Sơn Nam Hải Bắc

Chương 37




Hôm sau là chủ nhật, Trần Dật vốn phải đi làm nhưng lo Phương Thanh Dã một mình vừa bận việc vừa phải trông nom Đồng Đồng nên cô đổi ca cho đồng nghiệp, chưa đến 8 giờ đã đi mua đồ ăn sáng mang tới thôn Bắc Sơn.

Tối hôm trước Đồng Đồng ngủ muộn nên dậy trễ, Tiết Sơn phải vào phòng dỗ con bé rời giường. Nghe tiếng động ngoài cửa, anh vươn người nhìn qua cửa sổ, thấy Trần Dật đang bước vào sân.

Sau lần Cát Gia tới, anh đã đưa chìa khóa dự phòng cho cô.

Trần Dật đặt túi đồ ăn sáng xuống rồi đi vào phòng Đồng Đồng, cô thấy Tiết Sơn đang nhét chiếc áo mỏng màu hồng nhạt qua đầu con bé.

Con bé vẫn mắt nhắm mắt mở, toàn thân mềm nhũn dựa vào người Tiết Sơn, dáng điệu chưa tỉnh ngủ.

Trần Dật mỉm cười, bảo Tiết Sơn: "Anh cứ để con bé ngủ thêm một lát nữa đi. Em ngồi đây trông".

Tiết Sơn lắc đầu; "Không được để con bé có thói quen ngủ nướng". Nói xong, anh tiếp tục mặc quần áo cho con bé.

Dạo gần đây Trần Dật phát hiện thêm một vài điểm. Vẻ bề ngoài của Tiết Sơn nhìn tưởng điềm đạm, bình tĩnh. Nhưng tính cách bên trong thực ra rất cố chấp và bảo thủ.

Trong cuộc sống, anh cũng không phải là kiểu đàn ông lôi thôi, ngang ngạnh. Có lẽ do từng rèn giũa trong quân đội nên về phương diện nhà cửa anh tương đối chăm chút. Thậm chí đến ký túc của Trần Dật, anh thường xuyên giúp cô dọn dẹp xong mới rời đi.

Trần Dật đi tới nắm chặt tay anh, nửa khuyên nửa dọa: "Một hai lần như vậy không sao. Trái lại, nếu trẻ con ngủ không đủ giấc, sản sinh không đủ chất kích thích trong cơ thể, sẽ trở thành thói quen xấu, dễ không cao lớn được".

Tiết Sơn thoáng ngạc nhiên, nhìn Trần Dật có vẻ tin tưởng.

Trần Dật nhoẻn cười, lấy bộ quần áo trong tay Tiết Sơn, đặt Đồng Đồng ngã chầm chậm xuống giường, khẽ hỏi anh: "Trước ở trong quân đội, anh phải dậy sớm lắm à?".

Tiết Sơn thỏa hiệp, cúi người dém góc chăn cho con bé, theo câu hỏi của Trần Dật, những năm tháng đã qua dần hiện ra trước mắt.

Anh gật đầu: "Sáu giờ đã phải rời giường luyện tập rồi".

Sau đó là dọn dẹp phòng, ăn sáng, huấn luyện các kiểu.

Hai người ra phòng ngoài, Trần Dật hiếu kỳ hỏi: "Luyện tập gì ạ?".

"Đa số là chạy mang vác nặng".

"Chạy xa không ạ?".

"Khoảng ba đến năm cây, bảy tám cây số cũng có".

Trần Dật quay sang nhìn anh, giọng điệu pha chút trêu chọc: "Sau này anh sẽ không huấn luyện Đồng Đồng như thế chứ?".

Tiết Sơn bị trêu, bật cười: "Con gái liễu yếu đào tơ không huấn luyện như thế được".

"Con trai thì được à?".

"Cũng không phải".

"Vậy huấn luyện như thế nào?".

Tiết Sơn bị hỏi nhất thời không biết trả lời sao, chỉ cười đáp: "Phải xem tình hình sau này thế nào đã".

