Sơn Hà Nhật Nguyệt

Chương 150: Tru tâm




“A mã!” Hoằng Vượng vội vàng vỗ lưng giúp hắn thuận khí.

Dận Tự ngừng sặc, dở khóc dở cười hỏi nó. “Con học được câu này từ đâu?”

Sự giảo hoạt chợt vụt qua mắt nó, cười ngu nói: “Nói vậy trong phủ sẽ không có Kế phúc tấn ạ?”

Dận Tự chỉ cần nhìn thôi đã nhận ra suy nghĩ trong cái đầu nhỏ của nó rồi, vươn tay nhéo má nó rồi kéo qua hai bên, thầm tiếc nuối mặt thằng con mình không còn mập mạp như thời còn bé, tuy xúc cảm vẫn tuyệt như trước.

Hoằng Vượng ới một tiếng, không phản kháng, vẫn cười hặc hặc như trước.

“Con không muốn a mã cưới Kế phúc tấn?” Dận Tự bỏ tay ra.

“Nhi tử không muốn có người quấy rấy a mã.” Hoằng Vượng nháy mắt, tỏ vẻ vô tội.

Dận Tự gõ đầu nó, cũng không định giấu diếm, cười nói: “A mã không định lấy Kế phúc tấn, đúng như lời con nói, phiền, tình hình trong phủ hiện tại đã rất ổn rồi, Trương ngạc nương của con quản lý, ta rất yên tâm.” nếu là thiếp thì còn dễ nói, chứ Kế phúc tấn dù sao cũng là thê tử đường đường chính chính của hắn, phải ghi tên vào thư tịch, tương lai nếu sinh được con, khó trách việc ả sẽ suy tính vì con mình.

Hơn nữa người nọ, chắc chắn sẽ không cho hắn lấy đâu.

Chuyển hướng câu chuyện, lại quay về nhi tử. “Ban nãy nghe con nhắc đến Hoằng Xuân, con thường hay chơi với nó à?”

Hoằng Vượng thấy phụ thân hỏi chính sự, bèn rút lại vẻ đùa, lắc đầu nói: “Thường ngày còn chỉ thân thiết với Đại A ca, và cả Hoằng Huyên của nhà thập thúc, còn những người khác, chỉ là xã giao, có điều dù Hoằng Xuân không phải đích tử của thập tứ thúc, nhưng tính tình lại trung hậu dễ gần, trước kia nói chuyện với nó cũng nhiều, nhưng từ sau khi thập tứ thúc xảy ra chuyện, dường như nó trở nên u uất không vui, không thấy nói gì.”

Đại A ca mà nó nhắc đến, chính là Hoằng Huy, nay cũng đã mười bốn tuổi, Dận Chân đang định sang năm cho nó đến Lại Bộ học hỏi, y làm việc thiết thực, không thích khoa trương, lại có tiền lệ là chư vị Hoàng tử của Khang Hy, nên càng không thể để nhi tử của mình trở thành một Hoàng a ca không hiểu nỗi khổ nhân gian.

“Hoằng Minh thì sao?” Hoằng Xuân là con của Trắc phúc tấn Thư Thư Giác La thị, còn Hoằng Minh là đích tử.

“Hoằng Minh không chơi với tụi con, hiện giờ tinh thần lại càng sa sút hơn, tuy nó hơi kiêu ngạo, nhưng không phải người có lòng dạ xấu, nếu được dạy dỗ nghiêm khắc, sẽ thành người tài giỏi.”

Hoằng Vượng trả lời một cách đĩnh đạc, đánh giá công bằng, không cố hạ thập một ai, ánh mắt sáng ngời, khác hẳn dáng vẻ dựa giẫm lên phụ thân của nó, Dận Tự thầm gật đầu, nghĩ đến lúc hắn vào độ tuổi này ở kiếp trước, chưa chắc đã có được tầm nhìn cũng như đầu óc như nó, mặt khác lại lo lắng nó thông minh quá dẫn đến người khác đố kỵ.

Thương cho phụ mẫu trong thiên hạ, dù là người có thân phận hiển hách như Dận Tự, trong vấn đề liên quan đến nhi tử, cũng không hơn gì người thường.

“Con xem, trong mấy A ca của đương kim Hoàng thượng, từng người ra sao?”

Hoằng Vượng nghe vậy thoáng chút do dự.

Dận Tự nhận ra sự e dè trong nó, cười vẻ tán thưởng: “Ở đây chỉ có hai phụ tử chúng ta, cứ nói đừng ngại.”

Đương kim Hoàng đế, có ba Hoàng tử.

Trưởng tử Hoằng Huy, là con của Hoàng hậu Na Lạp thị, đích tử chính cung, tuổi lớn có đức, tuy hiện tại chưa phong tước, Dận Chân cũng chưa từng tỏ ý sẽ để nhi tử nào kế vị, nhưng trong mắt mọi người, đại đa số đều đặt về phía Hoằng Huy. Tề Phi Lý thị sinh được Hoằng Quân thì mất sớm, nay chỉ còn lại Tam A ca Hoằng Thời, mới vừa đến Thượng Thư Phòng chưa đầy hai năm, trông thì cũng có vẻ thông minh lanh lợi, Ngũ A ca Hoằng Trú do Dụ Tần Cảnh thị sinh, vừa tròn một tuổi, tuổi tác quá chênh lệch với hai vị huynh trưởng, tiềm năng gì đấy thì hiện tại chưa nhận ra.

So với Tiên đế có hơn hai mươi nhi tử, Dận Chân thật sự được tính vào hàng con cái ít ỏi.

“Đại A ca rất thân với nhi tử, hiển nhiên khỏi cần bàn, Ngũ A ca còn quá bé, vẫn chưa nhận thấy có gì đặc biệt, kế đó là Tam A ca,” Hoằng Vượng lắc đầu, “Nhi tử không thích nó lắm.”

“Nó có chỗ nào không tốt?” Dận Tự thấy hứng thú, hắn tự có đánh giá riêng về ba người này, nhưng hắn lại rất muốn nghe xem Hoằng Vượng sẽ nói thế nào.

“Lòng dạ hẹp hòi, không thể tha thứ cho người, nhi tử và Đại A ca thân thiết, nên mỗi lần Tam A ca thấy con, đều không tỏ ra vui vẻ, cái ánh mắt đó, khiến người khác khó chịu, đã vậy nó còn muốn trưng cái mặt cười, để dụ dỗ làm quen nhi tử.”

