Sở Vương Phi

Chương 67: Mong Sở Tướng đại nhân chú ý thân phận




Vú Mễ nghe vậy thì trong mắt hiện lên một tia tán thưởng, lập tức chọn ra mấy thứ tốt rồi sai Thủy Nhi, Băng Nhi cùng mình đem đồ tới Phủ Liễu Viện.

Mộ Xuân cẩn thận hầu hạ Vân Thiên Mộng thay cái áo đã dính đầy mồ hôi, sau đó đem tới cạnh giường một cái bàn gỗ lim thấp, lại sai bọn nha đầu đặt thức ăn lên đó, hầu hạ Vân Thiên Mộng dùng bữa.

Nhưng Vân Thiên Mộng chân bị thương nên cảm thấy hơi đau, ăn uống cũng không cảm thấy ngon, khó nuốt, chỉ ăn một chút thức ăn, thêm nửa bát cháo Ngân Nhĩ Trân Châu. Mộ Xuân nhanh nhẹn thu dọn cái bàn, sau đó đưa nước cho nàng súc miệng. Vân Thiên Mộng súc miệng xong thì vú Mễ cũng từ Phủ Liễu Viện quay về. Mộ Xuân dẫn hai nha hoàn nhị đẳng rời khỏi nội thất.

“Tiểu thư sáng suốt! Hoa di nương kia không phải là con gái của nhà đại phú đại quý gì, nhìn thấy những thứ kia thì hận không thể tới Khởi La Viên dập đầu tạ ơn Đại tiểu thư. May mà nô tỳ nói người bị thương nên mới thôi.”

Vú Mễ tiến vào nội thất, sợ Vân Thiên Mộng đợi lâu nên vội đi nhanh tới bên giường, nhỏ giọng kể chuyện mình đi tới Phủ Liễu Viện.

Vân Thiên Mộng nghe xong, khóe miệng hiện lên vẻ cười.

Sở Vương Phủ và Dung phủ đồng thời đưa tới tặng phẩm, đừng nói người trong tướng phủ biết mà sợ những phủ khác vốn khứu giác nhạy bén cũng sẽ biết, mà e là cả Thái Hậu ở sâu trong cung cũng sẽ nghe thấy tin này.

Chính mình lần này đem tặng phẩm đưa tới Phủ Liễu Viện, lấy thân phận và địa vị của Hoa di nương, tất nhiên là phải mang ơn rồi.

Dù sao, Liễu Hàm Ngọc dù rộng lượng như thế nào, dù tự mình tới chỉ bảo cho di nương mang thai nhưng e là cũng chỉ bằng mặt nhưng không bằng lòng, chỉ đối với Hoa di nương tốt bề ngoài mà thôi.

Nhưng Vân Thiên Mộng nàng và Hoa di nương xưa nay không có qua lại, hơn nữa mặc kệ nàng ta sinh nam hay nữ thì cũng không ảnh hưởng gì tới nàng, như thế quan hệ này hoàn toàn không phải vì lợi ích, Hoa di nương tất nhiên là sẽ vui mừng thân cận với mình rồi.

Huống chi, hôm nay con người nàng giá trị tăng mạnh, sợ là Vân Huyền Chi cũng phải nể mình ba phần. Hoa di nương cùng lắm chỉ là nửa chủ nhân của Tướng phủ, tự nhiên là muốn nịnh bợ nàng một chút.

Đây cũng chỉ là chuyện bình thường mà thôi, cũng không thể nói là Hoa di nương nịnh nọt nàng được.

Nhưng nghe vú Mễ tự thuật lại, nàng thấy Hoa di nương này vẫn có dáng dấp ham hư vinh, nếu không so với những kỳ trân dị bảo mà Vân Huyền Chi đã đưa vào Phủ Liễu Viện, Hoa di nương việc gì phải coi trọng một chút cái ăn mình đưa qua như thế?

Có vẻ như Hoa di nương này không phải là người thích an phận, thêm chuyện đang nghi ngờ mang thai, sợ là càng có tâm tư leo cao.

Dĩ nhiên, tốt nhất là nàng nên có tâm tư như thế, càng dễ để Vân Thiên Mộng lợi dụng.

“Vú, người lại nói quá rồi. Đồ hai phủ này vô cùng trân quý, đại biểu nhận vẫn là tướng phủ ta, mà ta lại tự ý tặng nàng ta một phần.”

Thân thể mỏi mệt đau nhức nên lúc này Vân Thiên Mộng nói chuyện cũng chậm lại, chẳng qua tinh quang trong đáy mắt vẫn không hề mất đi.

Vú Mễ sớm hiểu được dụng ý của Vân Thiên Mộng nên hé miệng cười một tiếng, sau đó cười nhạt, nói:

“Tiểu thư yên tâm, lão nô tất nhiên có nói rõ cho Hoa di nương nghe, còn tại sao thì lão nô nửa chữ cũng không nói, để Hoa di nương tự suy nghĩ. Nếu nàng ta vì cái thai trong bụng mà ý định bám vào một người có xuất thân tốt thì tự nhiên sẽ phải biết làm thế nào!”

Đúng là các nàng chỉ mang đồ qua chứ không hề làm gì hết, tương lai nếu Tướng gia có tức giận thì cũng chỉ là giận chó đánh mèo, không chạm tới Khởi La viên được.

Nghe vậy, Vân Thiên Mộng cười gật đầu. Lúc này Mộ Xuân lại bưng tới một cái bát sứ, bên trong truyền ra mùi thuốc bắc nồng nặc. Vân Thiên Mộng nhíu mày, chỉ cảm thấy từ khi mình tới thế giới này, việc uống thuốc là chuyện thường như cơm bữa.

“Tiểu thư, uống thuốc! Nhân lúc còn nóng nên uống hết, để nguội sẽ mất đi dược tính!”

Mộ Xuân thấy Vân Thiên Mộng cau mày thì cười nói, không cho Vân Thiên Mộng trốn tránh, lập tức cầm bát thuốc giơ tới trước mặt Vân Thiên Mộng.

Bát thuốc kia vừa đưa tới, Vân Thiên Mộng chỉ thấy một cỗ mùi thuốc nồng đậm xộc vào mũi, thấy vú Mễ và Mộ Xuân nhìn mình chằm chằm, Vân Thiên Mộng biết không thể tránh được nên chỉ có thể giơ tay nhận lấy bát thuốc, cau mày rồi uống một hơi hết sạch bát thuốc màu nâu.

