Sơn Hà Nhật Nguyệt

Chương 132: Bắt giữ




Dương Châu.

“Nô tài tạ ơn long ân Thánh thượng.”

Lý Húc ôm cánh tay bị thương từ từ đứng lên, Dận Tự đọc xong thánh chỉ vươn tay đỡ lão dậy.

“Làm phiền Bát gia phải đặc biệt đến đây một chuyến, thật sự là tổn thọ nô tài mà.”

“Lý đại nhân yên tâm tĩnh dưỡng là được.” Dận Tự nhỏ nhẹ an ủi. “Vụ việc thích khách, có tin tức gì chưa?”

Lý Húc lắc đầu, sắc mặt mang theo tức tối.

“Đã lục soát từ góc lớn đến xó nhỏ của thành Dương Châu, lúc đó thích khách có bốn người, ba người chết ngay tại chỗ, một người không rõ tung tích, đến nay vẫn chưa tìm được.”

Đối với Lý Húc mà nói, đây là may mắn trong bất hạnh, đối phương hành động vào lúc Khang Hy đi rồi, dù bản thân lão có bị thương, thì suy cho cùng vẫn tốt hơn thánh thể bị thương, bằng không hắn chết vạn lần cũng không đền hết tội.

“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

Câu này là hắn muốn hỏi, đồng thời cũng là điều Khang Hy muốn hắn hỏi.

Lý Húc cười khổ, chậm rãi nói: “Mấy tên thích khách này, là người của Thiên Địa Hội.”

Còn tại sao lại ám sát Lý Húc, thì không cần phải nói....

Dận Tự hơi nhăn mày, không nói gì.

Lý Húc dường như nhận ra nghi vấn trong lòng hắn, nói: “Vạn tuế gia hành tung bất định, lúc trước để ngự liễn ở đây, chẳng qua cũng chỉ là một cái thùng rỗng, thích khách không đoán được thực hư ra sao, chưa kể bên cạnh người thủ vệ nghiêm ngặt, đừng nói thích khách tầm thường, dù là cao thủ, cũng khó tiếp cận.”

Dận Tự gật đầu, những gì Lý Húc nói, cũng là thực trạng hiện nay, năm xưa lúc hắn còn luyện tập cưỡi ngựa bắn cung trong cung, từng bắt gặp mấy cận vệ của Khang Hy biểu diễn quyền cước, quả thật vô cùng ảo diệu, đập gạch phá ngọc, chỉ trong tích tắc.

Nhưng Lý Húc còn mấy câu, nói không thành lời.

Lý gia cùng Tào gia đều là người Hán, về sau do run rủi mà vào Hán Quân Kỳ, ở trong mắt người Hán, họ chính là nô bộc hoàng gia, chó săn của người Mãn, đương nhiên đem lại cho người đời sau khát vọng giết cho thỏa lòng, không tìm được Khang Hy, xuống tay với tai mắt thủ hạ của Khang Hy là Lý Húc, cũng không đến nỗi đáng tiếc, chẳng qua chúng không ngờ một Chức tạo Dương Châu mà cũng mang theo nhiều cao thủ, thành ra tổn thất nghiêm trọng.

Dân Tự thuộc hàng thông minh, chỉ cần trông mặt lão, đã hiểu rõ phần nào, trong giọng nói mang theo ý cười: “Lý đại nhân thương thế chưa lành, phải nghỉ ngơi nhiều mới được, về phía Hoàng a mã, ta sẽ giải thích thay ông.”

Lý Húc lộ ra vẻ mặt kích động, đích thân đưa hắn đến phòng dành cho khách, còn đặc biệt phái một tiểu tỳ nữ trẻ tuổi mỹ mạo đến hầu hạ.

Tỳ nữ này cùng lắm mới mười hai mười ba tuổi, dáng người còn chưa thoát nét trẻ con, nhưng khuôn mặt thanh tú động lòng người, pha thêm nét lả lướt thướt tha, đáng tiếc Dận Tự không ưng kiểu này, xua tay đuổi xuống dưới.

Tỳ nữ cắn môi dưới, trên mặt lộ vẻ tủi thân, nhưng vẫn nghe lời lui ra ngoài.

Kiếp trước Lý Húc theo đảng Dận Tự, rơi vào kết cuộc bị xét nhà sau khi Tân hoàng đăng cơ, nay Dận Tự không tranh giành, lão lại leo lên thuyền của Thập Tứ A ca, có thể thấy lão vốn là hạng người không biết yên phận, dù cuối cùng có thất bại, cũng không có gì đáng tiếc, chẳng qua hiện tại lão vẫn còn nằm trong mắt xanh của Khang Hy, nên lúc Dận Tự đi chung với lão, vẫn phải tỏ ra khách sáo.