Dận Tự gật đầu, sờ đầu nó, thở dài: “Bảo Bảo, tội con.”

Dận Tự và Thập Tam được Hoàng đế trọng dụng, lại là đệ đệ của Thiên tử, quyền cao chức trọng, đương nhiên có vô số người muốn nịnh nọt lấy lòng, đến cả nhi tử của họ ở trong cung, cũng không được yên. Đến nay Dận Chân vẫn chưa một lần xác định địa vị của các A ca, nên đến cả thân phận như Hoằng Trú, đương nhiên cũng muốn đến mượn sức Hoằng Vượng.

“A mã không cần lo, con đã lớn, đương nhiên phải sẻ chia cùng a mã chứ.” Hoằng Vượng dính sát hắn, nói: “Người cực khổ quá rồi, qua mấy năm nữa, người hãy nói với Hoàng thượng xin từ chức, về nhà dưỡng lão, đến lúc đó con đã có thể làm việc, con nuôi người là được rồi.”

Dận Tự nghe vậy thì lấy làm vui: “Bảo Bảo nhà ta cũng biết nuôi cả nhà cơ đấy, con lấy gì nuôi ta, tiền cưới vợ của con, còn phải nhờ vào a mã gom góp đấy!”

“Con không cưới vợ, sau này hai phụ tử chúng ta nương tựa lẫn nhau, con muốn ở bên a mã cả đời.” Hoằng Vượng bộc lộ ý nguyện vĩ đại nhất trong đời nó, trên gương mặt còn vương nét trẻ con bày đầy vẻ nghiêm trang.

“Hồ đồ!” Dận Tự cười đến muốn tắt thở.

Người nào đó đang ngồi trong cung phê duyệt tấu chương, còn chưa hay biết có người ngấp nghé người trong lòng của mình.

Tháng mười năm Ung Chính thứ nhất, Tông Nhân Phủ dâng tấu, Tân đế yên vị, những người khác vì tránh húy danh của vua, nên trong tên không được phép có chữ giống, Dận được đổi thành Doãn, riêng chữ Trinh trong Dận Trinh của Thập Tứ A ca vì đồng âm với tục danh của Hoàng đế, do đó phải sửa thành Đề. Hoàng đế phê duyệt, nhưng riêng hai người được phép ngoại lệ, chính là Liêm Thân vương Dận Tự, cùng Di Thân vương Dận Tường, có thể tiếp tục dùng chữ Dận, không cần kiêng kỵ, tỏ rõ ân sủng.

Cùng tháng, dưới thỉnh cầu của Tuần phủ Trực Lệ, Hoàng đế cho Trực Lệ tiên phong thi hành chính sách trưng thu thuế dựa theo đầu mẫu ruộng, tức “Than đinh nhập mẫu”, mấy tháng sau đấy, thấy có hiệu quả, bắt đầu phổ biến trên cả nước.

Tháng mười hai năm Ung Chính thứ nhất, vấn đề sinh sống của người Bát Kỳ trong thời Khang Hy bị gác lại, lại được đệ trình lần nữa. Liêm Thân vương Dận Tự thượng tấu xin hủy bỏ quy định người Bát Kỳ không được làm nông buôn bán, Hoàng đế phê chuẩn, đưa xuống Bát Kỳ, bắt đầu thi hành.

Chính sách chủ yếu có ba điều:

Một, cho phép người Bát Kỳ làm nông buôn bán.

Hai, nghiêm khắc xét xử người Bát Kỳ nhiễm các thói hư tật xấu như say xỉn, ca hát, đánh bạc, trong phạm vi Cửu Môn không được phép mở rạp, phàm là người tổ chức cờ bạc, bị xét xử, nặng thì đi đày, nhẹ thì phạt gậy.

Ba, mỗi Kỳ thuộc Bát Kỳ đều phải phái hai ngàn nam đinh trai tráng, đi đến các vùng hoang liêu ở Đông Bắc, Tây Nam để khai hoang, thời hạn ba năm, nếu biểu hiện tốt, khi trở về sẽ được bổ khuyết thẳng vào các chỗ còn thiếu trong quân đội, những người thuộc quân đội Bát Kỳ nếu không có tiến bộ, thì sẽ bị thay thế, cứ lặp đi lặp lại như vậy, dù là hoàng thân quốc thích, cũng không ngoại lệ.

Phương sách than đinh nhập mẫu và vấn đề sinh sống của Bát Kỳ vừa được công bố, cái trước thì đụng đến lợi ích của địa chủ thân sĩ, đạt quan quý nhân khắp thiên hạ, cái sau thì khiến cho con cháu Bát Kỳ vốn lười nhác thành tính không biết trốn đâu cho thoát, nhưng nay Hoàng đế có tác phong như sấm rền gió giật, độc đoán chuyên quyền, phàm là huynh đệ có năng lực phản đối y, không phải bị giam lỏng, thì là đứng về phe y, hơn nữa đến cả Giản Thân vương Nhã Nhi Giang A, Đông gia cũng dốc lòng tán thành, tuy người khác mang đầy lòng oán trách, nhưng cũng không dám công nhiên phản đối.

Cứ tiếp tục như vậy, dù quốc khố không được đến mức dư dả, nhưng cũng không đến nỗi nghèo rớt mồng tơi, thần thái Dận Chân sáng láng, đặt hơn phân nửa sinh lực vào chính vụ cần xử lý, nào còn vẻ mệt mỏi trước đây, chỉ tội cho các cận thần, như Trương Đình Ngọc và Dận Tự, mỗi ngày chưa đến giờ Dậu thì không được về.

Dận Tự day day ấn đường, khép lại giấy tờ.

Nhìn sắc trời dần đổi màu, cuối cùng cũng có thể hồi phủ nghỉ ngơi.

“Chư vị cũng về đi, không còn sớm nữa.” do gần đây công việc bề bộn, dẫn đến người của toàn Hộ Bộ phải cùng hắn bận rộn suốt cả ngày cả đêm, Dận Tự ngồi đấy, hắn không đi, những người khác dễ gì đi.

Hộ bộ Thượng thư Trương Bằng Cách cười nói: “Vương gia cứ về trước, hạ quan còn chút việc, để xử lý cho xong, đỡ mắc công ngày mai lại thêm phiền.”

Tính tình Dận Tự hòa nhã, đặt kế bên Hoàng đế nóng nảy, lạnh lùng nghiêm khắc, có thể nói là đối lập rõ rệt, các quan viên khi ở bên cạnh Hoàng đế phải hứng chịu đủ sự tàn phá của gió bão, nên khi được ở bên Dận Tự, cảm giác như được gió xuân hong khô.

