Sống Chung Thì Có Gì Đâu Ghê Gớm

Chương 8




Tình yêu thật sự làm phụ nữ trở nên xinh đẹp hơn.

Sau khi xác định tâm ý lẫn nhau với Mục Phong, Giang Mạnh Phi trở nên tươi mới hơn, cả người tỏa ra ánh sáng chói chang làm người ta khó có thể xao lãng, duyên với người khác phái rất tốt, nhưng cô lại hoàn toàn không chú ý tới sự biến chuyển của mình.

"Giang tiểu thư, trưa hôm nay em có rảnh không? Không biết có vinh hạnh mời em ăn bữa trưa không?" Gần giữa trưa Lý Văn Ký đột nhiên đi tới mởi cô.

"Hả?"

Giang Mạnh Phi giương mắt nhìn anh, đột nhiên nhớ bạn tốt Lâm Ngọc Phong từng nói với cô suy của nghĩ Lý Văn Ký. . . . . .

Cái gì? Phải thế nào đây? Lúc đó cô còn chưa nghe rõ đã bất tỉnh, có nghe cũng như không mà thôi!

Cô âm thầm thở dài, nói: "Giám đốc, tôi đã đi làm được một thời gian rồi, không cần khách sáo mời tôi ăn cơm vậy đâu!"

Thời gian này không biết là chuyện gì xảy ra, một lúc Trần tiên sinh hẹn cô ăn cơm, một lát Ngô tiên sinh lại mời cô tham gia tiệc sinh nhật, nếu không nữa thì là một đống người mặc dù cô đã gặp qua, lại không nhớ nổi tên người đã mời cô xem phim, đi chơi, áaaa ~~ cự tuyệt đến miệng chua rồi mà!

Không nghĩ tới bây giờ giám đốc Lý cũng tới “góp vui”, khiến cô chỉ muốn thét chói tai.

"Không, bữa cơm này nhất định phải mời, xin em không nên cự tuyệt ý tốt của tôi."

Lý Văn Ký cười nhạt một tiếng, cảm giác giống như rất lịch sự, nhưng trong lòng nghĩ hoàn toàn không phải như vậy.

Cô gái thật khó theo đuổi, anh hẹn vài lần cũng không thành công, có cảm giác đá trúng cửa sắt.

Lời đã nói không thể rút lại, vì duy trì kỷ lục của mình, bất kể thế nào anh cũng phải cùng cô ăn bữa cơm, nếu không có vẻ người quản lý như anh là kẻ ăn nói ba hoa, hơn nữa một chút hấp dẫn cũng không có, rất mất thể diện.

"Vậy chúng ta ăn đại gì đó được rồi."

Cô suy nghĩ một chút, bất đắc dĩ gật đầu.

Trên thực tế, quả thật giám đốc Lý đã mời cô rất nhiều lần, nhưng lần nào cũng vừa đúng có chuyện cần xử lý mà thôi.

Ai, dù nói thế nào thì Lý Văn Ký đều là cấp trên của mình, từ chối nhiều lần có vẻ không tốt, vì vậy cho dù trong lòng có nhiều không tình nguyện hơn nữa cũng đành phải nhắm mắt đồng ý.

Lý Văn Ký sau khi nghe vui vẻ đến thiếu chút nữa vỗ tay trầm trồ khen ngợi, cho là cuối cùng mình cũng đã dẹp được sự phòng ngự của cô, không ngờ hai người cùng rời khỏi phòng làm việc, vừa mới ra khỏi cửa chính công ty, Giang Mạnh Phi đụng phải một cụ bà ước chừng hơn 70 tuổi, cụ bà thiếu chút nữa ngã nhào.

"Cẩn thận!"

May là Giang Mạnh Phi nhanh tay lẹ mắt, thật nhanh giữ tay cụ bà mới không để bà té ngã.

"Thật xin lỗi tiểu thư, bà già hoa mắt, không thấy cô từ trong tòa nhà đi ra, thật ngại quá." Cụ bà không ngừng xin lỗi cùng nói cám ơn: "Nhờ cô giữ tôi, nếu không mông tôi nở hoa rồi ~~"

"Không sao đâu bà nội, tại con không chú ý mới đụng vào bà, bà ngàn vạn lần đừng để bụng."

Thấy cụ bà đa lễ như vậy, Giang Mạnh Phi ngược lại ngượng ngùng.

"Nơi này là cao ốc văn phòng, buổi trưa rất nhiều người ra vào, bà nội về sau nếu thời gian này đi qua đây, làm ơn cần phải chú ý an toàn!"