Vú Mễ đưa một chén nước trắng cho Vân Thiên Mộng súc miệng, sau đó đưa một cái chậu nhỏ tới cho Vân Thiên Mộng phun nước súc miệng ra.

“Tiểu thư, ăn một chút mứt hoa quả đi!” Sau đó, Mộ Xuân lại đem tới một khay mứt hoa quả để cho VTm đỡ cảm thấy đắng miệng.

Nhưng Vân Thiên Mộng lắc đầu cự tuyệt:

“Đã là buổi tối rồi, ăn nhiều đồ ngọt quá sẽ hỏng răng! Ta uống thuốc xong muốn ngủ một chút, các ngươi cũng đi nghỉ ngơi đi!”

Hai người thấy Vân Thiên Mộng vì uống xong thuốc mà cảm thấy rã rời nên dìu nàng nằm xuống sau đó rủ màn che, thổi tắt nến và lui ra ngoài.

Dược hiệu nhanh chóng phát huy tác dụng, Vân Thiên Mộng vốn tưởng còn phải đợi một lúc mới có thể ngủ, không ngờ chỉ sau thời gian uống cạn một chung trà là chìm vào mộng đẹp.

Nhưng tới canh ba, Vân Thiên Mộng tự nhiên lại có cảm giác mình bị một ánh mắt nhìn vào chằm chằm, làm cảnh sát lâu năm nên nàng rất mẫn cảm, trong cơ thể dù mệt rã rời nhưng vẫn quyết đoán mở hai mắt ra.

Chỉ thấy trong bóng tối, một đôi mắt sáng ngời đang nhìn chằm chằm vào mình khiến cho Vân Thiên Mộng lòng nảy lên, định gọi người thì lại nhớ ra đây là khuê phòng của mình nên đè sự kinh hãi xuống, hai cánh tay chống nửa người trên, hai mắt tỉnh táo trầm ổn nhìn vào bóng người đứng bên giường.

Trong bóng tối, nàng thấy người này vóc dáng cao to, mà lúc này lại thu liễm hoàn toàn khí tức của mình, nếu không phải do nàng quá nhạy cảm thì cũng không thể phát hiện ra có người thừa dịp ban đêm lẻn vào khuê phòng của mình, lại đứng bên giường đưa mắt nhìn mình.

Vì không muốn kinh động tới nô tài bên ngoài nên Vân Thiên Mộng vẫn duy trì tư thế bất động, nhưng hai tay đã chuẩn bị kỹ càng, nếu người kia có tâm tư không tốt thì cũng đừng trách nàng xuất thủ.

Nhưng lúc này, bên giường lại truyền tới tiếng cười khe khẽ, phảng phất như đang cười nhạo Vân Thiên Mộng không tự lượng sức còn muốn giãy dụa.

Vân Thiên Mộng còn đang tức giận, người nọ đã không một chút e ngại nào, ngồi ngay xuống bên giường, một cỗ nam dương cương khí đập thẳng về phía Vân Thiên Mộng làm cho Vân Thiên Mộng theo bản năng đá chân phải bị thương lên.

Người kia dường như đã sớm đoán được động tác của Vân Thiên Mộng nên bàn tay to nhấc lên, chuẩn xác bắt được chân phải sắp đá vào mặt hắn, sau đó cầm lấy chân phải của nàng, làm cho nàng thoát ra không được nhưng cũng không làm nàng bị đau.

Vân Thiên Mộng thấy suy nghĩ của mình bị nhìn thấu, lại thấy người kia bắt được chân phải của mình thì trong mắt hiện lên một tia ảo não, trong khoảnh khắc thân thể liền nghiêng đi, định giơ cả chân trái lên đá người đó một lần nữa.

Chẳng qua, người này thực sự rất lợi hại, lại một lần nữa nhìn ra tâm tư của Vân Thiên Mộng, tay còn lại vung lên chặn chân trái còn chưa kịp đá lên, sau đó mạnh mẽ đem chân trái của nàng nhét vào trong chăn, hai tay tiếp tục cầm chân phải bị thương, theo lưng bàn chân mò tới chỗ bị sưng, mấy ngón tay phải thử dò xét vết thương.

“A... Ngươi...”

Đột nhiên bị đau làm cho Vân Thiên Mộng phải rít lên một tiếng, hai mắt trợn to nhìn về người kia, lại thấy hắn cúi đầu cười nhẹ nhàng.

“May là không ảnh hưởng tới xương!”

Người nọ hạ thấp giọng, chậm rãi nói, khẩu khí không chút để ý khiến cho trong lòng Vân Thiên Mộng chợt căng thẳng.

Ở Tây Sở này, trừ Sở Phi Dương thì còn ai dùng cái khẩu khí này đối đáp cùng người khác chứ?

Vân Thiên Mộng hai mắt híp lại, muốn mặt ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào để nhìn rõ hơn người này để khẳng định suy đoán trong lòng mình.

“Tiểu thư, có chuyện gì vậy?”

Bên ngoài truyền tới tiếng của Bạch Mai, một lát sau, phòng ngoài có ánh nến sáng lên, mà Bạch Mai gõ nhẹ lên khung cửa.

“Tiểu thư, người cần nô tỳ hầu hạ chứ?”

Vân Thiên Mộng thấy chân mình đang bị nam tử này nắm lấy thì lập tức lạnh lùng đáp:

“Không có chuyện gì, ngươi đi nghỉ đi!”

“Vâng!” Bạch Mai đáp khẽ rồi lại rời khỏi cạnh cửa, không lâu sau ánh nến sáng bên ngoài đã bị thổi tắt, Vân Thiên Mộng thở nhẹ ra một hơi.

Nhưng lúc này, phía trước lại truyền tới tiếng cười thanh mỏng của nam tử kia. Vân Thiên Mộng thấy tất của mình bị lột ra, một bàn tay nắm lấy chân phải của mình, một tay khẽ xoa nhẹ, mang theo lực xoa bóp.

Ước chừng thời gian một khắc đồng hồ, nam tử kia vẫn duy trì tốc độ và lực đạo xoa bóp chân cho Vân Thiên Mộng, hai người cũng không ai mở miệng. Cho tới khi chân được mang tất trở lại, Vân Thiên Mộng vừa muốn mở miệng lại bị một cỗ nhiệt khí đập vào mặt, trong khoảnh khắc, nam tử kia đã động thân, cúi xuống trước mặt nàng, cơ hồ là dán hai má vào nàng.