Mấy năm trước Trương Bằng Cách từng vì chuyện trị thủy mà bị Khang Hy răn đe giáng chức, lúc Dận Chân đăng cơ, liền đề bạt ông, làm cộng sự của Dận Tự, ông làm quan thanh liêm, cũng không biết lương lẹo, bản tính cổ hủ ăn sâu vào máu, vì vậy Dận Tự khá hợp với ông.

“Ông không đi, người dưới sao dám đi, ông xem như thương cho họ, đừng tiếp tục lề mề ở lại đây, có chuyện gì, ngày mai làm tiếp!” Dận Tự đồng thời đứng dậy, nhưng bất thình lình trước mắt như tối sầm đi, hơi lảo đảo ngã về phía trước, may mà có Trương Bằng Cách nhanh tay lẹ mắt, vươn tay đỡ lấy hắn.

“Vương gia?!”

“Không sao.” Dận Tự xua tay, đứng đợi cảm giác choáng váng và khó chịu ở hai mắt từ từ rút đi.

Quan viên xung quanh thấy vậy, cũng hấp tấp vây lại hỏi.

Trương Bằng Cách thấy sắc mặt hắn không khỏe, bèn nói: “Không bằng mời Thái y đến xem sao?”

“Chẳng qua đứng dậy hơi gấp thôi, bệnh cũ ấy mà.” Dận Tự thoáng cười, không để tâm.

Mỗi khi mệt nhọc, cảm giác đau đớn ở hai mắt sẽ trở nên kịch liệt, đây là chút bệnh vặt mắc phải từ năm đi Bình Dương Sơn Tây, Thái y tới lui mấy bận rồi cuối cùng cũng chỉ bảo hắn tĩnh dưỡng, dần dà, Dận Tự tập mãi thành quen, cũng không xem trọng nó nữa.

“Bệnh phải trị từ sớm, hạ quan thấy khí sắc của Vương gia không tốt, chút chuyện này chúng hạ quan có thể làm được, tốt hơn hết người nên nghỉ ngơi đi.” Trương Bằng Cách khuyên bảo.

Dận Tự thở dài: “Chuyện đưa người Bát Kỳ đến vùng đồn điền Đông Bắc, bên trên có người đứng đầu các Kỳ và Tông Nhân Phủ giúp đỡ, bên ta chỉ mỗi chuyện than đinh nhập mẫu, cũng đủ khiến các vị bận tối mặt, sao ta có thể không làm gương, vả lại chỉ cần qua đợt này, thì có thể thư thái rồi.”

Hắn ngưng lại, rồi tiếp tục nói với những người khác: “Mọi người hãy cố gắng hơn, đợi chuyện này qua rồi, Vương gia mời mọi người đến tửu lâu Hà thị ăn no uống say.”

Đương nhiên mọi người đều cười ủng hộ.

Nói thêm mấy câu rồi Dận Tự để họ giải tán ra về.

Ra khỏi nha môn, Lục Cửu đã đứng chờ sẵn, kế bên là một cái kiệu.

“Gia, hồi phủ?”

Dận Tự thoáng nghĩ rồi nói, “Tiến cung.”

Trong tay hắn còn đang giữ một bản điều trần, là ý kiến về cuộc sống của người Bát Kỳ, nhân lúc vừa viết xong, định đưa cho người nọ xem, giờ này chắc Tây Noãn Các đã lên đèn.

Đến nơi, quả nhiên, Tây Noãn Các đèn đuốc sáng trưng, người nọ đang bưng chén cháo Bát Bảo nóng hổi, mặt khác thì đang cầm tấu chương xem xét, thấy Dận Tự đến, bỏ tấu chương xuống, đến cả giày cũng không mang, đã bước xuống trường kỷ.

“Ôi, Hoàng thượng, cẩn thận, mặt đất lạnh!” Tô Bồi Thịnh cầm giày bước theo mang cho y.

“Nhiều chuyện!” Dận Chân lẩm bẩm một câu, nhưng vẫn ngoan ngoãn mang giày, dù mệt mỏi nhưng không giấu được vui sướng. “Đệ ăn chưa?”

Dận Tự cười, cũng là gương mặt mệt rủ.

“Chưa, vừa viết xong điều trần, đoán chừng cửa cung chưa đóng, nên tranh thủ đem đến cho Hoàng thượng xem.”

Tô Bồi Thịnh cực nhạy: “Vậy nô tài đi bưng đồ ăn đến cho Vương gia?”

Không đợi Dận Tự trả lời, Dận Chân đã nói: “Mau lên!”

Lại quay qua ngoắc tay với Dận Tự: “Mau đến đây ngồi cho ấm, đi cả đoạn đường rồi, bên ngoài lạnh không?”

Tô Bồi Thịnh thức thời lui ra ngoài, đồng thời nhẹ nhàng khép cửa lại.

“Không bằng đêm nay ngủ lại trong cung đi, đừng về, trời đã sắp tối rồi.”

“Vậy không hợp lễ.” đúng là Dận Tự lạnh, nên không từ chối, ngồi xuống đối diện Dận Chân.

Dận Chân trừng mắt nhìn hắn, vươn tay kéo hắn qua, ôm gọn vào lòng, dùng hơi ấm của chính mình để sưởi ấm cơ thể lạnh lẽo của hắn.

“Đây là nơi để nghị sự, thuở Tiên đế cũng có thần tử phải thảo luận chính sự thâu đêm được giữ lại ngủ, có gì không hợp lễ chứ?”

Nói xong bèn đẩy đĩa bánh mình vẫn chưa đụng vào qua cho hắn.

“Đệ ăn miếng bánh làm ấm dạ dày trước, thức ăn sẽ được bưng lên ngay.”

Dận Tự gật đầu, thuận tay nhón miếng bánh đưa vào miệng, chưa đủ nếm vị, đã đưa bản điều trần cho y, mặt khác muốn lui khỏi lòng y, Hoàng đế ôm Vương gia, nếu truyền ra ngoài, chỉ e mặt mũi quân thần của hai người nọ đều mất hết.

Dận Chân thì không chịu thả, từ sau khi đăng cơ, Dưỡng Tâm Điện đã thành nơi thường trú của y, thủ vệ cũng như tính bảo mật đương nhiên được bảo đảm, chưa kể còn đang đóng cửa.