Xem tình hình sau này? Câu nói ấy khiến tai Trần Dật đột nhiên nóng bừng lên.

Dừng chủ đề đó lại, hai người đến bên bàn bắt đầu ăn sáng.

Sáng sớm đầu thu, ánh nắng ôn hòa chiếu xuống mảnh sân nhỏ. Không biết có chú mèo hoang từ đâu tới, nhảy phắt từ trên tường xuống, ngã dúi vào trong rặng tre.

Trần Dật bật cười thành tiếng, Tiết Sơn ngước mắt nhìn cô, hỏi: "Em cười gì vậy?".

Cô đưa tay chỉ ra ngoài, giọng điệu pha chút nghịch ngợm: "Một chú mèo ngốc nghếch".

Chú mèo hoang lông xám lốm đốm chui ra khỏi rặng tre, bình tĩnh liếc nhìn hai người trong phòng, ngẩng cao đầu rời đi.

Nhìn bóng lưng con mèo, một hình ảnh trong quá khứ bỗng vọt ra khỏi đầu Trần Dật.

Cũng có một chú mèo hoang như thế này, đã bỏ đi không quay trở lại.

Cô không giống những đứa trẻ bình thường khác. Từ nhỏ đã không yêu thích động vật. Nhưng mỗi lần nhìn thấy chú mèo ấy, cô vẫn kiên nhẫn tìm đồ ăn cho nó.

Tiết Sơn đang húp cháo, chợt nghe Trần Dật nói: "Sau một khoảng thời gian nữa, anh cùng về quê giúp em một việc nhé".

Anh ngạc nhiên, dò hỏi: "Úy Sơn?".

Trần Dật gật đầu giải thích: "Ngôi nhà cũ ở Úy Sơn bỏ không. Vì xảy ra án mạng nên không ai muốn mua".

Động tác húp cháo dần chậm lại, Tiết Sơn ngước lên nhìn Trần Dật. Mỗi khi nhắc đến chuyện này, giọng điệu của cô vẫn luôn bình thản, như thể mọi chuyện phát sinh từ kiếp trước.

Trần Dật tiếp tục: "Bữa trước bí thư thôn liên lạc với em, có một gia đình di dân đến không ngại chuyện đó, đồng ý mua mảnh đất ấy để xây nhà nhưng giá cả tương đối thấp. Em nghĩ hay là cứ bán đi. Tương lai em cũng không muốn quay trở về nữa, giữ lại cũng không để làm gì".

Nghe xong, Tiết Sơn gật đầu; "Được, anh sẽ đi cùng em".

Câu chuyện chưa kết thúc ở đây.

Trần Dật nói thêm: "Hợp đồng làm việc em ký với thôn Nhã Lý là tám năm. Năm nay là năm thứ ba, phải mất mấy năm nữa mới đạt được yêu cầu vào bệnh viện Tam Giáp của thành phố tham gia nghiên cứu đào tạo chuẩn. Cho nên trong lúc đợi đến hạn hợp đồng, em sẽ cố gắng tìm việc trong thành phố".

Tiết Sơn không ngờ cô lại kể kế hoạch nghề nghiệp của mình cho anh nghe. Tiết Sơn phản ứng chậm nửa nhịp, hỏi: "Em muốn đổi việc à?".

Trần Dật lắc đầu: "Thực ra em rất thích công việc hiện tại, cũng không muốn đổi. Chúng ta có thể sinh sống và làm việc ở nông thôn, nhưng Đồng Đồng thì sao? Tương lai của con bé có thể tiếp nhận nền giáo dục tốt hơn. Em nghĩ vẫn nên tìm việc trong thành phố".

Cô không để tâm đến sắc mặt như đang ngây ra của Tiết Sơn, tiếp tục nói: "Em làm việc mấy năm nay, tuy tiền lương không cao lắm nhưng bình thường chi tiêu không nhiều, có để dành được một ít. Nếu cộng thêm tiền bán ngôi nhà cũ, tiền đặt cọc mua nhà chắc không thành vấn đề. Nhưng tương lai tiêu xài sẽ nhiều nên em nghĩ cần phải trao đổi thêm với anh".

