Sơn Hà Nhật Nguyệt

Chương 27: Lạt ma




Một tiểu cô nương ước chừng bảy tám tuổi mặc phục sức Mông Cổ cầm một cây cung nhỏ đang đứng đó, mặt mày nhăn nhó, hai má vì tức giận mà phùng lên, trừng mắt nhìn người đứng trước mặt nó.

“Hừ!” Thập A ca Dận Nga hất mặt, bày ra dáng vẻ khinh thường. “Muốn thắng ta, đợi mười năm nữa đi.”

Tuy rằng thân phận của hai hài tử đều không thấp nhưng chẳng qua cũng chỉ là hài tử mà thôi, tiểu hài tử cãi nhau, người xung quanh thân phận có hạn cũng không tiện khuyên can, hơn nữa cũng chẳng phải việc gì quan trọng, ai ngờ tiểu cô nương kia bất ngờ nhào đến xô ngã Dận Nga, vừa giật mình phản ứng lại thì đã bị đánh dữ dội.

Người xung quanh đều ngớ ra, chỉ thấy hai hài tử quấn lấy nhau lăn từ bên này sang bên kia, tiện thể luân phiên thay nhau quần đối phương một trận.

Đợi đến lúc Dận Chân và Dận Tự chạy lại thì hai đứa đã mặt mũi đầy bụi đất.

“Còn không mau kéo chúng ra!” Dận Chân lạnh lùng quát những người đứng cạnh, bọn thị vệ hồi phục tinh thần, vội vàng tiến lên kéo hai đứa ra.

Dù sao thì sức lực của tiểu hài tử cũng bé, mọi người không phí sức mấy đã kéo được hai đứa ra, tiểu cô nương thì khỏi phải nói rồi, tóc tai bù xù, kẹp tóc bị kéo lung tung lộn xộn, hai má bị nhéo sưng phù lên, Dận Nga cũng chẳng khá khẩm gì hơn, từ mấy vết bầm xanh trên mặt thì biết tiểu cô nương này ra tay không hề nhẹ.

“Cách cách, đây đây......” Thị nữ bên cạnh nhìn thấy bộ dạng này của tiểu cô nương, suýt khóc. “Nô tỳ đi bẩm báo với Quận vương......”

“Ngươi dám!” Tiểu cô nương quắc mắt nhìn thẳng. “Một người làm một người chịu, là ta đánh tên đó trước, ngươi báo cho A đa ta biết làm gì, không được đi!”

Dận Tự đứng cạnh nhịn không được bật cười phì, hắn quả thật nhìn không ra, tiểu cô nương này còn có mấy phần tác phong hảo hán.

Dận Nga lại còn đứng một bên làm mặt quỷ khiêu khích. “Kiện cáo là việc làm của tiểu nhân, ta thấy ngươi chính là tiểu nhân đó, cũng chỉ có nữ tử và tiểu nhân khó nuôi!”

Tiểu cô nương lại giương nanh múa vuốt muốn nhào tới đánh người, Dận Tự vội vã giữ nó lại, mặt mày sa sầm nói với Dận Nga: “Còn không mau quay về, đường đường một Hoàng a ca lại ở đây ức hiếp tiểu cô nương, còn ra thể thống gì nữa!”

Dận Nga chưa từng bị Dận Tự đối xử nghiêm khắc thế này, tiềm thức liền cho rằng đây đều là lỗi của tiểu cô nương kia, lại không dám làm trái, chỉ đành hậm hực đi theo thái giám tùy thân quay về.

Dận Tự thấy nó đi xa rồi mới ngồi xổm xuống dịu dàng nói với tiểu cô nương kia: “Vị Cách cách này, xin lỗi, nó là đệ đệ huynh, bình thường không dạy dỗ đàng hoàng, muội đừng tính toán với nó nha.”

Tiểu cô nương cả người nhếch nhác lại không hề tỏ vẻ sợ sệt, nhìn hắn một hồi mới gật đầu nói: “Muội tên là Bảo Âm, huynh đã giải thích thay tên đó rồi, vậy thì quên đi, ngày khác muội lại tỷ thí một trận với tên đó.”

Vừa nói xong thì quay qua thị nữ bên cạnh: “Chúng ta đi thôi.”

Sau khi dẹp yên một màn hài kịch xong, Dận Tự và Dận Chân xoay người đang định quay về doanh trướng, lại phát hiện cách đó không xa có hai người đang đứng, người đứng đầu một thân phục sức Lạt Ma đỏ vàng đan xen, dưới sắc trời tối đen nhìn không rõ ràng lắm, chỉ thấy ánh sáng khi sáng khi tối từ đống lửa đang cháy hừng hực bên cạnh phản chiếu trên gương mặt người đó.

“Lạt Ma Triết Bố Tôn Đan Ba?” Dận Chân kinh ngạc nói.

Triết Bố Tôn Đan Ba là một trong hai Đại Lạt Ma truyền đạo Phật giáo Tạng tại Mông Cổ, có tín đồ khắp Mông Cổ, Khang Hy đối xử với ông cũng rất khách sáo, hai người không dám thất lễ, tiến lên chắp tay hình chữ thập hành lễ.

Dận Tự nhớ đến ánh mắt Triết Bố Tôn Đan Ba nhìn hắn vào trước yến hội, có lòng muốn hỏi nhưng lại không biết phải bắt đầu hỏi từ đâu.

“Hai vị quý nhân, hiện tại định đi về đâu?” Triết Bố Tôn Đan Ba trả lễ, dùng tiếng Mông để hỏi.

