Sở Vương Phi

Chương 66: Một khi bị thương, hai phe ân cần




Một đầu tóc trắng làm người ta muốn quên cũng không được, không phải Dung Vân Hạc thì còn là ai?

Dung Hiền Thái Phi là cô cô của Dung Vân Hạc, mà Dung Vân Hạc rất được vị cô cô này cưng chiều sủng ái, trong lòng Vân Thiên Mộng cũng hiểu được tại sao Dung Vân Hạc lại ngồi chơi ở đây. (DG: khổ thân anh, ngồi chơi mà cứ có cảm giác như đang tự kỷ vậy )

Còn đang do dự không biết có nên bước vào trong lương đình hay không thì Dung Vân Hạc đã phát hiện ra nàng, ở trong đình vội đứng lên, ánh mắt sâu sắc nhìn nàng.

“Vú, Mộ Xuân, theo ta tới chào Dung công tử!”

Mặc dù nam nữ khác nhau, nhưng đối phương đã thấy mình, nếu lúc này xoay người đi thì lại trở thành vô lễ. Vì thế Vân Thiên Mộng nhẹ giọng nói với vú Mễ và Mộ Xuân, để các người cùng mình đi tới lương đình.

Dung Vân Hạc khí vũ hiên ngang đứng ở trong đình, mái tóc che đi quá nửa khuôn mặt làm cho người ta không thấy rõ vẻ mặt hắn lúc này như thế nào, một thân hiền hòa không giống như những lúc quái gở khi ở gần người khác làm cho vú Mễ và Mộ Xuân ở phía sau Vân Thiên Mộng cũng không e ngại Dung Vân Hạc nữa.

Vân Thiên Mộng chân thành đi về phía đình, ánh nắng mặt trời ấm áp xuyên qua đám sương chiếu lên thân thể của nàng tạo thành ngất quang nhàn nhạt, khiến cho Dung Vân Hạc nhìn thấy cũng ngây người như nhìn thấy tiên nữ. Vân Thiên Mộng từng bước đi lên bậc thang của lương đình, đứng ở trước mặt hắn làm cho Dung Vân Hạc vội thu hồi con ngươi thất thần, chớp mắt một cái, lại trở về bộ dáng lạnh lùng như trước đây.

“Bái kiến Dung công tử!” Ưu nhã hướng Dung Vân Hạc thi lễ một cái, Vân Thiên Mộng thấp giọng nói.

“Ừ!”

Thấy Vân Thiên Mộng như thế, Dung Vân Hạc bối rối gật đầu một cái không tự nhiên cho lắm, ánh mắt chỉ có thể nhìn xuống đất ngắm loạn làm cho Mộ Xuân cúi đầu cười trộm.

“Không quấy rầy Dung công tử thanh tĩnh nữa, Thiên Mộng cáo lui!”

Vân Thiên Mộng nhìn Dung Vân Hạc luống cuống chân tay như một đứa trẻ thì cũng cười khẽ một tiếng, sau đó thi lễ thêm một cái định xoay người đi.

“Cái kia...” Nhưng Dung Vân Hạc thấy Vân Thiên Mộng sắp rời đi thì nóng lòng, khẽ nhích bước chân một chút, rồi lại sợ ảnh hưởng tới khuê dự của Vân Thiên Mộng nên vội vàng thu chân lại.

Nghe tiếng hắn, Vân Thiên Mộng xoay người lại, vẫn duy trì khoảng cách với Dung Vân Hạc, nhẹ giọng hỏi:

“Dung công tử có việc gì sao?”

Thấy Vân Thiên Mộng quay lại, gương mặt như quan ngọc của Dung Vân Hạc hơi hồng lên, hai tay nắm chặt cũng nới lỏng ra, sau khi nhìn thẳng về Giác Diệu Điện ở phía sau mới lại nói:

“Thương thế của nàng đã khá hơn chưa?”

Vân Thiên Mộng thấy hắn mất tự nhiên thì trong lòng nổi lên vẻ muốn trêu chọc, khẽ tiến lên nửa bước, làm cho Dung Vân Hạc kinh hoảng như một con thỏ, vội vàng lui về phía sau một bước dài, sau đó thở ra một hơi thật dài.

Vân Thiên Mộng thấy hắn né tránh như thế liền biết Dung Vân Hạc nhìn như quái gở này được Trần lão thái quân dạy dỗ vô cùng tốt, quân tử chi lễ cũng không giống như những tên quý tộc con quan chẳng qua chỉ được cái miệng kia, trong lòng càng đánh giá hắn tốt lên. Nàng cũng không đi tới nữa, ôn hòa trả lời:

“Đa tạ Dung công tử quan tâm, chỉ là vết thương nhỏ, không có gì đáng ngại!”

Dung Vân Hạc thấy Vân Thiên Mộng trả lời như thế thì lén liếc nhìn tay nàng ở bên hông, sau đó mới khẽ thở ra đầy yên tâm.

Trong đình nhỏ lâm vào yên tĩnh, Vân Thiên Mộng thấy Dung Vân Hạc không nói gì nữa, vừa định mở miệng chào rời đi, lại nghe thấy âm thanh khẩn trương của hắn:

“Nàng thích nơi này chứ?”

Vú Mễ thấy Dung Vân Hạc lại hỏi nữa, sợ có người đi qua trông thấy sẽ làm tổn hại tới danh dự của Vân Thiên Mộng thì thấp giọng nhắc nhở:

“Tiểu thư, lão phu nhân đang đợi ở bên kia sợ là đã sốt ruột!”

Nghe vậy, Vân Thiên Mộng hơi nghiêng người nhìn vú Mễ, sau đó mới lại nhìn tới Dung Vân Hạc, khóe miệng cười nhẹ, nói:

“Nơi này rời xa những chốn ầm ĩ ngoài kia, thật là một địa phương thanh tu rất tốt. Ở nơi này ta cũng cảm thấy quên hết phiền não, có lẽ ai cũng thích cả!”