Tiết Sơn hoàn toàn giật mình.

Mỗi giây mỗi phút, anh luôn muốn đối xử tốt, bảo vệ chăm sóc con bé cả đời. Anh cũng từng lo lắng làm thế nào để con bé có thể thuận lợi bước chân vào một ngôi trường thật tốt.

Nhưng anh chưa bao giờ cân nhắc tới thay đổi môi trường giáo dục theo như lời Trần Dật nói.

Trần Dật lẳng lặng nhìn anh: "Em không muốn gây áp lực cho anh. Tiết Sơn, chỉ là em nghĩ, nếu chúng ta quyết định sống cùng nhau thì nên nhìn về phía trước, tiến lên phía trước, để cuộc sống sau này trở nên dễ dàng hơn".

Cô đã suy nghĩ xong hết tất cả, giờ chỉ muốn thuyết phục anh đồng ý.

"Em không có yêu cầu gì lớn. Em chỉ hy vọng, khi anh quyết định làm gì, nên nghĩ cho Đồng Đồng, suy nghĩ cho chúng ta một chút. Hãy đảm bảo mình được bình an và mạnh khỏe, được không anh?".

Nói nhiều như vậy, thực ra trong lòng cô vẫn còn cảm giác lo sợ. Lo sợ sóng êm biển lặng trước mặt, cuối cùng sẽ bị phá vỡ vào một ngày nào đó.

Nhiệt độ dần tăng, ánh nắng trong phòng càng thêm sáng sủa dịu dàng.

Im lặng một lúc lâu, bao lời muốn nói trong lòng anh, rốt cuộc chỉ ngưng kết trong một câu: "Được, anh đồng ý".

***

Trong văn phòng của Cát Gia, trên bàn làm việc, trước mặt Tiết Sơn đặt mấy tấm ảnh chụp bảy tám người đàn ông.

Có tấm chụp cận mặt, có tấm chụp toàn thân, có tấm chụp người chết, cũng có tấm là chụp lén.

Căn phòng cũ kỹ chật hẹp, cửa sổ đóng chặt, toàn bộ ánh sáng đều bị ngăn bên ngoài, chỉ có ánh sáng rực rỡ đổ xuống từ chiếc bóng đèn tiết kiệm năng lượng trên trần nhà.

Cát Gia ngồi đối diện Tiết Sơn, rít một hơi thuốc, chậm rãi nhả khói: "Có biết chúng không?".

Tiết Sơn quan sát từng đặc điểm trên tấm ảnh, trong đầu không ngừng suy ngẫm.

Anh lắc đầu: "Không biết".

Cát Gia gẩy tàn thuốc, nói: "Tôi nhận được tin, một trong số bọn chúng có liên quan mật thiết đến vụ án năm trước".

Tiết Sơn hỏi: "Kẻ đó còn sống?".

Cát Gia lắc đầu: "Tôi không rõ, nên bảo cậu đến nhận dạng".

Có lẽ do đã lâu không liên lạc với những người này nên Tiết Sơn cảm thấy Cát Gia đang chuyện bé xé ra to.

"Thời điểm xảy ra vụ nổ, đã có kẻ trốn thoát?". Anh bình tĩnh dò hỏi.

Cát Gia đáp: "Rất khó nói, đám thuộc hạ của Trịnh Hoành, căn bản không chết thì cũng bị thương. Chúng đều đã bị ta tóm hết".

Ông thả chậm tốc độ: "Nhưng vẫn còn một tên, chúng tôi không chắc lắm".

Kẻ này Cát Gia chưa từng gặp nên muốn dựa vào Tiết Sơn để nhận người.

Suy nghĩ một lát, Tiết Sơn thấp giọng hỏi: "Sơn Ưng?".

Cát Gia gật đầu.