Chức tạo Giang Nam từ xưa tới giờ là một vị trí béo bở, ba nhà Tào Lý Tôn, loại Tôn Gia khá an phận thủ thường ra, thì hai người còn lại đều biểu hiện hống hách, họ trấn thủ Giang Nam hơn mười năm, cũng đã vơ vét được vô số ngân lượng vào túi riêng, trừ đi ngân lượng tiêu tốn cho Khang Hy nam tuần, phần nhiều số dư còn lại dùng để đút lót trên dưới, hiếu kính cho người phía bên kinh thành, do đó, họ xem như ngân khố của Thập Tứ tại Giang Nam, người xa kẻ gần phối hợp với Cửu A ca, nghiễm nhiên không thể xem nhẹ.

Kiếp trước Dận Tự ở trong cuộc u mê, nhìn không thấu sờ không tới, hiện tại bàng quan đứng nhìn, lại bỗng cảm thấy bản thân có thể hiểu được cách nghĩ của Dận Chân lúc đó, dù là ai đi nữa thì khi có một thế lực như thế bày ra ngay trước mắt mình, cũng không thể ngủ yên.

Cửa bị gõ khe khẽ, Dận Tự nhăn mày.

“Ai?”

“Là nô tỳ, gia.” giọng gọi thay đổi, nghe có vẻ quen tai, không phải tỳ nữ kia, hắn cho rằng Lý Húc thấy hắn không thích nên đổi người khác đến, mà cơ bản không biết hiện Dận Tự không có lòng dạ này.

“Đêm nay không cần ngươi hầu hạ, lui xuống đi.”

Bên ngoài không có tiếng động, Dận Tự cũng không để ý, chỉ xem sơ qua giá sách, rồi tiện tay rút một quyển, lật mấy tờ.

Tiếng mở cửa nhẹ nhàng vang lên, Dận Tự cứ tưởng là tỳ nữ kia chưa bỏ ý định, dám cả gan tự tung tự tác, xoay người định trách cứ, không ngờ vừa mới nhúc nhích, một ánh hàn quang gác ngay cổ hắn.

Tim Dận Tự như chùng xuống, bỗng nghĩ đến chủ nhân của giọng nói kia.

“Tiểu Liên?”

Người đứng sau lưng khẽ cười một tiếng, thanh kiếm lại kề sát hơn, cho đến khi sượt qua da hắn, vết máu rỉ xuống.

“Không ngờ Vương gia vẫn còn nhớ tiểu nữ tử, thật sự lấy làm vinh hạnh.”

Dận Tự nhíu mày, hắn đến Dương Châu, vốn cũng mang theo vài thị vệ, trùng hợp sao tối nay Lý Húc nhận được tin báo, có loạn đảng xuất hiện ở thành Nam, hắn liền phái hai người đi theo giúp đỡ, chỉ còn lại một người bên cạnh, mới vừa rồi thị vệ lại đi dùng bữa, ngoài cửa trừ tiểu tư ra không còn thủ vệ nào khác, chưa kể hắn tá túc tại Lý gia, bên ngoài đã có tầng tầng trọng binh canh gác, với tính tình cẩn thận của Dận Tự, cũng không ngờ đến phản tặc lại ẩn nấp ngay trong Lý Phủ.

“Vương gia đang nghĩ làm cách nào gọi viện binh sao, hiện thời ngài đừng có ý này, e rằng con đường bắt ngài ra ngoài hiện giờ, thế nào cũng thuận lợi.” Tiểu Liên cười duyên nói, hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài ngại ngùng e thẹn trước mặt nhóm Dận Tự, dù hiện tại Dận Tự không nhìn thấy biểu hiện của cô, cũng có thể mường tượng được vẻ mặt đắc ý đấy.

Cô thấy Dận Tự im lặng không lên tiếng, lại tiếp tục: “Khi đó ta giả làm cô gái mồ côi, vốn là để tiếp cận Trương Bằng Cách, không ngờ đến phút cuối cùng lão lại không đi đường đó, mà lại gặp phải các người, ngươi là Vương gia, vậy lão gia lúc đó đi chung với ngươi, chắc hẳn chính là Hoàng đế Khang Hy?”