Dung Vân Hạc thấy Vân Thiên Mộng nói như thế thì trong mắt hiện lên nụ cười, nói tiếp:

“Thế nhân chỉ biết lễ Phật ở trước mắt, lại không biết rằng lễ Phật không cần nhang đèn, không cần quyên tiền, thường ngày dù làm việc ác cũng không thể lễ Phật mà tiêu tai họa. Những người như thế Bồ Tát không hề chào đón. Chẳng thà đem Bồ Tát để ở trong lòng, lúc nào cũng làm việc thiện, ấy mới là lễ Phật. Hôm nay gặp Vân tiểu thư ở đây, thật là làm cho tại hạ cảm thấy như gặp tri âm.”

Nghe Vân Thiên Mộng nói mấy câu mà Dung Vân Hạc đã cao hứng như thế, còn đem nàng trở thành ‘tri âm’ của hắn, khiến cho vú Mễ ở phía sau một thân mồ hôi lạnh. Tiểu thư và Dung công tử hôm nay hàn huyên thật sự không đúng lúc, lúc này lại còn đàm kinh luận đạo với nhau, chỉ sợ thời gian đi càng lâu thì càng không an toàn.

Huống chi, Dung công tử này lại là người đặc lập độc hành như thế, đối với tiểu thư chẳng có ích lợi gì, vú Hạ đã giao cho bà việc phải chăm sóc, bảo vệ tiểu thư, nếu để danh dự của tiểu thư bị thương tổn thì chính là lỗi của bà.

Nghĩ như thế, vú Mễ một lần nữa lên tiếng:

“Tiểu thư, lão phu nhân sợ là đang chờ sốt ruột lắm!”

Dung Vân Hạc thấy bà liên tục nhắc nhở Vân Thiên Mộng, lại thấy lúc này trong đình cũng chỉ có hắn và nàng, quả thật là sẽ tổn hại tới khuê dự của Vân Thiên Mộng.

Mặc dù trước nay hắn không để ý tới ánh mắt của người khác thế nào, hôm nay lại thấy Vân Thiên Mộng không giống với những người khác, trong lòng cũng không muốn Vân Thiên Mộng gặp chuyện không may nên thấp giọng nói:

“Nếu lão phu nhân đang đợi bên ngoài, tại hạ cũng không dám giữ tiểu thư nữa!”

Vân Thiên Mộng nhẹ gật đầu với hắn sau đó xoay người đi ra khỏi lương đình.

Lúc này, trong sương phòng cách lương đình không xa, có hai nữ tử đang đứng, đã nhìn thấy hết thảy những chuyện vừa xảy ra.

“Không ngờ đứa cháu gần như không có nhân tình của ta hôm nay lại tỏ ra như thế, đúng là làm ta giật mình không nhỏ!”

Một người mặc cung trang màu trắng, khoác một tầng sa mỏng màu hồng khẽ nói.

Người này búi tóc, đầu chỉ mang một cây trâm Phù Dung Ngọc Bộ Dao, đơn sơ mà không mạo phạm thần linh.

Gương mặt trang nhã như hoa sen mới nở lại rất giống Dung Vân Hạc, chẳng qua thần sắc so với Dung Vân Hạc thì buồn bã hơn rất nhiều. Hai hàng lông mày ẩn ẩn khí thế không giận mà uy. Đây chính là Đại nữ nhi của Trần lão thái quân ở Dung phủ, Dung Hiền Thái Phi của Tây Sở.

Người đang nghe Dung Hiền Thái Phi nói mặc một bộ đạo phục màu xám, tóc trên đầu được búi gọn lên cao, được buộc chặt bằng một dải lụa đen, trên tay trắng nõn cầm một cây phất trần. Nghe Dung Hiền Thái Phi nói vậy thì cũng cười một tiếng, nói:

“Vị nữ thí chủ kia chắc là Đại tiểu thư của Tướng phủ mà Thái Phi đã nhắc tới rồi. Xem tướng mạo đúng là người có phúc khí! Chẳng qua là...”

Dung Hiền Thái Phi thấy người này bỏ ngang câu nói thì nụ cười cũng ngưng lại, nhàn nhạt nói:

“Cửu Huyền, chúng ta nhiều năm có giao tình như thế, muốn nói gì cứ nói thẳng ra đi! Đối với ta mà còn cẩn thận thế sao?”

Người vừa mới mở miệng kia chính là Cửu Huyền Sư Thái mà ai cũng muốn gặp, không ngờ lúc này lại ở đây giúp Dung Hiền Thái Phi xem tướng cho Vân Thiên Mộng.

Mà nàng vốn là người xuất gia, đối với việc xem tướng từ trước tới giờ cũng chỉ nói nửa chừng. Lúc này thấy Dung Hiền Thái Phi tự xưng là “Ta” thì phá lệ nói tiếp:

“Vị Vân tiểu thư này là người có phúc dày. Nhưng từ trước tới nay người có phúc dày thường phải trải qua những chuyện mà người thường không thể gặp được! Chỉ sợ đây là ông trời đang tôi luyện nghị lực của nàng!”

Dung Hiền Thái Phi nghe Cửu Huyền Sư Thái nói thế thì đôi mi thanh tú nhẹ chau lại, khóe miệng hơi cười, ánh mắt nhìn về phía Dung Vân Hạc cũng không nói lời gì.

Cửu Huyền Sư Thái thấy nàng tâm sự nặng nề, vốn là người xuất gia nên không muốn can thiệp quá sâu chuyện trần thế, nhưng Dung Hiền Thái Phi là bạn thâm giao nhiều năm, lại nhớ những năm này cũng chịu nhiều đai khổ nên than nhẹ, hỏi một câu:

“Tâm tư của Lão thái quân quý phủ thế nào?”

Nghe vậy, Dung Hiền Thái Phi cười nhẹ, thu lại ánh mắt lo lắng, sau đó lạnh nhạt nói:

“Chỉ là một câu nói đùa của mẫu thân thôi mà!”

Cửu Huyền Sư Thái thấy nàng nói thế thì cũng không nhiều lời, không hỏi nữa mà hai người cùng nhau đi về Giác Diệu Điện.

“Thì ra Vân tiểu thư ở đây! Thật là làm chúng ta phải kiếm tìm một hồi!”