Tiết Sơn chỉ tay vào mấy tấm ảnh: "Ở đây không có hắn".

Anh bổ sung thêm: "Lúc ấy, tôi có theo Trịnh Hoành ra bến tàu để giao dịch, thời điểm vụ nổ xảy ra, hắn chắc chắn đang ở trong tòa nhà".

Điếu thuốc bị nhấn vào trong gạt tàn, phát ra tiếng "xèo xèo".

Cát Gia nhìn Tiết Sơn, hỏi: "Trong quá trình tiếp xúc với Sơn Ưng, cậu có phát hiện ra chút ít hành động khác thường nào của hắn không?".

Tiết Sơn cảm thấy nghi hoặc.

Người có biệt danh là" Sơn Ưng", tên thật Dương Lạc Bình, là gián điệp được cảnh sát chống ma tuý biên giới Phương An cài cắm bên cạnh tên buôn ma tuý Trịnh Hoành. Hắn ta giống như anh, mang thân phận cảnh sát đặc biệt, tức "cảnh sát ngầm".

Cách tổ chức thì không giống, nhưng nhiệm vụ giống nhau, sau khi tình cờ biết thân phận của đối phương, thỉnh thoảng họ sẽ gặp mặt, trao đổi một vài tin tức mà không đi ngược với tổ chức của nhau.

"Liệu có phải đã được cảnh sát biên phòng giải cứu?". Tiết Sơn đặt câu hỏi.

Lặng im một lát, Cát Gia khẽ lắc đầu: "Có một số việc, tổ chức giữ bí mật kỷ luật, cho dù là bạn đồng hành chiến đấu cũng không được phép trao đổi".

Tiết Sơn nhịn không được hỏi: "Vậy ông tìm hiểu Sơn Ưng là vì...".

Cát Gia mỉm cười, không trả lời.

Tiết Sơn biết mình không được phép hỏi quá nhiều nên không tiếp tục hỏi nữa. Anh chỉ nói: "Hồi ấy tôi không tiếp xúc nhiều với hắn. Chỉ cảm thấy hắn ta bề ngoài thì cà lơ phất phơ, miệng lưỡi trơn tru. Nhưng thực ra tâm tư lại kín đáo, làm việc rất thận trọng".

Cát Gia lắng nghe, thi thoảng gật đầu.

"Hắn ta đối với vấn đề tiền bạc như thế nào?".

Thoáng nhớ lại, Tiết Sơn đáp: "Hắn từng lén lút nuốt một ít tiền hàng của Trịnh Hoành".

"Sau đó thì sao?". Cát Gia truy vấn.

"Trịnh Hoành không phát hiện ra". Tiết Sơn trả lời.

Nét mặt Cát Gia dần buông lỏng, xem ra trong lòng đã có ý tưởng.

"Tốt, tôi hiểu rồi".

***

Ăn trưa xong, Trần Dật dẫn Đồng Đồng về viện. Lúc đi trên đường, bắt gặp một chiếc ô tô màu vàng chạy lướt qua rồi dừng lại.

Nhìn thấy hai cô cháu, hai người trong xe bước nhanh xuống.

Nhìn đôi trai xinh gái đẹp đứng nép vào nhau, Trần Dật không tự chủ giương cao khóe môi.

Dư Sanh Sanh thấy Trần Dật nắm tay Đồng Đồng, liền tức giận "ôi" một tiếng: "Một tháng không gặp, cậu bắt đầu làm bảo mẫu rồi đấy à?".

Giọng điệu không thoải mái cho lắm nhưng Trần Dật biết rõ cô nàng chỉ giỏi khẩu xà tâm Phật. Cô không so đo, cố ý bỏ qua, chào hỏi người đàn ông đứng bên: "Đã lâu không gặp".

Chu Tử Xuyên mỉm cười: "Đúng là lâu rồi không gặp, Trần Dật".

Lần này, bọn họ tới đây là để đưa thiếp cưới cho Trần Dật.