Xem sơ qua, y đột nhiên “A” một tiếng, tất cả tinh thần đều đặt vào giấy, thoáng buông lỏng tay ôm Dận Tự, hắn lập tức nhân cơ hội tránh xa, trở về vị trí cũ.

“Xóa bỏ lệnh cấm khai thác than, phân chia sản xuất.... Ừm, di chuyển hoàng thất về trú ở Thịnh Kinh?” Dận Chân nhỏ giọng đọc ra, nhịn không được ngước đầu nhìn hắn, tỏ vẻ ngạc nhiên.

Dận Tự cười khổ: “Cái cuối cùng là hạ sách, không phải vạn bất đắc dĩ, không nên thực hiện, thần đệ chỉ sợ rằng hiện nay nhân khẩu người Bát Kỳ tăng nhanh chóng mặt, Đại Đô lại không thể sản xuất, cứ chôn chân ở chốn kinh thành phồn hoa, tiếp tục kéo dài, hậu quả không thể đoán trước, chẳng bằng ra lệnh cho họ di dời về vùng đất khởi hưng.”

Dận Chân gật đầu: “Chính sách này ban hành, ắt dấy lên sự phản đối của không ít hoàng thất, hiện tại vẫn chưa đến bước đó.”

Dận Tự thở dài: “Nếu thật có ngày này, tất cả tội lỗi hãy để thần đệ gánh vác, dù sao lúc bác bỏ thể chế người Bát Kỳ không được phép buôn bán làm nông của tổ tiên, đệ đã thành tội nhân thiên cổ rồi.”

Hắn chỉ muốn làm những việc mà kiếp trước không thể làm, từ cổ chí kim, người mang ý đồ thay đổi thể chế xã hội, không ai có kết cuộc tốt đẹp, chẳng qua hắn đã chết một lần, đối với vinh nhục sau khi chết, đã không còn để trong lòng.

“Đây là trẫm cho phép, nếu là tội, cũng nên do trẫm gánh chịu, có liên quan gì đến đệ chứ?” Dận Chân nói với vẻ không vui.

Dận Tự mỉm cười, dẫn dắt y chuyển hướng câu chuyện: “Nhìn tứ ca có vẻ rầu rĩ, có gì để đệ đây có thể cống hiến không?”

Bị hắn nhắc nhớ, Dận Chân cầm lấy tờ tấu chương, quăng đến trước mặt hắn: “Một ngày nào đó, trẫm nhất định phải diệt sạch đám tham quan này.”

Dận Tự mở ra xem, tấu chương là do Chức tạo Tô Châu Lý Húc viết, chẳng qua là trình bày mấy việc vặt vảnh, thỉnh an theo lệ, ngày xưa Tam đại Chức tạo Giang Nam dựa vào Thập Tứ A ca của Tiên đế, nào ngờ đến cuối cùng ngôi vị Hoàng đế lại thuộc về người nằm ngoài dự định của họ, với quan hệ giữa Khang Hy và họ, vậy mà ông lại chưa từng để lộ nửa tiếng gió, trong ba nhà, Lý Gia là hăng hái nhất, thành thử bây giờ trở thành đối tượng Dận Chân ghim hận nhất.

“Lý Húc định lấy lòng tứ ca, đang thăm dò sở thích của ngài đây đấy.” Dận Tự xem xong, nhoẻn miệng cười.

Dận Chân thì lại hừ lạnh: “Trẫm không cần lão lấy lòng!”

Dận Tự nhìn giữa hai hàng mày của y đọng lại bao bức bối, trong lòng tự biết mấy ngày nay y bị chính sự ùn ùn kéo tới đè đến độ không thở nỗi, hậu cung lại có Ô Nhã thị ồn ào không yên, chỉ e tình trạng của y hiện tại chẳng qua là bị cái khổ áp bức đang có xu hướng kích động muốn bạo phát, không khỏi an ủi: “Tứ ca hãy nhẫn nhịn thêm một thời gian nữa, hiện tại nếu không có lý do chính đáng, không tiện động thủ.”

“Bên Tây Bắc vẫn đang thiếu ngân lượng, vừa hay có thể tịch biên nhà chúng bổ sung!” Dận Chân cười gằn, bỗng cảm thấy sự ấm áp trong phòng lại lẫn thêm chút khô nóng, không khỏi bước xuống trường kỷ đi lại vài bước.

“Đệ nói xem trẫm nên bắt đầu điều tra từ kinh thành, hay nên bắt đầu từ Giang Nam thì tốt hơn?” không đợi Dận Tự trả lời, y lại bắt đầu đảo bước. “Kinh thành thì rối rắm khó gỡ, một khi làm sẽ rút dây động rừng, Giang Nam thì núi cao Hoàng đế xa, muốn điều tra cũng e không dễ, không phải vào năm Khang Hy thứ ba mươi sáu đệ từng đến Dương Châu một chuyến à, lúc ấy....”

Y vừa nói vừa quay đầu nhìn Dận Tự, giọng nhỏ dần rồi im bặt.

Người nọ đang tay chống trán, cơ thể ngã lệch về phía cạnh bàn, mệt đến độ thiếp đi.

Đúng lúc này Tô Bồi Thịnh bưng theo điểm tâm nhẹ nhàng đẩy cửa vào.

“Hoàng....”

Vừa nói được một chữ, đã bị Dận Chân ngăn lại, nhìn dáng Dận Tự, hắn cũng không dám cất tiếng, để đồ xuống, rồi lặng lẽ lui ra ngoài.

Ra đến trước cửa, còn thấy Hoàng đế cởi áo choàng xuống, khoác lên người Liêm Thân vương.

Cái bàn nhỏ đặt trên trường kỷ, còn một chồng tấu chương cao ngất.

Hắn nhẹ tay khép cửa lại, thở dài trong im lặng.

Vốn còn định nhờ Liêm Thân vương khuyên nhủ Vạn tuế gia đừng nên lao lực quá độ, nhưng giờ nhìn lại Liêm Thân vương, chẳng hơn Vạn tuế gia là bao, ngược lại còn chưa biết ai mệt hơn ai.

Tháng người hai, là thời điểm gió lạnh thấu xương nhất, Thập Tam lại phải xuất phát đi Tây Bắc, đồng hành còn có Đôn Quận Vương, Thập A ca Doãn Nga của Tiên đế.

