Sơn Hà Nhật Nguyệt

Chương 144: Di chiếu




Dận Tự vừa vào cửa, đã cảm thấy bầu không khí có điều không ổn.

“Chẳng lẽ Hi Hiền lại gặp vận may không tốt, đừng nói là đặt cả nhà đấy.” Dận Tự thấy sắc mặt Đới Đạc không tốt, chọc ghẹo.

Tên Đới Đạc này có một tật xấu, chính là thích cờ bạc, nhưng may mà không sa đà, mỗi lần cược cũng rất ít, chỉ xem như giải trí, chung quy ba bốn ngày phải đến sòng bạc lượn một vòng.

Đới Đạc xốc lại tinh thần, gắng cười nói: “Sao có thể chứ.... Bát gia đến, nói vậy có chuyện quan trọng muốn trao đổi với chủ tử, nô tài cáo lui trước.”

“Đợi đã,” Dận Tự lấy một tờ danh sách từ trong tay áo ra, đưa cho Dận Chân. “Đây là danh sách do Thập Tam viết, người trong đây, là người năm xưa đệ ấy giao hảo hay đề bạt khi còn chưởng quản Binh Bộ, biết đâu có thể dùng, Hi Hiền xưa nay được tứ ca coi trọng, cũng xem thử đi?”

Dận Chân nhận lấy danh sách, liếc mắt nhìn Đới Đạc, lạnh lùng nói: “Đã vậy, thì nán lại.”

Đới Đạc bị cái liếc mắt của y khiến cho rùng mình, chỉ hận không cách nào đem toàn bộ những lời đã nói ra nuốt lại vào bụng, hắn nhất thời vì ham lợi trước mắt, khiến chủ tử thấy không vừa lòng về mình.

Nghĩ vậy, bèn ngóng trong nhanh chóng lấy công chuộc tội, lúc này Dận Chân vừa xem xong danh sách, thuận tay đưa cho hắn.

Hắn vốn là người thông minh, chỉ xem mấy lượt, đã cảm thấy không ổn.

“Mấy người này, không thể dùng.”

Dận Chân nhíu mày.

Đới Đạc nhìn sắc mặt y, vội nói: “Thập Tam gia đề cử, thành ý khẩn thiết, biểu hiện trung thành với Tứ gia, chẳng qua mấy người này, một số đã được chuyển đi, còn lại thì dù phụ trách phòng thủ Kinh Kỳ, nhưng chỉ e đã đầu phục bên Thập Tứ gia.”

Dận Tự gật đầu, giống như dự đoán của hắn.

“Tứ ca, thật chất phòng thủ Kinh Kỳ, đều nằm trong tay Cửu môn đề đốc, nhân thủ bên trong dù nhiều, đến lúc đó đứng trước cửu môn kinh thành, cũng không làm gì được, đợi đến đại cuộc đã định, thì....”

Hắn không nói thêm gì nữa, Dận Chân đã hiểu ý.

“Chỉ đành vậy thôi, ông ấy còn tại vị, không cho phép người khác có hành động quá trớn dưới mắt ông, chúng ta đi đến bước này đã không dễ.”

Y thoáng ngừng lại, nói với Đới Đạc: “Ngươi lui ra ngoài trước đi.”

Đới Đạc như lấy được đại xá, lập tức vâng lời ra ngoài, trước khi đi vô ý lướt mắt nhìn về phía Dận Tự, trùng hợp sao đối diện tầm mắt của đối phương, tim không khỏi nhảy dựng, vội cúi đầu lui ra ngoài.

Đợi đến lúc ra khỏi cửa, mới không nhịn được thở phào một hơi dài, lại bắt đầu hồi tưởng đến ánh mắt thoáng qua mang theo hàm ý sâu xa của Liêm Quận vương, cứ cảm thấy như đối phương nhìn ra manh mối gì đấy.

Trong chư vị Hoàng tử, thời trẻ huy hoàng, ngày nay một là lụn bại hai là xoàng xoàng, trong khi Bát A ca vẫn có thể ngồi vững ngai cao hơn mười năm sừng sững không ngã, ắt không phải hạng người tầm thường, vậy mà bản thân lại nóng đầu, nhiều lần ở trước mặt chủ tử ngáng chân vị gia này, đúng là thiếu suy nghĩ.