Dư Sanh Sanh nghe lời khuyên của Trần Dật, sau khi trở về, bĩnh tĩnh thưa chuyện với bố mẹ. Rồi tìm Chu Tử Xuyên thảo luận, cuối cùng, cô quyết định giữ đứa bé lại.

Chính vì thế mà hôn lễ không thể đợi đến Tết theo như kế hoạch ban đầu.

Sau khi bàn bạc, hai nhà quyết định tổ chức hôn lễ sớm, tìm người xem ngày, xác định thời điểm chính xác là ngày 25 tháng 9.

Bởi vì thời gian gấp rút, chưa tới hai tháng, định ngày xong, quan trọng nhất chính là đặt khách sạn.

Hơn nửa tháng bận rộn, cuối cùng cũng sắp xếp xong mọi thứ, Dư Sanh Sanh và Chu Tử Xuyên bắt đầu đi phát thiệp cưới.

Dư Sanh Sanh gọi điện thông báo cho Trần Dật biết trước. Cô yêu cầu Trần Dật phải đến dự đám cưới với thân phận phù dâu. Như vậy chưa đủ, cô còn kéo Chu Tử Xuyên đích thân tới đây đưa thiếp mời cho Trần Dật.

Cầm tấm thiệp cưới màu đỏ tươi trong tay, Trần Dật thật sự cảm thấy hạnh phúc thay cho Dư Sanh Sanh.

Đồng Đồng tò mò nhìn chiếc "thẻ đỏ". Trần Dật mỉm cười, nhét tấm thiệp vào tay con bé, dịu dàng nói: "Đây là thiệp cưới của cô và chú xinh đẹp này, cháu xem có đẹp không nhé?".

Con bé gật mạnh đầu.

Dư Sanh Sanh bị chọc cười, vén vạt áo dài ngồi xổm xuổng, nắm chặt tay Đồng Đồng, hỏi: "Là tấm thiệp đẹp hay cô đẹp hả?".

Con bé nhìn tấm thiệp trong tay, lại nhìn gương mặt cười dịu dàng phía trước, chăm chú suy ngẫm, đưa ngón tay chỉ vào Dư Sanh Sanh.

Dư Sanh Sanh hớn hở, xoa đầu con bé: "Cô rất thích những đứa bé ngoan và thật thà như cháu".

Nói xong, Dư Sanh Sanh bỗng thảng thốt kêu lên: "Đúng rồi Chu Tử Xuyên! Chẳng phải chúng ta đang tìm hoa đồng (1) sao? Một cô dâu xinh đẹp như em thì phải có một tiểu hoa đồng đáng yêu như thế này chứ?".

Chu Tử Xuyên cười cười không phản đối.

Nhưng Trần Dật cảm thấy hơi lo lắng: "Sanh Sanh, mình thấy...".

Dư Sanh Sanh đứng lên, cắt ngang lời cô: "Mình muốn Đồng Đồng làm tiểu hoa đồng cho mình. Cậu còn chưa làm mẹ của nó đâu nên đừng bảo là không nỡ nhé".

Trần Dật lắc đầu: "Không phải không nỡ. Ý mình là, có lẽ phải hỏi qua ý kiến của bố nó".

"Hỏi thì hỏi". Dư Sanh Sanh lườm cô: "Vừa hay mình đang muốn tìm gặp mời hai người ăn cơm. Để xem xem rốt cuộc gã đàn ông lừa được Vu Đầu của chúng ta là thần thánh phương nào".

Chu Tử Xuyên mang theo máy tính ngồi sửa sang tài liệu trong ô tô. Còn ba người kia quay về ký túc của Trần Dật nghỉ ngơi chốc lát.

Đồng Đồng lên giường ngủ, Trần Dật và Dư Sanh Sanh ngồi ở cửa nhỏ giọng buôn chuyện.

Sau chuyện không vui lần trước, tuy bọn cô gọi điện cho nhau mấy lần nhưng Dư Sanh Sanh vẫn cảm thấy không mấy tự nhiên, muốn tìm cơ hội đánh cho Trần Dật một trận, khiến cô ấy tỉnh ngộ, không bị mê muội nữa.

