Sở Vương Phi

Chương 150-2: Bí mật của tiệm cầm đồ Ngọc Gia (2)




Dịch giả: Phượng Vũ

Thân thể của Tạ thị sau nhiều ngày điều dưỡng đã nhanh chóng hồi phục. Thấy thần sắc nàng ta mỗi lúc một tốt hơn, Vân Thiên Mộng mới có tâm tư dẫn Sở Khiết và tỷ muội Tạ gia tới phú quý đường.

“Đến rồi!” Xe ngựa chạy một mạch tới trước cửa Phú Quý Đường, Vân Thiên Mộng vén màn xe, cười nói với mọi người, sau đó đi xuống trước tiên, dẫn đầu cả đoàn người đi vào.

Trước Phú Quý đường, Mạnh chưởng quỹ đã sớm ra nghênh đón.

Năm trước Vân Thiên Mộng còn là đại tiểu thư Tướng phủ, Mạnh chưởng quỹ đã biết nàng không phải người bình thường.

Hôm nay nàng đã thành Sở phu nhân người người kính ngưỡng, thân phận càng thêm tôn quý, Mạnh chưởng quỹ tất nhiên không dám lãnh đạm.

Hắn cười tiến lên nghênh tiếp: “Thảo dân bái kiến Sở phu nhân!”

“Mạnh chưởng quỹ khách khí rồi!” Vân Thiên Mộng thấy Mạnh chưởng quỹ cung kính như thế thì cười khách khí, thấy ba người Sở Khiết cũng đã xuống xe ngựa bèn theo Mạnh chưởng quỹ vào trong phòng khách quý trên lầu ba.

“Không biết hôm nay phu nhân và các tiểu thư muốn mua trang sức gì?” Ra lệnh cho bọn nha đầu dâng lên trà ngon, Mạnh chưởng quỹ cười hỏi han.

Vân Thiên Mộng cũng không trả lời ngay mà bưng chén trà lên, cũng ra hiệu cho mấy người bên cạnh nâng chén, nàng nhấp một ngụm, ánh mắt vẫn không rời chiếc vòng trên cổ tay Tạ Uyển Uyển và Tạ Viện Viện, sau đó nhìn Mạnh chưởng quỹ, chậm rãi nói: “Sinh ý của Phú Quý đường luôn rất tốt, chẳng biết có đánh bóng đồ ngọc hay kim khí không?”

Nghe Vân Thiên Mộng nói vậy, Tạ Uyển Uyển và Tạ Viện Viện hơi giật mình, vội vàng đặt chén trà xuống, rủ cánh tay, ngồi ngay ngắn trên ghế.

Nhưng Mạnh chưởng quỹ đã theo ánh mắt của Vân Thiên Mộng nhìn thấy chiếc vòng tay của hai chị em Tạ gia nên cố gắng nhớ tạo hình và vân án trên hai chiếc vòng đó.

Sau đó hắn cười đáp: “Tất nhiên là có. Không biết phu nhân muốn đánh bóng đồ ngọc hay kim khí gì?”

Thấy Phú Quý đường có loại kinh doanh này, Vân Thiên Mộng nhẹ cười chỉ hai chị em Tạ gia, nói: “Ta thấy vòng tay của hai biểu muội đã hơi xỉn màu, hy vọng Mạnh chưởng quỹ có thể giúp các nàng đánh bóng một chút.”

Tạ Uyển Uyển nghe thấy thế lập tức ngoãn ngoãn đáp lời: “Đa tạ biểu tẩu quan tâm. Đây là đồ mà mẫu thân quá cố để lại cho bọn muội, bọn muội nhìn vật nhớ người, không muốn phá hư di vật của mẫu thân người.”

