Soái Ca Là Ông Chủ Kiêu Ngạo

Chương 6: Tôi cấm cô sỉ nhục người của tôi




Vẫn như mọi ngày, hôm nay cô phải đi làm. Đã vậy còn phải nhìn cái bản mặt lúc nào cũng lầm lầm lì lì của anh, phải đi làm mấy công việc tào lao như là pha cà phê, rồi kêu đồ ăn trưa, chiều,..bla..bla..

Cô khoác cho mình một bộ đồ độc quyền của công ty, vội vàng nhai vài miếng bánh mì rồi cũng lên xe đi làm. Cho xe dừng trong nhà xe, cô nhanh nhảu chạy vào phòng làm việc. Một ánh mắt lạnh băng cứ nhìn cô từ khi cô bước vào, cô cảm thấy có điều gì đó không phải nha...

Bỏ chiếc túi xách trên bàn,bật máy tính lên, không biết làm gì hết :sweat: , thôi kệ không có gì làm, thôi thì mở mấy cuốn tiểu thuyết của An Kỳ vừa mới ghi mới được. Nhưng mà sao cô cứ cảm thấy có ai đó cứ nhìn mình, làm cô khẽ run(chắc là cô đẹp quá nên nhìn ý mà :)) )

Anh lạnh băng, cầm một tập hồ sơ, để ở trên bàn, lạnh nhạt nói:

-Cầm tập hồ sơ này qua phòng nhân sự đi..

Cô cũng chỉ biết gật đầu, đi ra khỏi phòng. Cô vừa đi vừa nghĩ là không biết ngoài trời có bão to, hay lũ lụt gì không nữa, sao tự nhiên hôm nay lại cho cô làm công việc thật sự của mình nữa..Cũng không nghĩ nhiều cho lắm, cô vội vào thang máy chạy tới phòng nhân sự..

--- ------ ------ -----

Cô đứng trước của phòng nhân sự, mở nhẹ cánh cửa, tất cả ánh mắt đều dồn vào cô. Mọi người nhìn cô như người ngoài hành tinh, làm cho cô cảm thấy không quen. Mọi người ở đây đều mặc một bộ đồng phục giống nhau, trông thật thcish mắt nha..

Cô nhẹ nhàng tới bên một chị nhân viên khẽ hỏi:

-Chị ơi!!Cho em hỏi, phòng của trưởng phòng nhân sự ở đâu vậy ạ??

Chị nhân viên cười mỉm rồi nói:

-Em đi tới cuối phòng, rẽ phải, em sẽ thấy một căn phòng, đó là phòng của trưởng phòng đó em..

-Dạ cảm ơn chị

Nhẹ cuối đầu, cô cũng đi theo chỉ dẫn, cô đứng trước của phòng nhân sự..

-Cốc cốc..

Cô nhẹ gõ cửa, một giọng nói hiền hòa, thanh thoát vang lên:

-Vào đi..

Cô mở cánh cửa ra, một cô gái xinh đẹp, toát lên cho mình vẻ thuần khiết, trong sáng..Nhẹ cười mỉm, cô gái trong phòng nói:

-Chào em...em là...??

-Dạ!!Em tên là Song Thiên Di..em là thư kí của tổng giám đốc..

-À!!Em chắc là người may mắn đầu tiên, được tổng giám đốc chọn làm thư kí nha

Cô khó hiểu với câu nói đó, tại sao lại là người may mắn, nói đúng hơn là xui xẻo thì có..Cô cười mỉm, cầm tập hồ sơ để trên bàn:

-Nhờ chị kí tên giùm em ạ...

-Ừ....tiện thể chị cũng giới thiệu, chị tên là Hân Trạch Khuê

Cái tên nghe thật hay...Cô rất thích cái tên này nha..

-Dạ

Cô cũng cầm tập hồ sơ, đi ra ngoài. Bỗng cô nhìn thấy hai bóng người trông giống Hạo Thiên và Nhã Vân. Hai người họ đi đâu vậy ta...tại sao lại ở đây..Mọi câu hỏi đều dồn dập trong lòng cô..

Cũng không suy nghĩ gì thêm, cô cũng phải quay lại văn phòng..

--- ------ ------

Cô mở nhẹ cánh cửa, lại là cái ánh mắt đó, sao cứ nhìn mình mãi vậy, anh ta có uống nhầm thuốc không trời...gạt qua những suy nghĩ, cô để tập hồ sơ trên bàn rồi cũng vào bàn làm việc của mình..

-Cốc cốc...

Tiếng gõ cửa vang lên, cô vội vàng chạy ra, mở cánh của. Hai hình bóng thân quen, một là Hạo Thiên, hai là Nhã Vân. Và Nhã Vân cũng bất ngờ khi nhìn thấy cô ở đây. Tỏ ánh mắt khinh bỉ, hất cô ra rồi đi vào trong, cô ta vòng ra đằng sau,khoác tay vào cổ anh. Giọng nũng nịu nói:

-Tại sao anh lại cho cái con không biết liêm sỉ là gì ở đây vậy..

Cái gì mà liêm sỉ, cô liêm sỉ thì đúng hơn. Cô cố gắng nhẫn nhịn, cho qua. Hạo Thiên đứng đằng sau cũng có thể hiểu được cảm giác này của cô. Anh ta hất tay cô ta ra, giọng lạnh lùng:

-Tôi cấm cô sỉ nhục người của tôi..

Cô hơi đờ người, anh ta mà cũng có thể nói ra câu này sao, không ngờ anh ta cũng nói được một câu đúng đắn. Tại câu nói của anh, làm cho Nhã Vân bị một vố mà nếu như là cô thì đã muốn tìm một chỗ nào để mà chui xuống cho rồi..Vậy mà cô ta lại mặt dày, khẽ liếc mắt cô, trong khi đó cô lại muốn cười cho thả ga luôn.

Anh lại một lần nữa, lạnh lùng nói:

-Hai người tới đây làm gì??

Cô ta tranh vào nói:

-Em và Hạo Thiên tới có chút chuyện cần bàn...

-Nói..

Một chữ nói thôi mà cũng đủ làm cô sởn gai ốc nha. Hạo Thiên lên tiếng:

-Công ty Lạc Lạc muốn hủy hợp đồng với chúng ta, họ thừa cơ hội, nói chúng ta không làm theo yêu cầu...bắt ta phải đền bù

Rầm, anh ta đập bàn, ánh mắt càng ngày càng hung tợn:

-Cái gì??Dám làm vậy sao...họ sẽ phải hối hận

Bỏ lại một câu anh cùng Hạo Thiên và Nhã Vân rời khỏi phòng. Chỉ có mỗi mình cô bơ vơ..Lại một buổi làm không công...Thôi kệ cô mở máy tính lên, vào mạng, hiện trước mặt cô là một dòng tin nhắn khá xúc tích:

-Con gái à!!Dạo này con khỏe không??Ba nhớ con lắm??

Cô nhẹ nhếch mép, gửi lại một dòng tin..

-Ông mà cũng biết nhớ tôi sao, tôi rất khỏe, không cần ông lo, nếu muốn lo thì lo cho cô vợ bé của ông đó..Tôi khinh bỉ ông...

Để lại dòng tin nhắn, cô cũng thoát ra, mở mấy cuốn tiểu thuyết mà An Kỳ mới ghi, ngồi vui vẻ đọc...