Sói Tài Gái Sắc

Chương 41: Quay về trong lòng Lâm Duệ………




Sau khi nhận được sự đồng ý của Hoàng Thế Khải, các vị khách mời lần lượt theo thứ tự mà tiến lên, ở khoảng cách gần mà xem xét đá quý ngàn năm khó gặp. Tiếng than thở vang lên râm ran khắp nơi trong bữa tiệc.

Lâm thị nhận được quyền gia công Trái tim Chloe, trong lòng Tô San cuối cùng cũng thoải mái rồi, thấy Lục Minh Viễn bị kéo đi, cô bưng một ly rượu lên, lặng lẽ lui ra khỏi khoảng không gian ầm ĩ này, trốn ra ngoài hành lang hóng mát.

Ai ngờ, vừa mới ra khỏi cửa, liền thấy Lâm Duệ đang đứng cuối hàng lang hút thuốc lá. Đóm lửa lập lòe ở đầu ngón tay, làm cho màn đêm an tĩnh tăng thêm hai phần quỷ dị.

Trong lòng Tô San thở dài, xoay người muốn rời đi, lại nghe được tiếng nói nhàn nhạt của Lâm Duệ: “Tới đây, chúng ta nói chuyện một chút.”

Nhìn Tô San bất động, anh ta nhẹ nhàng gẩy tàn thuốc lá, cười: “Thế nào? Nhanh như vậy liền đã thay lòng? Cho dù muốn phán anh thua, ít nhất cũng phải cho anh một lý do chứ.”

“Em không có.” Tô San rất nhanh phản bác lại: “Em chỉ hy vọng anh không cần cố chấp nữa, thỉnh thoảng cũng cần phải nghe ý kiến của người bên cạnh, có được không?”

“Em biết cái gì?” Lâm Duệ chợt không nén nổi lửa giận trong lòng, đem tàn thuốc hung hăng vứt xuống đất, quay đầu, nóng nảy gầm nhẹ nói: “Em chỉ biết tự cho là đúng muốn anh cùng ông ta giải hoà, em có biết trước kia ông ta đã làm gì không?”

“Em không biết.” Giọng nói của Tô San thật bình tĩnh: “Em chỉ biết, trên thế giới này không ai không có cha mẹ. Huống chi, làm người sẽ phạm lỗi, nhưng chỉ cần không phạm mười tội lớn không thể tha thứ, biết hối cải mới có cơ hội làm người mới.”

Cô khẽ cắn môi dưới, từ từ đi qua, ôm lấy bả vai Lâm Duệ, giọng nói thật thấp.

“Anh còn nhớ hay không, khi còn bé anh thường làm những chuyện gì quá đáng với em? Nhưng khi anh quay lại tìm em, em không phải cái gì cũng bỏ qua liền ở đây cùng anh?”

Lâm Duệ há hốc mồm, đột nhiên không biết nên nói tiếp như thế nào, cuối cùng chỉ có oán hận quay đầu nói: “Là anh không được vĩ đại như em, được chưa?”

Tô San bật cười, nhón chân lên, kéo khuôn mặt Lâm Duệ qua, hôn bẹp lên một cái, nhẹ nhàng mềm mại mà thỉnh cầu: “Vậy coi như là vì em, thử vĩ đại một lần thôi. Quên hết những chuyện không vui kia, chúng ta vui vẻ cùng nhau sống qua ngày, hả?”

Lâm Duệ im lặng. không có đồng ý cũng không có từ chối.

Phía trước đột nhiên xuất hiện một luồng sáng, cửa mở, Lục Minh Viễn với thần sắc khó lường nhìn về phía bên này.

Hình ảnh hồi nãy lại một lần nữa xông lên trong đầu Lâm Duệ, một đôi trai tài gái sắc nhận lấy biết bao ánh mắt yêu thích cùng ngưỡng mộ của những người xung quanh. Mà anh, chỉ là một người ngoài cuộc thôi…….