Dận Tự vẫn không thay đổi sắc mặt, bình thản nói: “Đáng tiếc ngươi đã bỏ lỡ một cơ hội tốt.”

“Không sai, bằng không ta cũng không phải đi giết Lý Húc, có điều tái ông mất ngựa, yên tri phi phúc, không phải lại gặp được Vương gia ngài đấy sao? Xin mời Vương gia từ từ chuyển hướng ra ngoài cửa, nếu như ngài không hy vọng cổ mình bị cắt đứt, tốt nhất đừng làm bừa, ta chỉ là một cái mạng quèn, nhưng ngài chính là cơ thể vàng ngọc.”

Cô một bên nói, một bên dịch mũi kiếm hướng vào trong, máu chảy xui theo thân kiếm, thấm đỏ viền áo trước của Dận Tự.

Dận Tự có thể cảm nhận được lưỡi kiếm vững vàng trên cổ hắn, không có dấu hiệu run rẩy, có thể thấy lời nói vừa rồi của Tiểu Liên, không hề giả tạo.

Hắn im lặng trong một chốc, nhích từng bước một đi ra cửa.

Sải bước đi qua tiểu tư bị đánh ngất ngoài cửa, hai người đi vào trong viện, đúng lúc chạm mặt quản gia Lý Phủ, đối phương hoảng sợ thét lên, vẻ mặt hãi hùng.

“Bát, Bát gia?”

“Không được hét lên cầu cứu, đi chuẩn bị giúp chúng ta một chiếc xe ngựa tốt, vị cô nương này muốn tiễn bổn vương một đoạn.”

Quản gia lắp bắp vâng dạ, gương mặt vẫn giăng kính nỗi hãi hùng ban nãy, xoay người chạy loạng choạng ra ngoài.

Tiểu Liên ở bên tai hắn cười khẽ một tiếng. “Vương gia quả nhiên am hiểu ý người.”

Lý Húc mau chóng chạy đến, lúc này họ đã đi đến chỗ cổng lớn. Tiểu Liên dùng sức không nhiều, nhưng dù sao vẫn cắt da, chưa kể trong lúc di chuyển, khó tránh được việc lưỡi kiếm ma sát vết thương, vết máu dần dần lan rộng, máu chảy mãi không ngừng, liên tục nhỏ xuống, nhìn thấy mà hoảng.

Sắc mặt Lý Húc lúc này giống như mấy lu thuốc nhuộm, hết đỏ đến xanh, hết xanh đến trắng, trống ngực đập liên hồi, con mắt nhìn chòng chọc lưỡi kiếm trong tay thích khách, như đang hận không thể nhào đến lấy thân thay thế.

Đường đường là một Quận vương, Hoàng a ca, bị thích khách bắt giữ ngay trước mặt lão, dù Khang Hy có tín nhiệm lão đến đâu, Lý Húc cũng không dám tưởng tượng đến hậu quả.

“Tiện nhân, nếu Vương gia có bề gì, chỉ sợ người sẽ sống không bằng chết!” Lý Húc lạnh lùng hét lên, trên mặt nồng nặc sát khí.

Tiểu Liên càng cười thích thú hơn. “Lý đại nhân, trước lúc tính mạng ta khó giữ, ngươi phải cố mà giữ cái mũ ô sa của ngươi trước đã, còn không mau giúp ta chuẩn bị xe?”

Lý Húc nhìn vết thương của Dận Tự, cắn răng, sai người đi chuẩn bị, chốc lát sau, xe ngựa đã đậu ở cửa sau.

Tiểu Liên lôi Dận Tự lên xe, lạnh lùng nói với phu xe: “Đi thẳng về phía trước, ngươi đừng có mà giở trò, không thì chủ tử ngươi sẽ mất mạng đấy.”

Phu xe run lẩy bẩy giơ roi thúc ngựa.

Sắc mặt Lý Húc khó coi đến cùng cực, đợi xe ngựa khuất khỏi tầm mắt, lập tức nói với người bên cạnh: “Căn dặn xuống dưới, đi theo xe ngựa, chỉ được theo dõi từ xa, không được tiếp cận, tuyệt đối không thể làm tổn hại quý thể Bát gia, nếu có động tĩnh, lập tức hồi báo!”

Ngừng một lúc, lại quay qua nói với thị vệ đi theo Dận Tự: “Làm phiền các vị đi một chuyến, báo cáo việc này cho Thánh thượng.”

