Sơn Hà Nhật Nguyệt

Chương 141: Chỉ dạy




Hoằng Vượng và Hoằng Huy chơi với nhau từ nhỏ, tình cảm rất tốt, mỗi lần Dận Chân nhìn thấy chúng, đều sẽ nhớ đến hình ảnh y và Dận Tự thuở bé, có giận thế nào cũng vơi đi phân nửa.

Y nghe vậy thở dài, nói: “Gọi Hoằng Huy vào đây, nó cũng nên bắt đầu học cách xử sự đối nhân xử thế, chuyện giống như hôm nay, vốn không nên xảy ra với nó.” Hoằng Huy lớn lên trong phủ, lại là con chính thất, được bảo vệ chu đáo, một phủ Thân vương nho nhỏ, dù có lục đục cỡ nào, cũng kém hoàng cung, nhớ năm xưa khi y bằng tuổi nó bây giờ, đã học được cách quan sát người khác, xu cát tị hung.

Không nói hết lời, nhưng Na Lạp thị đã hiểu ý của y, gật đầu, xoay người đi ra ngoài.

“Bảo Bảo, chân đệ có đau không, đừng quỳ nữa, mau đứng dậy!” Hoằng Huy dùng sức kéo Hoằng Vượng dậy, có điều bản thân nó cũng đang quỳ, không có sức, Hoằng Vượng lại quyết tâm phạt quỳ chung với nó, không chịu nhúc nhích.

“Không được gọi đệ là Bảo Bảo, đệ đã sáu tuổi rồi, mỗi lần huynh gọi, họ đều cười đệ!” Hoằng Vượng dỗi, theo năm tháng trôi qua, mặt nó đã không còn tròn trịa như lúc bé, nhưng vẫn trắng trẻo như bánh bao. Nó thích nghe a mã gọi nó là Bảo Bảo, nhưng mỗi lần tới phiên Hoằng Huy gọi, các nha hoàn ở hậu viện sẽ lén cười khúc khích, tần suất ngày càng tăng, Hoằng Vượng bắt đầu nghiêm khắc ngăn cản nhũ danh này lan truyền ra ngoài.

“Được rồi được rồi, huynh không gọi, đệ mau đứng lên đi, a mã không phạt đệ, là do huynh làm sai, một hồi a mã thấy đệ phạt quỳ với huynh, nhất định sẽ đau lòng.” Hoằng Huy nhỏ giọng dỗ dành nó.

Từ nhỏ nó đã cùng Hoằng Vượng lăn lộn khắp phủ, tình cảm giữa nó và các huynh đệ tỷ muội còn không sánh bằng một nửa của nó và Hoằng Vượng, vả lại mấy năm gần đây các đệ đệ muội muội chết yểu không ít, cho nên Lục A ca mất, trong lòng nó cũng không có cảm giác khổ sổ gì cho lắm.

“Tứ bá đau lòng, không phải sẽ cho huynh đứng dậy sao, hai ta là huynh đệ, không phải nên có nạn cùng chịu?” lúc nói Hoằng Vượng cố gắng bắt chược Dận Tự, tỏ vẻ trưởng thành chững chạc, đáng tiếc giọng nói vẫn mang theo âm điệu trẻ con, người ngoài nghe được khó lòng nhịn cười.

Hoằng Huy nhịn cười, phụ họa theo nó: “Nhưng huynh là ca ca, đệ là đệ đệ, nên đệ phải nghe lời huynh.”

Lúc Na Lạp thị đi ra ngoài, thì thấy hai đứa đang dựa sát nhau khe khẽ thì thầm, bóng dáng một lớn một nhỏ, cực kỳ giống hai mầm cây non nương tựa nhau mà sống.

Theo lý thuyết, đệ đệ chính thống của Hoằng Huy, phải là Tam A ca Hoằng Thời trong phủ Ung vương, nhưng nói đến cũng lạ, từ thuở nhỏ Hoằng Huy và Hoằng Thời đã không thân thiết, trái lại Hoằng Vượng, lại giống đệ đệ của nó hơn.

Na Lạp thị mỉm cười chua chát, bước lên trước.

“Bảo Bảo.”

Hoằng Vượng mang theo chút bất mãn nho nhỏ quay đầu lại, vừa thấy là Na Lạp thị, không dám tỏ ra không vui.

“Tứ bá mẫu!”

“Mau đứng lên!” Na Lạp thị kéo nó dậy, đồng thời quăng cho Hoằng Huy ánh mắt trách cứ.

“A mã con gọi con vào, tự mà chú ý.”

Hoằng Huy gật đầu. “Ngạc nương đừng lo.”