Anh khẽ nhắm mắt lại. Anh đã đánh mất hai mươi năm hạnh phúc, chẳng lẽ vì tức giận nhất thời, cũng đem hạnh phúc tương lai bỏ đi?”

Lâm Duệ thở dài, mở mắt ra, nắm lấy bả vai Tô San, cúi đầu nói bên tai cô: “Chỉ vì em, anh nguyện ý sẽ cố gắng một chút.”

Tảng đá trong lòng Tô San rốt cuộc cũng để xuống, trong lòng Lâm Duệ giống như thanh thản hơn rất nhiều, anh dắt tay Tô San, muốn đi ra ngoài, lúc đi ngang qua Lục Minh Viễn liền dừng bước chân lại.

Khóe môi Lục Minh Viễn khẽ nhếch lên, đó là loại ý tứ đùa giỡn. Anh nhìn Tô San chằm chằm, giống như một con cú đêm đang nhìn chằm chằm con mồi, khiến cho sống lưng Tô San không khỏi cảm thấy lạnh.

“Tô San, anh không phải là loại người em gọi là tới, đuối là đi. Hiểu không?”

Giọng nói của người đàn ông trầm thấp, mang theo vô số áp bức, làm cho người nghe khó thể nào hiểu thấu. Lâm Duệ theo bản năng tiến lên một bước, chắn trước mặt Tô San.

Tô San lại vươn tay, từ từ đẩy Lâm Duệ ra. Cô đứng trước mặt Lục Minh Viễn, đối diện với anh.

“Anh Lục, em rất xin lỗi. Đối với tất cả những thứ anh làm vì em, em vô cùng cảm kích, nhưng ngoại trừ cảm kích, em thật sự không thể cho nhiều hơn.”

“Thật sao?” Lục Minh Viễn cười khẽ: “Vậy những lời nói này, trước đây tại sao em không nói?”

“Bởi vì lúc ấy, em không biết mình có thể thuyết phục A Duệ.” Đối viện với ánh mắt kinh dị hiếm thấy của Lục Minh Viễn, cô hít sâu một hơi, gằn từng chữ nói: “Đúng, anh không có nghe lầm, em cuối cùng cũng phải chừa cho mình một đường lui.”

Giây phút yên tĩnh ngắn ngủi.

“Ha ha ha…..” Lục Minh Viễn không nhịn được cười to lên. Thật không nghĩ tới, cũng có lúc anh trở thành vỏ xe dự bị.”

“Được. Chào em.” Lục Minh Viễn chợt thu lại nụ cười, ánh mắt hung dữ giống như một con dao găm, nhẹ nhàng xẹt qua, chính là trầy da sứt thịt, đổ máu đầm đìa.

“Lục sư huynh, anh nên hiểu rõ, ngay từ đầu Tô San đã là của tôi.” Vẻ mặt Lâm Duệ trầm tĩnh: “Dĩ nhiên, nếu như anh nhất định vì chuyện này mà làm ra cái trò trả thù, Lâm Duệ tôi theo cùng là được.”

“Theo cùng?” Khóe môi Lục Minh Viễn kéo ra một đường cong châm chọc, ánh mắt nhàn nhạt quét về phía Lâm Duệ: “Cậu cho rằng, cậu có đủ tư cách nói với tôi hai chữ này?”

Nếu như không phải nể mặt Ellen, anh sợ ngay cả ánh mắt cũng lười bố thí cho Lâm Duệ một cái.

Lục Minh Viễn đang muốn rời đi, cánh tay đột nhiên bị Tô San kéo lại.

Cô cúi đầu, giọng nói rất nhỏ, giống như chỉ một cái chớp mắt sẽ khóc.

“Thật xin lỗi, em hiểu rõ lời em nói, nhất định sẽ làm anh tổn thương. Nhưng là, em thật sự không muốn nói thêm bất cứ lời nào để biện minh cho sự ích kỷ của mình nữa.”

