũng có mai vàng nữa, đi, chúng ta đi xem thôi!” Khúc Phi Khanh lại nhìn về một vườn khác trong thiên điện. Vân Thiên Mộng nhìn theo, chỉ thấy vài cây mai Tố Tâm ngạo nghễ đứng trong gió tuyết. Mai Tố Tâm không tính là quý là quý báu nhưng cũng là giống khó tìm, khiến người ta không khỏi hai mắt tỏa sáng.

Thấy Khúc Phi Khanh còn muốn tiến lên, Vân Thiên Mộng bèn giữ tay nàng lại, thấp giọng nhắc nhở: “Biểu tỷ, chúng ta không nên đi xa! Cung yến sắp bắt đầu rồi, cẩn thận không mợ lại sốt ruột đi tìm.”

Khúc Phi Khanh nửa ôm lấy người Vân Thiên Mộng, nũng nịu: “Mộng Nhi, ta biết muội muốn tốt cho ta, nhưng mai kia quả thực rất đẹp, chúng ta xem hết chỗ đó rồi về có được không?”

Nhìn bộ dáng đáng thương của nàng, Vân Thiên Mộng chỉ khẽ cười, nhẹ gật đầu. Khúc Phi Khanh lập tức tiến về phía đó, nhưng vừa bước vào mảnh sân nhỏ kia, Khúc Phi Khanh đột ngột kêu lên một tiếng, cả người ngã sấp xuống.

Thấy vậy, trong lòng Vân Thiên Mộng kinh hãi, lập tức chạy tới, trước khi Khúc Phi Khanh ngã sấp xuống tuyết đã giữ được cổ tay nàng, kéo nàng đứng thẳng dậy, phát hiện nàng đang chau mày, vẻ mặt rất đau đớn, bèn mở miệng hỏi: “Biểu tỷ, tỷ làm sao vậy? Có phải là đụng vào đâu không?”

Khúc Phi Khanh hình như đã đập vào đâu đó, nàng hơi hạ thấp thân xuống, hai tay sờ xuống chân mình, chắn răng đáp trả Vân Thiên Mộng: “Chân ta đau quá!”

Mặc dù đau đớn vô cùng nhưng Khúc Phi Khanh vẫn cố nhịn, nếu không để người khác thấy bộ dáng thất thố này của nàng thì sẽ làm phủ Phụ Quốc Công mất mặt.

“Có phải đi vội quá không mà không nhìn đường. Hiện tại trên đường đầy tuyết, dù dưới chân có đá chúng ta cũng không thấy được. Hay cứ quay về đi đã!” Vân Thiên Mộng không khỏi nghi hoặc nhưng cũng chỉ có thể nói như vậy cho hai cung nữ phía sau nghe.

Sau đó, nàng lập tức nhìn ra hai cục đá nằm bên chân Khúc Phi Khanh, chúng không bị tuyết bao trùm phía dưới mà lại nhấp nhô trên mặt tuyết trắng.

Vân Thiên Mộng cảnh giác trong lòng, trong nội cung này ngày thường các cung nhân quét dọn rất sạch sẽ bởi đây là đường đi lại của các phi tử, nếu xuất hiện chuyện ngoài ý muốn cho các chủ tử thì đám cung nhân này coi như vứt đi mạng sống rồi.

Nhìn hai tiểu cung nữ đang dìu Khúc Phi Khanh, trong mắt Vân Thiên Mộng càng thêm ác liệt, rất nhanh quan sát xung quanh một lần, trong nội tâm lập tức nghĩ tới hòn non bộ trong nội viện này, nhưng vẫn bình tĩnh, nhàn nhạt nói: “Chúng ta trở lại thiên điện.”

Khúc Phi Khanh nhìn Vân Thiên Mộng, đột nhiên hiểu ra lần này mình không nghe nàng khuyên can nên mới xảy ra cơ sự này, đành ngoan ngoãn để hai cung nữ dìu về.

“A, khăn lụa của ta không thấy đâu!” Đi được nửa đường, Khúc Phi Khanh lại đột nhiên kêu lên, chiếc khăn lụa ở trong tay không biết đã rơi từ bao giờ.

Tuy chỉ là một chiếc khăn lụa nhưng nếu để cho những kẻ có tâm kế nhặt được, chỉ sợ sẽ thành chuyện lớn, thậm chí còn hủy hoại cả danh dự của Khúc Phi Khanh nữa.