"Tiểu thư, cô thật tốt."

Cụ bà gật đầu một cái, nhìn người đàn ông không kiên nhẫn đứng bên cạnh cô nói: "Vị tiên sinh này, cậu thật may mắn, có thể có bạn gái tâm địa tốt lại thiện lương thế này . . . . . ."

Lý Văn Ký nghĩ thầm bà lão này đang cản trở, đang chuẩn bị kéo Mạnh Phi đi, nhưng vừa nghe đến hiểu lầm xinh đẹp này, lòng anh mừng rỡ, đang định đáp lại, không nghĩ tới Giang Mạnh Phi sớm anh một bước …

"Không phải đâu bà nội!"

Hiểu lầm quá lớn, Giang Mạnh Phi vội vàng lắc đầu phất tay giải thích nói: "Vị này là cấp trên của con, không phải bạn trai con!"

Lý Văn Ký trợn mắt, mím môi không nói.

"Cô ngại nên không dám thừa nhận sao? Tôi xem hai người trai tài gái sắc, rất xứng với nhau đó!" Cụ bà nhìn chằm chằm Giang Mạnh Phi nói.

"Bà nội thật sự hiểu lầm rồi, tụi con chỉ là quan hệ cấp trên và cấp dưới thôi!" Cô ngại ngùng gật đầu ý bảo với Lý Văn Ký, vội vàng giải thích cho cụ bà.

"Ra là vậy! Vậy cô có bạn trai chưa? Nếu không có, tôi có đứa cháu trai rất tốt, giới thiệu cho cô quen được không?" Cụ bà không khỏi tự đề cử mình.

"Xin lỗi bà nội, con có bạn trai rồi." Giang Mạnh Phi nở nụ cười gượng gạo, kiên nhẫn trả lời.

Lý Văn Ký như bị ai đánh bất ngờ.

Cô có bạn trai? Giang Mạnh Phi có bạn trai?

Làm cái rắm! Hiện tại cả bộ phận nghiệp vụ đều chờ nhìn biểu hiện của anh, nhưng cô đã có bạn trai? Anh phải tiêu hóa tin tức động trời này như thế nào chứ? Áaaa … phiền phức!!!

Anh thừa dịp Giang Mạnh Phi nói chuyện tào lao với cụ bà thì lấy điện thoại di động từ trong túi ra làm bộ nói chuyện, sau đó lấy lấy cớ khách hàng tìm anh rồi đi trước.

Nhìn dáng dấp cụ bà kia sẽ không dễ dàng chạy lấy người như vậy, mà Giang Mạnh Phi cũng có tâm tán gẫu với lão bà kia, nếu anh ngu ngốc chờ đợi, không biết còn phải lãng phí bao nhiêu thời gian, dứt khoát đi trước để mư tính kế khác.

"Tiểu thư, cấp trên của cô hình như không kiên nhẫn lắm?" Cụ bà thấy Lý Văn Ký đi xa, con ngươi lóe lên ánh mắt sáng ngời.

"Không có đâu ạ, vừa đúng anh ấy có chút việc cần giải quyết thôi!"

Giang Mạnh Phi cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, phát hiện mình chỉ còn nửa tiếng ăn cơm, cô xấu hổ nở khuôn mặt tươi cười nói: "Xin lỗi bà nội, giờ nghỉ trưa của con sắp hết rồi, con đi trước đây!"

"Được, hẹn gặp lại." Cụ bà cười phất tay một cái.

"Hẹn gặp lại bà nội, nhớ lần sau tới nơi này phải đặc biệt cẩn thận đó!"

Cuối cùng cô không quên dặn dò đôi câu rồi mới vội vã xoay người rời đi …

***

Dùng xong bữa trưa, Giang Mạnh Phi trở lại công ty đi làm, qua một buổi chiều bận rộn, 6h10 bắt đầu tan việc, ngoài ý muốn phát hiện xe bạn trai thân yêu dừng bên cạnh cửa lớn, cô hưng phấn chạy đến cạnh xe, cúi xuống cửa sổ xe đang mở nói: "Anh đang đợi em sao?"

Lời nói vừa mới nói ra khỏi miệng, Giang Mạnh Phi ngay lập tức sửng sốt một chút, không đúng, từ lúc yêu nhau đến giờ, anh chưa từng không hẹn trước mà ở trước công ty chờ cô tan tầm!

"Đã xảy ra chuyện gì?" Cô mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng.