Lại cúi sát Hoằng Vượng, cẩn thận phủi sạch bụi bẩn trên gối nó, căn dặn: “Đi vào phòng nghỉ ngơi, đừng phơi nắng.”

Na Lạp thị dở khóc dở cười, xua tay đuổi người. “Đi đi, có ngạc nương ở đây, còn lo Bảo Bảo đệ đệ của con bị bạc đãi à, mau đi gặp a mã con!”

“A mã cát tường.”

Dận Chân ngẩng đầu, nhìn thấy nó theo bài bản phẩy tay áo hành lễ.

Sắc mặt Hoằng Huy nhìn qua có vẻ tái nhợt, dáng đứng lại thẳng lưng nghiêm chỉnh, không bắt gặp nét sa sút.

“Con biết tại sao ta cho con quỳ gối bên ngoài?”

“Vì nhi tử phạm lỗi.”

“Con phạm lỗi gì?”

“Nhi tử làm việc không chu đáo, không nên một mình vào thăm đệ đệ, không có lấy một hạ nhân bên cạnh, đồng thời làm hại đệ đệ....” giọng nói của Hoằng Huy càng lúc càng nhỏ, bởi vì nó thấy sắc mặt Dận Chân càng lúc càng không lành.

“Con thật sự cho rằng ta vì chuyện này nên mới phạt con quỳ sao?” Dận Chân lạnh lùng nói.

Tuy trước đây Hoằng Huy cũng cẩn thận, nhưng nó chưa từng ngờ đến sẽ có người hãm hại nó, trải qua chuyện lần này, mới hay chỉ một việc vặt vãnh trong phủ, cũng có khả năng trở thành nguy cơ lật đổ bản thân, chỉ trách bản thân trước đây luôn ngây thơ núp dưới sự che chở của phụ mẫu, mất lòng phòng bị, liên lụy ngạc nương phải chịu tội theo.

Nghĩ đến đây, nó thẳng thắng nói: “Trước đây nhi từng từng nghe sư phó giảng «Tư Trì Thông Giám», vốn tưởng chuyện lục đục này, chỉ tồn tại trong triều đình, mới cần phải phí công đối phó, mà quên đi người và sự việc xung quanh, cũng thường có thể đẩy bản thân vào chỗ chết.”

Có thể suy nghĩ cẩn thận, chứng tỏ vẫn có thể đào tạo thành tài.

Dận Chân âm thầm gật đầu, ngoài mặt vẫn nghiêm túc như trước: “Con hiểu thì tốt, nhưng ta không phải muốn con từ nay về sau luôn chú tâm đến những việc nhỏ nhặt này, mà là muốn con biết rằng, trong phủ, hoàng cung, triều đình, thậm chí thiên hạ, chưa bao giờ là chốn bình yên vô sự, lòng người khó lường, mỗi bước đi đều ẩn giấu hiểm ác, con muốn tề gia trị quốc bình thiên hạ, thì phải học cách để xử lý những chuyện này, cũng như cách giao thiệp với những người xung quanh, cổ nhân có câu, trong nhà chưa yên, lấy gì yên thiên hạ, chính là ý này.”

Hoằng Huy không phải kiểu người cổ hủ, đương nhiên biết phụ thân là vì tốt cho nó, không khỏi cung kính vâng lời, cuối cùng nhớ tới việc hôm nay, trong lòng vẫn mang theo phiền muộn, không khỏi chần chờ nói: “A mã, đệ đệ mới chào đời, còn nhỏ như vậy, trong khi con là con chính thất, nếu như, nếu như thật sự bị người hãm hại, sao đối phương không nhắm thẳng về phía con?”

Dận Chân dùng ngữ điệu lành lạnh: “Con tưởng con chưa bị sao?”

Hoằng Huy điếng người, không nhịn được ngẩng phắt đầu dậy.

Lại nghe Dận Chân nói: “Năm con bốn tuổi, không biết do đâu mà đổ bệnh nặng, thuốc và châm cứu cũng không trị được, đến cả Thái y cũng bó tay, ta và ngạc nương con đều đinh ninh phải lo liệu tang sự cho con, sau nhờ có bát thúc con từ Vân Nam gởi về dược liệu hiếm lạ, mới cứu được cái mạng nhỏ của con.”

Hoằng Huy vô thức rùng mình, nó cố gắng hồi tưởng, nhưng do tuổi còn quá nhỏ, không cách nào nhớ ra, chỉ có thể lúng ta lúng túng nói: “Vậy, vậy người hại con....”