Nghĩ như vậy, lại ra một thân mồ hôi lạnh, đối với lời nói hành động lúc trước của bản thân, thật sự cực kỳ hối hận.

“Hôm qua Hoàng a mã triệu đệ tiến cung, hỏi đệ có suy nghĩ gì với ngai vàng.”

Trong phòng chỉ còn hai người họ, Dận Tự nói chuyện cũng thoải mái.

Hô hấp của Dận Chân như đình trệ.

Lúc Đới Đạc mật báo việc này, y từng nghĩ đến vô số khả năng, nhưng không ngờ ông ấy lại thẳng thắng dứt khoác như vậy.

“Đệ trả lời thế nào?”

Dận Tự thấy y cũng bất ngờ như hắn lúc đó, thở dài: “Đệ còn có thể trả lời thế nào, nói đơn giản dù ai lên làm Hoàng đế, bản thân nhất định cũng trung thành tận tụy.”

Dận Chân nhăn mày. “Sao Hoàng a mã đột nhiên lại hỏi vấn đề này....”

“Bên phía Tây Bắc, có gì khác thường không?” Dận Tự cũng không nghĩ ra, đột nhiên đầu óc xoay vòng.

Dận Chân trầm ngâm nói: “Hiện tại đại quân vẫn đang giằng co với Sách Vọng A Lạp Bố Thản, không có tin thắng lợi truyền về, Hoàng a mã cũng không có ý hạ chỉ triệu Thập Tứ về, nếu thánh thể có vấn đề, chắc chắn sẽ không bình tĩnh như vậy....”

An khang của Hoàng đế, gắn liền với thái bình của toàn thiên hạ, nên bệnh án của Khang Hy, từ trước đến nay luôn được bảo quản nghiêm ngặt, sẽ không cho phép người ngoài dễ dàng tra xét, do đó, mất đi con đường hoàn hảo để dò xét tình trạng sức khỏe của vua.

“Trước tiên khoan vội hành động, để tránh lưu lại sơ hở, nhưng hãy bảo Long Khoa Đa mật thiết chú ý hướng đi bên phòng thủ Kinh Kỳ, nếu Thập Tứ muốn phái người quay về kinh, chắc chắn không qua khỏi mắt Long Khoa Đa.”

Dận Chân ừ, ngưng mắt nhìn Dận Tự, không biết chợt nhớ ra chuyện gì, khẽ thở dài.

“Nhớ năm nào huynh và đệ còn nhỏ hơn Hoằng Huy Hoằng Vượng hiện tại, vậy mà mới chớp mắt, đã cách nhiều năm.”

Dận Tự cười nói: “Năm tháng không tha một ai, qua mấy năm nữa, Hoằng Vượng cũng tới tuổi cưới vợ.”

Dận Chân nhìn gương mặt thanh thoát nho nhã của hắn, phong thái khoan thai trầm ổn, hồi tưởng lại chuyện Na Lạp thị nói với y cách đây mấy ngày, từ lúc Phú Sát thị qua đời, trong phủ hắn con cái đơn bạc, tuy Trương thị được đưa lên làm Trắc phúc tấn, nhưng dù sao xuất thân thấp, nhiều năm qua, Dận Tự vừa phải bận rộn việc triều đình, về đến phủ còn phải xử lý việc trong phủ, mà ngay cả một người tâm lý hiểu ý cũng không có.

Nếu không phải hai người dây dưa nhiều năm, trong phủ người nay e rằng đã nữ nhân thành đàn.

Trong lòng chung quy cảm thấy mắc nợ, lời đến bên miệng, lại vòng vo.

“Hai người trong phủ đệ, vẫn an phận chứ?”

Y đang chỉ hai Cách cách vào phủ trước đấy, Chương Giai thị cùng Quách Lạc La thị.