"Mới vừa rồi bà ngoại cho anh biết, muốn anh dẫn em về nhà gặp mặt bà."

Sau khi Mục Phong đợi cô ngồi vào xe xong, lập tức kéo cần xe, chạy ổn định trên đường lớn.

"Sao lại bất ngờ như vậy?"

Cô kinh ngạc há hốc mồm, không biết tai họa bất ngờ này từ đâu bay tới . . . . . . À không, là cơ hội, dù sao gặp mặt bà ngoại anh là chuyện sớm muộn, chỉ là không nghĩ tới tất cả sẽ đến nhanh như vậy.

"Bà bảo hôm nay biết một cô gái rất có ý tứ, muốn giới thiệu cô ấy cho anh, nhưng lại nghe nói anh có bạn gái, cho nên muốn gặp em trước."

Anh dừng một chút, thẳng thắn nói: "Anh nghĩ ý bà là nếu em không hợp ý bà, có lẽ bà sẽ bắt anh quen đối phương."

Ngực Giang Mạnh Phi căng thẳng, người nào đó có cảm giác như bị sét đánh, lần đầu tiên cảm nhận được mình và Mục Phong chênh lệch nhiều đến thế.

Cô là con cái nhà bình thường, cha mẹ chỉ hy vọng tìm đối tượng thích hợp nói chuyện yêu đương, sau đó kết hôn sinh con, chỉ đơn giản như vậy.

Nhưng nhà Mục Phong hiển nhiên không phải như vậy.

Nhưng nếu cô không hợp ý bà ngoại anh, thì bà ngoại anh có quyền can dự vào chuyện tình cảm của anh, thậm chí lấy uy quyền trưởng bối ép buộc anh quen cô gái khác, khoảng cách này quá lớn, lớn đến nỗi . . . . . . cô không thể tưởng tượng được, cũng cảm thấy đau lòng.

Ý của anh thật ra rất rõ ràng, tình yêu này sống hay chết, phải xem cô có phúc phận nhận được sự ưu ái của bà ngoại không.

"Sao lại không nói rồi hả?"

Nhận thấy cô trầm mặc, anh quay mặc lại nhìn cô.

"Không có gì."

Cô lấy lại tinh thần, khẽ nhếch miệng: "Nhưng em không mang quà tặng, có phải quá thất lễ không?"

"Đứa ngốc, bà ngoại anh chẳng thiếu gì cả, mang theo lễ vật gì đây?"

Anh cười khẽ, vài ba lời bỏ đi sự lo lắng của cô —— anh cho là có thể loại bỏ được sự lo lắng của cô.

"Vậy. . . . . ."

Cô mặc quần áo đi làm thích hợp không?

"Hả?"

Anh đáp nhẹ, lại không đợi được câu sau: "Em muốn nói gì?"

Thôi, mặc thế này cũng không có gì không tốt: "Không có gì, còn bao lâu nữa mới đến?"

Còn bao lâu nữa mới biết được cô có bị phán tử hình hay không?

"Khoảng mười phút nữa sẽ đến."

Mơ hồ nhận thấy được cảm xúc cô thay đổi nhiều, anh đưa tay ra nắm tay cô: "Tại sao không vui?"

"Không có! Sao em lại không vui chứ?"

Cho dù trong lòng đã chua đến sắp đau khóc thành tiếng, cô vẫn cậy mạnh nói: "Gặp mặt bà ngoại anh là chuyện sớm muộn, em đã sớm chuẩn bị tâm lý tốt rồi."

"Vậy thì tốt."

Sau khi Mục Phong nghe thì thở phào nhẹ nhõm, anh thật sợ ngộ nhỡ áp lực cô quá lớn rồi suy nghĩ lung tung, vậy “mặt trời” của anh phải khổ sở rồi.

Mười mấy phút sau, xe lái vào bãi đỗ xe một tòa nhà lớn, Mục Phong mở cửa xe cho cô, cô thấp thỏm ngồi trong xe, lòng chìm đến tận đáy.

Khu nhà cấp cao xa hòa, giờ phút này trong mắt cô thành pháp trường lạnh lẽo, cô không lòng dạ nào thưởng thức, chỉ có thể đi những bước chân nặng nề vào nhà . . . . . .

Cho tới bây giờ, cô mới hiểu được mình dành cho Mục Phong bao nhiêu tình yêu, cô sợ mất đi anh, rồi lại không thể không đối mặt với tất cả, tương lai số mệnh toàn bộ nằm trong tay ông trời, cô rất sợ, áp lực trong lòng càng thêm gia tăng.