Rốt cuộc bản thân gây nghiệt mấy đời, mới gặp phải loại chuyện này đây.

Mấy thị vệ cũng biết tình thế nghiêm trọng, đương nhiên không dám chần chừ, không cần Lý Húc nhiều lời, họ đã dẫn ngựa đi ra, phi như bay thẳng hướng Giang Ninh.

Bên trong xe ngựa, Tiểu Liên dù cảm thấy khá mệt nhoài, cũng không dám thả lỏng chút nào, cô biết người Mãn giành được thiên hạ trên lưng ngựa, mấy tên Hoàng tử này tất nhiên cũng am hiểu cưỡi ngựa bắn cung từ thuở nhỏ, vị Liêm Quận vương trước mắt cô trông qua thì nhã nhặn ôn hòa, nhưng chưa chắc không có sức vật lộn, chẳng qua mệnh môn của đối phương đang nằm trong tay cô, tạm thời có thể chưa dám hành động thiếu suy nghĩ mà thôi.

Nhìn gương mặt bình tĩnh của Dận Tự, không có lấy một tia hoảng hốt, cũng không quan tâm thanh kiếm đang kề cổ, cứ thế ngã người, dựa vào vách thùng xe để nghỉ ngơi.

Lý Húc trong lúc vội vàng vẫn tỉ mỉ, chuẩn bị xe ngựa cực tốt, trong thùng xe trải thảm lông dê, mềm mại không gì sánh bằng.

“Bát gia đúng là can đảm, đáng tiếc lại là Thát tử người Mãn!” Tiểu Liên cười khinh một tiếng, nhìn bày biện quanh mình, lại cười lạnh nói: “Quả nhiên là mồ hôi nước mắt của nhân dân, xa hoa mấy cũng không tiếc!”

Dận Tự khẽ cau mày, hơi nhích người, Tiểu Liên lập tức đề cao cảnh giác. “Ngươi muốn làm gì!”

Hắn không trả lời, xé một góc áo, vòng quanh cổ một vòng, cầm máu, rồi ngồi yên trở lại, nhắm mắt tĩnh dưỡng.

Tiểu Liên chưa từng gặp người đối diện sống chết lại vẫn bình chân như vại, trong lòng không khỏi điên lên, cố tình khiêu khích: “Ngươi không sợ ta đem ngươi đến một chỗ không người, đào hố chôn sống ngươi sao?”

Dận Tự từ từ mở mắt, con ngươi đen tuyền như hồ nước sâu, khiến Tiểu Liên ngây ngất.

“Ngươi là người của Thiên Địa Hội? Có oán hận gì với triều đình?”

Ngây ngất qua đi, Tiểu Liên thầm mắng bản thân sơ suất, lạnh lùng nói: “Phản Thanh phục Minh, là trách nhiệm trên lưng người Hán, Thát tử người Mãn, ai cũng đáng chết.”

Từ lúc bước lên xe ngựa tới giờ, ngôn từ của cô, luôn rét lạnh như sương, không còn dáng vẻ tươi cười dí dỏm như trước nữa, có thể nói là thiên biến vạn hóa.

Dận Tự nhìn cô một hồi, mới chậm rãi nói: “Tiền Minh Tư Tông đa nghi tin lầm, tự hủy trường thành, chẳng lẽ là do người Mãn làm hại? Lý Tự Thành khởi binh, một đường thuận lợi, tiến thẳng vào kinh sư, cũng là người Mãn làm hại? Nếu Hoàng đế anh minh cơ trí, trọng dụng hiền thần, sao lại dẫn đến họa diệt quốc?”

Tiểu Liên đâu biết mấy thứ này, nghe vậy chỉ biết trừng to mắt, lại không biết phải phản bác thế nào mới đúng, lát sau mới lạnh lùng nói: “Ngươi đúng là thích hoa ngôn xảo ngữ, đợi đến điền trang, để Nam tiên sinh trị ngươi.”

Dứt lời không biết từ đâu lôi ra một cái khăn ném cho hắn. “Tự bịt mắt lại.”

Dận Tự mỉm cười, làm theo lời cô, ngoan ngoãn nghe lời.

Chợt nghe tiếng kêu thảm thiết của phu xe từ bên ngoài vọng vào, xe ngựa từ từ dừng lại, màn xe bị tung lên, sau đấy có một người đi vào.

Tiểu Liên mừng rỡ nói: “Tam ca huynh đến rồi!”