Vốn hai người này là do trong cung chỉ định, Quách Lạc La thị là họ hàng xa của Nghi Phi, là bà thì Dận Tự cũng phải nể mặt, chẳng qua hiện tại sức khỏe Khang Hy không tốt, không dư hơi để ý đến những việc nhỏ nhặt, cộng thêm Dận Tự không thích hai người này vừa vào phủ đã toan tính ton hót Hoằng Vượng, đồng thời không để Trương thị vào mắt, vì vậy chẳng bao giờ qua đêm chỗ các nàng.

Giống như không ngờ y sẽ nhắc đến chuyện này, Dận Tự khẽ nhăn mày, rồi nói: “Ừm, cũng được, sao tứ ca lại nhắc đến họ?”

Dận Chân có điều mất tự nhiên, do dự hồi lâu mới nói. “Trong phủ đệ đến nay chỉ có một mình Hoằng Vượng....”

Dận Tự nhướng mày, hiếm khi thấy bộ dạng ấp a ấp úng của y, cảm thấy buồn cười.

Nhớ đến mấy năm trước, y cũng từng nhắc đến chuyện này, lúc ấy bảo hắn nên nạp thêm người vào phủ, nói đến đau lòng kiểu như cắt mất miếng thịt từ trên người y, sao giờ ngược lại mang lòng áy náy?

Tam thê tứ thiếp, con cháu thành đàn, đối với thế nhân mà nói là một chuyện đáng để ngưỡng mộ, đó là chuyện hiển nhiên, nhưng Dận Tự lại không thích thế, không nói đến lúc đó trong phủ lại y như phủ của Lão Cửu, không lúc nào được yên tĩnh, dù là người nghiêm khắc như Dận Chân, cũng không ngăn được người khác xuống tay với Hoằng Huy, hay Lục A ca chết yểu kia, chính là chứng cứ rõ ràng nhất.

Dận Tự vừa là cha, lại vừa là mẹ, từ lâu đã xem Hoằng Vượng như tâm can bảo bối, dù không cưng chiều nó, nhưng cũng không cho phép người ngoài ức hiếp nó, qua chuyện của Quách Lạc La thị, hắn biết nếu tương lai có người vào phủ, có thể sinh được con, đến lúc đó chỗ đứng của Hoằng Vượng chắc chắn sẽ không vững.

Nếu như vậy, hắn thà trong phủ vắng vẻ đìu hiu, dù con cái đơn bạc, có Hoằng Vượng hiếu thuận nghe lời, đã đủ hơn vô số người bên ngoài.

Huống hồ kiếp trước rơi vào cảnh thê ly tử tán, đến nhà cũng không giữ được, hắn đã sớm coi nhẹ những thứ này, sâu tận đáy lòng, luôn nghĩ rằng nếu cuối cùng có ngày giẫm lên vết xe đổ kiếp trước, người nhà càng ít, đương nhiên lo lắng càng ít, không tội gì bắt một đống người phải chịu chết theo hắn.

Nghe được lời giải thích của hắn, sắc mặt Dận Chân trở nên cổ quái.

Y chỉ tưởng rằng Dận Tự thích không gian yên tĩnh, chướng mắt chuyện lục đục tình cảm trong hậu viện, lại không ngờ hắn vì nhi tử mà lo liệu chu toàn như vậy, không khỏi cảm thấy chua.

Ta cùng Hoằng Vượng, ai quan trọng với ngươi hơn?

Vấn đề này đã lẩn quẩn trong lòng y không biết bao nhiêu mà nói, nhưng không thể nào hỏi ra miệng.

Dận Chân khẽ cắn môi nói: “Từ sau khi Niên thị vào phủ, huynh cũng không nạp thêm ai khác.”

Lời vừa ra khỏi miệng, y lập tức thấy hối hận.

Đây không phải rõ ràng muốn nói với đối phương, chính là vì hắn sao?

Dận Tự thoáng khựng lại, lát sau mới hiểu ý y, đáy mắt không khỏi lắp đầy ý cười.

Người này, có thể đa nghi ngờ vực, nhưng thật sự là đặt mình trong lòng.

“Tứ ca.”

“Gì?” thái độ trả lời lạnh lùng mà trúc trắc.

