Song Đôi Kì Tài

Chương 16




Thất Nguyệt Hồng dẫn Dạ Tuyết Liên và Cốc Thiên Ngạo đi vào một sơn động. Nàng cầm trong tay cây đuốc, lần mò trong sơn động tối om tĩnh mịch.

" Tiểu Hồng, em chắc là chúng ta đi đúng đường chứ?" Giọng nói dịu dàng của Dạ Tuyết Liên vang lên phá tan không gian tĩnh lặng.

" Tất nhiên rồi, sơn động này là của Đại ca tìm cho em đó!"

Thất Nguyệt Hồng vừa quay đầu nói với Dạ Tuyết Liên vừa bước tiếp.

Bỗng nàng 'ui da' một tiếng, chỉ thấy Thất Nguyệt Hồng ôm trán, khuôn mặt nhăn nhó. Nàng lấy tay sờ sờ trên tảng đá trước mặt, 'cắc' một tiếng, một luồng sáng bất ngờ ập vào khiến mọi người bất giác che mắt.

Bây giờ mọi người mới nhìn rõ, thứ Thất Nguyệt Hồng vừa đụng vào là một cánh cửa đá.

Vứt cây đuốc trên tay xuống đất, Thất Nguyệt Hồng chạy nhanh qua phía bên kia cánh cửa:

" Tiểu Tuyết, Ngạo ca ca, hai người mau đến đây a"

Hai người đi theo Thất Nguyệt Hồng, bước qua cánh cửa, một mùi hương ngát ngát dìu dịu vấn vương quanh chóp mũi. Một cánh đồng trồng hoa oải hương tím biếc đập vào mắt Dạ Tuyết Liên, nàng kinh ngạc thốt lên:

" Oa, đẹp quá!"

" Đây là loại cây gì vậy?" Cốc Thiên Ngạo đứng bên cạnh nhíu mày nói.

" Đây là cây hoa oải hương, loại hoa mà muội thích nhất. Loài hoa này không có ở trên đại lục của chúng ta, muội nhờ Đại ca sai người đến châu Âu mua hạt giống về đó." Thất Nguyệt Hồng đang hít hà hương hoa bỗng quay lại cười nói.

" Oải hương? Châu Âu?" Cốc Thiên Ngạo nghi ngờ hỏi.

" Ai nha, có nói thì huynh cũng không biết đâu! Huynh chỉ cần biết đây là hoa oải hương là được rồi!" Thất Nguyệt Hồng phẩy phẩy tay nói.

Nàng chạy đến cánh đồng oải hương, tung người nằm lên những cánh hoa tím biếc.

Ánh sáng len lỏi qua kẽ lá của những cây anh đào cao vút, tinh nghịch chiếu xuống thiếu nữ áo hồng dung mạo tuyệt trần đang nằm trên những cánh hoa tím biếc.

Một tay nàng gối đầu, một tay cầm cành oải hương tím biếc lên ngắm nghía.Mái tóc vàng tự nhiên vương đầy cánh hoa.

Ở một nơi nào đó, một đôi mắt tà mị ngây người nhìn cảnh này, trong mắt tràn đầy kinh diễm.

Thất Nguyệt Hồng đùa nghịch trên đống hoa đến chán, nàng bắt đầu dạo quanh cánh đồng, hái những cành hoa cho vào giỏ.

Hoa oải hương hay Lavender có rất nhiều công dụng. Vì vậy, nó được mệnh danh là nữ hoàng hoa khô.

" Tiểu Hồng, lại đây ăn điểm tâm đi!" Dạ Tuyết Liên đứng bên rìa cánh đồng vẫy tay gọi Thất Nguyệt Hồng.

Xách giỏ oải hương chạy về phía thảm cỏ, Thất Nguyệt Hồng ôm cánh tay Dạ Tuyết Liên nhõng nhẽo:

" Tiểu Tuyết, người ta muốn uống trà hoa sen do chính tay chị pha cơ!"

Dạ Tuyết Liên phì cười, lấy tay xoa xoa mái tóc của Thất Nguyệt Hồng:

" Được rồi bà cô tổ của tôi, đi ngồi xuống dưới gốc cây cho mát đi!"

Ba người cùng ngồi dưới một gốc anh đào thoạt nhìn có vẻ nhiều lá.

Dạ Tuyết Liên lấy trong giỏ ra một ấm trà, thành thục pha trà hoa sen. Một lát sau, trong tay Thất Nguyệt Hồng đã có một ly trà vàng óng, một đóa sen nhỏ trôi bồng bềnh ở trên. Đưa lên miệng khẽ nhấp một ngụm, Thất Nguyệt Hồng nhắm hờ mắt ngẩng đầu thở dài:

" Tiểu Tuyết, tài nghệ pha trà của chị càng ngày càng tốt a~"

Cốc Thiên Ngạo ở bên cũng cười nói:

" Trà có vị ngọt đủ, hơi có vị chát và hương thơm của hoa sen,lượng nước vừa đủ, không quá loãng cũng không quá đặc.Vị trà thanh khiết nhưng không kém phần ngọt ngào. Tài nghệ pha trà của Dạ cô nương quả thật rất tốt."

Dạ Tuyết Liên cũng không kiêu căng, nàng đang định nói gì đó thì một giọng nói lạnh lùng vang lên:

" Trà Của Dạ tiểu thư thật sự ngon vậy sao? Không ngại nếu Trẫm cùng thưởng thức chứ?"

Ba người đồng loạt cùng quay đầu lại, chỉ thấy người vừa đến là một hắc y nam tử. Khuôn mặt như tác phẩm nghệ thuật do ông trời tạo thành, tuy nhiên một đôi mắt lạnh lùng của y lại làm cho người ta không rét mà run. Đây không phải vị Đông Sở hoàng máu lạnh mà các nàng gặp hồi sáng sao?
Thấy y đi về phía mình, tâm Dạ Tuyết Liên run lên một hồi. Tuy nhiên, rất nhanh sau đó nàng đã lấy lại bình tĩnh. Cụp hàng mi dài như cánh quạt, nàng cười nhẹ hành lễ:

" Tham kiến Đông Sở hoàng!"

Sở Hán Phong không nói, chỉ thấy xẹt một cái, y đã ôm Dạ Tuyết Liên vào lòng.

Thất Nguyệt Hồng mờ mịt nhìn hai người họ, nàng định quay lại hỏi Cốc Thiên Ngạo đứng bên cạnh có chuyện gì xảy ra thì bị một khuôn mặt phóng đại chặn ngay trước mắt.

" Uầy, ngươi là ai?" Lùi ra sau một chút, Thất Nguyệt Hồng nghi ngờ hỏi.

Tên nam tử yêu nghiệt nào đó cúi xuống hôn chụt một cái vào môi nàng:
" Phu quân tương lai của nàng!"

Nói rồi chưa kịp để nàng phản ứng đã ôm lấy eo nàng, vận khinh công bay đi mất.

" A, hoa của ta....."