Đến lúc này, Vân Thiên Mộng mới thấy rõ tướng mạo người này, đúng là Sở Phi Dương.

Chỉ thấy đôi tròng mắt đen như đầm nước sâu tán ra một điểm sáng, đôi mắt hiện ra nụ cười khi nhìn Vân Thiên Mộng. Không cần đoán cũng biết tâm tình Sở Phi Dương lúc này rất tốt, đôi môi mỏng cong lên hoàn mỹ.

Chẳng qua, Sở Phi Dương tâm tình rất tốt, còn Vân Thiên Mộng thì tâm tình tao loạn, vô duyên vô cớ bị một nam tử sờ soạng loạn như thế, làm sao nàng có thể có tâm tình tốt cho được.

Thấy Sở Phi Dương ghé xuống sát như thế, Vân Thiên Mộng chỉ cảm thấy như thiếu không khí, hơi lui về sau, cười lạnh, thấp giọng châm chọc:

“Sở Tướng thật có nhã hứng, nửa đêm lại học bọn đầu trộm đuôi cướp, không e dè cái gì, chẳng lẽ không sợ quan dự của ngài bị hao tổn?”

Vân Thiên Mộng vừa dứt lời đã thấy hai gò má nóng lên, Sở Phi Dương cũng không cho phép nàng lui lại, đuổi theo dán lên gương mặt của nàng, đôi môi ở bên tai nàng thấp giọng nói:

“Không chỉ vậy thôi đâu. Bổn tướng vì khuê dự của Vân tiểu thư, chỉ có thể lựa chọn sát gần thế này để cùng tiểu thư nói chuyện, miễn cho người ta nhìn thấy, hư danh của ta và nàng.”

Chưa bao giờ bị lại gần sát như thế, mà cũng không biết Sở Phi Dương cố tình hay vô ý mà Vân Thiên Mộng chỉ cảm thấy khi hắn nói chuyện, hơi thở nóng rực phả xuống cổ mình làm cho mặt Vân Thiên Mộng đỏ ửng lên, may mà đang giữa đêm nên không thể trông thấy, nếu không danh dự của nàng cả đời này hủy trong tay Sở Phi Dương rồi.

Chẳng qua là, người này khởi xướng mà không có một lời xin lỗi, lại còn kiêu ngạo nở nụ cười làm cho Vân Thiên Mộng không khỏi kinh sợ, nghiến răng nghiến lợi, thấp giọng phản kháng:

“Thần nữ chẳng lẽ cần phải quỳ xuống tạ ơn Tướng gia suy nghĩ chu toàn sao? Nhưng nửa đêm nửa hôm Tướng gia leo tường vào đây, có phải là quân tử hay không? Mặc dù thần nữ chỉ là một người bị từ hôn, nhưng cũng không thể vì chuyện này mà để mất đi khuê dự được!”

Nói xong, Vân Thiên Mộng đưa đối mắt nâu nhìn tới Sở Phi Dương, đợi nghe hắn giải thích.

Sở Phi Dương chỉ cười mà không nói gì, đột nhiên cánh tay phải luồn vào trong chăn, rồi dùng cả hai cánh tay ôm lấy thân thể nàng, sau đó nâng nàng tới gần người mình, làm cho nàng không thể trốn tránh nữa. Hắn thấy trên người nàng có vị thuốc bắt nhàn nhạt, cảm thấy so với những mùi phấn hương nồng nặc của các cô gái thì dễ chịu hơn nhiều, sau đó cúi đầu nói:

“Bổn tướng nghe nói tiểu thư bị thương nên muốn tới thăm. Ai ngờ tiểu thư đã đi ngủ nên bất đắc dĩ mới phải phá cửa sổ mà vào. Mới vừa rồi giúp tiểu thư xoa bóp, coi như là lấy công chuộc tội mạo phạm. Lại không nghĩ tiểu thư hiểu lầm bổn tướng, thật khiến người ta thất vọng và đau khổ!”

Nói là thất vọng và đau khổ nhưng Vân Thiên Mộng nhìn đến Sở Phi Dương lại chỉ thấy hắn còn cười tươi hơn. Là người thông minh, nhạy bén, nàng biết rõ ràng là Sở Phi Dương cố ý, mặc dù trong lòng tức giận nhưng cũng không muốn bóc trần tâm tư của đối phương, nhưng con mắt vẫn như hàn tinh nhìn tới Sở Phi Dương, lạnh nhạt nói:

“Sớm hôm nay, Sở Vương đã đưa quà tặng tới rồi, Sở Tướng làm thế này không phải thừa thãi hay sao?”

Nghe vậy, Sở Phi Dương nhún nhún vai, chân thành đáp:

“Đó là tâm ý của Sở Vương, có quan hệ gì với Sở Tướng đâu!”

Nghe hắn nói càn quấy như thế, Vân Thiên Mộng cười lạnh:

“Sở Vương là ông nội của Sở Tướng, chuyện này không liên quan thật sao? Tướng gia sao lại nói là không có quan hệ gì? Chẳng lẽ Tướng gia là người không có tim, có phổi, mất hết tính người?”

Vừa nói, thần sắc trong mắt Vân Thiên Mộng chuyển thành khinh thường, nàng thật ra muốn nhìn xem Sở Phi Dương định giải thích thế nào.

Nhưng Sở Phi Dương không giống Vân Huyền Chi, không quá xem trọng quan dự của mình, hắn quen tính không thèm chấp người khác rồi nên lúc này sao có thể bị mấy lời của nàng chọc giận được?

Nhưng Vân Thiên Mộng nhanh mồm nhanh miệng, lại nói năng sắc sảo, cũng làm cho hắn phải nhướng mày, nụ cười trong mắt thu lại, dùng đôi mắt thật tình xưa nay chưa từng dùng nhìn thẳng tới gương mặt tỏ ra bất khuất của Vân Thiên Mộng, cười nhẹ dặn dò:

“Xương không bị thương nên không cần dùng tới băng gạc, tránh cho máu khó lưu thông. Cứ để chân trần thì sẽ nhanh khỏi hơn.”

Nói xong, hắn liền rút lui khỏi trước mắt Vân Thiên Mộng, đứng lên, thừa lúc ánh trăng bị mây mù che đi bèn lặng yên rời khỏi nội thất không một tiếng động.

Vân Thiên Mộng chỉ cảm thấy dễ thở hơn, không khỏi hít sâu vào một cái, vừa định ngồi dậy đã lại phát hiện hai cánh tay mình tê rần, sau lưng thì toát ra một tầng mồ hôi mỏng. Lông mày nàng hơi nhíu lại, trong lòng cảm thấy Sở Phi Dương này thật là khó hiểu.