Vân Thiên Mộng vừa đi qua Giác Diệu Điện thì nghe thấy một thanh âm thở phào nhẹ nhàng.

Quay đầu, thấy Tần Dịch An, Trầm Tùng Yên, Quản Tư Nhu mang theo bạn mình đi tới, Vân Thiên Mộng hướng ba người cúi chào, cười nói:

“Ba vị tiểu thư thì Thiên Mộng sao?”

Ba người thấy Vân Thiên Mộng hành lễ hiền hoàn lễ, Tần Dịch An đứng thẳng lại, đáp:

“Đúng thế! Các trưởng bối đang bái Phật ở trong đại điện, chúng ta liền trộm chạy ra ngoài. Vốn định tìm tiểu thư cùng đi xem hậu viện Phổ Quốc Am, không nghĩ tìm trong đại điện lại không thấy đâu nữa, liền đoán là tiểu thư đã đi trước rồi!”

Vân Thiên Mộng thấy Tần Dịch An nói chuyện khách khí như thế thì ôn hòa đáp:

“Hôm nay ta cũng là đưa bà nội tới dây bái Phật. Lão nhân gia thành tâm bái Phật nên ta cũng không quấy rầy, liền đi ra ngoài dạo một chút!”

Vừa nói, Vân Thiên Mộng vừa nhìn ba ngươi phía sau, dường như khó hiểu, hỏi:

“Sao không thấy Hàn tiểu thư?”

Lần trước ở thọ yến của Lão thái quân, Hàn tiểu thư của phủ Lại Bộ Thượng Thư chính là một trong những người bạn thân với ba người trước mặt này, nhưng hôm nay lại không thấy đâu khiến cho Vân Thiên Mộng cảm thấy bất an, chẳng lẽ Hàn tiểu thư...?

Chỉ thấy trong mắt ba người xẹt qua vẻ tiếc hận, Trầm Tùng Yên thương cảm nói:

“Vốn là Hàn tỷ tỷ cũng đi cùng chúng ta hôm nay, nhưng giờ Dần sáng nay trong cung có thánh chỉ, nói Hàn tỷ tỷ được chọn làm tú nhân, sau này chỉ sợ phải sống vĩnh viễn trong phủ Lại Bộ Thượng Thư cho tới khi vào cung. Chúng ta sẽ khó mà gặp mặt nữa!”

Nghĩ tới bạn thân cùng chơi từ nhỏ sắp phải vào trong hoàng cung đầy rẫy kẻ ăn thịt người kia, ba người Tần Dịch An sắc mặt buồn bã, nhưng lệnh hoàng đế thì ai dám kháng lại đây?

Vân Thiên Mộng nghe vậy thì tâm tư cũng nặng nề, quả thật không khác gì những điều mình mới nghe hồi sáng, không khỏi cảm thấy chán nản cái xã hội không nhân quyền này.

Nhưng hoàng cung và đại viện danh gia cũng khác nhau là mấy đâu?

Nam tử bình thường trong nhà ba thê bốn thiếp. Thê thiếp nhiều sẽ dẫn đến phân tranh, sợ là chuyện xấu trong các nhà giàu cũng không ít hơn so với hoàng cung. Chỉ là Hoàng Cung rộng lớn hơn, địch nhân nhiều hơn mà thôi.

Hiện tại mặc dù Hàn tiểu thư sầu khổ khi sắp phải đối mặt với phi tần trong hậu cung, nhưng những thiên kim tiểu thư đã cập kê này không ai là không cảm thán thay cho tình cảnh tương lai của bản thân.

“Nhưng Hải Vương gia đúng là yêu thương Điềm quận chúa!”

Thấy mọi người lâm vào trầm tư, Tần Dịch An chậm rãi mở miệng.

Quả thật, mấy người kia khi nghe nàng nói như thế thì đều nhìn về phía nàng, chờ nàng nói tiếp.

Thấy Tần Dịch An một bộ muốn nước đục thả câu, Trầm Tùng Yên nhẹ giọng nói:

“Hải Vương gia là phụ vương của Hải Điềm quận chúa, tất nhiên là thương yêu con gái của mình rồi! Chuyện này có gì đáng kinh ngạc đâu?”

“Sao lại không. Nếu phụ thân nào cũng yêu thương con gái của mình, sao năm đó Lâm Quận chúa và Điềm Quận chúa phát sinh tranh chấp, Hải Vương gia lại thiên vị Điềm quận chúa? Chẳng lẽ Lâm Quận chúa không phải con gái của ông ta sao?” Tần Dịch An sắc mặt nghiêm túc hỏi lại Trầm Tùng Yên, trong mắt tràn đầy thành thật.

Vân Thiên Mộng thấy bộ dáng đó của nàng thì có thể thấy nàng rất giống với Tả Đô Sát Viện Đô Ngự Sử Tần đại nhân, thấy nàng đúng là đáng yêu, khóe miệng không khỏi hiện lên một nụ cười.

“Đừng cười ta!” Tần Dịch An thấy Trầm Tùng Yên phản bác mình, còn Vân Thiên Mộng lại cười trộm thì mặt đỏ ửng lên, thấp giọng nhắc nhở VTM, sau đó nhẹ giọng nói: “Nghe nói Hoàng thượng cùng Thái Hậu đã muốn Điềm Quận chúa tiến cung là Quý Phi, bị Hải Vương gia cự tuyệt. Cũng chỉ có Hải Vương gia mới dám làm thế. Nếu là nhà quan lại bình thượng, chỉ cần từ chối là mất chức ngay. Nhưng bị Hải Vương gia cự tuyệt mà Hoàng thượng không hề tức giận chút nào, coi như không có chuyện gì xảy ra. Ài, cho nên mới nói, Hải Vương gia đúng là rất thương yêu Điềm Quận chúa, thật sự quá rõ ràng!”

Nghe nói thế, Trầm Tùng Yên và Quản Tư Nhu lại một phen buồn rầu.

Bốn vị tiểu thư ở đây, ngoại trừ Tần đại nhân gia phong thanh bạch, Tần đại nhân chỉ cưới một vợ, còn lại ba người kia phụ thân của người nào cũng năm thê bảy thiếp.