Nghe nàng ta nói thế, Vân Thiên Mộng đặt chén trà nhỏ trong tay xuống, lạnh nhạt gật đầu, nhưng trong mắt lại hiện ra vẻ không đồng tình: “Mặc dù nói vậy nhưng hai biểu muội còn trẻ, nên đeo những trang sức xinh đẹp lộng lẫy. Phú Quý đường nổi tiếng với những trang sức có kiểu dáng mới lạ ở kinh thành này, ba vị muội muội cứ lựa chọn xem, thích cái nào thì lấy, coi như là quà của ta tặng cho các muội.”

Tạ Uyển Uyển và Tạ Viện Viện thấy Vân Thiên Mộng chỉ nói thoáng qua về vòng tay của mình, cũng không nhắc đi nhắc lại nữa nên cũng không dám nói nhiều, lặng yên cùng Sở Khiết chọn lựa đồ trang sức.

Thấy ba người đã chọn xong, Vân Thiên Mộng cũng chọn lấy một cây trâm giao cho Mạnh chưởng quỹ, phân phó Mộ Xuân đi theo Mạnh chưởng quỹ thanh toán.

“Hôm nay đa tạ đại tẩu.” Sở Khiết hơi mệt mỏi, có lẽ mấy ngày chăm sóc cho Tạ thị vất vả nên nụ cười của nàng cũng héo hắt, ảm đạm.

Vân Thiên Mộng thấy nàng khách khí như thế thì chỉ cười nhẹ: “Về Vương phủ rồi phải nghỉ ngơi thật tốt, có như thế mới hợp với cây trâm muội chọn hôm nay.”

Thấy Vân Thiên Mộng trêu ghẹo mà không để người ta có lý do từ chối, Sở Khiết cũng chỉ biết cười nhẹ.

Mộ Xuân cung kính đi vào, bẩm báo: “Phu nhân, Mạnh chưởng quỹ đã đưa đồ trang sức của ba vị tiểu thư tới Vương phủ rồi.”

Vân Thiên Mộng gật đầu, ôn hòa nói: “Ra ngoài lâu rồi, chúng ta cũng về thăm Nhị nương thôi, đừng để người lo lắng.”

Nói xong liền dẫn ba người ra khỏi phòng, ngồi lên xe ngựa quay về Sở Vương Phủ.

Nhưng Tạ thị lại vừa uống thuốc và đi nghỉ rồi nên Vân Thiên Mộng cũng chỉ tiễn đưa ba người tới cửa Sở Vương Phủ thôi.

“Tiểu thư, đây là vân án mà Mạnh chưởng quỹ đã vẽ lại.” Trong xe chỉ còn Vân Thiên Mộng và Mộ Xuân, Mộ Xuân liền lấy ra bản vẽ vân án trên vòng tay của tỷ muội Tạ gia đưa cho Vân Thiên Mộng.

Nhận tờ giấy kia, Vân Thiên Mộng chăm chú nhìn, rồi nhẹ giọng hỏi: “Mạnh chưởng quỹ có nói đã gặp vân án này rồi hay chưa?”

“Mạnh chưởng quỹ chỉ nói vân án này rất kỳ quái, không giống với vân án trên đồ trang sức của phụ nữ Tây Sở. Nhưng Tây Sở to lớn, lại nhiều dị tộc, hắn cũng không dám cam đoan. Nhưng những nhà phú quý khi chế tạo đồ kim khí thường có thêm lục lạc nhỏ vốn là dành cho trẻ con dưới năm tuổi dùng. Hai vị tiểu thư Tạ gia lớn như thế còn mang chúng, thật sự là rất hiếm có.” Mộ Xuân khi đi tính tiền đã nghe ngóng mọi chuyện rất kỹ càng.

Chỉ tiếc, Mạnh chưởng quỹ kinh doanh phú quý đường lâu như thế, kiến thức rộng rãi nhưng cũng chưa từng gặp vòng tay như thế lần nào.

“Đi, tới hiệu cầm đồ Ngọc Gia!” Vân Thiên Mộng nghe xong thì phân phó cho Tập Lẫm đang đánh xe ngựa, tiến về cửa hàng cầm đồ lớn nhất Kinh đô.