“Đang định quay về doanh trướng nghỉ ngơi, còn ngài?” Người trả lời là Dận Chân.

“Ta thấy sắc trời vẫn còn đẹp, định ra ngoài đi dạo.” Triết Bố Tôn Đan Ba mỉm cười nói, rất giản dị gần gũi.

“Lạt Ma tinh thông Phật lý, không biết có thể dành chút thời gian rảnh để chỉ giáo cho Dận Chân hay không?” Từ sau khi Đông Quý phi qua đời, thì Dận Chân dần dần dấy lên hứng thú đối với Phật đạo Phật lý, lúc rỗi rãi không cần đến thư phòng đọc sách, cũng từng xem qua một hai quyển kinh thư điển tịch.

Không ngờ rằng Triết Bố Tôn Đan Ba lại lắc đầu cự tuyệt. “Phật ở trong lòng, không ở bề ngoài.”

Dận Chân thoáng sửng sốt, chỉ tưởng rằng do y tuổi còn quá nhỏ, Triết Bố Tôn Đan Ba không muốn trao đổi với y, cảm thấy hơi bất mãn.

Triết Bố Tôn Đan Ba nhìn y rồi lại chuyển hướng qua Dận Tự.

“Ta có câu, không biết các hạ có muốn nghe hay không.”

“Lạt Ma xin cứ nói.” Dận Tự trả lời.

“Người Trung Nguyên có câu, gọi là ‘tuệ cực tất thương, tình thâm bất thọ’, ngươi hãy tự mình thu xếp cho ổn thỏa.” Ngữ điệu của Triết Bố Tôn Đan Ba rất từ tốn, khi nói đến câu “Tuệ cực tất thương, tình thâm bất thọ” lại dùng tiếng Hán, tuy có hơi mang giọng địa phương nhưng vẫn có thể xem như đoan chính.

Dận Tự chấn động, trăm ngàn lần không ngờ tới Triết Bố Tôn Đan Ba lại nói một câu như thế với hắn.

Dận Chân đứng bên cạnh nghe, khẽ nhíu mày, chỉ cảm giác trong lời của Lạt Ma mang theo một ẩn ý khác, toát ra điềm xấu.

Quay về trướng rồi thấy Dận Tự vẫn đang xuất thần, Dận Chân nói: “Dù có là Lạt Ma, thì lời nói ra cũng không phải thần cơ diệu toán, không cần để trong lòng.”

Dận Tự gượng cười nhưng không lên tiếng.

Hắn vẫn đang suy nghĩ câu nói của Triết Bố Tôn Đan Ba.

Tuệ cực tất thương, tình thâm bất thọ.

Lời này là lời tiên tri, hay là khuyên can?

Là nói hắn kiếp trước tính toán từng bước một, trăm phương ngàn kế, cuối cùng hại người hại mình, hay là bảo hắn kiếp này đừng nên suy nghĩ quá nhiều, để tránh giẫm lên vết xe đổ?

Có lẽ là cả hai.

Vậy nếu hắn không muốn lặp lại vận mệnh kiếp trước thì phải làm gì đây?

Chẳng lẽ chỉ đoạn tuyệt dã tâm thật ra vẫn chưa đủ?

Dận Tự nghĩ không thông.

Dận Chân thì không thích nhìn thấy dáng vẻ hoang mang buồn phiền của hắn, đứng trước mặt đồng thời đặt tay lên vai hắn, nói rõ từng chữ từng chữ: “Một ngày có tứ ca ở đây, có trọng trách gì cũng sẽ giúp đệ gánh vác, việc gì phải suy nghĩ lung tung, khi không hao tổn tinh thần.”

Từ khi hắn sống lại tới nay, người tứ ca này cùng với người trước đây cứ như hai người hoàn toàn khác nhau, làm hắn dần dần bị dao động, đôi khi cũng hay sợ hãi, sợ đến một ngày bản thân tỉnh lại, vẫn đang nằm ở trong Tông Nhân Phủ với những bức tường cao vây quanh, kéo dài hơi tàn.

“Tứ ca, huynh đừng đối xử với đệ tốt quá......”

Hiện giờ đối xử với hắn càng tốt, hắn sợ lúc tỉnh mộng sẽ càng đau khổ.

Dận Chân cảm thấy bên trong ngữ điệu ấy mang mác một nỗi buồn thê lương, làm cho tim người ta như siết lại.

Y nhịn không được đem hai tay đang đặt trên vai Dận Tự chuyển đến bên hai má đối phương, nhưng ngón tay chỉ vừa đụng khẽ đã lập tức rút về.

“Tiếu Bát, huynh biết vì xuất thân của Lương Tần mà đệ đã phải chịu không ít ấm ức, ngày trước huynh cũng không biết, nhưng giờ huynh đã biết thì huynh không thể tiếp tục mặc kệ được nữa, nếu đệ không tin, thì huynh sẽ thề ngay lập tức!”

“Tứ ca nói đi đâu vậy.” Dận Tự phấn chấn tinh thần cười nói, đem những âu lo vì cuộc đối thoại ban nãy với Triết Bố Tôn Đan Ba quăng qua một bên. “Chỉ là đệ sợ huynh lấy vợ rồi thì sẽ quên huynh đệ thôi, đến lúc đó mỗi ngày đệ đều sẽ đến quý phủ nhà huynh ăn chực, đừng có mà chê đệ chướng mắt đấy.”

Thấy cuối cùng mặt hắn cũng giãn ra, Dận Chân khẽ thở phào, cười mắng: “Chỉ biết mỗi việc đục nước béo cò thôi!”