Giang Mạnh Phi thấp thỏm theo sát phía sau Mục Phong, lúc nhìn thấy bà ngoại anh chợt ngẩn người, bà ngoại cũng không nghiêm túc, khó gần như trong tưởng tượng, xem ra còn có chút quen thuộc. . . . . .

"Nha đầu, chúng ta lại gặp mặt."

Trịnh Tố Linh nụ cười thân thiết, như nữ vương loại tiếp kiến cô.

"Bà, bà nội?"

Không phải đâu! Trên đời làm sao có thể có chuyện khéo vậy chứ? Buổi trưa cô mới tình cờ gặp được cụ bà, không nghĩ tới vào lúc này, tại nơi này đụng phải? Đầu của cô không cách nào hoạt động, cả người sững sờ vậy.

"Hai người quen nhau?"

So với Giang Mạnh Phi khiếp sợ, Mục Phong cũng không còn bình tĩnh, anh quen thấy sóng to gió lớn, vào lúc này thật đúng là không hiểu nổi tại sao họ có thể xuất hiện cùng một chỗ.

"Đúng vậy, bà là bà ngoại thằng nhóc này."

Trịnh Tố Linh chỉ chỉ ghế sa lon trước mắt, ý bảo hai tiểu bối ngồi xuống: "Con có thể gọi bà là bà ngoại như đứa nhỏ này, không thì tiếp tục gọi là bà nội cũng được."

Tình tiết chuyển biến bất ngờ khiến đầu Giang Mạnh Phi ong ong, cô nhất thời không cách nào xem bà lão vô tình gặp ngoài phố và bà ngoại Mục Phong là một được, chỉ có thể sững sờ để Mục Phong kéo cô ngồi xuống.

"Bất ngờ lắm sao?"

Thấy cái miệng nhỏ của cô hé mở, Trịnh Tố Linh nhếch môi cười như đứa bé bướng bỉnh: “Không phải ngoài ý muốn, bà đã sớm biết con là bạn gái Phong Nhi rồi."

"Làm sao bà ngoại biết?"

Tim Mục Phong run lên, không dám tin nhìn chằm chằm bà ngoại.

Mặc dù biết bà ngoại thần thông quảng đại, nhưng anh vẫn cho là mình giấu Mạnh Phi rất tốt, không ngờ tới căn bản không phải vậy! Đối với chuyện bọn họ, bà ngoại rõ như lòng bàn tay!

"Chỉ cần là bà muốn biết, sẽ không tra ra được sao?"

Trịnh Tố Linh híp mắt, có thể nói là vô cùng sắc bén, bà trợn mắt, hung hăng nhìn cháu ngoại bảo bối.

"Sống chung sao? Kiểm tra xong kết quả thế nào?"

"Bà ngoại, bà đang đùa con sao?" Anh tức giận trợn mắt: "Không phải là cái gì bà cũng biết rồi, còn hỏi con làm gì?"

"Cái tên tiểu tử này, luôn không biết lớn nhỏ gì cả."

Trịnh Tố Linh lắc đầu một cái, trong ba đứa cháu, nó là đứa lớn mật nhất, luôn coi bà như bạn bè mà đối đãi: "Nha đầu, đối với đứa cháu ngoại này của bà con có còn hài lòng không?"

"Dạ?"

Cuối cùng Trịnh Tố Linh nói câu này khiến Giang Mạnh Phi hoàn hồn, cô đột nhiên hoảng sợ, thiếu chút nữa từ ghế salon nhảy dựng lên.

"Mục Phong anh ấy. . . . . . Anh ấy đối xử với con rất tốt!" Cô nơm nớp lo sợ nói.

Mắt Trịnh Tố Linh lóe sáng, như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm con ngươi đen của cô.

"Nha đầu, con đang lo lắng cái gì?"

"Không có không có, con không lo lắng gì cả . . . . . ."

Giang Mạnh Phi giật mình, không nghĩ tới bà có thể nhìn thấu bất an ẩn sâu trong lòng cô, nhất thời không biết nên làm như thế nào cho phải, phải vội vàng phủ nhận.

"Vậy sao?"

Trịnh Tố Linh cũng không dễ dàng bị thuyết phục như vậy, bà liếc nhìn cháu ngoại: "Phong Nhi, ở trên đường con có nói gì với nha đầu không?"

"Con nào có nói gì. . . . . ."

Anh thuận miệng trả lời, bỗng chốc nhớ tới cái gì sợ run lên, không xác định lắm mở miệng: "Không phải là con nói những lời đó tạo thành áp lực trong lòng nó chứ?"