“Vâng, phu nhân!” Tập Lẫm nghe vậy bèn đánh ngựa chạy về phía một con phố sầm uất.

Nhưng vì ngồi trong xe ngựa nên Vân Thiên Mộng không biết vẻ mặt hơi kinh ngạc của Tập Lẫm khi nghe tới mấy chữ “tiệm cầm đồ Ngọc Gia”.

“Tiểu thư, người định…?” Mộ Xuân khó hiểu, sao đang êm đẹp lại tới hiệu cầm đồ.

Vân Thiên Mộng chỉ cười không đáp. Tiệm cầm đồ là địa phương có kiến thức rộng rãi nhất, rất nhiều đồ vật cổ quái đều có thể tìm thấy ở đây.

Hơn nữa, tiệm cầm đồ Ngọc Gia chính là tiệm nổi tiếng nhất kinh thành, có thể ngồi lên ghế chưởng quầy ở đó phải là người không tầm thường, có thể sẽ có trợ giúp cho mình.

Nhưng vừa ra khỏi xe ngựa, Vân Thiên Mộng lại thấy Sở Vương mặt mũi tươi cười đang đứng ở trước cửa ra vào, xoa xoa tay nhìn nàng xuống xe.

“Mộng Nhi bái kiến gia gia!” Không biết tại sao Sở Vương có mặt ở đây, Vân Thiên Mộng cố không tỏ ra kinh ngạc, cấp bậc lễ nghĩa vẫn rất chu toàn.

“Sao hôm nay Mộng Nhi lại tới thăm gia gia thế này? Mau theo ta vào ngồi một chút, đừng đứng đây gió lạnh.” Sở Vương vô cùng vui vẻ. Vân Thiên Mộng thấy lão dẫn mình đi vào trong tiệm cầm đồ, đi xuyên qua đại đường náo nhiệt, tiến vào hậu viện yên tĩnh, trong lòng nàng không khỏi nổi lên nghi hoặc.

“Nha đầu ngồi đi, hôm nay sao lại rảnh rỗi tới đây thế? Có phải muốn tiếp nhận tiệm cầm đồ này giúp gia gia đúng không? Gia gia đang lo không có người kế tục đây, nếu nha đầu con thích thì cứ lấy đi.” Sở Vương hào phóng lên tiếng, vung tay lấy ra một chồng khế ước mua bán nhà đất dầy bịch đặt trước mặt nàng, không hề tỏ ra đau lòng hay tiếc rẻ gì.

Vân Thiên Mộng ngạc nhiên, có nằm mơ nàng cũng không nghĩ tới tiệm cầm đồ Ngọc Gia này lại là sản nghiệp của Sở Vương.

Dù Sở Vương luôn đem đến cho người ngoài cảm giác bí bí ẩn ẩn, nhưng ngay cả tiệm cầm đồ này cũng là của lão, thật sự làm cho người ta khó lòng tưởng tượng nổi.

“Nha đầu, sợ choáng váng rồi hả?” Sở Vương thò tay huơ huơ trước mặt Vân Thiên Mộng, trong lòng cười trộm. Có thể khiến Vân Thiên Mộng giật mình đúng là chuyện không dễ dàng. Nha đầu này luôn tỏ ra rất tỉnh táo, hôm nay lại thấy được vẻ kinh ngạc trong mắt nàng, thật sự làm lão cảm thấy rất thú vị.

Vân Thiên Mộng ho nhẹ một tiếng, sau đó nhìn tới chồng khế ước mua bán nhà trên bàn, thu lại vẻ kinh ngạc, cười nhẹ đáp: “Cháu đúng là bị gia gia là cho hoảng sợ đấy!”

Chỉ sợ ở Tây Sở này chẳng có mấy người biết được, Sở Vương nổi tiếng chỉ biết múa đao lộng thương lại có thể biết làm ăn, càng là ông chủ giấu mặt phía sau của tiệm cầm đồ lớn nhất kinh đô này.