Nhưng hôm nay, sau khi giáp mặt cô ấy, cô lại cảm thấy Trần Dật dường như không còn giống như trước kia. Khác biệt chỗ nào thì cô chưa nhận ra, nhưng rõ ràng cô cảm nhận được, cô ấy vui vẻ hơn trước rất nhiều.

Trần Dật thường xuyên mỉm cười, nụ cười bình tĩnh và nhẹ nhàng. Mỗi lần nhắc đến Tiết Sơn, nụ cười ấy càng thêm sâu, nhiều đến mức bản thân cô ấy cũng không biết. Còn với Dư Sanh Sanh thì xa cách như thể đút thức ăn cho chó.

Những suy nghĩ được sắp đặt trước ở nhà, vất vả lắm mới nảy ra, giờ phút này đối mặt với Trần Dật, Dư Sanh Sanh không thốt nổi một lời.

Bọn cô nói nhiều chuyện liên quan đến hôn lễ. Dư Sanh Sanh đề xuất một công ty chuyên tổ chức tiệc cưới, bảo Trần Dật tham khảo xem sao. Câu qua câu lại, thời gian trôi ra rất nhanh.

Gần 5 giờ, Tiết Sơn vẫn chưa đến, Trần Dật gọi mấy cuộc nhưng không ai nghe. Cô lo lắng nhắn tin cho anh, bảo anh phải gọi lại ngay cho cô.

Dư Sanh Sanh không biết anh làm gì, Trần Dật chỉ nói anh có việc phải ra ngoài, buổi chiều sẽ về. Hai người đợi một phát đến tận 6 giờ vẫn không thấy bóng dáng anh đâu. Dư Sanh Sanh nổi nóng truy vấn Trần Dật.

Trong lòng như bị người ta đặt một tảng đá, càng lúc càng nặng, chèn ép hít thở không thông.

Trần Dật đi một mình ra khỏi ký túc, bấm số của Cát Gia.

Gọi một lần không ai nhận, cô gọi lại lần thứ hai, trong lúc điện thoại tít tít không biết bao lâu, cô bỗng nhìn thấy một cái bóng quen thuộc bên kia đường.

Cô cúp máy, chạy vội qua, đứng thở hổn hển trước mặt Tiết Sơn, giọng điệu sốt sắng: "Sao bây giờ anh mới về? Sao không nhận điện thoại của em?".

Nhìn anh có vẻ mệt mỏi, cơ thể không còn mấy sức lực. Anh nắm chặt tay Trần Dật đắt vào phòng điều trị methadone, vừa đi vừa nói: "Trên đường gặp chút chuyện nên đến chậm".

Trần Dật hít sâu một hơi, ngăn mọi nghi ngờ và lo lắng trong lòng, cùng anh bước vào phòng uống thuốc.

Mặc dù đồng nghiệp đã biết quan hệ của họ nhưng cùng nhau đi vào một cách lộ liễu như vậy, đây vẫn là lần đầu. Họ ngượng ngập nhìn Trần Dật ý tứ hàm xúc.

Trần Dật im lặng chờ anh đăng ký thông tin, uống thuốc. Cô vô tình đưa mắt, trông thấy gì đó, toàn thân thoáng chốc cứng đờ.

Cô vươn tay trái chạm vào hông Tiết Sơn, ngón tay khẽ sờ vào vạt áo khoác đen mỏng trên người anh. Lúc rút tay về, lòng bàn tay có dấu màu đỏ sậm.

Tiết Sơn ngửa đầu uống thuốc, hình như không để ý đến động tác của cô.

Cô lẳng lặng đưa ngón tay lên mũi ngửi –

Thoang thoảng mùi máu tươi.

Chú thích (1); Hoa đồng chỉ các bé gái mặc váy trắng cầm giỏ hoa trong các lễ cưới.