Vừa mới ở cùng một chỗ với hắn, chỉ thấy trong nháy mắt hắn đã nhìn thấu tâm tư mình, nhưng chính nàng với Sở Phi Dương lại không tài nào đoán ra được bước kế tiếp của hắn.

Loại giao phong không chút nắm chắc này làm cho trong lòng Vân Thiên Mộng cảm thấy rất giận, ý chí chiến đấu trong lòng nàng cũng được khơi dậy, không hề e ngại cùng Sở Phi Dương chính diện tranh phong.

Chẳng qua là, hôm nay Sở Phi Dương tới đây thật sự là vì muốn xem thương thế của nàng sao?

Nhớ tới câu lẩm bẩm của hắn mấy ngày trước ở phủ Phụ Quốc Công, Vân Thiên Mộng lại lâm vào trầm tư.

Mà lúc này, phủ Hàn Quốc Công vốn canh gác lỏng lẻo cũng trở nên vô cùng nghiêm mật. Mấy ngày trước, Nguyên Khánh Châu bị Giang Mộc Thần xanh mặt đem về, liền bị Thần Vương giam lỏng ở trong Tùng Lộ Viện, còn phái người canh giữ. Hàng ngày trừ thời gian đi thỉnh an Lâm lão thái quân và cha mẹ hắn, còn lại không được phép đi ra khỏi Tùng Lộ Viện nửa bước.

Nguyên Khánh Châu vốn trước nay thích tầm hoa vấn liễu nên cảm thấy buồn bực vô cùng, ba phen bốn bận thỉnh cầu Lâm lão thái quân và mẹ nhưng bị hai người nghiêm khắc cự tuyệt.

Trong bữa tối, Nguyên Khánh Châu từ Minh Tinh nghe được tin Vân Thiên Mộng bị thương nên càng nuốt không trôi, cả người như kiến bò trên chảo nóng, ở trong thư phòng của mình đi tới đi lui, chỉ mong có thể vượt qua hàng hộ vệ vững chắc, len lén chạy tới Tướng phủ thăm Vân Thiên Mộng mà thôi.

Nhưng khi hắn lấy thân phận công tử phủ Hàn Quốc Công tạo áp lực cho những thị vệ kia, bọn chúng từ đầu tới cuối lại không để vào mắt, trong miệng còn đem Thần Vương ra tạo áp lực cho hắn.

Nguyên Khánh Châu tức giận dậm chân quay về phòng, hai hàng lông mày nhíu chặt nghĩ biện pháp khác.

“Thiếu gia, hay là giả vờ bị bệnh, phải mời đại phu tới thăm. Lúc đó lão thái quân chắc chắn không muốn người ngoài thấy được cháu mình bị giam lỏng, Thần Vương gia sẽ phải cho người ra ngoài thôi!” Minh Tinh thấy chủ nhân của mình buồn rầu thì đưa ý kiến.

Nhưng vừa nói xong, cái đầu của hắn liền bị Nguyên Khánh Châu vỗ cho một cái, sau đó Nguyên Khánh Châu thấp giọng mắng:

“Ngu! Chúng ta trong phủ không có đại phu hay sao phải mời đại phu ở ngoài? Đám đại phu mà phủ Hàn Quốc Công nuôi chính là nô tài của phủ, lão gia bị giam lỏng, cả phủ Hàn Quốc Công đều biết, chẳng lẽ chúng lại không biết? Đến lúc đó chỉ cần bắt mạch, lão thái quân và biểu ca chắc chắn biết ta giả bệnh, chỉ sợ ta còn bị biểu ca phạt thảm hại hơn!”

Nói xong, Nguyên Khánh Châu lại hung hăng trợn mắt với Minh Tinh một cái, nhưng khi liếc mắt nhìn tới bóng lưng của Minh Tinh, hắn bèn cười đầy xấu xa, ngoắc ngoắc cho Minh Tinh tới gần, đem quyết định của mình nói ra.

“Không được đâu thiếu gia! Nếu người làm thế, Vương gia sẽ lột da nô tài mất. Mà lão thái quân cũng không bỏ qua cho nô tài. Thiếu gia, xin ngài thương xót, bỏ qua cho nô tài đi! Nô tài hướng ngài đảm bảo, sẽ đem tin tức của Vân tiểu thư báo cho ngài nghe mỗi ngày. Ngài đừng rời khỏi Tùng Lộ Viện, nô tài van xin ngài đó!”

Vừa nói Minh Tinh vừa quỳ xuống đất, hướng Nguyên Khánh Châu liên tiếp dập đầu không ngừng.

Nhưng Nguyên Khánh Châu đã quyết định rồi, kéo Minh Tinh lệ rơi đầy mặt đứng lên, bắt đầu cởi áo ngoài của mình, trong miệng không ngừng nói ra lời uy hiếp:

“Còn không mau cởi quần áo ra! Ngươi nếu làm hỏng chuyện của tiểu gia, tiểu gia sẽ đem chuyện ngươi xúi ta giả bệnh cho lão thái quân nghe. Xem tới lúc đó ngươi bị tội đầu độc chủ tử, đừng nói là ngươi, ngay cả mẹ ngươi cũng sẽ bị dính líu. Ngươi tự nghĩ đi, tiểu gia không thích bắt ép người!”

Minh Tinh vốn còn đang ra sức cầu xin, nhưng nghe thấy lời nói đầy độc ác của Nguyên Khánh Châu, lại thấy mắt hắn đầy vẻ vô tình thì chỉ có thể cởi ra áo của mình, cẩn thận mặc áo của Nguyên Khánh Châu vào, lại giúp hắn cởi mũ trên đầu ra, sau đó mới mang vẻ mặt đưa đám lui sang một bên.

Nguyên Khánh Châu lúc này trong lòng chỉ nghĩ tới Vân Thiên Mộng mảnh mai mà phải chịu khổ, làm gì còn tâm tình chú ý tới cảm xúc của Minh Tinh, hài lòng vỗ vỗ bả vai Minh Tinh mấy cái, rồi sau đó dùng bộ dáng đi đứng ngày thường của hắn, tiêu sái đi ra khỏi thư phòng.