Dận Tự buồn cười, nắm tay y, nhiệt độ thấu qua lòng bàn tay truyền đến, khô ráo lại cực nóng.

Dận Chân ngẩn ra, vô thức nắm lại tay hắn.

Mượt mà hơi lạnh, giống như người này.

Người này....

Y thở sâu một hơi, cảm xúc sốt sắng dần dần bình ổn.

Người này, là muốn bầu bạn với y cả đời.

Nên....

Nên, thỉnh thoảng mất mặt trước hắn, nói lời thật lòng, cũng không sao.

Bên phía Lương Cửu Công, lại không ổn.

Trên thực tế, bắt đầu từ năm Khang Hy thứ bốn mươi tám, tay của Khang Hy đã không còn lưu loát, phê duyệt trên tấu chương có đôi khi viết không đủ lực, xiêu xiêu vẹo vẹo, đến nỗi phải tìm người viết thay.

Người viết thay, ít nhìn ít nói ít hỏi, không phải người kín miệng thì không thể đảm nhiệm, Khang Hy trúng ý Trương Đình Ngọc khiêm tốn trầm lặng, nên tìm y đến.

Nhưng hôm nay, lại có phần kỳ quái.

Lương Cửu Công hầu hạ kề bên, không có lệnh vua, đương nhiên không thể rời khỏi, lão nhìn Khang Hy đang ngồi trên ngự án viết gì đấy được một nửa, lại thoáng suy tư, cuối cùng thở dài, bỏ bút xuống, bảo lão đi triệu Trương Đình Ngọc đến.

Lương Cửu Công thấy nghi ngờ, nhưng không dám ngừng nghỉ, vội vội vàng vàng đi ra ngoài truyền lệnh, hai năm nay Trương Đình Ngọc giúp vua khởi thảo chiếu lệnh thậm chí phê thay tấu chương, sớm thành thói quen, nhưng lần này thấy gấp gáp như thế, vẫn như trước không nhịn được thấp giọng dò hỏi.

“Lương Cửu Công, đây là....?”

Lương Cửu Công đứng ở cửa, lắc đầu, đè thấp giọng có vẻ gấp rút: “Trương đại nhân đừng nên hỏi.”

Giọng nói Khang Hy từ trong vọng ra: “Có phải Trương Đình Ngọc đến?”

Trương Đình Ngọc không dám trì hoãn, vội đáp. “Có thần.”

“Vào đi.”

Lương Cửu Công giữ cửa, nhìn Trương Đình Ngọc đi vào, lại đóng cửa, tự mình đứng canh bên ngoài, ngực đập thình thịch, không kiềm được hoảng loạn trong lòng.

Sau khi triều Thanh xác lập sự thống trị, xét thấy tiền triều trọng dụng hoạn quan, dẫn đến đủ chuyện rối loạn do yêm nô tham gia vào chính sự, nên hạn chế thái giám tập viết, đồng thời đưa hoạn quan về dưới quyền Kính Sự Phòng Nội Vụ Phủ, nghiêm cấm thái giám can thiệp triều chính, thành ra dù Lương Cửu Công được cho là tâm phúc của Khang Hy, thì trên thực tế, cũng chỉ là thái giám.

Thời Tiên đế Thuận Trị, từng sủng ái thái giám Ngô Lương Phụ, năm Thuận Trị thứ mười lăm, Ngô Lương Phụ cấu kết với quan viên ăn hối lộ, nhờ được Tiên đế che chở mà không bị kết tội, kết quả tân đế đăng cơ, lập tức bị quy tội thay đổi quy chế tổ tông – xử tử. Lương Cửu Công vẫn nhớ biến cố cung đình này, ghi khắc kết cuộc của Ngô Lương Phụ trong lòng, dù vương công đại thần có trọng đãi lão, lão cũng không dám vượt quá giới hạn bản thân.

Có điều hiện tại, lão không thể tiếp tục không tính trước cho bản thân.

Dù lão một chữ bẻ đôi cũng không biết, chỉ vẻn vẹn đọc được tên mỗi lão, nhưng ở bên cạnh Khang Hy nhiều năm, dù chỉ phỏng đoán, cũng có thể nhận biết sơ sơ đường nét nghĩa của một số chữ.