“Không bắt được, bởi vì không điều tra ra.” Dận Chân thấy nó bàng hoàng, không khỏi dịu giọng. “Nói cho con biết chuyện này, không phải muốn con hốt hoảng lo sợ, mà là muốn con biết cẩn thận hơn, con là trưởng tử của phủ Ung vương, đương kim hoàng tôn, sau này làm việc, phải biết tính toán trong lòng.”

Y bỗng nhớ đến Hoằng Vượng mới ban nãy còn quỳ gối chung với Hoằng Huy ở bên ngoài. “Bằng không, không chừng một ngày, đến cả Hoằng Vượng, cũng bị con liên lụy.”

Hoằng Huy rùng mình, nghiêm mặt nói: “A mã yên tâm, nhi tử hiểu rồi.”

Dận Chân thấy nó tiếp thu bài học, lại chỉ dạy thêm một hồi, rồi thả nó ra ngoài, đồng thời sai người gọi Na Lạp thị đến, bảo nàng đi an ủi Niên thị, sẵn tiện lo liệu hậu sự cho Lục A ca.

Hoằng Huy ra khỏi thư phòng, thì thấy Hoằng Vượng đang ngồi ở thềm đá dưới tàng cây, hai tay chống má, đôi tròng mắt đen lúng liếng đang nhìn nó, không khỏi kinh ngạc, bước nhanh lại, đưa tay kéo nó dậy.

“Sao lại ngồi đây?”

“Sợ huynh bị tứ bá la dữ quá, trốn đi len lén khóc.” Hoằng Vượng cười hì hì nói, “Đi, a mã cho đệ cái cung nhỏ, chúng ta đi bắn cung.”

“Ừ.” tay đối phương nhỏ hơn tay nó một cỡ, nắm trong tay cảm thấy mềm mại ấm áp. “Bảo Bảo, tương lai đệ muốn làm gì, lĩnh binh xuất chinh giống thập tứ thúc à?”

Hoằng Vượng nghiêng đầu, rồi lắc đầu. “Đệ muốn hiếu thuận với a mã, đợi ông già, đệ sẽ mỗi ngày cõng ông đi.”

“Bát thúc có kiệu, đi nhanh hơn đệ cõng.” Hoằng Huy mình đầy lý tưởng hào hùng lại bị câu nói của nó dập tắt hơn một nửa, cũng thuận miệng nói nhảm mấy câu.

“Được rồi, sau này đệ già đi không được, huynh cũng sẽ cõng đệ.”

“Huynh lớn hơn đệ, tương lai chắc chắn già trước đệ!”

“Nói bậy....”

Gió nhè nhẹ thổi, ánh mặt trời xuyên qua tàn cây, rọi xuống bóng người loang lổ của hai đứa trẻ.

Ngựa xe của đại quân chuẩn bị hơn nửa năm, cuối cùng vào tháng ba năm Khang Hy thứ năm mươi sẵn sàng xuất phát, Thập Tứ A ca Dận Trinh được phong làm Phủ Viễn Đại tướng quân, lấy vương tước Đa La Bối lặc, dùng cờ Chính Hoàng Kỳ, kiểu dáng chiếu theo kiểu cờ của vua, Khang Hy đích thân đưa tiễn, vương công đại thần, ấn theo phẩm hàm tụ tập đầy đủ ở ngoài ngọ môn, theo thánh giá đưa tiễn, cờ quạt ngợp trời, trống nhạc rầm vang, thanh thế hiển hách đến tột đỉnh.

Trương Đình Ngọc đứng trong hàng đại thần, cùng mọi người nhìn Thập Tứ A ca mặc quân trang, quỳ xuống nhận sắc ấn, xong thống lĩnh đại quân đi đến Đức Thắng Môn, trùng trùng điệp điệp thẳng tiến, trong lòng vừa ngạc nhiên vừa cảm thán, nhớ đến năm xưa dù là Đại A ca xuất chinh, cũng không nhận được nhiều thánh quyến đến thế, năm ấy thánh giá thân chinh Cát Nhĩ Đan, cùng lắm đến thế này mà thôi, lại nghĩ đến Hoàng thượng vẫn chưa lập Thái tử, có phải vì trên Thập Tứ A ca có nhiều huynh trưởng, không thiếu người xuất sắc, e sợ Thập Tứ A ca không thể phục chúng, nên hiện thời mới mong hắn lĩnh binh xuất chinh, lập được chiến công trở về, đến lúc đó....

Y càng cân nhắc càng hãi hùng, vội vàng dẹp xuống suy nghĩ của bản thân, không dám nghĩ tiếp.

Bất kể có bao nhiêu người có cùng suy nghĩ như Trương Đình Ngọc, thì đại quân vừa đi chưa được hai tháng, Khang Hy lại ngã bệnh.