Tối nay mặc dù trăng sáng nhưng thỉnh thoảng vẫn có mây đen che lấp. Nguyên Khánh Châu đợi đến đúng lúc này mới đi ra khỏi cửa Tùng Lộ Viện, những thị vệ canh gác thấy người mặc đồ này chính là gã sai vặt thì cho rằng đúng là Minh Tinh bên cạnh Nguyên Khánh Châu, cộng thêm lúc này ánh trăng bị mây che đi nên cũng không nhìn rõ diện mạo của hắn, liền cứ thể để hắn đi qua.

Dù sao, lúc này cũng là canh ba, sợ rằng Nguyên công tử náo cả ngày cũng đã mệt rồi, đã sớm đi ngủ từ lâu.

Bọn họ lại không biết mình vừa để cho Nguyên Khánh Châu chạy mất.

Nguyên Khánh Châu tiêu sái bước qua tầm mắt của đám thị vệ kia, nhất thời liếc tới hướng cổng phủ Hàn Quốc Công, sau đó chạy vọt đi.

Gã sai vặt trông cửa thấy có người đi tới gần thì lập tức trợn to hai mắt, đứng dậy hỏi thăm. Nguyên Khánh Châu đã nhanh hơn một bước, móc từ trong tay áo ra một nén bạc dúi vào tay tên kia, thấp giọng nói:

“Ta là Minh Tinh, thiếu gia phái ta ra ngoài làm ít chuyện, còn không mau mở cửa ra đi!”

Gã sai vặt thấy người này mặc dù cúi đầu nhưng quần áo trên người chính là của nô tài nhất đẳng, lại thấy hắn hào phóng như thế, huống chi cũng không phải là cho người vào phủ, thế nên hắn không hỏi nhiều nữa mà xoay người kéo chốt, mở cửa ra.

Nguyên Khánh Châu không nghĩ hết thảy lại thuận lợi như thế, lại thấy mình đã ra khỏi phủ Hàn Quốc Công thì trong lòng nhảy nhót, hận không thể hét to mấy tiếng để bày ra tâm tình lúc này.

“Uy, nửa đêm rồi, Nguyên công tử mặc trang phục nô tài đứng ở ngoài cửa làm gì thế?”

Đúng lúc này, một đạo hắc ảnh từ phía sau bao trùm lấy người Nguyên Khánh Châu, sau đó một âm thanh vô cùng mệt mỏi vang lên phía sau hắn.

Nụ cười trên mặt Nguyên Khánh Châu còn chưa kịp tắt đã bị người phía sau làm cho kinh sợ. Hắn lập tức xoay người, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Sở Phi Dương toàn thân trang phục màu đen cưỡi trên một hắc mã cao lớn. Hắc mã kia đá lên chân trước, trong mũi phun ra những tiếng vang nhỏ, dọa cho Nguyên Khánh Châu phải lui về sau mấy bước.

Lại nhìn tới Sở Phi Dương, chỉ thấy đôi con ngươi màu đen đang nhìn mình chằm chằm, nhưng tròng mắt đó dưới ánh trăng cho hắn cảm giác lạnh như băng. Nguyên Khánh Châu chỉ cảm thấy máu trong người đông cứng lại, trong lòng đối với Sở Phi Dương chỉ cảm thấy sợ hãi.

“Nguyên công tử không tìm được cửa vào phủ?”

Sở Phi Dương thấy Nguyên Khánh Châu nhát như chuột, lại nhớ ngày trước hắn sắc đảm ngập trời định khinh bạc Vân Thiên Mộng thì cặp con ngươi đang cười cũng nheo lại, một tay nắm chặt dây cương, con ngựa biết được tâm ý của chủ liền nặng nề tiến tới trước mặt Nguyên Khánh Châu.

Đường phố yên tĩnh lúc này chỉ nghe thấy tiếng vó ngựa nện trên nền đá xanh vang vọng lên những tiếng “dát dát dát”, mà con ngựa dường như cũng không đợi tới gần Nguyên Khánh Châu đã rướn cái cổ lên, để sát vào người Nguyên Khánh Châu. Nguyên Khánh Châu đã bị hù dọa tới ngốc cả người, sau mấy tiếng “phì phì” phát ra từ trong mũi con ngựa, hắn đặt mông ngồi phịch xuống đất.

Nguyên Khánh Chu hai tay chống bên người, đá xanh trên đường lạnh lẽo, mà ánh mắt của Sở Phi Dương còn lạnh hơn làm cho Nguyên Khánh Chu lúc này có một ý nghĩ là thà ôm đá xanh mà sống còn hơn nhìn vào đôi mắt đó.

Dù sao, lúc này Sở Phi Dương đúng là quá mức đáng sợ, nụ cười thường trực trên môi hàng ngày đã tắt, nhìn hắn như Diêm Vương đi lên từ Địa ngục, lãnh ý tràn ra trên mặt, quanh thân tràn ngập sát lục chi khí, đừng nói là kẻ chỉ biết phong hoa tuyết nguyệt như Nguyên Khánh Châu sợ tới run người, mà cho dù là đám quan lại làm quan trên triều lâu năm sợ cũng không ngăn nổi sự run rẩy.

“Hí...” Lúc này, con ngựa ngửa đầu hướng lên trời hí một tiếng dài, dường như rất cao hứng vì đã hù được Nguyên Khánh Châu.

Nhưng Nguyên Khánh Châu lại bị một tiếng hí này dọa cho sợ phải ôm chặt lấy người, đầu dúi xuống hai đầu gối, không dám nhìn một người một ngựa trước mắt nữa.

Nhìn Nguyên Khánh Châu với bộ dáng không có đảm lượng như thế, trong mắt Sở Phi Dương hiện rõ sự khinh thường. So với Vân Thiên Mộng đúng là còn kém hơn, như thế đã bị hù dọa, đúng là làm cho người ta phải khinh bỉ.

“Két két...”

Đúng lúc này, cửa cửa phủ Hàn Quốc Công chợt mở ra, một đám nô tài cầm đèn lồng chạy ra ngoài. Đợi mọi người đứng lại rồi, Giang Mộc Thần cùng Lâm lão thái quân mới đi ra khỏi phủ Hàn Quốc Công.

Lúc Lâm lão thái quân nhìn thấy cháu yêu của mình co rúc thân thể ngồi bệt trên đường cái thì khuôn mặt co giật, lập tức hướng tới bà vú đi cạnh quát:

“Nhanh đỡ tiểu thiếu gia dậy đưa về Tùng Lộ Viện!”