"Con nói cái gì?"

Cụ bà sửng sốt, nhìn chằm chằm sợi tóc buông xuống của Giang Mạnh Phi: "Nếu nha đầu không hợp ý bà, bà sẽ giới thiệu một cô gái mới quen cho con, câu này sao?"

Giang Mạnh Phi hơi chấn động, cắn môi không lên tiếng.

Trịnh Tố Linh nhìn Mục Phong đối diện, đột nhiên bật cười, cười rất lớn tiếng, vui vẻ đến gần như ra nước mắt.

"Bà ngoại?"

Khóc rồi đấy! Bây giờ diễn đến đâu rồi, sao anh lại chẳng hiểu? Mục Phong bị tiếng cười hù sợ, đầu óc luôn linh hoạt hoàn toàn đông cứng.

"Bà nói con, đứa nha đầu ngốc này, cô gái bà mới quen không phải con sao?"

Trịnh Tố Linh lấy khăn tay ra, tao nhã chùi khóe mắt, có thể thấy biểu tình vừa kinh ngạc lại sợ hãi của vợ chồng son này, thật sự rất thú vị.

"Mặc dù bà đã sớm cũng biết sự tồn tại của con, nhưng buổi trưa hôm nay chúng ta mới tính thật sự biết nhau không phải sao?"

Giang Mạnh Phi kinh ngạc ngẩng đầu, trong tròng mắt ửng đỏ tràn ngập dấu chấm than.

"Bà tự nhận không phải là bà già cổ hủ, cái gì mà môn đăng hộ đối với bà đều không quan trọng, chỉ cần hai con thật lòng yêu nhau, bà tuyệt đối có thể yên tâm mà giao phó cháu ngoại cho con." Trịnh Tố Linh hiền hòa trấn an cảm xúc bị tổn thương của cô.

"Trời ạ, bà ngoại ~~ bà cũng đừng ác chỉnh chúng con nữa!" Mục Phong sờ sờ trán, vô lực nói.

"Ác chỉnh?"

Trịnh Tố Linh chau mày, khí định thần nhàn bưng ly trà trên bàn lên, uống một ngụm rồi thong thả ung dung nói nhỏ: "Con muốn đối phó qua loa với bà, bà làm vậy không phải là giúp con sao?"

Mục Phong cùng Giang Mạnh Phi đồng thời toàn thân cứng đờ, hai mặt nhìn nhau.

"Bà chỉ muốn cho các con biết, quá trình đối với bà mà nói không quan trọng, quan trọng là bà muốn thấy kết quả tốt nhất."

Trịnh Tố Linh cũng mặc kệ trong lòng hai người bọn họ nghĩ như thế nào, nhẹ nhàng bang quơ tự thuật suy nghĩ của mình.

Mục Phong nhắm lại mắt, âm thầm làm mặt quỷ.

Giang Mạnh Phi nhìn đến vẻ mặt pha trò của anh, không nhịn được khẽ cười một tiếng.

Cô hoàn toàn có thể hiểu thông tin Trịnh Tố Linh truyền lại cho cô, cũng buông xuống tảng đá lớn trong lòng, chỉ là nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của bạn trai thân yêu, đột nhiên cảm thấy mình cũng không phải người đáng thương nhất, ha ha ~~

***

Giao Giang Mạnh Phi cho quản gia Đinh Phức Mai, Trịnh Tố Linh gọi Mục Phong đến phòng sách nói chuyện riêng.

Đinh Phức Mai có trách nhiệm dẫn Giang Mạnh Phi đi tham quan nhà Nghiêm, vườn hoa phong cảnh tươi đẹp từ ngoài vào trong, đáng tiếc Giang Mạnh Phi không yên lòng, không biết đã vào cõi thần tiên nào rồi.

Chẳng lẽ cô đoán sai ý bà ngoại?

Tiếp xúc cách đây không lâu trong phòng khách, cho cô cho là bà ngoại đã đồng ý chuyện cảm tình này, nhưng không nghĩ tới bây giờ Trịnh Tố Linh lại đẩy cô ra, nói chuyện riêng với Mục Phong trong phòng khác.

Có phải trực giác của cô sai hay không?

"Giang tiểu thư, chúng ta về trong phòng đi!"

Đi dạo trước sau vườn hoa xong, Đinh Phức Mai nói với cô.