“Lục Minh Viễn ba chữ này đối với em mà nói, đã từng là huyền thoại, một câu chuyện cũ. Nhưng bây giờ, nó đại diện cho tình cảm con người, đại diện cho một người bạn của em……”

“Bạn bè?” Lục Minh Viễn vốn đang trầm mặc nghe Tô San nói chuyện. Chợt bật cười. Anh nhẹ nhàng phất tay Tô San, giống như phủi một hạt bụi, như thể……….không thèm để ý.

“Chớ quên thân phận của mình. Em, chỉ là một cô con gái nhỏ của nhà họ Lâm thôi.”

Những an ủi cùng đồng tình rẻ mạt như vậy, Lục Minh Viễn anh không cần.

Xoay người, bóng lưng rời đi của người đàn ông thong dong mà ưu nhã, thật giống như một bức tượng đá được tỉ mỉ điêu khắc ra. Hoãn mỹ, nhưng cũng lạnh lẽo, không có nhiệt độ…….

Tô San buông tay, đứng yên một chỗ, yên lặng nhìn. Trên trần hành lang treo những chum đèn thủy tinh hoa mỹ, tỏa ánh sáng khắp nơi, lại làm cho cô càng thêm vẻ cô đơn.

Lâm Duệ thở dài, đi lên trước, ôm chặt lấy cô: “Không có chuyện gì, đừng sợ, có anh đây.”

Tô San ngẩng đầu lên, miễn cưỡng cười cười.

Không muốn trở về bữa tiệc. Hai người cùng nhau đi ra cửa, mới ra tới ngoài, liền chạm mặt một loạt đèn flash.

“Lâm tiên sinh, xin hỏi ngày đối với Trái tim của Chloe hiểu biết được bao nhiêu? Lần này chuẩn bị gia công như thế nào với khối đá quý này?”

“Lâm tiên sinh, ngài có biết hay không, tại sao Hoàng Thế Khải tiên sinh trong mấy chục công ty chế tác vàng bạc ở Lâm Du, lại chọn đúng A.E để chế tác dây chuyền?”

“Lâm tiên sinh, nghe nói Hoàng Thế Khải tiên sinh cùng với Tổng giám đốc Lục là bạn tốt nhiều năm, mà ngài lại học chung trường đại học với Lục tiên sinh, xin hỏi cái này với chuyện Lâm thị lấy được quyền chế tác châu báu là có quan hệ sao?”

Các loại câu hỏi tầng tầng lớp lớp sắc bén, khiến cho người ta đối phó không xuể. Mới đầu Tô San còn do dự, muốn nói lại thôi, chỉ nghĩ muốn kéo Lâm Duệ chạy trốn.

Lâm Duệ kéo cô lại, đối diện với truyền thông thong dong cười nói: “Vô cảm cảm tạ quý vị đã quan tâm đến Lâm thị.

Lâm thị ngay từ đầu khởi nghiệp đã làm về châu báu, nghề đó ở đây có quyền uy tuyệt đối, thầy Hoàng Thế Khải chọn chúng tôi, là một lựa chọn vô cùng sáng suốt. Dĩ nhiên, chúng tôi cũng phải cảm ơn vì ông ấy đã tin tưởng chúng tôi.”

Ngon từ có vể đường đường chính chính, nhưng hiển nhiên không thể làm hài lòng tất cả những người ở đây.

Một vị nữ ký giả của tờ >. Giơ micro trong tay lên, sắc bén nói: “Lâm tiên sinh, chúng tôi có tin, lần này thầy Hoàng Thế Khải đem quyền chế tác Trái tim Chloe cho Lâm thị, hoàn toàn là nể mặt Lục Minh Viễn tiên sinh. Mà Lục tiên sinh ra mặt chu toàn chuyện này, là bởi vì Tô San tiểu thư---đêm đêm đến cầu xin.