Những tiểu thư này tuy nói là con vợ cả, thân phận tôn quý, nhưng được sủng ái trong nhà lại là các di nương, mặc dù xuất thân cao quý nhưng so ra vẫn kém di nương kia.

Dần dần, những đại nhân này cùng với con gái trở nên xa lạ, bất hòa, tình cha con vì thế cũng phai nhạt đi nhiều.

Hôm nay nghe nói Hải Vương gia sủng ái Điềm Quận chúa càng làm cho Trầm Tùng Yên, Quản Tư nhu trong lòng thở dài, nhưng cũng vô lực thay đổi sự thật này.

Nhưng Tần Dịch An lại đã cung cấp một tin vô cùng quan trọng cho Vân Thiên Mộng.

Nhìn dáng dấp, Hải Điềm đúng là đối với Sở Phi Dương sâu nặng vô cùng, có thể vì hắn mà cự tuyệt vào cung làm Quý Phi.

Nhưng Ngọc Càn Đế bị Hải Vương gia cự tuyệt mà không chút nào tức giận, ngược lại còn coi như không có gì xảy ra, đúng là một chuyện làm cho người ta phải suy nghĩ sâu xa.

Hải Vương là người trước đây đi theo Tiên đế, vì Tây Sở lập nhiều công lao, vì thế Hải Vương phủ và Sở vương phủ đều có địa vị vượt xa cả mấy dòng họ liên quan tới Hoàng tộc.

Nhưng càng công lao to lớn thì càng làm Hoàng Đế nghi kị. Ví dụ như Sở Vương là người thông tuệ, vậy mà trước mặt Ngọc Càn Đế phải giả vờ ngây ngốc. Mà Hải Vương gia cự tuyệt Ngọc Càn Đế, chẳng qua cũng không muốn đẩy nhà mình lên đầu sóng ngọn gió, tránh cho sau này chết không có chỗ chôn.

Ngọc Càn Đế chắc cũng không thật tâm muốn Hải Điềm tiến cung là Quý Phi, sở dĩ hỏi thăm Hải Vương chỉ là muốn thăm dò thái độ của hắn mà thôi.

Nhưng không biết Ngọc Càn Đế có biết việc Hải Điềm hướng tới Sở Phi Dương hay không? Nếu hai Vương phủ này liên kết với nhau, chỉ sợ so với việc Hải Điềm vào cung còn khó giải quyết hơn.

“Các vị tiểu thư cũng biết sau khi vào cung cuộc sống sẽ thế nào. Hải Vương gia càng hiểu rõ hơn, vì thế mới vì Điềm quận chúa cự tuyệt thôi!” Vân Thiên Mộng nhẹ nói, ngửa đầu nhìn sắc trời, thấy không còn sớm, sợ lão thái thái tìm mình nên hướng ba người cáo biệt rồi đi về tiền viện.

Càng đi tới gần tiền viện, Vân Thiên Mộng lại thấy hậu viện thanh tịnh đúng là tốt hơn, nhưng người nhà mình cũng không biết nàng chạy đi đâu. Trong lòng thầm thở dài, Vân Thiên Mộng lại tăng bước chân, đi về tiền viện nồng nặc khói hương.

“Bà nội!”

Tìm được lão thái thái, thấy sắc mặt lão thái thái vô cùng không tốt, mà Vân Dịch Dịch ở một bên cũng có bộ dáng không vui, thấy mình không thèm hành lễ, chỉ lo cầm ngọc bội rủ xuống bên hông!

“Ngươi đã tới rồi!”

Lão thái thái tinh thần không được tốt, thấy Vân Thiên Mộng chỉ miễn cưỡng đáp lại một câu, sau đó ánh mắt lại nhìn sang sư phụ đoán thẻ, hỏi:

“Chẳng lẽ không có giải thích gì khác sao?”

Sư phụ kia nhìn lão thái thái một cái, hờ hững đáp: “Thí chủ nếu không tin thì cần gì hỏi nữa!”

Lão thái thái bị cãi lại thì sắc mặt càng kém, chỉ há hốc mồm mà không biết nói cái gì.

“Hừ, ngày thường không làm chuyện tốt, hiện tại làm sao mà rút được thẻ tốt!” Đúng lúc ấy, ở cửa đại môn một lão thái thái thân mặc cẩm y đi vào.

Chỉ thấy đi theo bên cạnh người này là mẹ của Tô Thiển Nguyệt, hai người mắt đầy cừu hận nhìn người của Tướng phủ, chỉ hận không thể giết chết các nàng mà thôi.

Lão thái thái vừa nhìn đã nhận ra đây là mẹ kế của Tô Thanh, lão phu nhân của Tô phủ. Nhưng lúc này người tới không tốt, lập tức thu hồi vẻ khó coi trên mặt, sửa đổi thành bộ dáng cao quý không thể xâm phạm, nhìn hai người giễu cợt, nói:

“Hôm nay là ngày tuyên phi, lúc này lão phu nhân và Tô phu nhân lại tới đây nhàn nhã bái Phật thế này, sợ là Tô tiểu thư không nhận được thánh chỉ rồi!”

Tô lão phu nhân và Tô phu nhân nghe thấy vậy thì sắc mặt xanh mét, hai người cùng chuyển ánh mắt từ lão thái thái sang người Vân Thiên Mộng, hận không thể dùng ánh mắt thiêu chết Vân Thiên Mộng.

Nhưng Vân Thiên Mộng cũng không thể vô duyên vô cớ phải đón nhận cơn giận của họ, huống chi lúc này người vén lên lửa giận không phải nàng, phần chọc tức này cũng không thể nhận không được.

Vân Thiên Mộng thân thiết vịn tay lão thái thái, dùng thanh âm thanh thúy dễ nghe, chậm rãi nói:

“Bà nội quên rồi sao? Tô tiểu thư đã sớm bị hoàng thượng đoạt đi cơ hội tham gia chọn mỹ nữ rồi, cuộc đời này coi như vô duyên với cửa cung. Hai vị Tô phu nhân hôm nay tới Phổ Quốc Am, chắc là xin thẻ cho Tô tiểu thư, phù hộ nàng tìm được một lang quân như ý!”