Trong danh sách ban đầu không có hắn, nhưng Doãn Nga nghe nói Thập Tam sắp đi Tây Bắc, vội vã tiến cung tự động xung phong, cũng không biết hắn nói thế nào, lại được Dận Chân đồng ý, còn là thân phận phó thủ của Thập Tam.

Dận Chân chiếu theo quy mô năm xưa Thập Tứ xuất chinh, chuẩn bị một buổi nghi thức đưa tiễn long trọng cho họ, Thập Tam và Doãn Nga cưỡi trên hai con ngựa cao lớn, giữa đôi mày toát lên tia sáng phấn chấn, áo choàng bay phần phật trong gió, như gợi lại cảnh tượng hào hùng rạng rỡ thuở niên thiếu năm nào, Thập Tam bị nhốt mười năm, hai chân chịu lạnh lưu lại mầm bệnh, nhưng không chịu đợi đến mùa xuân ấm áp, đã vội vã muốn lên đường.

Để tránh trên đường gió tuyết lớn, Thập Tam lại bị bệnh cũ hành, Dận Chân còn đặc biệt cử một Thái y đi theo, lại ban cho Thập Tam và Doãn Nga thân phận khâm sai, cấp cho một ngàn tinh binh, để họ tùy cơ ứng biến.

“Đến nơi rồi đừng quên gởi thư về, thập tam đệ đi đứng bất tiện, đệ phải xung phong gánh vác nhiều hơn biết chưa, gia quyến của hai đệ ở kinh thành, huynh sẽ cho người thường xuyên quan tâm.” Dận Tự sóng vai bước đi bên Doãn Nga, Dận Chân thì đi cùng Thập Tam ở đằng trước.

“Bát ca yên tâm, chỉ có một chuyện, đệ vẫn không yên lòng.” Doãn Nga vỗ ngực, hào khí ngất trời bảo đảm, đến sau lại một theo chút ngập ngừng.

“Cứ nói đừng ngại.”

“Chuyện Lão Cửu....” Doãn Nga muốn nói lại thôi, thở dài thườn thượt: “Huynh ấy cũng là bị che mờ mắt, lủi vào hẻm cụt, nhưng đệ và huynh ấy, dù sao cũng cùng nhau lớn lên, không dành lòng nhìn huynh ấy bị nhốt cả đời, nếu có cơ hội, thì xin bát ca hãy xin tội dùm, xem có thể thả huynh ấy ra không, trải qua chuyện này, chắc huynh ấy cũng đã tỉnh ngộ.”

“Đệ yên tâm, Hoàng thượng không chừng sẽ thả chúng ra thôi, còn nếu không, huynh sẽ cố hết sức nghĩ cách.”

Tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng hắn không chắc lắm, lúc ấy Lão Cửu và Thập Tứ bị nhốt trong cung, chứ không phải Tông Nhân Phủ, Dận Tự vốn cho rằng Dận Chân sẽ không nhốt họ lâu, nhưng ai dè một năm trôi qua, y vẫn không nhắc gì đến, Dận Tự cơ bản không biết trong đầu y nghĩ sao về chuyện này.

Doãn Nga gật đầu, cảm kích nói: “Chúng đệ từ nhỏ đã ngang bướng, toàn nhờ vào bát ca chiếu cố, lần này đệ có thể đi Tây Bắc, ít nhiều gì cũng nhờ bát ca ở giữa hòa giải, bằng không với quan hệ giữa đệ và Lão Cửu, chỉ e cả đời này đừng mong rời khỏi kinh.”

Dận Tự bật cười, thật sự là hắn chưa từng mở lời nói câu nào, toàn do người nọ quyết định cả thôi.

“Đệ quá xem trọng huynh rồi, nếu Hoàng thượng không đồng ý, huynh có nói nhiều tới đâu cũng vô dụng, tất cả là nhờ đệ làm người ngay thẳng, nên nhận được phúc lợi ngày hôm nay, đường xá xa xôi, bão cát mênh mông, phải cẩn thận giữ gìn sức khỏe, ta đợi các đệ trở về, huynh đệ chúng ta lại say một lần!”

Doãn Nga cười lớn, cùng hắn đập tay thề: “Nhất định không phụ lời hẹn hôm nay, bát ca, đợi tụi đệ về!”

Lúc này ở đằng trước Dận Chân cũng nói xong lời chia tay với Thập Tam, Thập Tam cúi đầu với Dận Chân, xoay người lên ngựa, lại xoay người chắp tay với hắn, rồi kép dây cương, phóng thẳng về phía trước.

Doãn Nga thấy thế, cũng quỳ lạy Dận Chân nói lời cáo biệt, lên ngựa đi theo.

Bụi bay cuồn cuộn, vùi lấp bóng dáng hai người họ, khó lòng nhìn rõ.

Dận Chân trở lại cung, nghe cung nhân báo lại, nói Ô Nhã thị muốn gặp y, dạo gần đây tâm trạng y khá buồn bực, không cần suy nghĩ đã từ chối, nhưng bất chợt nhớ đến lời khuyên của Dận Tự mấy hôm trước, không khỏi nghĩ lại, bảo cung nhân về báo lại, lát sau y sẽ đến.

Tới Vĩnh Hòa Cung, thì thấy Na Lạp thị đã ở đấy, tiếng nói tiếng cười với Ô Nhã thị, hơn nữa nhìn sắc mặt Hoàng hậu, trông có vẻ hớn hở, Dận Chân thấy kỳ lạ, nhưng ngoài mặt vẫn hành lễ thỉnh an Ô Nhã thị theo quy tắc.

“Thôi nào, hành lễ gì chứ, đứng lên đi.” Ô Nhã thị thấy y, mặc dù không hiền hòa như khi trò chuyện cùng Hoàng hậu, nhưng cũng không lạnh lùng như trước. “Mới nãy Hoàng hậu còn nói cùng ai gia, sắp đến tháng giêng, thời gian chịu tang Tiên đế cũng đã qua, trong cung quá quạnh quẽ, có lẽ nên tổ chức tiệc giúp bầu không khí sôi nổi hơn.”

Dận Chân liếc nhìn Na Lạp thị, gật đầu nói: “Phải, Hoàng ngạc nương muốn lo liệu thế nào, thì cứ nói với Hoàng hậu là được rồi, đừng nên mệt mỏi, đến lúc đó đón cả tụi Hoằng Minh Hoằng Xuân tiến cung, ở cùng người vài ngày.”