Vân Thiên Mộng vừa nói dứt lời, vẻ hưng phấn trên mặt Sở Vương đã tan đi, thay vào đó là vẻ mất mát, đáng thương, rầu rĩ nói: “Không có cách nào cả. Con trai thì không ở bên, cháu trai thì lúc nào cũng hung dữ với lão nhân gia ta, ta chỉ có thể tay làm hàm nhai. Tiêu Đại, ngươi nói có đúng không?”

Cuối cùng, còn đẩy thị vệ trung thành và tận tâm là Tiêu Đại ra để chứng minh mình thật sự là người đáng thương.

“Vương gia, phu nhân, ty chức tới đại đường trợ giúp đây.” Tiêu Đại lập tức quyết định chạy, chân như được bôi mỡ, vừa nói xong đã không thấy bóng dáng đâu nữa.

“Ngươi…” Thấy mình bị thuộc hạ không thèm quan tâm, hai mắt của Sở Vương trợn trừng, nhưng lão cũng không ngăn được Tiêu Đại rời đi, chỉ có thể mang theo vẻ mặt cay cú ngồi trở lại ghế, một mình nghịch nghịch khăn trải bàn, tỏ vẻ thực sự đáng thương.

Vân Thiên Mộng cúi đầu nhìn chén trà xanh trong tay, cố ý như không thấy cảnh vừa rồi, miễn cho Sở Vương lão nhân gia bị xấu hổ.

“Nha đầu làm sao biết gia gia đang ở đây thế?” Cuối cùng, vẫn là Sở Vương không ngồi yên một chỗ được, mặt dày mày dạn ngẩng đầu nhìn cháu dâu của mình một cách vui vẻ.

Vân Thiên Mộng đặt chén trà xuống, không đành lòng đả kích lão, nói: “Lúc xe ngựa đi ngang qua đây, cháu thấp thoáng thấy bóng gia gia nên mới tới xem một chút. Nhưng hôm nay Mộng Nhi còn có một chuyện khác muốn xin dạy bảo của gia gia.”

Nghe vậy, Sở Vương tinh thần tỉnh táo, đoan chính ngồi tại ghế, nghiêm trang nhìn Vân Thiên Mộng, chân thành hỏi: “Có chuyện gì? Chỉ cần gia gia có thể làm được thì chắc chắn sẽ giúp.”

Vân Thiên Mộng cười, móc từ trong tay áo ra một tờ giấy Tuyên, mở ra đưa cho Sở Vương, nhẹ giọng nói: “Mộng Nhi muốn nhờ chưởng quầy hiệu cầm đồ chỉ giáo về văn án trên vòng tay nay, rốt cuộc là nó có xuất xứ từ nơi nào?”

Sở Nam Sơn nhận lấy tờ giấy, nhìn vân án vẽ trên vòng tay, hai hàng lông mày màu trắng bạc hơi nhíu lại, trong mắt xẹt qua lãnh ý nhưng nhanh chóng khôi phục lại bình thường, tươi cười hỏi lại: “Cái này ở đâu ra thế?”

Vân Thiên Mộng để ý không sót một biểu lộ nào trên mặt Sở Nam Sơn, mặc dù là lãnh ý nhưng chắc chắn không phải dành cho mình và Sở Phi Dương, vì vậy nàng thật thà trả lời: “Đây là vân án trên vòng tay của Tạ Uyển Uyển và Tạ Viện Viện. Mộng Nhi cảm thấy rất kỳ lạ và hiếm có nên muốn hỏi thăm một chút.”

Sở Nam Sơn nghe Vân Thiên Mộng nói vậy thì sắc mặt trở nên vô cùng nghiêm túc. Sở Bồi mang theo gia quyến về kinh nhưng đám người Tạ thị đều là đàn bà con gái, Sở Nam Sơn cũng không ở cùng họ một thời gian dài, mà tỷ muội Tạ gia kia càng không có huyết thống liên quan nào nên lão cũng không để ý mấy tình tiết nhỏ nhặt này. Sở Nam Sơn trầm ngâm nửa ngày mới nói: “Nha đầu, gia gia sẽ để chưởng quầy xem một chút, cháu cứ kiên nhẫn chờ vài ngày nhé!”