Vân Thiên Mộng thanh âm không lớn không nhỏ, nhưng đại điện của Phổ Quốc Am cao vút trống trải, tiếng vang rất tốt, đám nữ quyến đang bái Phật xin thẻ ở gần đó đều nghe rõ tiếng châm chọc của Vân Thiên Mộng.

Mà trong những người này có không ít người tham gia thọ yến của lão thái quân, tất nhiên là hiểu chuyện gì xảy ra.

Nhất thời, âm thanh lay động ống trúc bị những tiếng xôn xao bàn tán át hoàn toàn. Đám nữ quyến nhiều chuyện nhìn tới hai người Tô phủ thấp giọng cười nhạo.

So với Tô lão phu nhân, Tô phu nhân tức giận hơn nhiều.

Dù sao Tô Thiển Nguyệt cũng là con gái do bà ta sinh ra, bởi vì Vân Thiên Mộng mà mới trở nên thế này. Nhưng Vân Thiên Mộng không những nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, lại còn làm ảnh hưởng tới tiền đồ của con gái bà ta, bà ta làm sao nuốt trôi khẩu khí này được. Cơn giận bốc lên dầu, Tô phu nhân hiện lên vẻ cười lạnh, lại không để ý tranh chấp cùng Vân Thiên Mộng nữa mà vịn tay lão thái thái đi qua đám người trước mặt.

“Ai u...” Ngay khi hai bên gặp nhau, Tô phu nhân cả người ngã nhoài ra, sau đó kêu lên một tiếng, nằm trên đất.

Bà ta khó khăn bò dậy, vừa định chỉ ra Vân Thiên Mộng đẩy ngã mình lại thấy Vân Thiên Mộng đầu đầy mồ hôi ngồi dưới đất, mấy người ở tướng phủ thấy vẻ mặt đau đớn của nàng thì tiến lên đỡ lấy.

“Tiểu thư, người thế nào? Bị thương ở đâu không?”

Mộ Xuân chạy tới đầu tiên, ôm Vân Thiên Mộng vào trong lòng mình, thay nàng lau mồ hôi trên trán, mặt đầy nước mắt hỏi.

“Tiểu thư, chân người bị thương rồi!” Vú Mễ vội vàng ngồi xuống bên người, thấy Vân Thiên Mộng hai tay ôm lấy chân phải thì hiểu được nàng bị thương ở đâu. Nhưng lúc này đang ở trước mặt mọi người nên không thể vạch quần lên xem xét, nếu để cấm vệ quân bên ngoài nhìn thấy, chỉ sợ khuê dự của tiểu thư sẽ thực sự bị hủy hoại rồi.
,
Nghĩ như thế, toàn thân vú Mễ đầy mồ hôi lạnh, bọn họ chỉ ra ngoài một ngày, đâu có đem theo đại phu làm gì.

“Có chuyện gì xảy ra?” Lúc này, từ sau viện truyền đến một giọng hỏi lạnh lùng.

Mọi người đưa mắt nhìn tới, chỉ thấy Cửu Huyền Sư Thái đi ra, một tiểu ni cô tiến lên bẩm báo chuyện xảy ra. Cửu Huyền Sư Thái nghe tiểu ni cô nói xong thì sắc mặt chuyển sang lo lắng, tự mình ngồi xổm xuống, sờ bàn chân phải của Vân Thiên Mộng, cau mày nói:

“Người đâu, đem Vân tiểu thư tới sương phòng ở phía sau!”

Những tiểu ni cô kia nghe thấy Cửu Huyền Sư Thái nghiêm nghị phân phó thì lập tức mang ghế tre tới. Mộ Xuân, Vân Yên đỡ lấy Vân Thiên Mộng đang cắn răng chịu đau, dìu nàng ngồi lên ghế tre, sau đó đem Vân Thiên Mộng đưa vào hậu viện.

“Tô phu nhân, ngươi thật là nham hiểm. Lại làm cho cháu của ta bị thương nặng như thế!”

Lão thái thái thấy đã có người chăm sóc cho Vân Thiên Mộng liền ở lại, chỉ vào Tô phu nhân vẫn còn đang ngồi dưới đất diễn trò, lạnh lùng nói.

Tô phu nhân kia vốn định làm bộ ngã xuống để hãm hại Vân Thiên Mộng, không ngờ Vân Thiên Mộng lại đột nhiên bị thương chân phải. Hơn nữa lại bị lúc chính mình và nàng gặp thoáng qua khiến cho Tô phu nhân có trăm miệng cũng không bào chữa được, hai mắt nhìn chằm chằm vào lão thái thái đang có bộ dạng như muốn ăn thịt mình, không nói được gì.

“Không có chứng cớ, lão thái thái đừng có oan uổng cho người khác!” Tô lão phu nhân không phải là kẻ chỉ ngồi không, để cho mấy nha đầu đỡ Tô phu nhân dậy, sau đó tập trung ứng phó với lão thái thái.

Lão thái thái cũng không hiểu tại sao Vân Thiên Mộng đột nhiên ngã ra như thế, nhưng đã trùng hợp như vậy, bà ta cũng không ngại mượn gió bẻ măng, nhục nhã người nhà Tô Thanh một trận.

Chỉ thấy bà ta đứng thẳng người, ánh mắt bắn ra lãnh mang, cường ngạnh nói:

“Lão phu nhân nói sao nhẹ nhàng thế! Còn muốn trốn tránh trách nhiệm hay sao? Vừa rồi các vị phu nhân cũng nhìn thấy, lão phu nhân của Tô phủ vừa vào cửa đã há miệng nói năng lỗ mãng với chúng ta. Lúc này còn làm cháu gái của ta bị thương thành thế kia, lại còn không chịu thừa nhận. Tô đại nhân là Hình Bộ Thượng Thư, chẳng lẽ định là cho cháu ta phải chịu ủy khuất không rõ ràng hay sao?”

Lão thái thái nói tới đây thì rơi lệ, một đám bà vú bên cạnh rối rít an ủi, mặc dù không chỉ trích đám người Tô phủ nhưng ánh mắt thì đầy căm hận làm người ta có thể nhìn ra rõ ràng.