Nhưng Giang Mạnh Phi không có phản ứng, vẫn chăm chú nhìn hoa Tử Đinh Hương [*] trong vườn hoa.

"Giang tiểu thư? Giang tiểu thư?"

Đinh Phức Mai trừng mắt nhìn, không khỏi đưa tay vỗ vai cô: "Cô có khỏe không?"

"Hả. . . . . ."

Cô hồi hồn, cười áy náy với Đinh Phức Mai một tiếng.

"Xin lỗi, tôi không có chú ý cô nói cái gì."

"Tôi nói lão phu nhân cùng Mục tiên sinh đã nói xong rồi, chúng ta có cần trở về phòng khách hay không?" Đinh Phức Mai hít sâu một hơi, dí dỏm mà nháy mắt phải với cô.

"A ~~"

Giang Mạnh Phi bị cô chọc cười, nụ cười này, dường như cũng làm dịu đi khúc mắc trong lòng cô: "Được, chúng ta trở về phòng khách đi!"

Hai người vừa đi vào phòng khách đã thấy Mục Phong đứng bên cửa sổ.

"Mục Phong."

Sau khi cám ơn Đinh Phức Mai đã làm bạn với cùng, cô đi về phía Mục Phong kéo ống tay áo anh: "Bà ngoại đâu?"

"Bà ngoại nói hơi mệt, đi nghỉ trước rồi."

Mục Phong giương môi cười với cô, đưa tay vuốt mặt cô: "Vườn hoa đẹp không?"

"Rất đẹp."

Phải là rất đẹp, chỉ tiếc cô không lòng dạ nào thưởng thức.

"Chờ chúng ta sau khi về hưu, không bằng ở vùng ngoại ô mua một mảnh đất, học bà ngoại xây một vườn hoa được không?" Kéo cánh tay của cô, anh dẫn cô ra bãi đậu xe bên ngoài đại trạch.

"Không cần, nhìn thì rất đẹp, nhưng chăm sóc nhất định rất vất vả."

Cô nhăn lông mày, cố nén không hỏi anh mới vừa rồi nói chuyện gì với bà ngoại, lại không dám nghĩ mình có cơ hội nắm tay anh đến già không.

"Muốn sống sẽ phải động, chờ sau khi về hưu rảnh rỗi thì trồng đủ loại hoa, điểm tô cho đẹp chung cảnh xung quanh lại thêm thân thể khỏe mạnh, một công đôi việc." Anh cười to, dùng sức ôm cô, sau đó từ trong túi áo lấy ra chìa khóa xe tra vào ổ khóa.

"Làm trò, đàn ông bốn mươi tuổi chỉ còn biết há miệng thôi."

Bình thường mọi người chỉ nói ngoài miệng, thực tế khi bắt đầu làm thì chỉ biết nói “No”, cô mới không có ngu như vậy đâu!

"Ây, anh còn cách bốn mươi rất dài, hơn nữa em cũng biết, anh tuyệt đối không chỉ biết há miệng." Đợi hai người ngồi vào trong xe, anh bắt đầu cười nói.

". . . . . . Anh câm miệng lại!"

Đáng ghét! Đây là điểm đáng ghét của người này, động một chút là nói đến chuyện kia.

"Anh nói là trừ miệng, còn có năng lực làm việc, khả năng quan sát thị trường tiêu chuẩn và chính xác, em đang nghĩ đi đâu vậy?"

Dùng rốn nghĩ cũng biết cô nghĩ bậy, anh kiềm nén vui mừng, cố ý đùa cô.

"Anh anh anh. . . . . ."

Áaaa ~~ tức chết đi được! Cô quýnh lên, nói cà lăm, ảo não cúi mặt nói:"Anh cố ý nói gạt em!"

"Anh nói đều là thật, tuyệt đối không có gạt em."

Cô càng ảo não, anh lại càng vui mừng, giữa người yêu thỉnh thoảng đấu võ mồm, cũng là một sở thích cuộc sống tuyệt hảo …

"Hay là sau khi trở về, chúng ta xem thử anh có tràn đầy “sức sản xuất” không?"

Bùm một tiếng, khuôn mặt nhỏ Giang Mạnh Phi nhanh chóng đỏ hồng …

"MỤC PHONG!!! Anh đáng chết, câm miệng lại đi!"

Không có nội dung gì, đem đoạn đối thoại buồn nôn mà thú vị làm vơi đi sầu muộn trong lòng Giang Mạnh Phi, chỉ là rốt cuộc bà ngoại nói chuyện gì với Mục Phong đây? Cô rất tò mò đó ~~