Mấy bà vú nghe Lâm lão thái quân tức giận quát thì không dám trì hoãn nửa giây, rối rít đi về phía Nguyên Khánh Châu đang run rẩy, đỡ hắn dậy, dìu hắn đi vào trong phủ Hàn Quốc Công.

“Không biết Sở Tướng đêm hôm khuya khoắt ở trước cửa phủ Hàn Quốc Công có chuyện gì?”

Thấy Nguyên Khánh Châu được dìu vào rồi, Lâm lão thái quân đưa ánh mắt sắc bén nhìn về phía Sở Phi Dương, khẩu khí vô cùng tức giận.

Cùng lúc đó, Giang Mộc Thần đưa đôi mắt lạnh như băng nhìn tới Sở Phi Dương, lãnh ý trong mắt đủ để cả người Sở Phi Dương đóng băng lại.

Sở Phi Dương nhìn phủ Hàn Quốc Công khuếch trương thanh thế như vậy, đôi con ngươi hiện lên vẻ châm biếm. Chỉ dựa vào mấy gia nô mà muốn đè khí thế của hắn, Lâm lão thái quân này đúng là già rồi nên mới hồ đồ, hay là không rõ tình huống lúc này?

Giang Mộc Thần cũng không nhịn được vẻ im lặng của Sở Phi Dương, đôi mắt lạnh nhìn tới, thanh âm như tuyết chậm rãi vang lên:

“Sở Tướng hình như không có chức trách phòng vệ kinh thành, chuyện đi tuần ban đêm cũng không tới phiên Sở Tướng làm đi!”

Nghe thấy thế, Sở Phi Dương vẫn ngồi trên lưng ngựa cười một cái, dù đưa lưng về phía ánh trăng nhưng mọi người đều cảm thấy ánh trăng cũng phải thất sắc trước nụ cười này. Mặc dù Sở Phi Dương mặc áo đen nhưng lại giống như từ cung trăng đi xuống như tiên nhân giáng trần, làm người ta không khỏi nhìn tới thất thần.

“Bổn tướng làm việc chẳng lẽ còn cần phải khai báo với chư vị ở phủ Hàn Quốc Công sao?”

Sở Phi Dương nhìn xuống mọi người ở trước mặt, mang theo vẻ cao ngạo độc hữu, chậm rãi mở miệng.

Nhưng những lời này đúng là chọc giận tới Giang Mộc Thần. Hắn là Vương gia của Tây Sở, lại ba phen mấy bận bị Sở Phi Dương này coi thường, lúc này còn khiến mình trở thành trò cười trước mặt đám gia nô, khiến cho Giang Mộc Thần trước giờ đều tự chủ được bản thân cũng không khỏi nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh lùng có pha chút lo ngại:

“Sở Tướng toan tính đối đầu với phủ Hàn Quốc Công ư? Không ngờ Sở Vương gia cả đời trung với hoàng thất Tây Sở, trong nhà lại sinh ra một Sở Tướng đáng ngạc nhiên như thế này.”

Lời của Giang Mộc Thần thật ác độc, mặt ngoài là tán dương Sở Vương trung thành, nhưng lại ngầm đem Sở Vương so sánh trung thành như chó với chủ.

Mặc dù Sở Phi Dương vốn là người không để ý tới đánh giá của người khác, nhưng Giang Mộc Thần lại không kiềm chế được mà chạm tới vẩy ngược của hắn, chỉ thấy mắt Sở Phi Dương như kết băng, khóe miệng hiện lên vẻ lạnh lẽo, cười nói:

“Bổn tướng cũng không nghĩ tới, phủ Hàn Quốc Công là Hầu phủ, lại sinh ra một Nguyên công tử biết thương hoa tiếc ngọc như thế, nửa đêm vẫn muốn chuồn êm, rời phủ tầm hoa vấn liễu!”

Sở Phi Dương cũng nương theo lời của Giang Mộc Thần mà trả lại cho hắn một bài, câu trước là khen ngợi địa vị cao thượng của phủ Hàn Quốc Công, câu sau lại giễu cợt cao quý đắt giá như thế mà lại đẻ ra một Nguyên Khánh Châu đầy một bụng dâm dục vô liêm sỉ.

Mà lời nói của Sở Phi Dương còn mang thêm một tầng thâm ý, sợ rằng ở đây chỉ có Giang Mộc Thần là hiểu thôi.

Hôm đó ở phủ Phụ Quốc Công, người ta còn đang chúc thọ lão thái quân, nhưng Nguyên Khánh Châu lại vì uống mấy chén rượu đã nghĩ tới muốn khinh bạc cháu gái của Cốc lão thái quân, hành động như thế khác nào cầm thú!

Giang Mộc Thần dù nghe ra ý tứ này trong lời của Sở Phi Dương nhưng lại không thể đem chuyện này nói ra được.

Mặc dù ban đầu, vì hắn chán ghét Vân Thiên Mộng nên mới từ hôn. Từ khi bị từ hôn, nàng đã trở thành mục tiêu chê cười cho cả Tây Sở. Không hiểu sao giờ phút này, trong lòng Giang Mộc Thần không hy vọng danh tiết Vân Thiên Mộng một lần nữa bị hao tổn, vì vậy dù Sở Phi Dương thầm trào phúng Nguyên Khánh Châu, hắn lại nhịn không mở miệng.

Lâm lão thái quân thấy Thần Vương trầm mặc thì trong lòng cảm thấy khó hiểu. Mặc dù không biết Sở Phi Dương và Thần Vương ngày trước đã từng phát sinh cái gì, nhưng vừa rồi Sở Phi Dương đã châm chọc tới phủ Hàn Quốc Công, điều này làm sao khiến Lâm lão thái quân nhịn xuống cho được.

Xưa nay phủ Hàn Quốc Công và Sở Vương phủ không có bất kỳ qua lại nào, ngày hôm nay Sở Phi Dương lại châm chọc như thế, rõ ràng là nhằm vào phủ Hàn Quốc Công rồi. Lâm lão thái quân dù không muốn tạo thêm địch nhân cho mình, nhưng nếu Sở Phi Dương làm quá thì bà ta cũng không để ý tới điều gì nữa.

Lâm lão thái quân tiến lên một bước, uy nghiêm đầy người như chứng tỏ địa vị của bà ở phủ Phụ Quốc Công, sắc mặt hơn trầm xuống, đầy vẻ không vui, hắng giọng hỏi Sở Phi Dương:

“Sở Tướng có hiểu lầm gì với phủ Hàn Quốc Công phải không, vì sao lại nhằm vào phủ Hàn Quốc Công như vậy, lại ở chỗ này dọa cho cháu ta sợ hãi?”