Tô phu nhân vừa rồi còn hô to gọi nhỏ, lúc này đã đứng dậy, ngoại trừ váy dính một chút tro hương ra thì không bị chút thương tổn nào khác.

So với Vân Thiên Mộng nhíu mày, trán đầy mồ hôi, đau nói không ra lời thật sự là làm người ta cảm thấy vô cùng đáng thương.

Ngay cả những tiểu thư, phu nhân am hiểu chuyện hãm hại người cũng xem thường bộ dáng của Tô phu nhân. Đã muốn hãm hại người khác thì cũng phải giả bộ cho giống một chút, nhưng Tô phu nhân này chẳng những diễn kịch quá tệ mà ngược lại còn bị Đại tiểu thư tướng phủ chơi lại, thật là ngu như heo.

Cộng thêm việc hai nhà có quan hệ thông gia nên không biết cuối cùng chuyện này sẽ giải quyết thế nào.

Mọi người trong lòng nghĩ như thế, một đám nhìn chằm chằm vào hai lão thái thái đang giằng co, còn lại quay về với mục đích ban đầu của mình khi tới Phổ Quốc Am.

Mà bộ dạng lão thái thái lúc này đúng là không muốn từ bỏ, đang định mở miệng lại thấy Cửu Huyền Sư Thái lên tiếng:

“Thí chủ hãy mau vào thăm vị tiểu thí chủ kia đi. Bần ni đã để cho thầy thuốc nữ của Am chẩn bệnh cho tiểu thí chủ, tin tưởng sẽ sớm biết được thương thế ra sao.”

Lão thái thái thấy Cửu Huyền Sư Thái thanh tâm quả dục không có chút trần tục nào thì lại nhớ ra cái thẻ mà Vân Dịch Dịch rút được, liền không tiếp tục cố chấp nữa mà vái Cửu Huyền Sư Thái một cái, hòa hoãn nói: “Làm phiền sư thái!”

Vừa nói bà ta còn hung hăng nhìn lão phu nhân Tô phủ, sau đó dẫn mọi người đi vào hậu viện.

Tô lão phu nhân thấy lão thái thái đi thì cho là bà sợ, liền định mắng mấy tiếng, lại thấy Cửu Huyền Sư Thái đi tới trước mặt, đôi con ngươi như nhìn thấu lòng người nhàn nhạt nhìn lão phu nhân một cái, làm cho bà ta vội vàng ngậm miệng lại.

“Hai vị thí chủ mời về đi! Sau này cũng không cần tới Phổ Quốc Am nữa!” Cửu Huyền Sư Thái nói xong, không để ý tới đám người Tô phủ nữa mà nhẹ bước trở về hậu viện.

Mấy người Tô phủ bị đuổi ra khỏi Phổ Quốc Am một cách không khách khí thì chỉ thấy đúng là mặt mo, không còn mặt mũi nào nữa, trong lòng nảy lên sự tức giận, nhưng lại không dám phát tác ở Phổ Quốc Am. Một đám người đỡ lấy Tô phu nhân không cho bà ta ngã ra, rồi tất cả mang theo vẻ mặt khó coi rời khỏi đại điện.

Nhưng chuyện xảy ra hôm nay, thanh danh của Tô phủ đã xấu tới cực điểm. Tô Nguyên kia vì chuyện này mà quan dự cũng bị ảnh hưởng nghiêm trọng, hận tới nỗi thiếu chút nữa là bỏ Tô phu nhân, lại càng sủng ái Phán Lan mà Tô Thanh đưa tới hơn.

Dĩ nhiên, đây là chuyện về sau!

Bên này, lão thái thái mang theo mọi người đi tới nơi Vân Thiên Mộng đang ở, chỉ thấy một nữ thầy thuốc đang băng bó chân cho Vân Thiên Mộng.

Đôi chân trần trắng tinh của Vân Thiên Mộng sưng lên một khối, còn tím xanh cả lại, xem ra là bị thương không nhẹ. Lão thái thái lo lắng hỏi: “Cháu gái của ta thế nào?”

Nữ thầy thuốc kia xử lý thương thế cho Vân Thiên Mộng xong, để Mộ Xuân cẩn thận kéo ống quần của nàng xuống, rồi đứng dậy trả lời:

“Vết thương của thí chủ là do ngoại lực đá lên chân, may mắn là không tổn thương tới xương bên trong. Nhưng mấy ngày tới không nên vận động!”

Mọi người thấy nữ thầy thuốc nói thế thì không khỏi yên tâm. Lúc này Cửu Huyền Sư Thái cũng đi tới, lẳng lặng nhìn Vân Thiên Mộng đang nằm trên giường, lạnh nhạt nói:

“Một chút nữa bần ni sẽ cho người đưa thí chủ xuống núi!”

Vân Thiên Mộng cảm thấy cả người bị một đạo ánh sáng trong sáng bao phủ, ánh nhìn kia quá mức thanh thấu làm cho nàng không thể nào trốn được, chỉ có thể dùng tư thế nằm nghiêng, mỉm cười nói:

“Đa tạ sư thái! Thiên Mộng đã làm phiền sư thái rồi!”

Cửu Huyền sư thái thấy nàng bị thương mà trên mặt vẫn giữ nụ cười, ngôn từ không nhanh không chậm, trong đôi mắt nghiêm túc cũng nổi lên chút tán thưởng, bình thản nói:

“Nếu là chuyện xảy ra ở chỗ của bần ni, bần ni tất nhiên sẽ chịu trách nhiệm!”

Nói xong liền gật đầu với nữ thầy thuốc kia, xoay người định rời đi.

Lão thái thái thấy không dễ gì gặp được Cửu Huyền sư thái, tất nhiên muốn bắt lấy cơ hội này, lập tức bỏ lại cháu gái đang bị thương nặng đi theo Cửu Huyền Sư Thái ra khỏi sương phòng, cười cười nói:

“Nghe tiếng sư thái tinh thông bói toán đã lâu, hôm nay lão thân vì cháu gái cũng xin một quẻ, kính xin sư thái chỉ điểm dùm!”