Ô Nhã thị nghe y tự chủ động đề cập đến, sắc mặt tốt lên thấy rõ. “Nếu vậy không phải là bà già này bất công à, truyền ra ngoài e không tốt cho danh tiếng của Hoàng thượng, nếu phải đón, thì đón hết cả đám trẻ, như Hoằng Huyên – con của Lão Thập, Hoằng Xương – con của Lão Thập Tam, a mã của chúng đi xa, Hoàng thượng nên chú ý an ủi gia quyến của chúng.”

Dận Chân nghe lời mẫu thân nói, cảm thấy bà đang dần có tự giác và phong phạm của mẫu nghi thiên hạ, không khỏi cười: “Mọi chuyện nghe theo Hoàng ngạc nương.”

Ô Nhã thị thỏa mãn gật đầu, rồi nói: “Nhiều ngày nay nghe nói vì chuyện Tây Bắc và cuộc sống người Bát Kỳ, Hoàng thượng chưa ngủ được một giấc tròn?”

Không đợi Dận Chân trả lời, bà đã tiếp lời: “Triều mới thời đại mới, bận bịu là chuyện thường tình, hậu cung không được tham gia vào chính sự, ai gia biết, chẳng qua nhìn khí sắc của Hoàng thượng không được tốt, cần phải chú ý giữ gìn sức khỏe mới được, giang sơn xã tắc này, hiện tại đều trong cậy vào một mình con.”

“Hoàng ngạc nương yên tâm, nhị thần sẽ chú ý.”

Na Lạp thị thấy hai mẫu tử trò chuyện càng lúc càng hợp, nhoẻn miệng cười, mượn cớ có việc bận nên xin cáo lui trước.

“Hoàng thượng còn chưa dùng ngọ thiện đúng không, chi bằng hôm nay nán lại đây dùng chung?” Ô Nhã thị chưa bao giờ biểu hiện ôn hòa với người con này như vậy, nhìn thái độ nhẹ nhàng của y, trong lòng bà cũng thấy chút gì đó mất tự nhiên, không khỏi hỏi.

“Vậy đành làm phiền Hoàng ngạc nương.”

Người trước mặt, dù sao cũng là mẫu thân đã hoài thai mười tháng sinh hạ y, dù có thiên vị Thập Tứ cỡ nào, thì tận sâu trong nội tâm y, vẫn luôn khao khát có một ngày bà sẽ quay đầu lại nhìn, để rồi phát hiện ra điểm tốt của y, chẳng qua trải qua bao nhiều lần hy vọng rồi thất vọng, nên giờ đây dù y khá bất ngờ vì thái độ của Ô Nhã thị, thì cũng không dám ôm quá nhiều hy vọng.

Lúc dùng thiện cả hai bên không trao đổi nhiều, nhưng bầu không khí không còn gượng gạo như trước đây, giờ Dận Chân mới dần yên lòng, xen chút vui.

Lẽ nào là ông trời mở mắt, mẫu thân cuối cùng cũng bằng lòng hòa thuận với y, y chỉ ngóng trông có vậy mà thôi, xin đừng mau chóng tan biến.

Có lẽ là trời cao lắng nghe khát vọng của Dận Chân, mấy ngày kế tiếp, Dận Chân đều đúng giờ đúng giấc, đến Vĩnh Hòa Cung thỉnh an, hai mẫu tử cũng không xảy ra tranh cãi, ngược lại loáng thoáng bầu không khí hòa thuận ấm áp, Dận Chân chỉ cho rằng cuối cùng thì lời khuyên của Dận Tự và Na Lạp thị cũng có hiệu quả, lúc đi đến chỗ của Ô Nhã thị, cũng thấy vui hơn.

Tháng giêng sắp đến, một ngày Dận Chân hạ triều, đi đến Vĩnh Hòa Cung, Ô Nhã thị vẫn theo thường lệ giữ y lại dùng thiện, bàn ăn trông có vẻ phong phú hơn ngày thường.

Dận Chân thoáng ngạc nhiên hỏi: “Có chuyện gì vui sao?”

Ô Nhã thị gắng cười nói: “Đâu có chuyện vui gì, chẳng qua thấy con bình thường ăn ít, nên đặc biệt sai người chuẩn bị thêm mấy món, để con ăn được nhiều hơn.”

Dận Chân cảm thấy ấm lòng, cũng không để ý đến vẻ khác thường trên mặt bà, chỉ cười: “Hoàng ngạc nương có lòng rồi, có điều trẫm không thích ăn mặn cho lắm, thường ngày đều lấy món chay làm chính.”

Tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng vẫn cầm đũa gắp một miếng thịt, cho vào miệng.

Ô Nhã thị thấy y trông có vẻ đang vui, suy nghĩ trong giây lát, cuối cùng không nhịn được mà mở lời nói: “Sắp đến tết rồi, hai đệ đệ của con vẫn bị giam, thật sự rất đáng thương, không bằng thả chúng ra đi, được không.”

Dận Chân khựng tay, khẽ nhăn mày.

Mặc dù y không thích Ô Nhã thị nhắc đến Thập Tứ, nhưng dù sao mấy ngày nay hai mẫu tử ở chung rất hòa thuận, y không muốn vì chuyện này mà nảy sinh hiềm khích, bèn nghĩ nên giải thích thế nào cho phải.

Ô Nhã thị thấy y không nói lời nào, chỉ cho rằng Dận Chân không muốn, không khỏi cuống lên, lời vuột khỏi miệng: “Nếu con không chịu thả, ai gia cũng không muốn ăn cái tết này!”

Đời này Dận Chân hận nhất là người khác uy hiếp y, nghe vậy lập tức sa sầm.

“Ý của Hoàng ngạc nương là sao?”

Ô Nhã thị nhìn y, phát âm rõ từng chữ một: “Thập Tứ là đệ đệ cùng mẹ với con, cũng là cốt nhục của ta, sao con có thể nhẫn tâm đến thế, bắt ép mẫu tử ta phải hai nơi xa cách, con muốn nhìn bà già này nhớ con đến chết mới hả dạ, có đúng không?”

Dận Chân không thanh minh, chỉ cười gằn nói: “Vậy thì sao?”

Ô Nhã thị tức đến run tay: “Giỏi, giỏi, không ngờ đến ai gia lại sinh ra một đứa con lòng lang dạ sói, sớm biết vậy, sớm biết vậy....”

Lời nói dang dở tiếp theo là gì, bà không nói, nhưng ánh mắt nhìn Dận Chân, cứ tựa như kẻ thù.