Như vừa rồi, Khang Hy tự mình đề bút viết mấy chữ, những chữ lão nhận biết được gồm có “con cháu”, “Hoàng tử”.

Những chữ này, cũng không hiếm gặp, trong tấu chương mọi ngày cũng có khi xuất hiện, chỉ là kết hợp với tình huống sức khỏe dạo gần đây của Khang Hy, thần sắc cử chỉ, lại liên tiếp triệu kiến Liêm Quận vương, Trương Đình Ngọc mật kiến, không thể không khiến người khác suy nghĩ lung tung.

Lương Cửu Công cố gắng dằn xuống sóng dữ trỗi dậy trong lòng, thở gấp trong yên lặng.

Có đôi khi biết càng nhiều, tính mạng lại càng khó giữ.

Triều đại có truyền thống tuẫn táng, mà lão lại là người hầu hạ kề bên, từng chứng kiến nhiều bí mật, đến lúc đó tân hoàng đăng cơ, sao có thể khoan dung cho lão?

Nghĩ vậy, Lương Cửu Công không khỏi rùng mình, nhất thời tay chân lạnh lẽo.

Trong Tây Noãn Các, Trương Đình Ngọc quỳ trong chốc lát, phát hiện Khang Hy không gọi y đứng dậy, cũng không có tiếng động gì khác, không kiềm được hơi ngước đầu dậy liếc trộm, phát hiện Khang Hy đang tựa người ngồi trên trường kỷ, thần sắc lo âu bần thần, lại mang theo mờ mịt, hoàn toàn không còn sự khôn khéo giỏi giang thời trẻ, nếu không phải vẫn đang mặc long bào, thoạt trông như thể một ông lão bá tính bình dân trong tầm tuổi.

Hoàng thượng đã già.

Trương Đình Ngọc thở dài trong lòng, y nhớ đến năm mình vừa đỗ tiến sĩ, vào thẳng Nam Thư Phòng, Hoàng đế mang theo ý cười hỏi, đây là thiên lý câu của Trương gia sao, phụ thân ngươi là cánh tay của trẫm, người phải hậu sinh khả úy đấy.

Mới chớp mắt, đã mười năm, lòng nhiệt huyết của bản thân đã dần dần mài mòn bình ổn, ông thì đã đến tuổi sáu mươi.

Thời gian một nén nhang trôi qua, dù là người nhẫn nại giỏi như Trương Đình Ngọc, cũng không chịu được phải nhẹ giọng gọi. “Hoàng thượng?”

Khang Hy không có phản ứng, y ngẩng đầu lên, mới phát hiện Khang Hy đang chống má, hai mắt khép hờ, tựa như đang ngủ.

Trương Đình Ngọc hết cách, chỉ biết gọi thêm mấy tiếng nữa, mí mắt Khang Hy khẽ động đậy, mở mắt, ngồi thẳng dậy, nhìn về phía y.

“Hành Thần tới rồi, đứng lên đi.”

“Tạ ơn Hoàng thượng.”

Trương Đình Ngọc đứng dậy, thấy bộ dáng tinh thần rã rời của ông, bỗng nhớ đến người cha già trước lúc qua đời, cũng lúc tỉnh lúc ngủ như thế.

“Trẫm gần đây thường hay mơ về chuyện thuở xưa,” Khang Hy thở dài, “Đêm qua còn mơ thấy phụ thân của ngươi – Trương Anh, diện mạo trẻ trung, trẫm thiếu chút nữa không nhận ra, cuối cùng còn đánh cờ với ông ấy....”

Trương Đình Ngọc nghe vậy bàng hoàng, vội nói: “Hoàng thượng, tiên phụ ở dưới có linh thiêng, chắc chắn không muốn thấy ngài vì ông mà hao tâm tổn trí, xin Hoàng thượng hãy bảo trọng long thể!”

Khang Hy lắc đầu, không tiếp lời của y: “Người bên cạnh trẫm, Thái hoàng thái hậu, Thái hậu, đều đã ra đi từng người từng người một, đến cả các cựu thần triều Khang Hy, cũng không còn lại mấy người....”