Vừa nói, lão thái thái liền rút từ trong tay áo ra một tờ giấy mà Vân Dịch Dịch đã rút được lúc nãy, cung kính đưa tới trước mặt Cửu Huyền sư thái.

Cửu Huyền sư thái lãnh đạm nhìn lão thái thái một cái, đối với sự nịnh hót của bà ta coi như không thấy, cũng phá lệ nhận lấy ký văn màu đỏ kia, nhìn lướt qua rồi nhàn nhạt nói:

“Đây là nhân duyên ký. Nhưng nhân duyên là trời định, bần ni không thể nói bừa nhân duyên tốt xấu được, kính xin lão thái thái cứ thoải mái buông lỏng tinh thần!”

Nói xong, Cửu Huyền sư thái liền trả ký văn lại cho lão thái thái, mang theo thầy thuốc rời đi.

Lão thái thái cầm ký văn trong tay, có chút thất thần, lúc định đuổi theo Cửu Huyền sư thái thì đã không thấy bóng dáng đâu nữa, liền ủ rũ quay về sương phòng.

Lúc này mọi người đã đưa Vân Thiên Mộng ngồi lên ghế tre, Mộ Xuân dùng một cái thảm che lên hai chân của Vân Thiên Mộng, lúc đó mới cho người khiêng ghế tre lên, mấy người nữa canh hai bên ghế tre sau đó rời khỏi Phổ Quốc Am.

Đám người Lưu hộ vệ đợi ở dưới chân núi thấy Đại tiểu thư nhà mình hoàn hảo khi lên núi, vậy mà lúc xuống núi lại phải có người khiêng, nghe đám nha đầu nghị luận thì trong lòng vô cùng thống hận Tô phủ, cũng để xe ngựa đi cẩn thận và ổn định hơn, tránh cho Vân Thiên Mộng lại phải chịu thêm khổ.

Trên đường về, lão thái thái một bộ dáng không có tinh thần, u u sầu sầu, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn Vân Dịch Dịch, càng chẳng thèm quan tâm tới Vân Thiên Mộng.

Vân Thiên Mộng cũng mừng rỡ vì không bị làm phiền. Đi từ sáng sớm, lúc quay về cũng là hoàng hôn. Vất vả lắm mới được rời phủ một chuyến nên nàng muốn thưởng thức phong cảnh bên ngoài, liền sai Mộ Xuân kéo màn che lên ngắm cảnh.

Nhưng lão thái thái trong đầu vốn không thoải mái, lại thấy hôm nay Vân Thiên Mộng được Cửu Huyền sư thái ưu ái thì bắt đầu dò hỏi:

“Mộng Nhi, con đã từng gặp Cửu Huyền sư thái rồi à?”

VTm để Mộ Xuân buông rèm xuống, cười nhạt, quay đầu trả lời: “Đây là lần đầu tiên cháu tới Phổ Quốc Am, cũng nhờ phúc của bà nội.”

Lão thái thái thấy nàng không nói dối thì gật đầu một cái, lại tiện nói thêm: “Hôm nay quên mất không rút cho con một thẻ nhân duyên ký!”

Lão thái thái lúc này đã hơi hối hận, sớm biết thế này thì đã quan tâm tới Vân Thiên Mộng mộng chút. Bà muốn xem trong mấy đứa cháu gái của mình, có ai có số mạng tốt hơn Vân Dịch Dịch hay không?

Nhưng nhớ tới cái thẻ của Vân Dịch Dịch, lão thái thái lại cảm thấy buồn bực trong lòng, chẳng lẽ hôm nay ra cửa không xem giờ hoàng đạo?

Vân Thiên Mộng thấy rõ tâm tư của lão thái thái, chẳng qua là lòng tham quá lớn nên có chút chuyện không như ý là đều đối với mọi thứ khác đều tỏ ra không vừa ý.

Xe ngựa xóc nảy làm cho chân của Vân Thiên Mộng cũng bị đụng, nàng bèn mượn cớ nói: “Bà nội, cháu hơi mệt, cháu muốn nghỉ ngơi một chút!”

Nói xong nàng bèn dựa vào Mộ Xuân, nhắm nghiền hai mắt lại.

Lão thái thái thấy thế thì không hỏi gì nữa, cũng không nói gì, đôi mày u ám càng lúc càng nhíu chặt lại.

Mọi người trở về tới tướng phủ thì trời đã tối, chân trời mặt trăng cũng đã mọc, chiếu sáng cả một vùng.

Lúc này, ở cửa Tướng phủ còn có hai chiếc xe ngựa trang sức không giống nhau, hai nhóm người đứng ở cạnh xe ngựa thấy xe của người Tướng phủ về thì tiến lên.

“Nô tỳ là thị nữ của lão thái quân ở Dung phủ. Lão thái quân nghe nói Đại tiểu thư bị thương ở chân nên sai nô tỳ đưa tới ít thuốc bổ, mời Đại tiểu thư nhận lấy!”

Một bà vú chừng năm mươi tuổi vừa nói vừa vung tay lên, chỉ thấy nhóm nữ tỳ lập tức đưa thuốc bổ từ trong chiếc xe có nóc màu xanh ngọc ra.

“Ty chức là cận thân thị vệ của Sở Vương, Tiêu Đại. Vương gia nghe nói Đại tiểu thư bị thương, đặc biệt sai ty chức đưa tới chút thánh phẩm chữa thương thượng hạng và ít thuốc bổ, mời Đại tiểu thư nhận lấy!”

Một gã nam tử thân hình cao lớn, khí chất lạnh lùng đợi bà vú bên kia mở miệng thì lên tiếng. Thanh âm của hắn vang vang, đám thị vệ đằng sau thì đứng thẳng tắp, giống như được huấn luyện rất tốt. Hắn vừa nói xong thì đám thị vệ kia liền lấy từ trong xe ngựa có nóc màu xanh đen ra vô số trân phẩm.

Lão thái thái thấy hai người này không hướng mình hành lễ mà nói với Vân Thiên Mộng thì trong lòng vô cùng bất mãn, sắc mặt khó đăm đăm nhìn tới, ánh mắt lại đầy trách cứ liếc sang Vân Thiên Mộng.

