Sơn Hà Nhật Nguyệt

Chương 106: Mật đàm




Dận Tự thấy biến hóa trên mặt hai người họ, không khỏi bật cười: “Tứ ca, Thẩm tiên sinh và Đới tiên sinh bị huynh hù không nhẹ kìa.”

Dận Chân lướt mắt qua hai người họ, lạnh nhạt nói: “Huynh để họ ra mặt gặp đệ, chính là có ý không giấu giếm đệ, tình thế hiện tại, chỉ e Hoàng a mã muốn tái lập Thái tử, đệ thấy thế nào?”

Dận Tự nhìn y, ấm áp trong lòng.

Kiếp trước lần đầu tiên phế Thái tử, chúng Hoàng tử, kể cả hắn, đều bắt đầu sinh dã tâm, chẳng qua hắn đi lại với các đại thần một cách quang minh chính đại, còn vị tứ ca này thì lại ngấm ngầm bồi dưỡng thế lực, một sáng một tối, về bản chất không khác gì nhau. Sống lại một kiếp, bản thân không tiếp tục tranh giành, nhưng tứ ca không có khả năng không giành, nhưng biết và thấy là hai chuyện khác nhau, chưa từng nghĩ tới y sẽ thẳng thắng bày thế lực của bản thân ra trước mặt hắn, Đới Đạc, Thẩm Trúc đều là người đa mưu túc trí đắc lực nhất Ung Vương Phủ, được Dận Chân ẩn giấu kỹ càng, nếu không phải tin tưởng hắn, y sẽ không làm đến nước này.

Nói không cảm động, là giả.

“Tình thế hiện tại, chỉ một chữ, nhẫn. Đệ biết tứ ca có chí lớn, ngày sau ắt đạt thành tựu lớn, nhưng hiện tại Hoàng a mã độc đoán chuyên quyền, không cho phép người khác có nửa điểm dị tâm, dù là nhi tử cũng không ngoại lệ, nên hãy cứ khoan hành động thiếu suy nghĩ là thỏa đáng nhất.”

Nói chưa dứt tiếng, Thẩm Trúc đã chêm lời vào: “Bát gia lão luyện quyết đoán, lòng người hướng đến, nghe nói không ít đại thần ủng hộ ngài, chỉ sợ ngài nhẫn được, người khác không nhẫn được.”

Trong lòng hắn hoàn toàn không tán thành việc đem thế lực bồi dưỡng nhiều năm qua bày ra trước mặt người khác, đặc biệt người này còn là người vô cùng có khả năng trở thành đối thủ đoạt vị, tình huynh đệ trong gia đình đế vương, đứng trước lợi ích, kỳ thật không đáng để nhắc tới, chẳng qua Dận Chân khư khư cố chấp, hắn cũng hết cách, chỉ có thể đợi cơ hội châm chích mấy câu.

Dận Tự nhìn thoáng qua hắn, cười như không cười, tựa nhìn nhìn thấu suy nghĩ trong đầu hắn.

“Thẩm tiên sinh suy nghĩ nhiều rồi, người bên ngoài nghĩ sao, là chuyện của người bên ngoài, ta với ngôi vị Hoàng đế, không hề có lòng.”

Cũng tốt, nhân cơ hội này, tỏ rõ lập trường với y, đỡ cho sau này do dự ngờ vực lẫn nhau, sinh ra nhiều chuyện phiền phức.

Ba người còn lại không ngờ đến hắn lại nói trắng ra như vậy, đều sửng sốt.

Dận Chân nhíu mày. “Tiểu Bát....”

“Ở đây bốn phía cẩn mật, Thẩm tiên sinh, Đới tiên sinh cũng không phải người ngoài, đệ cũng không cần giấu giếm, tứ ca có còn nhớ năm bảy tuổi đệ đã nói gì với Hoàng a mã không?”

Nguyện làm hiền vương, phò tá minh quân.

Dận Chân đương nhiên nhớ, chỉ là hiện giờ nhớ đến, lúc đó địa vị thân mẫu của Dận Tự thấp kém, hắn từ nhỏ đã vô cùng thông minh, rất có khả năng là vì lấy lòng Khang Hy, mới nói như vậy. Nay thời thế thay đổi, Liêm Quận vương từ lâu đã xưa đâu bằng nay, đụng vào có thể phỏng tay.

Quyền thế dễ như trở bàn tay, có mấy người có thể dễ dàng từ bỏ?

Dận Tự không cần y trả lời, mỉm cười, nói tiếp: “Lời ấy, đến nay, vẫn như trước là hứa hẹn của đệ.”

Dận Chân ngẩn ra.

Ánh mắt đối phương sáng ngời, nhìn y, không hề giấu giếm.