Vân Thiên Mộng nghe vậy thì cười đáp: “Trong lòng gia gia đã rõ ràng như thế rồi, Mộng Nhi cũng có thể yên tâm.”

Nhìn Vân Thiên Mộng tâm lý sâu sắc như thế, Sở Nam Sơn bèn thu lại tờ giấy, cất vào tay áo, trong nháy mắt lại khôi phục lại dáng vẻ lão ngoan đồng thường ngày. Lão đẩy chồng khế ước nhà đất về phía Vân Thiên Mộng, nịnh nọt: “Nha đầu, mau nhận cái này đi.”

Nhìn đống tài phú này, Vân Thiên Mộng thấy thực sự khó giải quyết, giọng đầy khó xử: “Đây là của gia gia, cháu dâu vô công bất thụ lộc, sao có thể nhận được.”

Huống chi, nếu đây chỉ là một cửa hàng cầm đồ bình thường, Sở Nam Sơn hoàn toàn có thể giao cho Tiêu Đại xử lý. Nhưng hôm nay lão tự thân xuất hiện ở chỗ này, rõ ràng hiệu cầm đồ Ngọc Gia này còn có những bí mật khác.

Thiên hạ này không có bữa cơm trưa nào miễn phí cả, Vân Thiên Mộng cũng không tin vận khí của mình tốt tới mức tự nhiên có vàng rơi trúng người, liền nhã nhặn từ chối.

“Cái gì mà vô công bất thụ lộc hả? Một tờ khế đất đổi một bữa cơm đấy, cứ thế đi!” Sở Nam Sơn khéo léo kiếm cớ, chỉ cảm thấy mình đang gặp được một cuộc mua bán rất có lời.

“Cái này cũng cho cháu luôn.” Vừa nói dứt lời, trong tay lão có thêm một cái hộp gấm. Lão mở nắp hộp ra, Vân Thiên Mộng thấy trong đó là một khỏa Nam Hải trân châu mà Vân Thiên Mộng từng đem đi cầm cố.

Vân Thiên Mộng không ngờ đồ vật này đem đi cầm lại được Sở Vương đeo bên người, vươn tay nhận lấy hộp gấm, nhẹ nhàng vuốt ve viên châu sáng bóng. Khỏa trân châu này chính là thứ cất chứa tình thương của Khúc Nhược Ly và lòng trung thành của vú Hạ, giá trị vượt xa các loại châu báu khác. Vân Thiên Mộng thực sự quý trọng đồ vật này.

Sở Nam Sơn thấy bộ dáng nàng như thế liền biết mình đã làm đúng một việc, lập tức gật đầu thỏa mãn, sau đó đẩy tất cả những thứ có trên bàn về phía Vân Thiên Mộng, nói tiếp: “Những thứ này đều là của cháu và Sở Phi Dương, hãy thay ông nội quản lý thật tốt.”

Nghe Sở Nam Sơn nói vậy, Vân Thiên Mộng ngẩng đầu lên, cảm thấy dường như Sở Vương đang cố ý an bài mọi thứ. Vương vị sắp nhường cho Sở Phi Dương, ngay cả những cửa hàng bí mật này cũng giao cho phu thê nàng. Trong lòng nàng không khỏi nảy lên lòng thương cảm, nhưng không thể thấy được cảm xúc nào khác trên mặt Sở Vương, ngoại trừ sự bình tĩnh.

Trong lòng hơi quyết tâm, Vân Thiên Mộng đứng lên, đẩy đống khế ước về lại giữa bàn, chỉ giữ lại hộp gấm, cười nói: “Gia gia, cháu phải về thương lượng với phu quân trước đã.” Nói xong, không chờ Sở Vương giữ lại, nàng đã dẫn Mộ Xuân quay người rời đi.