Sở Phi Dương nghe vậy thì cười một tiếng, sau đó nghiêm mặt đáp:

“Lão thái quân không khỏi đánh giá quá cao cháu mình đi. Bổn tướng cho rằng việc lão thái quân cần làm lúc này nhất là sửa trị bên trong phủ, tránh cho nửa đêm trong phủ lại thiếu đi một người!”

Nói xong, Sở Phi Dương thúc ngựa, giơ roi, không để ý tới người của phủ Hàn Quốc Công nữa, thoáng cái biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.

“Hôm nay kẻ nào để cho Tôn thiếu gia chạy mất?”

Sau khi Sở Phi Dương đi, Lâm lão thái quân nổi giận quát hỏi.

Một gã sai vặt bị mấy gia đinh trói đi lên, bị áp quỳ gối trước mặt Lâm lão thái quân và Thần Vương, thân thể run run không dám nói gì.

“Kéo xuống, đánh chết cho ta!”

Lâm lão thái quân không có tâm tư nghe hắn giải thích, trực tiếp ra lệnh, mà gã sai vặt kia thì thân thể mềm nhũn, nhất thời ngã lăn ra đường lát đá xanh.

Bộ dáng đáng thương này cũng không làm Lâm lão thái quân có chút thương hại nào, chỉ thấy bà ta và Thần Vương cùng xoay người đi vào trong phủ. Nhưng lão thái quân vẫn liếc nhìn tới Thần Vương vốn không thay đổi nét mặt, sau đó nghiêm túc, mở miệng dò hỏi:

“Vương gia sao lại không chấp nhận đề nghị của Thái phi nương nương?”

Nghe được Lâm lão thái quân hỏi như thế, thần sắc của Giang Mộc Thần càng lạnh hơn, trong lòng không chút lựa chọn lập tức hủy bỏ đề nghị lúc trước của Nguyên Đức Thái Phi. Huống chi, lúc ở trong cung của Thái Hậu, hắn đã nghiêm khắc cự tuyệt rồi, lão thái quân vừa rồi nhắc lại chỉ sợ là vì Sở Phi Dương. Bà sợ phủ Hàn Quốc Công và Sở Vương phủ kết thù kết oán, chẳng thà dùng một cái đám cưới để mượn hơi của người khác.

Chỉ tiếc, người mà Mẫu phi hắn đề nghị cũng không thể lọt vào mắt hắn, điều này làm cho Lâm lão thái quân vô cùng thất vọng.

“Nếu lão thái quân thích, tại sao không trù tính hôn sự tốt đẹp này cho biểu đệ đi!”

Ánh mắt Thần Vương nhìn thẳng về phía trước, thần sắc không hề dao động, nói ra một câu lạnh như băng.

Đáy mắt Lâm lão thái quân xẹt qua một tia không vui. Nếu đúng là Châu Nhi có thể coi trọng được thì bà cần gì phải hao hết tâm tư để Nguyên Đức Thái Phi thuyết phục Thần Vương làm gì?

Ngày thứ hai, sau bữa trưa, Quý Thư Vũ liền dẫn theo Khúc Phi Khanh tới thăm Vân Thiên Mộng.

Vân Thiên Mộng vừa uống xong thuốc thì thấy mợ cả và biểu tỷ tới, trong lòng vui mừng, lập tức để Mộ Xuân đưa cả hai vào, mời hai người ngồi xuống:

“Mộng Nhi lại bị bệnh, làm cho mợ cả và biểu tỷ chê cười rồi!”

Quý Thư Vũ sau khi tiến vào nội thất đã hỏi thăm vú Mễ về vết thương của Vân Thiên Mộng. Nghe vú Mễ nói không thương tổn đến xương thì mới yên tâm, để bọn nha đầu đem thuốc bổ giao cho Mộ Xuân, lúc này mới kéo tay Vân Thiên Mộng, đau lòng nói:

“Mợ sao lại chê cười con chứ? Chẳng qua những năm gần đây con gặp nhiều tai nạn quá, chúng ta thật sự lo lắng cho con. Sáng sớm hôm nay bà ngoại con đã định tự mình tới đây, nhưng Hải Vương phi của Hải Vương phủ lại đột nhiên tìm tới nên lão thái quân không đi được, liền bảo ta mang theo Phi Nhi tới thăm con!”

Vân Thiên Mộng nghe vậy thì trong lòng trầm xuống. Hôm đó mừng thọ bà ngoại, ngoại trừ Hải Điềm thì Hải Vương phủ cũng không có ai tới chúc mừng. Bây giờ ngày sinh đã qua thì Hải Vương phủ lại phái Hải Vương phi tới phủ Phụ Quốc Công, chẳng lẽ là có gì bí mật không thể nói cho người khác nghe hay sao?

“Mộng Nhi, sao muội lại ở phòng đơn sơ thế này? Tướng phủ thật quá khinh người, mặc dù muội không có mẫu thân, nhưng vẫn là cháu ngoại của phủ Phụ Quốc Công, bọn họ sao lại đối xử với muội như thế này?” Lúc này, Khúc Phi Khanh sau khi xem xét phòng của Vân Thiên Mộng thì tức giận nói.

Vân Thiên Mộng nhìn về Khúc Phi Khanh hốc mắt hơi đỏ, một ý nghĩ đáng sợ xẹt qua đầu nàng, chẳng lẽ Hải vương phủ muốn cầu thân?

“Mộng Nhi, làm sao thế?”

Khúc Phi Khanh thấy Vân Thiên Mộng nhìn mình chằm chằm đầy kinh ngạc thì ngẩn người. Vì Vân Thiên Mộng chân còn đau nên sắc mặt vẫn hơi trắng nhợt, nhìn qua vô cùng yếu ớt, làm cho người ta không khỏi lo lắng.

Vân Thiên Mộng thu hồi tâm tư của mình, thấy biểu tỷ thật lòng quan tâm thì cười nhẹ đáp:

“Muội không sao, biểu tỷ không cần tức giận. Phụ thân và Liễu di nương vốn định trọng tu Khởi La Viên, nhưng muội đã từ chối.”

Quý Thư Vũ nhìn thần sắc của Vân Thiên Mộng thì như hiểu rõ một chút, trong lòng không khỏi thầm than một tiếng, nếu Phi Nhi có một nửa sự thông tuệ của Vân Thiên Mộng thì nàng cũng không cần phải lo lắng rồi.