Lòng từ từ mềm đi, mang theo hơi nóng, Dận Chân cũng khẽ cong môi.

Nếu không phải có người ngoài ở đây, đã sớm nắm lấy tay hắn.

Trên thế gian này có rất nhiều chuyện, từ thuở sơ khai, đã được định sẵn.

Có thể có một người, ngươi tình nguyện lùi bước vì hắn, mà hắn cũng tình nguyện từ bỏ vì ngươi, sao mà may mắn.

Sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt, đều lắng đọng trong cái nhìn của hai ngươi, người ngoài nhìn vào không thể nào hiểu, người khôn khéo như Đới Đạc cũng không suy nghĩ gì nhiều, y cũng không vì một của nói của Dận Tự mà tin tưởng hắn, chỉ là nhìn tình thế hiện tại, chủ tử có thể ít đi một kẻ thù, có thêm một đồng minh, đương nhiên là chuyện tốt không gì sánh bằng.

“Bát gia hiểu rõ đại nghĩa, tại hạ bội phục.” vội nói một câu tâng bốc.

Dận Tự cười: “Câu này của Hi Hiền thật khiến người khác phải nghiền ngẫm, ta hiểu rõ đại nghĩa, vậy tứ ca thành gì nào?”

Thấy Đới Hi Hiền ngày thường lòng dạ thâm sâu, hiện tại biểu hiện như nuốt phải trứng ngỗng, nghẹn ở cổ họng, Thẩm Trúc không khỏi cười lớn.

Tháng giêng năm Khang Hy thứ bốn mươi, thành Bắc Kinh bị bao phủ trong tuyến lớn, chẳng những không có cảm giác hiu quạnh, ngược lại tôn thêm sự trang nghiêm của nó.

Bầu không khí vui sướng bao trùm kinh thành, đừng nói đến phủ đệ gia đình giàu có đã đổi đèn ***g từ lâu, đến cả trong phủ, cũng dán đầy tranh giấy câu đối mới tinh, dù là bá tính thường dân cuối năm túng quẫn, cũng dồn hết tinh thần sức lực đi chuẩn bị.

Chẳng qua trong bầu không khí vui sướng ấy, có một nơi chắc chắn là ngoại lệ.

Dận Nhưng không gõ cửa, đẩy cánh cửa loang lổ ra, nhấc chân bước vào, lại đạp lên nền tuyết.

Tuyết trắng phủ đầy hậu viện, cũng không người quét tước.

Có người đưa lưng về phía hắn, đang ngồi bên gốc cây, cánh tay sột soạt, như đang loay hoay làm gì đấy.

Hắn nhẹ nhàng bước qua, hầu như không phát ra tiếng động.

Người nọ cũng không chú ý tới hắn, vẫn tiếp tục ngồi tại chỗ.

Mãi đến lúc có người từ trong phòng đẩy cửa đi ra.

“Thái tử!” một tiếng thét kinh hoàng, phá vỡ bầu không khí thanh tịnh trong viện.

Người đi ra chính là Y Nhĩ Căn Giác La thị, Phúc tấn của Dận Đề.

Nàng trước đây trang sức ngọc ngà, nay cùng lắm một bộ y phục đơn sơ cài trâm ngọc, toàn thân mộc mạc.

Tuy Giác La thị bị nhốt cùng Dận Đề ở đây, nhưng chuyện Thái tử bị phế lan khắp thiên hạ, đương nhiên nàng cũng nghe thấy, nhưng thói quen xưng hô khó sửa.

Dận Đề cũng bị giật mình, thoáng giật bắn, xoay người, nhìn chằm chằm Dận Nhưng.

Dận Nhưng cười khẽ. “Đại tẩu vẫn khỏe chứ?”

Giác La thị gắng cười trả lời: “Có gì mà khỏe hay không khỏe, vào phòng ngồi đi.”

“Ngươi tới đây làm gì?” Dận Đề nhìn hắn, ánh mắt lạnh lùng.

“Đến thăm đại ca.” Dận Nhưng cười một cách vô hại, “Cũng có chút chuyện, muốn nói với huynh.”

Dận Đề cũng có lời muốn nói, nhưng điều y muốn làm trên hết chính là chửi rửa, túm áo tên trước mặt đánh cho một trận rồi ném ra ngoài.

Nắm tay siết chặt, cuối cùng nhịn xuống dục vọng đó, Dận Đề không nói một lời, dẫn đầu đi vào phòng.

Dận Nhưng theo sau.

Trong phòng rất sơ sài, tuy rằng bàn ghế không thiếu, nhưng so sánh với sự xa hoa trong phủ Đại A ca năm nào, hiển nhiên cách biệt một trời một vực, đường đường một Hoàng tử lại rơi xuống nông nỗi như ngày hôm nay, chỉ e năm ấy Dận Đề có mơ cũng không mơ tới.