Vân Thiên Mộng nào không hiểu tâm tư của lão thái thái, nàng được một đám nô tỳ của tướng phủ dìu xuống xe, hòa hoãn nói:

“Trễ như thế này rồi, làm phiền hai vị đợi ở đây! Kính mời hai vị vào phủ uống chén trà!”

Hai người kia chẳng những thăm dò tâm tư của gia chủ, càng nhìn sang đối phương, thấy rõ được ý nghĩ của ‘địch nhân’.

Lúc này hai người không chỉ đại biểu cho mình mà còn là đại diện của chủ tử, vì vậy sẽ không có ý định để kẻ khác dành được lợi thế. Hai người rối rít đáp ứng, theo Vân Thiên Mộng đi vào trong tướng phủ.

Nếu bà vú của Dung phủ tươi cười thì Tiêu Đại bên cạnh Sở Vương lại nghiêm túc rất nhiều.

Vân Huyền Chi đã sớm có tin tức, ở đại sảnh chờ lão thái thái và Vân Thiên Mộng, chỉ thấy tiến vào trong còn có mấy người khác làm cho Vân Huyền Chi nhất thời há hốc mồm.

“Nô tỳ là vú Viên của Dung phủ, bái kiến tướng gia! Lão thái quân nghe nói Đại tiểu thư bị thương, đặc biệt sai nô tỳ tới thăm!” Vú Viên vừa nhìn đã biết là người khéo léo, thấy Vân Huyền Chi thì lập tức tiến lên hành lễ, sau đó để bọn nha đầu khiêng đồ vào.

“Ty chức Tiêu Đại, Thống lĩnh thị vệ Sở Vương phủ, đặc biệt lĩnh lệnh của Vương gia tới thăm Đại tiểu thư!” Tiêu Đại là người làm việc có nền nếp nhưng cũng không phải là người chịu thiệt với người khác, thấy vú Viên kia giới thiệu xong thì lập tức mở miệng theo.

Vân Huyền Chi cũng không lập tức đáp lời hai người này mà liếc mắt nhìn Vân Thiên Mộng đang được người khiêng vào, trong lòng không khỏi tự hỏi, chẳng biết từ lúc nào mà nữ nhi của hắn và Khúc Nhược Ly đã trưởng thành tới bậc này, hôm nay lại được cả Dung phủ và Sở Vương phủ đồng thời ưu ái?

Chẳng qua là, cả hai nhà này đều không thể đắc tội.

Dung phủ nắm mạch sống của Tây Sở, tuy là thương gia nhưng cũng được chính Tiên đế bổ nhiệm là Hoàng Thương, địa vị so với những hộ thương nhân khác hoàn toàn bất đồng, kể cả so với một thừa tướng như hắn cũng không hề kém.

Mà Sở Vương phủ càng không cần phải bàn. Sở Vương năm đó cùng Tiên Đế đẫm máu chiến đấu, đoạt được giang sơn Tây Sở này. Sau đó Tiên Đế lấy họ của Sở Vương để định danh cho nước nhà, lại hạ thánh chỉ chức Sở Vương là chức truyền đời, còn yên tâm đem quá nửa binh lực của Tây Sở giao cho Sở Vương. Ngay cả Hải Vương từng lập nhiều đại công cũng không được vinh hạnh đặc biệt này.

Nhưng hôm nay, cả hai nhà đều cùng coi trọng một cô con gái của hắn, khiến cho Vân Huyền Chi trong lòng tràn đầy vui mừng, nhưng cũng có chút tiếc nuối. Nếu như mỗi phủ nhìn trúng một nữ khi của hắn thì có phải hắn sẽ được làm thông gia với cả hai phủ này hay không?

Vân Thiên Mộng nhìn ra suy nghĩ trong lòng Vân Huyền Chi thì cười lạnh, cách nghĩ tham lam của hắn không khác gì lão thái thái, bèn lên tiếng:

“Phụ thân, con hơi mệt, con xin về Khởi La Viên nghỉ ngơi trước!”

Vân Huyền Chi dường như lúc này mới phát hiện ra sắc mặt tái nhợt của Vân Thiên Mộng, lập tức ra lệnh cho đám người vú Mễ: “Còn không mau đưa Đại tiểu thư về nghỉ ngơi, ở chỗ này làm gì?”

Vú Mễ lo lắng nhìn sắc mặt lúc xanh lúc trắng của lão thái thái, sau đó sai đám nha đầu khiêng Vân Thiên Mộng về Khởi La Viên.

“Tiểu thư không sợ lão phu nhân từ hôm nay làm khó sao?” Vịn Vân Thiên Mộng nằm lên giường, vú Mễ bê nước nóng tới, tự mình lau mồ hôi trên mặt cho Vân Thiên Mộng, đồng thời cũng lo lắng hỏi.

Vân Thiên Mộng nhẹ cười một tiếng, trong con mắt đầy cơ trí khiến người ta lóa mắt, sau đó nghiêm mặt nói:

“Mẹ con bất hòa đã lâu, lúc này hai người cũng ẩn chứa tâm tư khác nhau. Lần này phụ thân sẽ đứng ở phe ta, vú yên tâm đi!”

Vú Mễ thấy Vân Thiên Mộng xác định như thế thì cũng hạ lo lắng trong lòng xuống.

Sau thời gian uống cạn một chung trà, bà vú quản sự của Tướng phủ mang tới Khởi La Viên quà tặng của hai phủ, đồng thời truyền đạt tâm tình của Vân Huyền Chi cho nàng.

Vân Thiên Mộng nói ít lời cảm kích sau đó để cho vú Mễ đuổi người ra ngoài.

“Vú, lựa chọn những thứ phụ nữ có thai có thể dùng, mang cho Hoa di nương đi!”

Mộ Xuân, Thủy Nhi, Băng Nhi đem những đồ vật cho Vân Thiên Mộng xem qua. Vân Thiên Mộng đạm mạc quét Thủy Nhi, Băng Nhi một cái rồi nói.