“Đại ca cũng định tới, nhưng bà nội nói muội đang bệnh, hiện nay cần nghỉ ngơi trên giường. Để tránh cho đại ca bị người ta đồn đãi nên chỉ có ta và mẹ qua đây!”

Khúc Phi Khanh thấy Vân Thiên Mộng nói không có chút ủy khuất nào liền yên tâm một chút, sau đó lại nói sang chuyện khác.

Nhưng lời của nàng lại làm cho Vân Thiên Mộng nhớ tới chuyện đêm qua Sở Phi Dương trèo cửa sổ mà vào. Nếu nói đại biểu ca quá mức tuân lễ thì Sở Phi Dương kia là một người hoàn toàn không hiểu lễ số là gì.

Nhưng Vân Thiên Mộng cũng hơi tò mò, đại biểu ca tại sao lại hành sự cho Sở Phi Dương?

Quý Thư Vũ nhìn Vân Thiên Mộng và con gái ở chung tốt như thế thì trong bụng hơi suy nghĩ, sau đó ôn hòa hỏi:

“Mộng Nhi, con đang bị thương, lão thái thái trong phủ lại lớn tuổi, hai di nương thì có thai, hay là tới phủ Phụ Quốc Công đi. Thứ nhất có thể làm bạn với Phi Nhi, thứ hai có thể dưỡng thương rất tốt, thứ ba lão thái quân ngày nào cũng được thấy con, chẳng phải là chuyện vui hay sao?”

Vân Thiên Mộng thấy Quý Thư Vũ nói thế thì thật sự động tâm, nhưng nàng vừa mới giăng lưới ra, không thể rời đi được, nếu không sẽ bỏ mất nhiều trò hay thì thật đáng tiếc.

Nên chỉ có thể xin lỗi, nói:

“Đa tạ mợ quan tâm. Nhưng con bị thương mà chạy tới phủ Phụ Quốc Công, dù lão thái quân, cậu mợ, biểu ca, biểu tỷ thực sự thương con, nhưng những người ngoài sẽ cho rằng con ở Tướng phủ bị ủy khuất nên mới phải chạy về nhà bà ngoại. Đến lúc đó, những người lắm mồm không chừng còn bịa đặt dữ hơn. Biểu tỷ và biểu ca chưa thành thân, sao lại để những chuyện này ảnh hưởng tới hôn nhân đại sự được?”

Quý Thư Vũ nghe Vân Thiên Mộng phân tích như thế thì trong lòng ấm áp, đúng là nàng chưa từng nghĩ tới chuyện này.

Hai đứa con của nàng đã tới tuổi thành hôn, gần đây phủ Phụ Quốc Công cả ngày đều có những phu nhân tới lui tới lui, trong miệng bàn tán đều là hôn sự của hai đứa nhỏ. Nếu như lúc này xuất hiện lời nói không hay với phủ Phụ Quốc Công thì hai đứa nhỏ sẽ là người bị ảnh hưởng nhiều nhất.

Chính nàng chỉ muốn Vân Thiên Mộng được thư thái một chút, nếu Vân Thiên Mộng không nhắc nhở, nàng thật sự không nghĩ tới chuyện này.

Nghĩ như thế, Quý Thư Vũ lại càng thêm đau lòng đối với Vân Thiên Mộng, khẽ vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, ôn nhu nói:

“Lúc biểu tỷ sắp xuất giá, mợ sẽ cho người đón con tới phủ ở nửa năm, một năm, cho tỷ muội các con tự do nói chuyện!”

Vân Thiên Mộng nghe vậy thì trang nhã cười một tiếng, sau đó gật đầu đáp ứng.

Nhưng Khúc Phi Khanh bị hai người làm cho xấu hổ đỏ mặt, nhào vào ngực Quý Thư Vũ, làm nũng nói:

“Cả đời này con không gả cho ai, ở phủ Phụ Quốc Công sống.”

Quý Thư Vũ cười một tiếng, dí ngón tay thon lên cái mũi của nàng, giả vờ giận:

“Có con gái nhà ai mà không lấy chồng? Nếu con gả được vào chỗ tốt, tương lai tìm hôn phu cho Mộng Nhi chẳng phải càng tốt hơn sao?”

Khúc Phi Khanh nghe thấy thế thì bớt ngượng ngùng một chút, sau đó đôi mắt to tròn nhìn tới bộ dáng thanh lệ của Vân Thiên Mộng, gật gật đầu làm cho Quý Thư Vũ thầm lắc đầu, trong lòng lại nghĩ tới, không biết lão thái quân và Hải Vương phi nói chuyện thế nào rồi?

Vân Thiên Mộng thấy Quý Thư Vũ như có tâm sự thì tỏ ra mệt mỏi. Hai người thấy thế liền giục nàng nghỉ ngơi, sau đó rời khỏi Khởi La Viên, quay về phủ Phụ Quốc Công.

Các nàng vừa đi, vú Mễ tiến vào trong buồng, đến gần bên giường, thấp giọng nói:

“Tiểu thư, đã tìm ra cha mẹ của Phán Lan rồi, có cho họ gặp nhau hay không?”

Vân Thiên Mộng ngồi dậy, hai mắt bắn ra tĩnh mang, vừa định nói gì thì lại thấy tiếng Mộ Xuân bên ngoài hành lễ với Vân Huyền Chi thì để cho vú Mễ đỡ mình đứng dậy, định hướng Vân Huyền Chi hành lễ.

Vân Huyền Chi đi vào nội thất, vừa thấy Vân Thiên Mộng miễn cưỡng đứng ở bên giường thì chân mày nhíu lại, hướng vú Mễ quát:

“Không hiểu chuyện, sao lại cho Đại tiểu thư đứng dậy hành lễ chứ, còn không mau đỡ tiểu thư nằm xuống!”

Vú Mễ bị làm khó, Vân Thiên Mộng nhân cơ hội hướng Vân Huyền Chi phúc thân, sau đó để Vân Huyền Chi tự mình đỡ nằm lại giường.

“Con ta thật là hiểu chuyện. Hôm qua ta thấy trời tối nên không đến. Hôm nay thấy sắc mặt con vẫn không tốt như cũ, thương thế chắc là nghiêm trọng rồi. Nhưng không biết tại sao Mộng Nhi lại bị thương?” Vân Huyền Chi nhìn Vân Thiên Mộng, tinh tế hỏi.

Nghe vậy, trong mắt Vân Thiên Mộng hiện lên một tia ánh sáng lạnh.