Giác La thị theo hai người vào nhà, tự tay rót trà đặt trước mặt họ.

Đương nhiên không có người hầu hạ, mọi việc phải tự lực cánh sinh.

“Cám ơn đại tẩu.” Dận Nhưng nhẹ giọng nói cám ơn, Giác La thị khẽ nhướng môi, trên mặt lại là tang thương.

Màu trà đục ngầu, mùi vị hiển nhiên chẳng thể khá hơn, Dận Nhưng nhìn thoáng qua, không có uống, đem chén trà đặt lại trên bàn.

Giác La thị lui ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại, trong phòng chỉ còn lại hai người họ.

“Hình nộm yểm bùa, là sao?” Dận Đề bỗng dưng mở miệng, mắt nhìn chằm chằm hắn.

Đầu ngón tay Dận Nhưng vuốt ve chung trà ấm áp, thoáng dừng lại, nói: “Tại sao đại ca không đi hỏi Lão Tam?”

Dận Đề cười lạnh: “Việc này tuy là do Lão Tam tố giác với Hoàng a mã, nhưng ta tin với khả năng của hắn, còn chưa nghĩ ra được chiêu một tên trúng ba đích này đâu, chỉ có ngươi, bức vua thoái vị bị thua thì giả điên giả dại, tiện đường kéo ta vào, đồng thời làm Hoàng a mã nghĩ rằng Lão Tam bất nhân bất nghĩa, đại ca rất bội phục!”

“Là ta làm.” Dận Nhưng cũng không tiếp tục quanh co, thẳng thắng thừa nhận.

Dận Đề nghiến răng nghiến lợi: “Ta quả thật đoán không sai, tại sao?”

“Tại sao?” Dận Nhưng mỉm cười.

“Đại ca, huynh thông minh cả đời, sao lại đi hỏi vấn đề ngu xuẩn như thế? Nếu ta không kéo huynh xuống nước, vị trí hiện tại của hai chúng ta, hẳn đã thay đổi rồi, vị trí Thái tử này, một khi huynh đã không chiếm được, thì cả đời cũng đừng mơ tưởng.”

Dận Đề giận đến cười gằn thành tiếng: “Lẽ nào ngươi nghĩ hiện giờ ngươi tốt hơn ta? Dù Hoàng a mã có tái lập ngươi, chẳng qua cũng đem ngươi ra làm bia ngắm, ngăn cản dã tâm của các huynh đệ, ngươi tưởng ngươi đã một lần bức vua thoái vị, Hoàng a mã còn đi tin ngươi sẽ thành tâm hối cải sao?”

“Ít nhất, ta sẽ không giống huynh bây giờ.” Dận Nhưng vẫn nụ cười đó. “Đời này người giành giật với ta nhiều nhất chính là huynh, kết quả người thảm nhất trong các huynh đệ cũng là huynh, thương cảm cho huynh từng ra chiến trường, vào triều đình, kết quả lại bị một câu nói của Hoàng a mã ấn định nửa đời còn lại.”

“Hay, huynh nghĩ huynh bị thế này là do ta hãm hại?”

Hắn kề sát tai Dận Đề, giọng nói nhẹ như gió thoảng: “Hình nộm yểm bùa, có lẽ Hoàng a mã biết không phải do huynh làm, nhưng tại sao ông vẫn nhốt huynh, huynh có từng nghĩ tới vấn đề này không?”

Dận Đề sửng sốt, há miệng nhưng không thốt thành lời.

“Chắc đại ca cũng từng nghĩ đến, là vì,” Dận Nhưng thấy thế mỉm cười: “Là vì Sách Ngạch Đồ chết rồi, nhưng Minh Châu còn đó, tính cả những người ủng hộ huynh, đại ca, sự tồn tại của các người, với Hoàng a mã mà nói, chính là một uy hiếp.”

“Cạnh giường, há cho phép kẻ khác ngủ.”

Nói xong câu đó, Dận Nhưng đứng dậy, phủi phủi người, khẽ cười nói: “Hôm nay cũng đã nán lại khá lâu rồi, đa tạ đại ca chiêu đãi, đệ đệ lúc rảnh rỗi sẽ trở lại thăm huynh.”

Dận Đề yên lặng nhìn Dận Nhưng xoay người rời đi, tay áo bay bay đẩy cửa khuất bóng, chỉ lát sau đã không còn.

“A ――!”

Một lúc lâu sau, y bất ngờ bật dậy, gạt hết bình trà chung trà xuống đất, sắc mặt hung tợn, mang theo điên cuồng tuyệt vọng.

Tháng ba năm Khang Hy thứ bốn mươi, Phế thái tử Dận Nhưng được tái lập làm Thái tử ――