“Có lẽ rơi ở cái sân nhỏ kia rồi. Phiền hai vị đưa biểu tỷ về thiên điện trước, ta sẽ đi rồi về ngay!” Vân Thiên Mộng gật đầu với Khúc Phi Khanh sau đó lập tức rời đi.

Nhưng chưa đi tới cổng vòm, nàng đã thấy một bóng lưng quen thuộc đang đứng trên hành lang trong vườn, lẳng lặng nhìn cảnh sắc bên ngoài.

Bóng dáng yểu điệu, nhỏ nhắn, thướt tha mềm mại ấy không phải ai khác, chính là Hải Điềm.

Hải Điềm đứng một mình ở trên hành lang, bốn phía yên tĩnh vô cùng, Vân Thiên Mộng phát hiện cánh tay trái của nàng ta bám trên trụ cột hành lang đã trắng bệch, có thể thấy nàng ta đang tức giận, phẫn nộ tới mức độ nào, nếu không một người luôn tỏ ra điềm tĩnh như thế lại có thể biểu lộ cảm xúc ra ngoài đơn giản như vậy?

Trên mặt tuyết truyền tới thanh âm nhỏ, Vân Thiên Mộng vội lách mình trốn sau bức tường của Thiên điện, chỉ thấy một cung nữ đi tới gần Hải Điềm. Nàng không nghe thấy tiếng trả lời của Hải Điềm, nhưng lại có từng hồi tiếng bước chân, dường như nàng ta đã theo cung nữ kia rời khỏi đây.

Vân Thiên Mộng đứng đó một lúc rồi mới đi ra, không khỏi chau mày nhìn vào mảnh sân nhỏ đầy không khí quỷ dị kia, nàng không mạo hiểm tiến lên nữa mà vội vàng quay lại thiên điện.

“Tìm được không?” Thấy Vân Thiên Mộng quay về, Khúc Phi Khanh vội kéo nàng xuống, nhỏ giọng hỏi.

Để Khúc Phi Khanh lo lắng, nàng chỉ hé miệng cười, lại lắc đầu.

Lúc này, thái giám quản sự dẫn đám cung nữ từ từ đi vào, cung kính hành lễ với các vị phu nhân và tiểu thư, sau đó để các cung nữ dẫn tất cả tới ngự hoa viên.

Trong lòng mọi người khó hiểu, không rõ vì sao tuyết rơi nhiều như thế mà hoàng thượng còn muốn tổ chức giao thừa ở ngự hoa viên?

Trong lòng có bất mãn nhưng mọi người vẫn ngoan ngoãn theo sau lưng cung nữ, theo phẩm cấp lớn nhỏ mà lần lượt đi về phía Ngự hoa viên.

Đến ngự hoa viên, mọi người lập tức hiểu ra, quanh những chỗ ngồi đều quây rèm để che chắn tuyết rơi xuống, mà trên bàn cũng có những món ăn ngon đang bốc hơi nóng, trên ghế thái sư là chăn đệm dày dặn, ai tinh mắt còn có thể phát hiện phía dưới ghế còn có lò sưởi nữa, thật sự sẽ không làm người ta cảm thấy lạnh.

“Các vị phu nhân, tiểu thư, mời ngồi vào chỗ!” Lúc này, công công quản sự lại lên tiếng. Sau khi thấy được sự tán thưởng trong mắt đám phu nhân tiểu thư vốn tỏ ra bất mãn kia, công công quản sự liền biết bọn họ đã hài lòng với sắp xếp đêm nay rồi.

Mọi người đang định ngồi xuống thì đã thấy Hải Điềm và Hải Vương Phi tới rồi, đang ngồi ngay ngắn trên bàn tiệc của mình, im lặng thưởng thức cảnh tuyết trước mặt.

“Lâu rồi không thấy Hòa Thuận công chúa!” Không biết là ai lên tiếng trước, mọi người liền xì xào bàn tán về Hải Điềm, dường như rất hiếu kỳ với vị công chúa sắp rời khỏi Tây Sở để tới Bắc Tề hòa thân này.

“Có cách nào khác đâu, nàng ta sắp đi hòa thân, tất nhiên là muốn hầu hạ vợ chồng Sở Vương nhiều hơn. Ai, thân phận cao quý thế nào thì cũng không được như chúng ta bình an yên ổn ở đây, ít nhất không chịu cảnh cốt nhục chia lìa.” Một phu nhân khác mở miệng đầy phiền muộn, nhìn về phía Hải Điềm và Hải Vương phi với vẻ thông cảm.