“Nhưng mà…” Sở Nam Sơn còn chưa nói xong thì cháu dâu đã chạy xa rồi. Hai mắt lão không khỏi trừng về phía Tiêu Đại đang núp trong bóng tối, cả giận mắng: “Xem đủ chưa? Thấy bổn Vương đáng cười lắm hả?”

Tiêu Đại rất oan uổng, đành đứng ra bên ngoài, lại tiếp tục lặng yên đứng sau lưng Sở Vương, nghe lão mắng: “Đồ của lão phu cứ như viên than nóng bỏng tay vậy sao? Hai tiểu gia hỏa này, người này còn trốn nhanh hơn so với người kia. Có kẻ muốn còn chẳng được. Mà lão phu chỉ có một yêu cầu rất đơn giản là ăn cơm thôi mà…”

Tiêu Đại lặng im nhưng trong lòng thì vô cùng không đồng tình với chủ tử nhà mình.

Vị trí Sở Vương rõ ràng là một củ khoai lang nóng bỏng tay, nhìn tôn quý như thế nhưng bên trong là vô vàn sát cơ, chỉ cần không cẩn thận một chút thôi thì sẽ gặp họa tru di cửu tộc chứ chẳng chơi.

Huống hồ, với sự thông minh cơ trí của Thiếu phu nhân, sao có thể vô duyên vô cớ tiếp nhận hiệu cầm đồ này được. Chỉ sợ phu nhân đã sớm nổi lên lòng nghi ngờ nên mới không dám nhận lời Vương gia ngay.

“Mộ Xuân, chuyện hôm nay không được nói với ai!” Ngồi trên xe, Vân Thiên Mộng thấp giọng dặn dò Mộ Xuân.

“Vâng, tiểu thư!” Mộ Xuân cất hộp gấm kia đi, cung kính đáp trả.

Xe ngựa rất nhanh về tới Sở Tướng phủ. Hồng quản gia thấy nữ chủ nhân đã về thì lập tức ra nghênh đón, trên tay còn cầm một tấm thiệp.

“Phu nhân!” Thấy Vân Thiên Mộng xuống xe, Hồng quản gia bèn tiến lên hành lễ.

“Hồng quản gia, có chuyện gì thế?” Nhìn tấm thiệp hồng có viết ba chữ như rồng bay phượng múa “Sở Tướng phủ”, Vân Thiên Mộng mở miệng hỏi.

“Bẩm phu nhân, đây là thiếp mời của Hàn phủ của Binh Bộ Thị Lang Hàn thị lang gửi tới.” Hồng quản gia dâng thiệp lên.

Vân Thiên Mộng nhận lấy, mở ra xem, trong lòng không khỏi hồ nghi. Hàn phủ vì chuyện Hàn Thiếu Miễn trở thành Binh Bộ Thị Lang mà mở yến hội, nhưng tại sao yến hội lại tổ chức ở Đoan Vương phủ?

“Tướng gia đã về chưa?” Đem thiệp giao cho Mộ Xuân, Vân Thiên Mộng đi bộ vào trong tướng phủ, hỏi han.

“Tướng gia chưa về. Nhưng ngài ấy có phái người về báo, để ty chức nói với phu nhân, trong triều có việc nên tối muộn ngài ấy mới về. Phu nhân cứ dùng bữa tối. Có điều, Liễu di nương của Vân tướng phủ cùng Tam tiểu thư đang chờ phu nhân ở tiền sảnh.”

Nghe Hồng quản gia bẩm báo như vậy, bước chân của Vân Thiên Mộng hơi dừng lại, không rõ trong cung xảy ra chuyện gì mà Sở Phi Dương phải lại tới muộn như thế?

“Biết rồi, ngươi lui xuống làm việc đi!” Phất tay để Hồng quản gia lui đi, Vân Thiên Mộng bèn dẫn Mộ Xuân tới tiền sảnh.