Đối với tin tức này, xin hỏi ngài có ý kiến gì không?”

Lời này vừa nói ra, hiện trường lập tức trở nên xôn xao. Bốn chữ ‘đêm khuya cầu xin’, đưa tới biết bao nhiêu suy nghĩ viển vông.

Ánh mắt Lâm Duệ chợt lóe lên một tia lạnh lùng, liếc mắt nhìn Tô San, Tô San không tự chủ mà cúi đầu, bàn tay nắm chặt vạt áo.

Cái gì mà đêm khuya, rõ ràng là trời mới tối có được hay không?

Chỉ là vào lúc này, cô cũng không dám giải thích với Lâm Duệ.

“Xin lỗi, tôi không hiểu cô đang nói cái gì.” Lâm Duệ thản nhiên nói với nữ ký giả của từ >.

Nữ ký giả đó lại không ngờ Lâm Duệ không hợp tác như vậy, lập tức liền nôn nóng.

“Lâm tiên sinh, tin tức của chúng tôi có nguồn gốc vô cùng đáng tin…….”

Lâm Duệ ngắt lời nói: “Vậy thì cô phải đi hỏi người cho các người tin tức đáng tin này thôi.”

Anh ta nâng cao tay Tô San, mười ngón tay đan xen, đối mặt với một đống ống kín đen, nhếc môi nói: “Tôi thật sự không biết quan hệ của Tô San với Tổng giám đốc Lục là như thế nào, chẳng qua là tôi có thể nói cho mọi người biết, quan hệ của tôi với cô ấy là sao.”

Anh ta dừng một chút, gằn từng chữ nói: “Tôi và Tô San đã qua lại từ lâu, dự tính cuối năm nay sẽ kết hôn.”

Lâm Duệ ôm lấy bả vai Tô San, đi xuyên qua đám ký giả đang giương mắt, thoải mái mà lên xe.

……….

Hạ Tâm Di tắt TV, sắc mặt đen tối không rõ, vẻ mặt mềm mại dịu dàng bị vẻ mặt u ám thay thế, làm cho Lâm Gia Tịnh không khỏi lạnh trong bụng.

“Tâm Di.” Ông liên tục do dự, cuối cùng cũng châm chước mở miệng nói: “Đều đã trưởng thành, chúng tự có ý nghĩ của mình, chúng ta can thiệp nhiều quá cũng không tiện……..”

“Vậy ông muốn tôi trơ mắt nhìn Tô San nhảy vào hố lửa? Con bé thật đúng không phải là con gái của ông.” Giọng nói của Hạ Tâm Di không khống chế mà cất cao. Nhìn vẻ mặt kinh ngạc cùng đau đớn của Lâm Gia Thunhj, bà thở nặng nề mấy cái, quay đầu, bình ổn cảm xúc.

“Xin lỗi, tôi không có ý đó…….”

“Không sao.” Lâm Gia Thịnh đem mất tự nhiên trong lòng đè xuống: “Chỉ là, San San so với suy nghĩ của em còn thông mình và dũng cảm hơn nhiều, em thật ra thì có thể……..” Thử buông tay.

Hạ Tâm Di nhắm mắt lại, tự vào trên ghế salon, bên môi có chút cười khổ.

Bà làm sao lại không biết, con gái mấy năm nay đã trưởng thành không ít. Nhưng là một người mẹ, bà luôn muốn dẹp bỏ những nguy hiểm cùng chướng ngại, cho con mình cuộc sống tốt nhất.

Mà Lâm Duệ, hiển nhiên là uy hiếp, là một---quả bom hẹn giờ.

Hạ Tâm Di mở mắt, cầm điện thoại lên, bấm một dãy số.

“Alo, Lưu phu nhân, lần trước không phải bà nói giới thiệu cho San San nhà tôi mấy vị thanh niên tốt tính sao?”