“Ngươi không hiểu rồi. Hòa Thuận công chúa từ quận chúa nhảy lên thành công chúa, như thế đã là vinh hạnh đặc biệt không phải ai cũng có thể hưởng đấy. Hôm nay ngay cả Hoàng thượng thấy Hải Vương gia và Hải Quận vương cũng phải lấy lễ đối đãi, dùng một người con gái đổi lấy vinh hoa phú quý cho cả nhà, đây chính là bồi thường khi mua bán thôi mà!” Một phu nhân khác chanh chua chen vào, nhìn về phía Hải Điềm với ánh mắt vừa hâm mộ, vừa ghen ghét.

“Các ngươi xem cái váy khổng tước mà nàng ta mặc kìa, đó chính là cống phẩm tiến cống năm nay đấy, cả thiên hạ chỉ có một kiện, dùng lông Khổng tước và chỉ nạm vàng thêu thành, có tiền cũng không thể mua được đâu. Hôm nay lại đem tặng cho Hòa Thuận công chúa, có thể thấy Hoàng Thượng còn ưu ái Hải Vương phủ nhiều lắm!” Lần này, thê tử của Khúc Viêm là Đàm Hương Liên lên tiếng. Khúc Viêm là Thượng Thư bộ hộ, còn Đàm Hương Liên tất nhiên nắm rõ như lòng bàn tay những cống phẩm này. Mà Đàm Hương Liên còn là con gái của Lang trung bộ hộ, từ nhỏ cũng đã tiếp xúc với không ít bảo vật trân quý, lúc này tất nhiên sẽ lên tiếng.

Nhưng nàng ta vừa nói lại vừa vô tình liếc Vân Thiên Mộng, trong mắt mang theo một tia khiêu khích và đắc ý.

Vân Thiên Mộng không phải là người thích chịu thiệt, nhìn Đàm thị cố tình ở trước mặt mình ca ngợi Hải Vương phủ có được Hoàng ân thì không khỏi cười lạnh, ánh mắt ngạo nghễ liếc nhìn ả ta, không hề có ý lui bước. Trong ngực Đàm thị xiết chặt, trong đầu mới nhớ ra hôm nay Vân Thiên Mộng đã là thê tử của Sở Phi Dương nên đành ngượng ngùng ngậm miệng lại, không dám hé thêm một lời nào.

Mọi người còn đang chờ nghe Đàm thị nói tiếp nhưng chỉ thấy ả ta im bặt thì mất hứng, tất cả nhao nhao ngồi vào chỗ của mình.

Vân Thiên Mộng cảm thán trong lòng, chỉ cảm thấy danh tự của Sở Phi Dương quả nhiên tốt, chỉ dùng ánh mắt lườm một cái mà cũng khiến Đàm thị vội vàng thu liễm lại.

“Biểu tỷ còn đau không?” Vân Thiên Mộng nhẹ giọng hỏi Khúc Phi Khanh, mắt hướng xuống cái chân đang giấu trong làn váy của nàng.

“Không sao. Đau một chút, giờ đã không sao rồi. Ta…” Đang nói, Khúc Phi Khanh lại im bặt, mắt nhìn chằm chằm vào phía lối vào ngự hoa viên.

Thấy thần sắc nàng như thế, Vân Thiên Mộng cũng nhìn ra, chỉ thấy các quan lại như Sở Phi Dương, Hải Vương, Thần Vương đang từ từ đi vào, mà trong đám người còn thấy cả Nhiếp Hoài Viễn nữa.

Theo sau là đám quan lại chính là sáu người Văn cử và võ cử mới đỗ, bao gồm trạng nguyên, bảng nhãn và thám hoa của năm nay.

“Biểu tỷ, người xem, văn trạng nguyên năm nay không phải là thanh niên mà lần trước chúng ta gặp trên đường sao?” Vân Thiên Mộng vừa nhìn Hàn Triệt đã lập tức nhận ra, hắn một thân lạnh lùng, cao ngạo nhưng lại không tỏ ra cuồng vọng mà khiến cho người ta cảm thấy sự tự tin của hắn.

“Ồ, đúng thật là hắn sao?” Khúc Phi Khanh nhìn thấy gương mặt hơi quen thuộc kia thì lập tức cũng tỏ ra kinh ngạc.