Nam nhân được gọi là tam ca hướng ra ngoài thấp giọng hô một câu đi mau, xe ngựa lập tức bắt đầu phi nhanh, gã nhìn Dận Tự ngồi xếp bằng trên xe, hai mắt bị bịt kín, khẽ cau mày: “Mau trói tay hắn lại!”

“Còn không phải do muội có một mình, sợ buông kiếm, hắn bỏ chạy mất à!” nói thì nói, Tiểu Liên vẫn cầm dây thừng lên, trói hai tay Dận Tự ra sau lưng.

Dận Tự vốn định đợi Tiểu Liên mệt mỏi thừa cơ trốn thoát, nào ngờ nửa đường có viện binh của cô xuất hiện, giờ thì quả thật nửa bước cũng đừng mơ.

“Phu xe này chẳng qua là một hạ nhân, lại còn là người Hán, các ngươi miệng đòi phản Thanh phục Minh, vậy mà đến người một nhà cũng giết.”

Tam ca cười lạnh một tiếng: “Chó săn của Thát tử, đương nhiên đáng hận đáng giết, Vương gia không cần uổng phí nước miếng, nếu muốn nói, đợi đến điền trang, cho ngươi nói đủ!”

Dận Tự biết họ muốn bắt hắn làm con tin áp chế triều đình, tính mạng hắn hiện thời không đáng lo, lại nghe hai người lần lượt nhắc đến điền trang, không khỏi tịnh tâm lắng nghe tiếng bánh xe, mườn tượng phương hướng xe ngựa, thử phán đoán địa điểm của điền trang.

Có điều tam ca là một kẻ khá thông minh, giống như đoán được ý đồ của hắn, hết lần này đến lần khác gây tiếng động bên cạnh hắn, quấy rối tâm trí hắn, lại thêm xe ngựa chạy rất nhanh, vòng vèo uốn lượn, trải qua mấy bận như vậy, Dận Tự không cách nào nhớ được đường đi.

Ước chừng một nén nhang, xe ngựa dừng lai, hai người một trái một phải kèm hắn xuống xe, xong lập tức lôi hắn đi, Dận Tự không nhìn thấy đường, chỉ cảm nhận dưới chân đạp trên nền đá xanh cứng chắc.

Dận Chân cảm thấy thấp thỏm bất an.

Đã từ rất lâu, y không có thứ cảm giác này.

Một lần, chính do động đất ở Bình Dương, Dận Tự bị chôn dưới đống phế tích, không rõ sống chết, cũng do một lần ấy, hai mắt hắn bị thương, khó trị tận gốc.

Lần này....

Y nắm chặt phật châu trong tay, lần hết vòng này đến vòng khác, mộc châu bồ đề trơn mát lướt qua ngón tay, phát ra âm hưởng va chạm vào nhau, lại khiến y càng sốt ruột hơn, đứng dậy đi qua đi lại trong phòng.

Hiện tại họ đang ở tại phủ đệ của Chức tạo Giang Ninh Tào Dần, Hoàng đế nghỉ lại, mang ý nghĩa vô cùng ân sủng với Tào gia, thánh giá sáu lần nam tuần, hết bốn lần tá túc tại Tào gia, phần vinh quang này, e là người khác muốn cầu cũng cầu không được, chẳng qua Tào Dần bởi vậy mà gánh món nợ lớn, ở trong chăn mới biết chăn có rận.

Ngoài cửa bỗng nhiên có người chạy đến, cũng không thông báo, chỉ vội vội vàng vàng la lên: “Tứ gia, Vạn tuế gia bảo người lập tức qua đấy!”

Dận Chân nhận ra hắn là nội quan đi theo Khang Hy, trong lòng biết có điều khác thường, vội vã trả lời một tiếng, đi theo.

Đợi đến lúc họ vào viện Khang Hy đang ở, thì thấy nhóm người Trương Đình Ngọc, Tào Dần đều đã có mặt, sắc mặt ai nấy đều tỏ ra nghiêm trọng.

Khang Hy thấy Dận Chân định hành lễ, xua tay nói: “Miễn đi, có một tin tức muốn cho con hay, con nghe xong đừng nóng vội.”

Hiếm khi Khang Hy nói những lời kiểu này, lại khiến cho người khác cảm thấy không lành, Dận Chân cố dằn xuống sự sốt ruột trong lòng, gật đầu.

Tào Dần đứng một bên nói: “Tứ gia, bên phía Dương Châu cấp báo, nói Bát gia đã bị đám loạn đảng Thiên Địa Hội bắt giữ.”