Sói Và Thỏ

Chương 4: Ngủ




Mộc Bạch dùng cây cỏ làm váy bọc cả người lại hưng phấn kéo sói Nguyệt trở về nhà mình. Hắn không thể biến thành người, nhưng nếu mỗi lần dùng hình dạng thỏ để nói chuyện với sói Nguyệt sẽ rất mỏi cổ, hơn nữa nàng sẽ dễ dàng ôm hắn để bắt nạt. Vì thế hắn quyết định biến thành người, ít ra có thể cao ngang bằng với sói Nguyệt.

Nhưng mà, hắn gặp ngay một vấn đề khó khăn, sói Nguyệt ăn mặc của con người chỉnh tề, xiêm y màu đỏ đen vây lấy dáng người thon gầy của nàng, quần áo gọn gàng, dáng dấp đạo mạo, nhưng còn hắn trần truồng, cảm thấy nơi nào đó có chút quái dị. Vì vậy cảm thấy thẹn thùng dùng cây cỏ tạo thành tạp dề quấn quanh người, sau đó làm quần áo đơn sơ mặc lên người.

Sói Nguyệt nhìn ngón tay thon dài lôi kéo nàng, nhịn không được muốn cầm lấy. Nhưng đối phương đã sớm hành động, hất tay của nàng tung tăng chạy vào phòng.

“Nương ~ nương ơi ~” Hắn hưng phấn gọi, “Con dẫn bạn về nè! Cũng hái thêm mấy quả đào. Nương con lột cho người ăn.”

Sói Nguyệt suy nghĩ, quyết định không vào nhà thì tốt hơn, dù sao nàng cũng là sói, lỡ như hù dọa mẹ của hắn thì làm sao bây giờ. Nhưng sau một lúc lâu, lại nghe tiếng thiếu niên kia kêu nôn nóng của thiếu niên và tiếng hoa quả rơi xuống đất: “Nương! nương!”

Sói Nguyệt vội đi vào, nhìn thấy thỏ trắng mẹ yếu ớt nằm trên giường, mà đôi mắt Liễu Mộc Bạch ngập nước nói: “Mẫu thân bất tỉnh rồi, làm sao bây giờ?”

Sói Nguyệt nhìn thoáng qua thân thể suy nhược của mẫu thân Liễu Mộc Bạch, nghĩ đến bản thân mình có chút yêu thuật, lập tức tiên đến đem yêu lực mỏng manh truyền sang.

Làm xong tất cả, sắc mặt Liễu mẹ dần chuyển biến tốt, cả người sói Nguyệt đều là mồ hôi, lúc này Liễu Mộc Bạch cầm khăn đến gần, cẩn thận lau mồ hôi trán cho nàng, còn lột một quả đào đưa cho  nàng, nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn cô đã cứu mẫu thân ta.”

Nàng mỉm cười nhận lấy bỏ vào miệng, cảm thấy quả đào thật ngon miệng.

Bởi vì căn nhà nhỏ hẹp, sói Nguyệt chỉ có thể co người nằm trên chiếu. Ban đêm gió càng thêm lớn, nàng nhịn không được nhìn thoáng qua Liễu Mộc Bạch đang làm ổ thành quả cầu trắng, thấy hắn vì lạnh mà run bần bật, còn hắt xì một cái, nàng không khỏi vươn cái đuôi màu xám, thật cẩn thận kéo con thỏ béo nho nhỏ vào trong ngực mình.

Bên hông truyền tới ấm áp, Liễu Mộc Bạch king ngạc ngước nhìn, thấy sói Nguyệt híp mắt làm bộ như ngủ, nhịn không được vươn người, ôm lấy cái đuôi ấm áp kia, hoàn toàn xem như cái chăn đắp lên người.

Sói Nguyệt hé mắt nhìn hắn, khóe miệng nhịn không được cong lên.

Hai người ấm áp ngủ một buổi tối, sáng sớm nghe phía trước cửa nhà có tiếng chửi rủa.

“Thằng nhãi ranh! Không phải kêu ngươi đi nhổ củ cải sao? Củ cải đâu?”

“Còn trộm mật đào? Muốn tạo phản?”

Đối phương tức giận mắng chửi, thấy cửa nhà Liễu gia không mở, nhịn không được một cước đá cửa, hùng hổ đi vào, bắt gặp đôi mắt màu xanh thẳm. Hắn hít một hơi thật sâu, chỉ thấy một con sói chảy nước miệng! Hơn nữa còn tùy tiện duỗi người đem cả người y nhấc bổng lên.

Đối phương hét lên một tiếng, hoảng hốt giãy dụa, nhưng trong mắt sói Nguyệt hoàn toàn chẳng có chút phản kháng nào.

Liễu Mộc Bạch bị đánh thức, dụi dụi hai mắt, lại khiếp sợ nhìn bộ dạng sói Nguyệt nhìn con thỏ xám kia đến chảy nước miếng, lập tức biến thành người đoạt lấy con thỏ xám trong tay nàng, vội vàng nói: “Cô không thể ăn nó.”

Sói Nguyệt liếm móng vuốt, bất mãn hỏi lại: “Y không phải luôn bắt nạt ngươi sao, ta ăn y không phải tốt hơn à? Sau này chẳng ai bắt nạt ngươi nữa.”

“Nhưng vẫn không được ăn y.” Thỏ xám thấy hai người cãi vả vội vàng nhảy từ trong tay Liễu Mộc Bạch bỏ trốn.

Sói Nguyệt tiếc nuối thở dài: “Đồ ăn ngon chuồn mất rồi.”

Liễu Mộc Bạch đỏ mặt nói: “Có thể hay không…xin cô sau này….đừng ăn thịt thỏ….?”

Sói Nguyệt sửng sốt, khó hiểu hỏi: “Vì sao?”

Hắn nhỏ tiếng nói: “Bởi vì là đồng loại của ta…Không muốn làm bọn họ bị thương…..”

Sói Nguyệt nhíu mày: “Nhưng bọn họ không coi ngươi là đồng loại. Bọn họ coi ngươi là quái vật, kêu ngươi là tạp chủng, luôn bắt nạt ngươi! Sao ngươi còn giúp bọn họ? Tính cách ngươi nhút nhát như vậy khó trách người ta hay khi dễ ngươi!”

Liễu Mộc Bạch đỏ mắt không nói. Sói Nguyệt gắt gao nhìn hắn chằm chằm, cuối cùng thở dài thỏa hiệp: “Được rồi, coi như ta xui xẻo tìm một con thỏ yêu làm bạn…Bây giờ còn không được ăn thịt thỏ…ngao ngao ngao, tức chết ta…”

Liễu Mộc Bạch vừa nghe liền hoan hô! Nhào đến ôm lấy sói Nguyệt.

“Sói Nguyệt, sói Nguyệt! Cô thật sự là người tốt! Có thể làm bạn với cô thật sự là tốt!.”

Làn da trần truội cứ kề sát bên mình, bên tai là tiếng nói sung sướng của thiếu niên, sói Nguyệt đỏ mặt, thì thầm: “Trước tiên ngươi mặc quần áo vào đi…”