Vân Thiên Mộng thấy nàng đã nhìn tới Hàn Triệt thì tiếp tục mở miệng: “Ngày đó hắn chỉ là một thí sinh nhếch nhác nghèo khổ, không thể tưởng tượng được hắn lại đỗ trạng nguyên, thật sự là nhìn người không nên nhìn tướng mạo!”

Nghe Vân Thiên Mộng cảm thán, Khúc Phi Khanh cũng cười cười, ưu nhã nhấp một ngụm trà, sau đó nói tiếp: “Ta nghe đại ca nói, Hàn Triệt này ở phủ Thần Vương một thời gian! Chỉ sợ…”

Vân Thiên Mộng không để ý lắm, chỉ cười nói: “Nếu hắn là một nhân tài thì tất nhiên sẽ được người khác chú ý. Huống hồ, ta thấy Hàn Triệt này cũng không tệ, không giống người thích đi nịnh nọt kẻ khác. Hắn còn chưa được phong quan, chúng ta kết luận sớm quá rồi!”

Đang nói, Vân Thiên Mộng đột nhiên cảm giác được vài đạo ánh mắt lạnh buốt, nhưng khi nàng nhìn sang thì lại biến mất vô tung. Định thu hồi ánh mắt, nàng lại phát hiện Sở Phi Dương ngồi đối diện với mình, đang mỉm cười nhìn nàng. Gò má Vân Thiên Mộng hơi ửng đỏ, trừng mắt nhìn hắn một cái, sau đó mới tiếp tục cùng Khúc Phi Khanh nói chuyện phiếm.

“Sở Tướng phải chăng nên chú ý một chút, dù sao đây cũng là trọng địa của hoàng cung, sao có thể ngả ngớn như vậy?” Thần Vương vừa bước vào Ngự hoa viên đã nhìn thấy Vân Thiên Mộng, thấy nàng cười nhẹ, cả người toát ra khí tức vũ mị động lòng, đúng là đẹp không gì sánh được, để cho Thần Vương lập tức nghĩ tới nỗi đau không lấy được nàng nên đành chuyển sự căm hận sang Sở Phi Dương ngồi bên cạnh. Nếu không phải kẻ này ở bên động tay động chân thì Vân Thiên Mộng kiều mỵ kia đã là của hắn rồi.

“Vương gia nói vậy bổn tưởng lại không hiểu rồi. Bổn tướng ngả ngớn khi nào vậy? Vương gia có thể chỉ giáo đôi chút được không?” Sở Phi Dương vươn ngón tay thon dài cầm chén trà lên, nhẹ nhàng thổi ít trà vụn trên mặt nước ra, sau đó nhẹ nhấp một ngụm, con ngươi chuyển động, ý tươi cười hướng về Giang Mộc Thần ngồi cạnh mình.

“Ta và ngươi đều hiểu trong lòng, Sở Tướng còn cố hỏi làm gì?” Thần Vương chỉ hừ lạnh một tiếng, không cho Sở Phi Dương nửa điểm mặt mũi, trực tiếp cự tuyệt.

Sở Phi Dương không thèm để ý, chuyển câu chuyện sang phía đám người thái tử Bắc Tề: “Nghe nói ngày mai Thái tử lên đường rời khỏi Tây Sở?”

Tề Tĩnh Nguyên một mặt đầu băng sương, đáy mắt hiện lên tơ máu, nghe Sở Phi Dương hỏi thì ánh mắt đầy lệ khí nhìn đối phương, cười lạnh: “Tất nhiên rồi!”

“Thái tử thật chu đáo. Để cho Hòa Thuận công chúa đón giao thừa xong mới quay về Bắc Tề, chắc chắn Hải Vương cũng rất cảm kích trong lòng.” Thấy Tề Tĩnh Nguyên nhìn chằm chằm vào mình, Sở Phi Dương thần thái càng thêm sáng láng khiến cho người khác không dám tự tin nhìn thẳng vào hắn, mà càng làm cho Tề Tĩnh Nguyên thêm cảnh giác trong lòng. Nam nhân túc trí đa mưu này sao lại thích nói chuyện không đầu không đuôi như vậy.

Tề Tĩnh Nguyên dù sao cũng là người thông minh, chỉ nháy mắt đã hiểu dụng ý của Sở Phi Dương, lệ khí trong mắt lập tức tiêu tán, chậm rãi mở miệng: “Sở Tướng cũng có thua kém gì, tình cảm với ái thê làm cho người ta cảm động tận trời!”