Dận Chân không nhìn bà, đứng dậy đi thẳng ra cửa, sau lưng y truyền đến tiếng chén dĩa bị ném vỡ, y không quay đầu lại liếc mắt lấy một cái.

Từ lúc đoạt vị thất bại, Doãn Đường và Thập Tứ bị nhốt riêng tại thiên điện trong hoàng cung, chỗ ấy khá giống như lãnh cung, không có thủ dụ của Hoàng đế, không ai được phép vào.

Lúc Dận Tự đến, mang theo lệnh bài ngự tứ, thị vệ nhận ra thân phận của y, cũng không dám ngăn cản, bèn để y vào trong.

Dận Chân không có ngược đãi họ, trong điện bày biện đầy đủ mọi thứ, chẳng qua trong cung điện rộng lớn ấy lại rất vắng vẻ, chỉ có độc nhất một người, kêu trời trời không thấu, kêu đất đất không nghe, với thân phận của Doãn Đường và Thập Tứ mà nói, đương nhiên chịu không nổi.

“Bát ca!” Doãn Đường đang ngồi thừ người trước cửa sổ, thấy người đến, sau giây phút ngơ ngác thì lập tức nhào qua, mừng rỡ đan xen.

“Có phải huynh đến thả đệ ra không?!”

Dận Tự nhìn thần thái mừng như điên của hắn, có chút không đành lòng, đưa tay vịn cánh tay hắn, nói giọng an ủi: “Đệ ngồi xuống trước đi, huynh đến thăm đệ.”

Hào quang trong mắt Doãn Đường vụt tắt trong chớp nhoáng, hắn buông tay Dận Tự ra, thất hồn lạc phách quay trở lại ghế, đặt mông ngồi xuống, không mở miệng nữa.

Dận Tự quan sát hắn một lúc, thấy ngoại trừ gầy đi, cũng không có dấu tích bị ngược đãi, bèn yên lòng, trên thực tế, trong quãng thời gian dài y vẫn không đến thăm Doãn Đường, là do ôm hy vọng sau khi trải qua lần trắc trở này, hắn có thể hoàn toàn thông suốt, bèn rắp tâm cho nếm chút đắng.

“Nghi Phi nương nương đã được ngũ ca đón về phủ dưỡng già, người trong phủ của đệ, huynh cũng sai người săn sóc, họ đều rất mạnh khỏe.”

Thấy hắn không nói lời nào, Dận Tự cũng không gấp, tự rót chung trà, ngồi xuống một cái ghế khác.

Doãn Đường cười buồn: “Đa tạ bát ca.”

Dận Tự nghiêm mặt: “Đệ đừng đa tạ huynh, người đệ phải tạ ơn chính là Hoàng thượng, với hành động, ngôn từ của đệ, nếu không phải Hoàng thượng khai ân, chỉ e xét nhà lưu vong, cũng là hợp tình hợp lý.”

Doãn Đường có chút suy sụp: “Đệ hối hận rồi, nhưng hối hận thì đã sao, Thập Tứ bị nhốt cách đệ không xa, hàng đêm đệ đều có thể nghe thấy tiếng la hét của nó, cũng không biết có phải cuộc sống của nó còn thảm hơn cả đệ, giờ đệ chỉ mong sao nhân lúc còn sống có thể đi ra ngoài nhìn ngạc nương một lần, đã không còn gì tiếc nuối.”

“Đệ hối hận, vẫn chưa đủ, mà phải biết được bản thân đã sai ở đâu, trước đây huynh đã khuyên đệ thế nào hả, đệ không chỉ không nghe, còn chê ta nhiều chuyện.” Dận Tự ngưng trong một giây, “Lão Thập xin đi Tây Bắc ra trận, trước khi đi còn nhờ huynh trông nom đệ.”

Doãn Đường cười đắng: “Cuối cùng Lão Thập cũng được thỏa nguyện, người ca ca như đệ thật vô dụng, đến cả tiễn đệ ấy một đoạn đường cũng không được.”

Dận Tự nhìn hắn ngồi gục đầu ở đấy, lại nhớ đến hình dáng thuở nhỏ của hai đứa nó, không khỏi vỗ vai hắn. “Nếu đệ chịu nghe huynh khuyên, đừng tiếp tục xen vào chuyện này nữa, bằng mọi giá bát ca sẽ bảo vệ đệ bình yên ra ngoài.”

Doãn Đường sửng sốt, ngay sau đó là mừng như điên. “Bát ca?!”

Dận Tự cười: “Thế nào, ở đây thoải mái quá rồi, không muốn ra?”

“Đương nhiên không phải!” Doãn Đường cũng không quan tâm mặt mũi, cầm chặt tay y, đồng thời kéo y lại ôm siết lấy. “Bát ca, bát ca tốt của đệ, đệ biết là huynh không quên đệ mà, từ nhỏ đến lớn, là huynh và Lão Thập đối xử với đệ tốt nhất, đều là do đệ bị lòng tham che mắt, đời này nếu có thể đi ra ngoài, nhất quyết sẽ không giẫm lên vết xe đổ lần nữa!”

“Đệ đừng mừng sớm, huynh cũng chỉ có thể cố gắng hết sức, thành bại thế nào, còn phải xem chính bản thân đệ đấy.” Dận Tự cười nói, lúc trước y từng thử thăm dò Dận Chân, biết Dận Chân không có ý dồn Doãn Đường vào chỗ chết, chẳng qua muốn nhốt hắn mấy năm, để hắn mất hết lòng hiếu thắng.

Dù sao kiếp này thiếu nhân tố là y, nên giữa Doãn Đường và Dận Chân cũng không đi đến bước bế tắc, nhiều lắm chỉ là tòng phạm, không đến nổi rơi vào kết cuộc bị giam đến chết.

Chẳng là Thập Tứ....

Dận Tự ngầm thở dài, không muốn nghĩ tiếp.

Lại trò chuyện với Doãn Đường thêm vài câu, Dận Tự từ thiên điện đi ra, bỗng cảm thấy hai mắt đau buốt, đúng lúc đạp chân hổng, bị ngã về phía trước, may sao kịp thời vịn tay lên lan can, mới tránh được số lăn mấy bậc thang.

Thị vệ đứng canh cửa thấy thế giật bắn, bước lại dìu y.

“Vương gia!”

“Ta không sao.” y xua tay, lấy ra một cái túi gấm đựng ít bạc vụn đặt vào tay thị vệ.

“Đa tạ, cái này xem như thưởng cho các người, để các huynh đệ cầm uống rượu.”