Trương Đình Ngọc nghe ông cảm khái, há miệng, lại không biết nói gì, buộc lòng im lặng lắng nghe.

E rằng trong lòng ông, không chỉ đang tưởng nhớ những người đã không còn trên nhân thế, mà còn hồi tưởng lại thời huy hoàng đỉnh cao của chính ông.

Khang Hy nói được mấy câu, lại bắt đầu im lặng, bần thần nhìn ra ngoài cửa sổ, lát sau, mang giày đứng dậy, đi lại vài bước.

“Ngươi đến giúp trẫm, viết chiếu thư.”

“Dạ.” Trương Đình Ngọc đi tới trước bàn, mài mực đề bút, lẳng lặng đợi Khang Hy mở miệng.

“Trước nay đế vương cai trị thiên hạ không phải chưa từng đưa việc kính thiên pháp tổ lên hàng đầu, thực hiện kính thiên pháp tổ một cách thực tế chính là vỗ về, an định dân chúng,” Khang Hy ngưng lại, tìm từ thích hợp, nói tiếp: “.... Nay trẫm đã được thất tuần, tại vị sáu mươi mốt năm, thực là nhờ trời đất tổ tông xã tắc ngầm phù hộ, không phải do đức bạc của trẫm.”

(Kính thiên pháp tổ: kính trời và tuân theo lễ pháp của tổ tiên)

Đây là di chiếu!

Ngòi bút trong tay Trương Đình Ngọc run lên, thiếu chút nữa lưu lại vết mực trên giấy, may nhờ mười năm tôi luyện, vẫn có thể giúp y miễn cưỡng ổn định tinh thần, tập trung nghe giọng của Khang Hy.

“Xem một lượt sử sách, từ lúc Hoàng đế đăng ngôi đến nay là hơn bốn ngàn ba trăm năm mươi năm, tổng cộng có ba trăm vị đế vương, nhưng người tại vị lâu được như trẫm thì rất ít ỏi.” Trong giọng nói của ông mang theo kiêu ngạo.

Ông quả thật xứng để kiêu ngạo, nhìn chung sử sách, cũng chỉ có Hán Vũ Đế Lưu Triệt tại vị năm mươi bốn năm, đến cả người tại vị lâu nhất chính là Vạn Lịch Đế, cũng chỉ đến bốn mươi tám năm.

“Nay trẫm đã đến tuổi Nhĩ Thuận, sở hữu bốn biển, tử tôn hơn một trăm năm mươi người, thiên hạ bình an vui vẻ, phúc của trẫm đã quá dày, sau này dù có gặp bất trắc thì lòng vẫn thanh thản....”

(Nhĩ Thuận: người đạt độ tuổi 60, thông suốt sự đời, không còn phiền não)

Giọng nói ngày càng nhỏ cuối cùng ngừng lại, Trương Đình Ngọc dừng bút, ngước đầu nhìn Khang Hy.

Thấy ông đang đi đi lại lại, thở dài một hơi, lát sau xua tay nói: “Đốt.”

Trong giọng nói, mang theo tiêu điều, suy tàn.

Trương Đình Ngọc ngẩn ra, lấy lại tinh thần, mang di chiếu viết được một nửa đến trước ngọn nến đốt đi.

“Thôi, ngươi lui ra trước đi.”

“Dạ.”

Y dè dặt trả lời, đang định lui ra ngoài, bất chợt nghe Khang Hy nói: “Chuyện ngày hôm nay, nếu truyền đến tai người khác, thì đừng trách trẫm không niệm tình xưa.”

Giọng nói lạnh lùng, mơ hồ mang theo sát ý.

Trương Đình Ngọc khẽ run, vội vàng quỳ xuống: “Thần biết.”

Thấy Khang Hy không nói tiếp, mới đứng dậy rời đi.

Lúc sắp bước chân khỏi cửa, y không nhịn được ngoảnh đầu nhìn về phía Khang Hy, thì thấy ông vẫn đứng yên tại chỗ, nhìn ra cửa sổ, không biết đang nghĩ gì.