Sở Phi Dương cong môi cười, giơ chén trà nhỏ trong tay lên, cùng Tề Tĩnh Nguyên kính nhau giữa không trung, sau đó cùng uống cạn.

Hải Vương tĩnh tâm nghe bọn hắn nói chuyện phiếm cũng không tỏ thái độ gì, trên mặt vẫn bảo trì vẻ nho nhã, ôn hòa, không có chút nào uy phong của đại tướng năm đó ngoài chiến trường.

“Hôm nay thời gian quan trọng như thế, sao không thấy Sở Vương tới?” Hải Vương thả chén trà trong tay xuống hỏi Sở Phi Dương. “Nghe nói Sở đại nhân đã từ U Châu về cách đây mấy ngày. Lúc còn trẻ, chúng ta từng ở cùng nhau, vậy mà đã hai mươi mấy năm trôi đi, bổn vương thật sự muốn gặp hắn. Mà bổn vương cả ngày ở Hải Vương phủ cũng cảm thấy bế tắc trong người!”

Thấy Hải Vương nói như thế, lãnh ý trong mắt Thần Vương càng tăng, mà Sở Phi Dương vẫn chỉ mỉm cười, nhẹ nhàng đáp lại: “Vương gia nghe tin tức vẫn nhanh như thế. Gia phụ mới về được hai ngày, vậy mà Vương gia đã nghe được, để cho bổn tướng quả thật bội phục rồi!”

Hải Vương ôn hòa cười cười như không để ý tới lời nói trào phúng của hắn: “Cái này cũng không có gì khó hiểu. Trầm Khê có nói cho bổn vương biết. Nếu không, sợ là tới khi phụ thân ngươi về tới U Châu rồi Bổn vương cũng chẳng biết gì. Nhưng đại hôn của Sở Tướng lần này lại quá qua loa rồi, bổn vương còn không kịp chuẩn bị lễ mừng. Thần Vương gia, người nói có đúng không?”

“Phụ vương, người quên rồi sao? Thần Vương trước đó không lâu cũng cưới một Trắc phi xinh đẹp mà. Chắc hẳn lễ tiết giữa hai bên có thể miễn đi!” Lúc này, Hải Trầm Khê ở sau lưng Hải Vương lên tiếng, dung nhan tuấn mỹ đi với thân phận cao quý càng làm cho đám tiểu thư nhao nhao nhìn về phía hắn. Nhưng hắn lại vờ như không thấy, vẫn chăm chăm nói chuyện với đám nam tử xung quanh.

“Hừ! Hắn thật là uy phong, danh tiếng cũng nhanh chóng áp đảo ca ca con rồi!” Thấy Hải Trầm Khê ở gần Hải Vương, Hải Vương phi mang theo ánh mắt phẫn uất, thấp giọng nói.

“Mẫu phi để ý nhiều làm gì? Người cũng đã từng nói, chỉ cần ta ngồi vững vàng ở ghế Thái tử phi Bắc tề thì Hải Trầm Khê dù được phụ vương yêu chiều đến đâu cũng không thể đoạt được vị trí thế tử của đại ca sao?” Hải Điềm ánh mắt dán chặt trên người Sở Phi Dương, chỉ thấy hắn ở giữa một đám nam tử cười như tắm gió xuân, biểu lộ trên mặt đầy tự tin, đáy mắt như có lưu quang để cho người ta phải trầm mê trong đó.

Người trước mặt kia rõ ràng có thể trở thành vị hôn phu của nàng, vậy mà cuối cùng lại thành nàng phải đi lấy chồng xa. Ngày hôm nay từ biệt rồi, cả đời chỉ sợ cũng không thể gặp lại.

Hải Điềm đau xót trong lòng, khăn lụa bị siết chặt trong tay, vẻ băng sương trên mặt càng dầy thêm mấy phần.

Thực tế khi nãy chứng kiến một màn ở sau hòn non bộ, Hải Điềm chỉ cảm thấy mình bị người trước mặt hung hăng tát cho một cái, vũ nhục như thế với nàng là chưa từng thấy bao giờ.

Nhưng giờ phút này, nàng ngồi ngay ngắn trong ngự hoa viên, lại không thể vạch trần hành vi hèn hạ của người nọ, nếu không đừng nói là Ngọc Càn đế sẽ không bỏ qua cho mình, mà ngay cả Phụ Vương cũng sẽ không tha thứ cho nàng.