“Cái này....” thị vệ đó đỏ mặt, thoáng chần chừ.

“Cứ xem như ta đa tạ các người thường ngày đã chăm sóc cho cửu đệ.” Dận Tự mỉm cười, không cho hắn từ chối, cũng không tiếp tục nán lại thêm, đi thẳng đến Dưỡng Tâm Điện.

Lúc Dận Tự đến, gặp đúng ngay lúc tâm trạng Dận Chân đang cực kỳ tuột dốc.

Trở về từ chỗ Ô Nhã thị, lại nhận được tấu chương của Niên Canh Nghiêu, trong đấy nêu lên đủ thứ khó khăn của bản thân gã, cuối cùng tổng kết lại một câu, muốn tăng thêm tiền.

Y ném phăng tấu chương lên bàn, cảm giác bức bối khó giữ trào dâng trong lòng.

Hai mắt Dận Tự âm ẩm đau, nên không nhìn thấy sắc mặt Dận Chân, cứ thế nói thẳng vào mục đích mình đến tìm y.

“Hoàng thượng, giam lỏng tại thiên điện, chung quy không phải kế lâu dài, truyền ra ngoài chỉ e sẽ gây nên hiểu lầm trong lòng người đời, tết sắp đến, thần đệ khẩn cầu Hoàng thượng hãy thả Doãn Đường về phủ đoàn tụ với gia đình.” cách hắn nói rất uyển chuyển, chỉ là thời cơ không đúng.

Trong lòng Dận Chân vốn đang tích sẵn giận, vừa nghe hắn đề cập đến Doãn Đường, không khỏi nổi trận lôi đình, nhưng dù sao người trước mặt cũng không giống những người khác, vì vậy y chỉ có thể tiếp tục áp chế lửa giận, nói cho qua: “Tạm thời đừng nhắc đến việc này.”

Dận Tự ngớ ra, nói: “Trước khi Lão Thập đi Tây Bắc, từng nhờ thần đệ chiếu cố cho Doãn Đường, ban nãy thần đệ đến thăm đệ ấy....”

Dận Chân cắt ngang lời hắn, lạnh lùng nói: “Đệ đi thăm Doãn Đường? Sao không nói với trẫm?”

Đường nhìn trước mắt thoáng tối thoáng sáng, Dận Tự không khỏi nhăn mày. “Là thần đệ làm việc không thích đáng, thỉnh Hoàng thượng giáng tội, chẳng qua tội của Doãn Đường, không đáng chết, Hoàng thượng nhân từ, sao không....”

“Ai nói tội nó không đáng chết?” Dận Chân cười gằn, tiện tay cầm một tờ công văn lên, ném đến trước mặt Dận Tự. “Đệ tự xem coi nó viết gì?”

Không đợi Dận Tự cầm lên xem, y đã tiếp tục: “Đệ biết chúng làm gì không? Lão Cửu và Lão Thập Tứ phái người tung ca dao tuyên truyền trong nhân gian, nói ngôi vị của trẫm là do đoạt từ tay Thập Tứ A ca, nói trẫm mưu hại Tiên đế, bây giờ còn hành hạ mẫu thân!”

Dận Tự bàng hoàng, định ngồi xuống nhặt tờ công văn lên xem, nhưng do mất thăng bằng, bèn phải cúi người chống tay lên nền gạch, nhìn thoáng qua cứ như đang quỳ xuống thỉnh tội.

Dận Chân hoàn toàn không chú ý đến sự khác thường của hắn, chỉ cảm thấy cơn tức lấp đầy bụng, vậy mà người trước mặt lại không chịu hiểu cho y, càng giận càng mất lý trí.

“Ngươi chẳng qua cũng chỉ là một thần tử! Nô tài! Dựa vào đâu mà cho rằng bản thân có cái quyền xin tội dùm Doãn Đường? Có phải mấy năm nay trẫm quá sủng ái ngươi, đến độ chừng mực là gì ngươi cũng quên luôn rồi! Lão Cửu và Lão Thập Tứ dám làm ra chuyện thế này, thì đừng nên trách trẫm vô tình, trẫm thấy chúng đến cả con cháu Ái Tân Giác La cũng không đáng làm, không bằng đổi tên thành A Kỳ Na và Hắc Tư Mã đi cho rồi!”

Khi câu cuối cùng lọt vào tai, Dận Tự chỉ cảm thấy một luồng khí ngọt tanh như trào lên cổ họng, khiến tay chân hắn bủn rủn, hắn vội lấy lại bình tĩnh, ấm ớ nói: “Thần đệ có tội, thần đệ đáng chết....”

Dận Chân nói không lựa lời, nói cho đã, nhưng khi lời vuột khỏi miệng, lại thấy hối hận, chẳng qua tính tình y quật cường, cơn giận không thể bốc ra ở chỗ mẫu thân, khi gặp người gần gũi mình nhất, tự nhiên muốn trút hết, hiện tại càng không cách nào vứt hết mặt mũi mà xin lỗi, khựng lại trong giây lát, chỉ có thể gượng gạo nói: “Vậy đệ lui xuống đi, không được trẫm tuyên triệu, không cần tiến cung.”

Dận Tự từ từ đứng dậy, cũng không nhớ rõ bản thân tạ lễ bằng cách nào, rồi làm sao đi ra khỏi cung lên kiệu, chỉ cảm thấy đầu óc đờ đẫn, rối loạn, đến cả ngực cũng như bị bông tắc đầy, không cách nào thở được.

Cỗ kiệu đi suốt một đường, cuối cùng dừng lại.

Tiếng Lục Cửu từ ngoài màn kiệu truyền vào.

“Gia, đến nhà rồi.”

Hắn thở một hơi, bắt lấy xà ngang trong kiệu, lần mò đi ra ngoài.

“Gia?” Lục Cửu thấy sắc mặt hắn khác thường, bèn đi lại gần dò hỏi.

Chỉ nghe thấy Dận Tự chầm chậm nói: “Lục Cửu, ta không thấy đường, ngươi dìu ta.”

Lục Cửu hoảng hồn, chỉ cho là mình nghe nhầm, nhịn không được giơ tay ngay trước mặt hắn quơ qua quơ lại.

Giây sau, tay hắn run lên, tay kia đang cầm đồ, đến cả bị rớt vỡ tan tành trên đất cũng không hề hay biết.

Sắc mặt Dận Tự vẫn bình tĩnh, đứng yên tại chỗ.