Hận ý trong lòng càng dâng lên, nàng lại hết lần này tới lần khác phải cố nén xuống, thần sắc trong mắt dần dần không giữ được, Hải Điềm vừa thấy Vân Thiên Mộng ngồi ở vị trí cách mình không xa thì không khỏi nhìn về phía đó với ánh mắt đầy hung ác.

Vân Thiên Mộng cười nhẹ, trực tiếp tiếp nhận ánh mắt đầy oán khí của Hải Điềm, trong lòng biết nàng ta đang mất bình tĩnh nên cũng không cố ý khơi mào lửa giận của nàng ta.

Mà mấy vị trạng nguyên, bảng nhãn, thám hoa tân khoa ngồi ở một chỗ cũng không nói nhiều, chỉ cẩn thận nhìn từng người trong hoa viên, tâm tư không biết đang nghĩ tới tận đâu.

“Thật sự phải chúc mừng Hàn huynh đạt được chức trạng nguyên Văn cử.” Hàn Thiếu Miễn ngồi bên người Hàn triệt không khỏi tươi cười tán dương, nhấc tay chúc mừng Hàn Triệt.

Nghe thấy thanh âm Hàn Thiếu Miễn, Hàn Triệt mới thu hồi ánh mắt lưu luyến không rời của mình, đè xuống mừng rỡ trong lòng, cười nhẹ: “Cùng vui, cùng vui!”

Nói xong, lại nâng chung trà lên, cố ý che giấu vẻ cuồng hỷ trong mắt mình.

Là nàng, thật sự là nàng! Nàng quả thật là đại tiểu thư của phủ Phụ Quốc công!

Hàn Triệt nhận ra điều đó rồi thì không thể nào khống chế được tâm trạng của mình nữa. Nàng ở lần đầu gặp đó đã vĩnh viễn khắc sâu vào trong lòng hắn, hôm nay giữa biển người mênh mông chợt nhận ra, sao hắn có thể không kích động cho được?

“Hoàng thượng, thái hậu, hoàng hậu, Dung Quý phi, Sở Vương giá lâm!” Lúc này, ở lối vào ngự hoa viên liền truyền tới tiếng của Dư công công.

Đám người đang vui cười trong ngự hoa viên lập tức ngay ngắn đứng dậy làm lễ quỳ: “Tham kiến Hoàng thượng, Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”

“Tất cả đứng lên đi! Hôm nay là tiệc giao thừa, mọi người không cần câu nệ!” Ngọc Càn đế bước tới long ỷ rồi mới mở miệng đầy vui vẻ.

“Tạ Hoàng thượng!” Mọi người nghe vậy thì cung kính đứng lên, sau đó lần lượt ngồi xuống ghế của mình, không dám cười nói vô tư như lúc nãy nữa.

“Hôm nay trước khi khai tiệc, trẫm có một chuyện muốn tuyên bố!” Thấy mọi người đã ngồi ngay ngắn, Ngọc Càn đế mỉm cười, đưa mắt nhìn Dư công công.

Thấy mệnh lệnh, Dư công công lập tức tiến lên, mở miệng: “Kim khoa văn – võ trạng nguyên Hàn Triệt, Hàn Thiếu Miễn tiến lên nghe chỉ!”

Không nghĩ Ngọc Càn Đế vừa tiến vào ngự hoa viên đã tuyên chỉ, Hàn Triệt và Hàn Thiếu Miễn liếc mắt nhìn nhau, hai người lập tức đứng dậy, đi tới trước mặt Ngọc Càn đế, quỳ xuống: “Thần nghe chỉ!”

“Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, kim khoa văn trạng nguyên tài trí hơn người, cơ trí linh mẫn, đặc biệt tiến vào Hàn Lâm viện học tập, ban thưởng thứ cát sĩ! Kim khoa võ trạng nguyên Hàn Thiếu Miễn trí dũng song toàn, đặc biệt phong Binh bộ thị lang. Khâm thử!”

Đạo thánh chỉ vừa ban, trong lòng mọi người kinh hãi, không ngờ Ngọc Càn đế lại nhìn trúng hai người này, một cái là trạng nguyên nghèo thành thứ cát sĩ, mà Hàn Thiếu Miễn còn nhảy lên trở thành Binh bộ thị lang tam phẩm, vào vị trí cũ của Khúc Trường Khanh, trong thiên hạ có mấy người nhận được ân sủng như thế?